Chương 1: Con mèo hầu

Bà lão ngồi xuống, bàn tay nhăn nheo run lẩy bẩy rút về từ cái trán nhẵn bóng, non nớt của đứa bé được ông bà nhà Wanvole bế trong lòng.

- Chắc bà cũng biết, màu lông của chúng tôi vốn là màu xám, màu đặc trưng cho dòng họ Wanvole, vậy tại sao nó lại màu đỏ?

- Đứa trẻ này... chính là hiện thân của quỷ dữ! Con ông bà đã bị quỷ dữ đánh tráo, nó không nên là con 2 người!

Lacato Wanvole nhíu mày, nhìn xuống vẻ vô tội của nó, và liếc đôi mắt nghi ngờ cho bà lão tiên tri. Vợ ông, bà Cevalic Wanvole dường như mất hết hy vọng, và vùi đầu vào ngực ông mà khóc nấc lên. Đứa bé được chuyển hoàn toàn vào vòng tay của ông, Lacato cố trấn an bản thân.

- Sao có thể, nó chỉ đơn giản là có màu sắc khác thôi mà. Chúng ta không thể tàn nhẫn với 1 đứa bé còn chưa biết đi, không phải mấy cái thứ bà nói cũng chỉ từ truyền thuyết mà ra sao? Có gì ngu ngốc hơn chứ, bảo vợ tôi nuốt nó lại vào bụng hả?

- Tôi đã thấy n- nó... quỷ dữ. Đỏ hơn cả màu lông của nó, ác quỷ tắm trong máu và biển lửa. Nếu không bỏ nó, thì ông bà, bố mẹ, họ hàng sẽ cháy hết, cháy rụi!

Khi lời tiên tri được xướng lên, mọi người dần lùi xa khỏi 3 người nhà Wanvole. Họ xì xào bàn tán, có tiếng cầu nguyện, có tiếng thở dài, thậm chí có tiếng chửi rủa mà không biết vì sợ hãi, thất vọng hay căm ghét. Mặt của ông chủ biệt trang nhà Wanvole đanh lại, Lacato phẩy tay ra lệnh. Đám người hầu tự biết ý, dẫn hết đám đông và cả vị nữ tiên tri già ra ngoài cổng. Tiếng động và ánh sáng cuối cùng cũng đánh thức đứa trẻ, tiếng òa khóc của nó vang vọng khắp sảnh, hòa thành 1 bản giao hưởng hỗn độn với âm thanh của cơn bão bên ngoài.

Cánh cổng đóng lại, ngôi biệt trang chìm vào sự im ắng từ trước đến nay chưa từng có trong 1 khoảng ngắn. Văng vẳng đâu đó tiếng sụt sịt của 1 người mẹ, và giọng trầm đục của 1 người cha.

- Không sao hết, đừng lo gì cả, nó sẽ ổn thôi. Nó sẽ ổn m-

- Lời tiên tri! Bà ấy đã nói-

- Nhưng tiên tri vẫn có thể sai, nếu con chúng ta cũng chỉ là 1 đứa trẻ bị đột biến gene màu da thôi thì sao? Em không nên tin những thứ làm hại đến mình.

- ...Cũng muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ.

- Hứa với anh là em sẽ không nghĩ về chuyện này nữa.

- Em sẽ cố... vì tương lai của con chúng ta, Lana-

Cuộc sống của gia đình nọ vẫn tiếp tục như không có chuyện gì, không thay đổi gì, như thể sự kiện đứa bé nhà Wanvole ra đời chẳng khác nhiều khi đem so với chuyện cổ tích. Họ quên nó đi, rồi lại nhớ đến nó trên bàn nhậu và trong các hàng quán, ở cùng 1 chỗ với những tin đồn về chính trị và người nổi tiếng. Đúng, sự tồn tại của đứa con nhà khoa học Lacato Wanvole chìm vào sự nghi ngờ, và hóa thành 1 thứ mù mờ mà những người ở cùng tầng lớp với ông không ai quan tâm hay xác minh, giống như 1 mục trong tờ báo lá cải. Vì nó đã được giấu đi.

