Chương IV
-Vụ chiều nay của mày với thằng Vũ là thế nào thế?
Đấy là dòng tin nhắn mà Tuệ nhận được từ Ngọc sau khi vừa từ nhà tắm ra, là thế nào nhỉ, đến cả Tuệ cũng không biết là thế nào thì trả lời thế nào đây?
-Thì là thế đấy?
-?. Ngọc trả lời gần như ngay lập tức, dấu hỏi đó cũng chính là dấu hỏi trong lòng Tuệ cần được giải thích vì hành động của Vũ chiều nay.
-?. Tuệ lặp lại tin nhắn của Ngọc, vừa hỏi lại cô bạn cũng như vừa ngờ vực chính bản thân mình
-Đm, hỏi cái cuc, mày giấu tao cái gì đúng không? Mày với thằng Vũ là sao?
-Ơ hay, đm, t bảo tao cũng không biết thì mày tin tao không?
-Tin
...
Lười nhắn tin lại cho Ngọc, Tuệ ấn ngay vào biểu tượng video call để nói rõ ngọn ngành.
-Tao cũng chẳng biết hành động của thằng Vũ hôm nay là như nào đâu, đừng tra khảo tao, tao chỉ nhớ là lúc nó đưa tao cái ngô đã tách hạt thì trông đẹp trai vãi, lúc đấy là tao muốn đẻ cho nó cả đội bóng.
-Đm thô thiển vậy con, trai đẹp thì càng lắm thị phi, thích mắt thôi chứ yêu vào là khổ con ạ, ngu vl!
Ngọc nói không sai, mấy đứa đẹp trai mà nổi trong trường THPT Q 10 đứa thì 9,5 đứa nói thẳng ra là trap boy, quăng lưới cả chục em mỗi ngày, mà có vẻ như em nào cũng sẵn sàng đâm đầu vào cái lưới ấy. Nhưng thật ra với một số trường hợp, việc đâm đầu vào cũng không đau đớn gì mấy, cùng lắm là nhìn thằng bồ mình thi thoảng đưa mắt với mấy cô em ưỡn ẹo trong trường khi mà tay vẫn đang ôm eo mình, dịp hội lễ quà đưa đủ đầy, xe đưa xe rước mỗi ngày, bạn trai chi tiền không tiếc tay, đằng trai không có gì ngoài đất và dollar, bên ngoài nhìn vào đúng chuẩn vibe một cô bạn gái nhiều người mơ ước. Hotboy Lâm là một điển hình như thế, mỗi tuần là một cô bạn gái mới, mỗi người lại một phong cách khác nhau mới chịu, nhưng đích thực là một tay chịu chơi, chưa bao giờ để bạn gái mình thua thiệt với ai, tuy nhiên đặc ân đấy kéo dài không được bao lâu thì sẽ sớm chấm dứt, mặc cho đằng gái có khóc lóc ỷ ôi (không biết là vì tình cảm thật sự dành cho anh Lâm sai đẹp chiêu hay một lý do nào khác không tiện nói rõ). Đám Tuệ trong lớp cũng ngầm hiểu với nhau không tiếp xúc quá nhiều với những hội như thế vì vừa tốn thời gian ra cũng chẳng được gì ngoài giàu. Tuy Vũ không phải là người toát ra vibe như thế, nhưng vì sự đẹp trai của nó mà cả bọn cũng nên đề phòng thì tốt hơn, cái Hà Vân là một trường hợp đặc biệt, vì ai cũng biết sự đam mê vẻ đẹp bất tận của nó, đợt đầu cô nàng cũng mê mệt với vẻ đẹp của hotboy Lâm, nhưng được một thời gian, không biết vì chán hay bởi tốc độ thay người yêu như thay áo của bạn mà cô nàng dần mất đi hào cảm ban đầu. Nhưng bây giờ nếu mà hỏi lại Lâm có đẹp trai không, thì Vân vẫn chắc nịch gật đầu, vì nó đẹp trai thật.
-Tao biết rồi. Tuệ đáp lại vởn vơ lời nói của Ngọc, hai đứa nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy, đứng dậy đi sấy mái tóc còn chưa kịp lau khô.
Trong lúc ấy, anh bạn hàng xóm bên cạnh đang ôm đàn học bài hát mới, vừa học vừa call cho cô em trợ lý của mình, Vũ Minh. Hai đứa là bạn cùng bàn khi Vũ còn ở Hải Phòng, sở dĩ gọi là cô em vì khi nói chuyện với nhau, anh chàng Vũ Minh rất thích cách xưng hô như vậy với Vũ, lâu dần thành thói quen.
-Hoàng Anh Vũ, em yêu có một tin vui cho anh nè!
-Ớn vch, mày thôi ngay cái giọng đấy đi, nói
-Em sắp chuyển ra Hà Nội ấy, có thể sẽ ra trường của mày đang học, em với mày sắp được học cùng nhau rồi
-? Sao ra được hay vậy, mày lại giở trò gì à?
