"第四章第八节,第七十七条。"Điều 77
纪乾坤小心翼翼地捧着手机,先把手机凑到眼前,又摘下眼镜,伸直手臂,把手机放到远端,可是那些文字依旧模糊不清。Kỉ Càn Khôn cẩn thận cầm lấy di động, đưa sát vào mắt, lại tháo kính xuống, đưa thẳng tay ra, để điện thoại ra xa, nhưng vẫn không nhìn rõ được những dòng chữ trên đó
"我来吧。"魏炯拿过手机,"第七十七条,在人民法院、人民检察院、公安机关......哦,这里的确有修改......采取强制措施以后,逃避侦查或者审判的,不受追诉期限的限制。" "Để cháu" Ngụy Huỳnh cầm lấy di động "Điều 77, tòa án nhân dân, viện kiểm sát nhân dân, cơ quan công an...ồ, điều này đích thực bị sửa đổi...sau khi thi hành cưỡng chế, trốn điều tra hoặc thẩm phán, thì bị giới hạn bởi thời hiệu truy tố"
"嗯。"纪乾坤立刻察觉到,"79年刑法是'采取强制措施以后',97年刑法是'受理案件以后',对吧?" "Ừm" Kỉ Càn Khôn liền phát hiện "Luật năm 79 là sau khi thi hành cưỡng chế, còn năm 97 là sau khi thụ án, đúng không?"
"是的。" "Dạ vâng"
"如果一起案件—比方说,杀人案件—发生在97年之前,"纪乾坤边想边说,语速缓慢,"你觉得应该适用79年刑法还是97年刑法?" "Nếu vụ án xảy ra, ví dụ như, án giết người xảy ra trước năm 97" Kỉ Càn Khôn vừa suy nghĩ vừa nói chậm rãi, "Cậu cảm thấy sẽ áp dụng luật của năm 79 hay của năm 97?"
魏炯一愣:"这是......刑法溯及力的问题啊。" Ngụy Huỳnh sững người: "Cái này...là vấn đề hồi tố của luật hình sự rồi"
"对。"纪乾坤的回答干脆利落,目光中充满期待。 "Đúng vậy" Kỉ Càn Khôn trả lời nhanh gọn, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ
这算什么呀!魏炯暗自苦笑,志愿者服务变成刑法考试了—还是口试!Cái này tính thế nào! Ngụy Huỳnh cười khổ trong lòng, tình nguyện viên phục vụ trở thành khảo thí luật hình sự? Hay là kiểm tra miệng?"
"在刑法溯及力的问题上,中国采用的是'从旧兼从轻'原则。"魏炯拼命回忆着,"从旧的话,应该适用79年刑法。" "Về vấn đề hồi tố trong luật hình sự, Trung Quốc dùng nguyên tắc "áp dụng cái cũ hơn và áp dụng cái nhẹ hơn" Ngụy Huỳnh cố nhớ, "Theo cái cũ, vậy có lẽ là áp dụng luật năm 79"
"如果考虑'从轻'呢?" "Nếu theo cái nhẹ thì sao?"
"这个......"魏炯想了想,"根据79年刑法,犯罪人被采取强制措施后才不受追诉时效的限制,而根据97年刑法,只要司法机关受理案件后,就不受追诉时效的限制—比较一下,79年刑法对犯罪人更有利吧?" "Cái này..." Ngụy Huỳnh suy nghĩ, "Theo luật năm 79, người phạm tội bị thi hành cưỡng chế sau đó mới bị giới hạn bởi thời hiệu truy tố, còn luật 97, chỉ cần sau khi cơ quan tư pháp thụ lý vụ án, thì không bị giới hạn truy tố, so sánh một hồi, luật năm 79 đối với người phạm tội có lợi hơn"
纪乾坤思考了一会儿,缓缓点头:"应该是。" Kỉ Càn Khôn suy nghĩ một lúc, chậm rãi gật đầu: "Có lẽ là vậy"
"那就应该适用79年刑法。" "Vậy chắc là sẽ áp dụng luật năm 79"
"被采取强制措施......"纪乾坤的脸色再次阴沉起来,眼神飘忽又迷茫,嘴里喃喃自语着,"要是没抓到他呢?" "Bị thi hành cưỡng chế..." sắc mặt Kỉ Càn Khôn lần nữa trở nên âm trầm, ánh mắt xa xăm mơ màn, miệng làu bàu, "Nếu như không bắt được hắn thì sao?"
