Chương 3. Người quản gia kỳ lạ
Mùa thu sắp qua, mùa đông đang đến gần.
Cuối đường Phong Hoa có một sân nhỏ và một ngôi nhà nhỏ có hai tầng, phong cảnh rất tao nhã. Đây là món quà sinh nhật của Doãn Hạo Vũ, nó cách nhà chính của gia đình Finkler một đoạn. Cuối cùng thì cậu cũng có thể dọn ra khỏi trang viên cũ vô hồn kia, nhưng với một điều kiện, cậu phải nhận quản gia do ông lão chỉ định.
Thái độ của gia đình Finkler đối với Doãn Hạo Vũ đầy mâu thuẫn và xung đột. Cha của cậu hy vọng có thể leo lên nhánh hoàng gia thông qua con cháu duy nhất của Omega, nhưng lại coi thường nguồn gốc của cậu một cách không thể hòa giải.
Doãn Hạo Vũ là đứa con ngoài giá thú của cha cậu và một vũ công kỳ lạ sau tình một đêm, tại một quán rượu tồi tàn ở một thị trấn hẻo lánh. Đối với Ngài Finkler, cậu con trai nhỏ này là một chiếc đinh giúp sửa chữa những vết nhơ trong cuộc đời ông. Người vợ hợp pháp của ông, ngay khi nhìn thấy cậu, bà sẽ nhớ đến nỗi đau bị chồng phản bội.
May mắn thay, Doãn Hạo Vũ đã không cần gặp họ quá nhiều. Đối với cậu, những quý tộc kỳ cựu với vẻ ngoài giả dối trông thật đáng xấu hổ và nực cười. Loại khinh thường tinh tế và ngầm dành cho nhau này được Doãn Hạo Vũ gọi là lòng hiếu thảo của cha con nhà Finkler.
Lần này người cha tốt của cậu lại cho một lý do "thiếu gia nhà Finkler không thể chăm sóc được bản thân nếu không có ai bên cạnh", đã đặt một quản gia Beta bên cạnh cậu. Gọi đó là một quản gia, nhưng thực sự chỉ muốn giữ mọi hành động của cậu dưới sự giám sát của Finkler.
Nói trắng ra hơn, ông ta sợ cậu ở ngoài kia cùng Alpha hoang làm chuyện bậy bạ. Vì vậy, trong mắt Doãn Hạo Vũ , quản gia chỉ là màn hình khá giống người.
Người quản gia trông có vẻ tốt. Cao lớn, thậm chí không thua gì Alpha. Các đường nét trên khuôn mặt trầm và anh hùng, các đường nét không quá sắc sảo, kết hợp sự dịu dàng và cương nghị vừa phải.
Hắn khác với những quản gia mà Doãn Hạo Vũ biết đến. Những người quản gia đó tận tâm phục vụ các quý tộc khó tính, họ đã trải qua quá trình đào tạo chuyên môn nghiêm ngặt và hành động của họ đều là những khuôn mẫu không đáng có.
Và người quản gia của cậu, lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài cúc, đang đi quanh sân. Vừa bước vào cửa, Doãn Hạo Vũ đã nhận thấy chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên của người đàn ông này bị buộc vào chiếc thứ hai và đường viền cổ áo nhô ra không đồng đều.
Hắn muốn thắt cổ ư, Doãn Hạo Vũ muốn hỏi như thế, nhưng cậu không nói ra. Một buổi sáng nhàn rỗi trôi qua, thiếu gia nhỏ cũng không chủ động nói chuyện với quản gia nửa lời.
Trong sân, người máy nhỏ màu trắng bạc đang quơ chiếc chổi nhỏ thích ứng với hình dáng cơ thể của mình, quét những chiếc lá rụng vào những chiếc túi nhỏ nhọn. Đây là một đối tác đáng tin cậy của Doãn Hạo Vũ .
Tiểu Tiểu rất nhỏ, chỉ cao bằng bắp chân. Là một robot đồng hành trong gia đình được sửa đổi bởi một con chip điện tử dành cho chó, Tiểu Tiểu thông minh hơn một con chó và có thể được bán với giá 800 đồng Union trong một cửa hàng sửa chữa đồ cỗ.