Bắt đầu có lẽ là từ vụ ám sát công tước Ivor, 1 người bạn thân cận của gia đình họ, và tiếp sau đó là nhiều người khác có mối quan hệ với họ, như đồng nghiệp hay trợ lý của ông bà Wanvole. Người ta lục tìm lại trong đầu, và hình ảnh họ thấy, trong căn sảnh hôm nào đó, là đứa bé, "ác quỷ màu đỏ" trong lời tiên tri. Họ liên kết ký ức nọ với những cái chết, và hét lên từ phía ngoài cánh cổng rằng ông bà phải trừ khử cái hiểm họa chết tiệt mà ông bà đang nuôi dưỡng đi. Khi yêu cầu gặp phải sự kháng cự, họ phẫn nộ, và họ cứ thế muốn hoàn thành cái "sứ mệnh" ấy cho bằng được. Hàng chục hybrid tràn vào biệt trang, có những ngọn đuốc, lửa bén và đám cháy dần lan rộng. Nhưng đám bọn họ chả bao giờ tìm được cái họ săn lùng, khi nó đã chạy trốn, bỏ lại 2 ông bà vật lộn trong cơn thịnh nộ của cả ngôi làng. Họ trói Lacato và Cevalic trước khi phát hiện đám cháy, và mặc kệ cặp đôi gào thét, cầu cứu. Không ai ngoái đầu lại để chứng kiến sự kết thúc của gia đình Wanvole, chỉ có 1 bóng hình nhỏ con đứng từ xa lặng lẽ quệt nước mắt và quay đầu chạy tiếp.

Nó lang thang khắp nơi, lẩn trốn ở những ngõ hẻm thuộc về vùng ngoại ô. Đứa bé đó đã làm mọi thứ để sống sót, thậm chí có lần, nó tự bán mình cho 1 tên súc sinh bệnh hoạn và suýt không kịp hối hận nếu nó không thoát khỏi hắn kịp thời. Sự tra tấn và hành hạ về cả thể xác và tinh thần là quá đủ để xóa đi dáng vẻ của 1 đứa con sinh ra trong gia đình quý tộc từng 1 thời có ít nhiều quyền lực. Giờ trông nó nhếch nhác, bẩn thỉu, vừa đi vừa loạng choạng do tổn thương cơ, kết quả của hàng giờ đồng hồ chạy hết sức mỗi ngày từ sáng đến đêm để kiếm ăn và sinh tồn. Mỗi đêm, nó nằm co quắp lại cố ngủ, lờ đi cái cảm giác nhớp nháp kinh tởm trên da sau khi sục xạo ở bãi rác. Và thỉnh thoảng nó mơ, nó quay trở lại đó, nhưng chả còn ai, chả còn thứ gì, chỉ có 1 mớ gỗ đã cháy vụn và rất nhiều tro tàn, mùi khói và 1 mùi nữa tanh tưởi, mà chắc nó không biết đó là mùi xác chết, khiến nó khó thở, và con mèo đỏ bật dậy, tự càu nhàu và khóc lóc trước khi lại thiếp đi.

Ngày hôm đó là ngã rẽ thứ 2 trong cuộc đời của đứa con nhà Wanvole, khó mà nói thế, vì chính nó không còn nhớ tên họ của mình. Ông ấy đi trên lề đường, dắt theo 1 đứa trẻ cũng trạc tuổi nó. Nó cố trốn đi, nhưng không thể kịp với cái thân thể nát tan, hằn rõ những vệt đỏ và mảng bầm tím do cái dùi cui của tên xã hội đen. Ông ta chạy đến cứu nó, nâng nó đứng lên, và bế nó trên tay khi phát hiện chân của nó chả còn tý sức lực nào, mặc kệ việc nó không khác gì 1 đứa ăn xin bẩn thỉu hôi thối hay móc túi người khác.

- Chú là Quara Union. Cháu nói được chứ, cháu tên là gì?

- Cháu không biết...

Nằm trên giường, trong 1 căn phòng rộng lớn, với 2 vị bác sĩ riêng của gia đình Union đứng canh làm nó hồi tưởng về những ngày thơ ấu đẹp đẽ. Nó cẩn thận và cảnh giác sắp xếp từ ngữ để nói chuyện với người đàn ông trước mặt. Từng là 1 thiếu gia, tất nhiên nó nhận ra cái biểu tượng đó, dòng họ Uni-gì-gì-đó mà mẹ có nhắc tới vài lần, chắc đây là người chủ hiện tại của biệt trang gia đình. Đang trò chuyện, bỗng đứa trẻ đi cùng ông ban nãy chạy vào.

- Bố, cậu ấy sao rồi?

- Ổn hơn rồ- có lẽ nếu ổn nghĩa là không gãy cái xương nào hay vẫn chưa hấp hối...

Cái cảm xúc gì đây, ghen tị sao, ồ, nó sao lại có quyền để ghen chứ? Nó vừa nợ ông ấy ơn cứu mạng, giờ nó lại tham lam muốn có lại mái ấm và tình thương như hồi xưa ư, thật quá hỗn xược. Nhưng việc nó thấy được hình ảnh của gia đình nó đã từng có khi chứng kiến bố con họ là thật, và nó ước nó không nhìn thấy thế, đó cũng là thật. Ánh mắt của nó và đứa trẻ kia gặp nhau, và nó có thể an toàn mà đoán ít nhất bộ dạng sau khi được cứu chữa và tắm rửa của nó không quá phản cảm, thậm chí nó cảm thấy cậu ta còn có thiện cảm với nó. Cậu bé ghé tai bố mình nói gì đó, và bố cậu hơi nhăn mặt, nhưng không phản đối bất kể cái gì đứa con đang nói.