-Thích thì chuyển thôi, nhà em cũng sẵn cái nhà ngoài đấy mà, không ở cũng để không, chẳng làm gì, chúng mình lại sắp được chim chuột với nhau rồi, nhớ giữ bàn cho tao nha anh yêu!
-Ớn vl, việc gì tao phải giữ chỗ cho mày, tao có chỗ rồi, mày có chuyển vào thì ngồi một mình
-Làm quen được bạn cùng bàn mới nhanh thế cơ à, cũng phải thôi ai bảo được cái mặt ăn tiền, ngày trước vì cái mặt mà mà tao mới ngồi cùng mày đấy anh yêu ạ!
-Vinh dự quá
-Tất nhiên, nhớ giọng hát anh Vũ nhà mình quá, dạo này không có em hỗ trợ, anh yêu có gặp rắc rối gì không?
-Tao thì gặp rắc rối gì được
Nói thì nói vậy, nhưng quả thực từ ngày không có Minh sắp xếp, công việc của Vũ đôi khi rối như tơ vò, những lúc như thế anh chàng mới thấy nhớ lắm cái tiếng 'anh yêu' của nó, Vũ cũng đã chủ động cắt giảm bớt khối lượng công việc hơn bao giờ hết, phần vì muốn tập trung vào học tập, phần vì một mình đôi khi không kham được hết nổi.
-Nhưng nếu mày ra đây thì mang cho tao ít bánh mì cay đi, ở đây không thấy chỗ nào làm giống ông Đa đầu ngõ mình
-Tưởng gì khó khăn chứ tháng sau em lên mang cho anh ăn cả đời nhé!
-CÚC
Sáng hôm sau đi học, chỉ thấy có Ngọc với Vũ qua rủ Tuệ, không thấy Vân với Thiên đâu, hỏi thì không rõ hai đứa nó đi đâu, sang nhà gọi thì mẹ hai đứa bảo là đã đi từ sớm rồi, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Tuệ, Ngọc cũng cảm giác được việc chẳng lành, liếc nhìn Vũ rồi quay ra thì thầm với Tuệ
-Cả ngày hôm qua Vân với mày có nói chuyện gì với nhau không?
-Không mày ơi, từ chiều hôm qua về đến giờ tao chả liên lạc gì với nó cả
-Ưm, mày có nghĩ như tao đang nghĩ không?
-Chắc không đến mức đấy chứ, tao có thích Vũ của nó đâu
-Nhưng hành động hôm qua của thằng Vũ còn hơn cả câu mày thích nó kìa
Tuệ trầm mặc suốt quãng đường từ nhà đến trường, ngồi sau xe của Vân mà mặt con bé cứ nghệt ra như mất số gạo, đối lập của vẻ mặt ấy, trạng thái của Vũ sáng nay dường như có vẻ rất tốt, không biết rẳng mọi nguồn cơn đều từ mình mà ra =)
Tệu với tâm trạng thấp thỏm từ nhà xe vào trong lớp học, kì lạ hơn vào trong lớp lại không thấy ai, cả Thiên và Ngọc đều chả thấy đâu, hỏi các bạn trong lớp đều không rõ thông tin hai đứa, sự thấp thỏm trong lòng Tuệ càng đẩy lên cao, thấy bạn như vậy, Ngọc quay ra an ủi
-Cứ bình tĩnh thôi mày ơi, còn gần 10ph nữa mới vào lớp, ghé qua canteen mua bánh mì với tao không? Sáng nay bạn chưa kịp ăn sáng
-Thôi bạn lười lắm, mày đi mình đi
-Đi cùng tao đi mà, nhanh không sắp vào lớp rồi
Không thể từ chối được Ngọc, Tuệ uể oải đứng dậy đi cùng, thấy Vũ một mình ngồi cũng tội, Ngọc quay lại hỏi xã giao bạn
-Vũ có muốn đi canteen cùng bọn tao không?
-Ok, Vũ cùng cần mua một vài đồ
Ngọc sượng chân tại chỗ, Tuệ biết được ý định xã giao của bạn mình không thành, cô bạn quay ra cười thầm rồi bất giác nhìn qua Vũ thấy anh chàng đang chăm chú nhìn mình, Tuệ thoáng giật mình rồi lảng đi chỗ khác. Ba đứa nhanh chóng chạy ra canteen mua đồ trước khi chuông vào học vang lên. Tuệ chẳng mấy vui vẻ bị Ngọc và Vũ kéo vào canteen cách lớp khoảng hơn 200m, đầu vởn vơ nghĩ về Vân, nghĩ về cách đối mặt với cô nàng khi chạm mặt trong lớp, thật sự vì một đứa con trai mà đánh mất tình bạn gần 20 năm xuân xanh chẳng đáng chút nào, vừa nghĩ Tuệ vừa trách bạn thân của mình vì trai bỏ bạn, mà cũng vừa trách mình lại đi dây vào trai mà đứa bạn mình thích. Tuệ như cái xác không hồn mặc Ngọc và Vũ kéo đến canteen, ai ngờ vừa đặt chân vào cửa
-HAPPY BIRTHDAY TO YOU, HAPPY BIRTHDAY TO YOU....