Tiểu Tiểu, vừa làm việc chăm chỉ trong sân, vừa lảm nhảm những điều vô nghĩa với người quản gia. Doãn Hạo Vũ có thể thấy rằng Tiểu Tiểu rất phấn khích, ước tính rằng các bảng mạch hiện đang rất nóng.
Tất cả đều là lỗi của người quản gia kỳ lạ nhưng khá mưu mô này, hắn đã đưa cho Tiểu Tiểu loại dầu động cơ mới nhất của thương hiệu Kabbah ngay khi hắn nhìn thấy nó. Tiểu Tiểu ăn một cách vui vẻ, màn hình điện tử hình vuông được sử dụng làm đôi mắt sáng lên với trái tim khảm.
Đồng minh đã thất thủ, phía trước của Doãn Hạo Vũ chỉ còn lại chính mình. Cậu ngồi trên sàn gỗ của hành lang ngoài sân, nghiến răng nhìn một người một rô bốt đang tiếp xúc với nhau một cách nồng nhiệt trong sân, trò chơi trẻ con quét lá rụng thành từng đống nhỏ rồi nâng chúng lên, có vẻ khá thú vị.
Người quản gia nhạy bén cảm nhận được tầm mắt của Doãn Hạo Vũ , quay người bước nhanh về phía cậu , hơi cúi người xuống thấp giọng hỏi:
"Thiếu gia, ngài có lệnh gì không? "
Đặt xuống và rời khỏi nhà của tôi.
Doãn Hạo Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái:
"Không nên làm vậy"
Người quản gia xin lỗi,
"Sau này chúng tôi sẽ chăm sóc sân."
Doãn Hạo Vũ dè dặt gật đầu:
"Được."
"Sau này, nếu có chuyện gì, thiếu gia có thể gọi tôi "
Quản gia đứng thẳng người, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cười hỏi cậu ,
"Thiếu gia nhớ tên tôi không?"
Doãn Hạo Vũ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu. Lần này không phải giả bộ cao thượng, cậu thật sự không nhớ rõ.
"Châu Kha Vũ , tên tôi là Châu Kha Vũ . Tôi hy vọng lần này cậu sẽ nhớ."
Doãn Hạo Vũ thầm niệm tên trong lòng hai lần, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Châu Kha Vũ ."
"Ừm?"
"Anh không biết cài nút áo à?"
Châu Kha Vũ nghe thấy bên tai lộ ra đỏ bừng, mắt thường xấu hổ nở nụ cười:
"Xin lỗi, lần đầu tiên tôi mặc chiếc áo này nên không thành thạo lắm."
Doãn Hạo Vũ đột nhiên tò mò về người quản gia này, cậu cố ý hỏi hắn với giọng điệu thắc mắc
"Anh đã làm gì trước đây ?"
"Tôi..." Châu Kha Vũ nói trong khi cởi nút cổ áo bị cài không đúng chỗ,
"Một nắm đấm đen ở Xiacheng."
Thật là một câu trả lời bất ngờ. Nhưng đối với lão già kia, thường dân từ Xiacheng có thể kiểm soát tốt hơn.
Doãn Hạo Vũ không nói nên lời một lúc, rồi thản nhiên khen ngợi,
"Nghe khá tuyệt."
Châu Kha Vũ dường như chớp mắt với cậu một cách tự hào:
"Tất nhiên, nhiều chiến binh Alpha không thể đánh bại tôi. Vì vậy, cậu có thể yên tâm giao phó sự an toàn cá nhân của cậu cho tôi."
Nghe vậy, Doãn Hạo Vũ không khỏi nghĩ đến người đàn ông bí ẩn ám ảnh đêm khuya, khó chịu cúi đầu, liếc nhìn ngọn đèn sàn bằng đồng trong sân, nhẹ giọng nói:
"Anh nghỉ ngơi đi, ở đây rất an toàn."
Doãn Hạo Vũ cúi đầu, không thấy Châu Kha Vũ ý cười càng sâu, hắn chậm rãi nói:
"Vậy thì tốt rồi ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top