- Được rồi, cháu cứ nghỉ ngơi đi. Đến tối cháu sẽ được gọi xuống ăn cũng 2 chúng ta, và chú nghĩ chú có 1 lời đề nghị khá hấp dẫn với cháu.

Nó gật đầu, và con mèo đỏ cuộn tròn lại, nhắm mắt và ngủ. Nắng chiều ấm áp phủ lên người nó, thoang thoảng trong phòng có mùi hoa oải hương, ánh đèn phòng mờ đi, dần tắt hẳn, giấc ngủ của nó chưa bao giờ đến nhanh chóng, an toàn và dễ chịu như thế này. Khi nó tỉnh dậy, 1 người hầu mời nó xuống tầng, bước quá nửa cầu thang, nó đã thấy 2 bố con chờ sẵn.

- Cháu xin lỗi vì làm ngài phải đợi.

- À, thực ra chú xuống sớm để chuẩn bị, còn nó thì tò mò đi theo thôi, không muộn đâu. Mà cứ gọi là chú đi, gọi ngài chú thấy bị gượng ép quá.

Đồ ăn trên bàn rất lạ mà cũng rất quen, nhưng quan trọng là chúng rất ngon, và nó không phải lo ăn xong liệu có gì xảy ra không. Nó không muốn thô lỗ, nhưng cơn đói của nó không phải là nói dối. Nó ăn rất nhiều, rất nhanh, dù đã cố kiềm lại, hy vọng ông ấy sẽ thông cảm. Sau khi no, cơn buồn ngủ ập tới, nhưng chưa được, nó vẫn nhớ lời nói lúc chiều, ông ấy muốn gì ở nó?

- Chú mong như thế là đủ, quản gia không ngờ sẽ có thêm người và thế là không có nhiều thức ăn lắm...

- Cảm ơn chú, với cháu thế là quá đủ rồi. Vậy giờ, đề nghị của chú là gì?

- Trông cháu cũng có vẻ có học thức, xin lỗi nếu chú có hơi tò mò, nhưng có vẻ cháu không phải xuất thân từ những nơi như thế, cháu là ai, từ đâu mà giờ lại vào hoàn cảnh này? Thư giãn thôi, cháu có thể từ chối trả lời nếu muốn.

- Không... cháu sẽ nói với chú mọi thứ cháu bi- mọi thứ cháu nhớ... Cháu từng có 1 gia đình, bố mẹ cháu bảo cháu là mọi người bên ngoài rất hung dữ, họ muốn làm hại cháu, nên bố mẹ chỉ cho cháu ở nhà. Rồi 1 ngày họ đập cửa và đi vào trong, bố mẹ bảo cháu trốn đi, và cháu chạy thật xa khỏi đó. Cháu không nhớ cháu tên là gì hay bố mẹ mình trông như thế nào, còn về thời gian sau đó, cháu chỉ đi khắp nơi thôi, không có gì để kể.

Quara nheo mắt lại, không phải trùng hợp đấy chứ, sao giống vụ sát hại Lacato và Cevalic Wanvole vậy? Chẳng lẽ đứa trẻ này... khó đoán thật, cả căn nhà bị vây quanh, rồi bốc cháy dữ dội như thế, sao 1 đứa trẻ có thể trốn được ra ngoài mà không ai phát hiện? Thôi kệ, có đúng đi nữa cũng chả sao.

- Như cháu thấy, chú có không ít người hầu, nhưng chả ai quản được thằng bé này. Trùng hợp là nó lại khá thích cháu, nếu ổn, cháu có thể ở lại đây làm... bạn với nó được không? Cháu sẽ ở cùng nó và giúp đỡ nó khi nó muốn, chú có sẵn 1 phòng ngủ còn trống, cháu đồng ý thì từ nay cháu sẽ là 1 thành viên trong căn nhà này.

Chìa khóa phòng đặt ngay trước mặt nó, và nó đặt tay lên thay cho lời đồng ý. Quara gật đầu, và đứng lên chuẩn bị đi về phòng riêng.

- À phải, cháu sẽ cần 1 cái tên đấy.

- Chú có thể tự chọn tên cho cháu, đằng nào cháu cũng chỉ là người hầu.

- Vậy... Amber được không? Amber Union, cháu có thể dùng cái tên này cho đến khi cháu nhớ lại tên thật. Giờ cũng muộn rồi, đi ngủ đi, nhưng nhớ ngày mai cố dậy sớm 1 chút, chú muốn cháu lãnh công việc đánh thức thằng bé nhà chú dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top