Tuệ ngơ ngác khi trước mắt là Vân đang bê một chiếc bánh kem màu vàng pastel hình Pompompurin mà Tuệ yêu thích, Thiên đằng sau đang giơ pháo phụt mỗi tay một cái, đằng sau treo một banner chữ happy birthday và những tấm hình chụp dìm Tuệ. Ngọc và Vũ lúc nãy còn đứng bên cạnh Tuệ tự lúc nào đã đi lên góp vui cùng chúng bạn, Vũ lại gần đội chiếc mũ sinh nhật lên cho Tuệ, với tay lau đi khóe mắt đã nhòe đi tự lúc nào của cô nàng. Tuệ mếu máo nhìn khung cảnh trước mặt, dạo này bận ôn thi đội tuyển trên trường mà cô nàng quên béng mất sinh nhật của mình, Tuệ nhìn Vân với đôi mắt ừng ực nước, chạy tới ôm chầm lấy Vân, thút thít
-Tao tưởng mày dỗi tao rồi, mày vì trai mà không cần tao nữa
-Uả con điên này, trai nào, mày có bao giờ thấy tao bỏ mày vì một đứa nào chưa, huống hồ vì một đứa con trai. Mà đứa con trai nào, thằng Thiên á? Đm mày điên à, sáng nay bọn tao đến sớm chuẩn bị sinh nhật mày nên tao kéo nó đi theo, hà cớ gì mà tao phải vì nó bỏ mày.
-Mày không vì trai bỏ bạn là tao vui lắm rồi, hiuhiu, yêu các bạn mình thế
-Hạnh phúc quá đến mức sảng luôn rồi à Bông?
-Haha, cuc mẹ mày đi
Vì sắp vào lớp, không kịp ăn bánh sinh nhật, chỉ có thể kịp làm những nghi thức lúc đầu của bữa tiệc như hát hò, ôm ấp, nên cả đám gửi nhờ bánh sinh nhật trong tủ lạnh ở canteen để tan học rồi tổ chức nốt phần còn lại, hôm nay cả bọn cũng chỉ có 4 ca học trên trường.
Cả đám túm nhau vào lớp học với sự vui vẻ rõ mồn một trên khuôn mặt, Tuệ với Vân ôm nhau thật chặt, rồng rắn nhau vào lớp, ai biết được cách đây 30 phút trước trên khuôn mặt của cô nàng Giai Tuệ vẫn còn đắn đo cách bắt chuyện với cô nàng Hà Vân vì một đứa con trai, nhưng cũng lấy làm lạ trước thái độ ấy của Vân, Tuệ không kìm lòng được mà lên tiếng hỏi:
-Mày không giận tao à
-Có, mày ôm tao chặt vãi, bố mày đau, thả lỏng ra coi
-Không phải chuyện này, mày không giận tao thật à
-Uả thế cái mẹ gì, mày làm gì có lỗi với tao à con điên kia
-Thì chiều hôm qua thằng Vũ tách ngô cho tao á, chuyện này tao không biết thật, không biết vì sao nó làm như thế, xong từ chiều hôm qua mày không nói chuyện với tao, tao tưởng mày dỗi tao rồi
-Ôi dào, tưởng cái gì, mày nghĩ tình bạn gần 20 năm của mình sẽ bị diệt vong bởi một đứa con trai sao, ưm đúng rồi đấy, sao mày lại để anh Vũ đẹp trai của tao tách ngô cho mày, tao thương ảnh còn không hết mà mày dám để nó bỏng tay vì tách ngô cho mày hả con chóa này
-Đm tao bảo tao không biết mà, ai thèm giành anh Vũ của mày, tao ớn
-Con dồ này dám chê anh Vũ của tao, thôi đùa thế đủ rồi, tao thích nó thì thích thật, nhưng tao yêu mày hơn
-Biết vậy là tốt, biết nhìn nặng nhẹ rồi đấy Vân chó ạ
-Haha, mày thích thằng Vũ thì tao nhường mày, tao thích thì thích thật, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, mà bề ngoài thì thích tạm thằng Thiên cũng được đi, nhưng mày thì không tìm được con điên nào như mày cả
-Hai đứa bảo gì tao cơ. Thiên ở đâu đột nhiên nhảy vào xen ngnag câu chuyện của Tuệ và Vân
-Bọn tao bảo là tai mày thính hơn chó
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top