"那就有限制了呗。"魏炯想起他提到的"比方说","杀人案件,二十年后就不追诉了。" "Vậy thì có giới hạn thôi" Ngụy Huỳnh nhớ tới "ví dụ" ông vừa nhắc, "Án giết người, sau 20 năm thì không truy tố nữa"
"不是还有最高人民检察院吗?"纪乾坤立刻追问道。 "Không phải còn có viện kiểm sát nhân dân tối cao sao?" Kỉ Càn Khôn liền truy hỏi
"嗯?对对对。"魏炯的脸红了,急忙改口,"最高检如果认为有追诉必要,可以继续追诉。" "Hả? Đúng đúng đúng" mặt Ngụy Huỳnh đỏ lên, vội sửa lại, "Viện kiểm sát tối cao nếu cho rằng cần phải truy tố, vậy thì vẫn có thể tiếp tục truy tố"
"肯定有!"纪乾坤脱口而出,声调很高。 "Chắc chắn có!" Kỉ Càn Khôn buộc miệng nói, giọng điệu rất cao
魏炯被吓了一跳,惊讶地看着纪乾坤。Ngụy Huỳnh bị giật mình, kinh ngạc nhìn Kỉ Càn Khôn
"杀人嘛。"纪乾坤立刻意识到自己的失态,"多大的事儿—你说是吧?" "Giết người mà" Kỉ Càn Khôn lập tức ý thức được mình vừa nói hớ, "Là chuyện lớn mà, cậu nói phải không?"
魏炯茫然地点点头。Ngụy Huỳnh mù mờ gật đầu
"呵呵。"纪乾坤笑起来,开始打圆场,"你刚才,是用手机上网?" "Hờ hờ" Kỉ Càn Khôn cười, bắt đầu lãng sang chuyện khác, "Vừa nãy, cậu dùng di động để lên mạng?"
"是啊。" "Dạ vâng"
"现在的科技真是发达,这么方便。"纪乾坤咂咂嘴,"我是跟不上时代了。" "Khoa học kĩ thuật bây giờ phát triển thật, lại tiện lợi như vậy" Kỉ Càn Khôn chép chép miệng, "Tôi không theo kịp thời đại nữa rồi"
"智能手机都可以。"魏炯也回过神来,"像一台小电脑似的。" "Điện thoại thông minh nào cũng có thể làm được" Ngụy Huỳnh hoàn hồn lại, "Giống một chiếc máy tính nhỏ vậy"
"嗯。"纪乾坤扭头望向窗外,"你大概几点离开?" "Ừm" Kỉ Càn Khôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cậu cỡ mấy giờ phải đi?"
魏炯看看手表:"四点半左右。" Ngụy Huỳnh nhìn đồng hồ: "Khoảng 4h30"
"哦,还有一会儿。"纪乾坤冲魏炯笑笑,"今天阳光不错,推我出去走走如何?" "Ồ, còn một lúc nữa" Kỉ Càn Khôn cười với Ngụy Huỳnh "Hôm nay ánh mặt trời không tồi, đẩy tôi ra ngoài dạo được không?"
养老院的院子并不大,且大部分是泥土地。院子里种着几棵树,因为叶子已经全部落光,分辨不出树种。能推着轮椅行走其上的,只有几条横纵交错的红砖铺就的甬路。Khu vườn của viện dưỡng lão không lớn, phần lớn đều là đất. Trong vườn trồng vài cái cây, vì lá đã rụng hết, không phân biệt được là cây gì. Có thể đẩy xe lăn chỉ có mấy con đường lát gạch đỏ giao nhau
尽管如此,纪乾坤还是显得挺开心。他在魏炯的帮助下,穿好羽绒大衣,戴了帽子和围巾,在下身又加盖了一条毛毯,暖暖和和地出了门。Dù chỉ có vậy, Kỉ Càn Khôn vẫn rất vui. Ông được Ngụy Huỳnh giúp, mặc xong áo lông, đội mũ và quấn khăn quàng, bên dưới còn đăp một tấm thảm lông, ấm áp rồi ra khỏi cửa
魏炯还是第一次推轮椅,加之红砖甬路凹凸不平,最初的一段路程可谓惊心动魄。有好几次,他差点儿把老纪推到泥土地上。Ngụy Huỳnh lần đầu tiên đẩy xe lăn, thêm vào đó con đường gạch đỏ lồi lõm, đoạn đường đầu tiên có thể nói là chấn động lòng người. Có vài lần, anh suýt chút đẩy lão Kỉ xuống đất
相对于魏炯的胆战心惊,纪乾坤倒是显得心满意足。此刻已经夕阳西下,由于养老院周围没有高层建筑的缘故,院子里仍然满满地洒下一大片阳光。纪乾坤眯起眼睛注视着金黄色的太阳,大口呼吸着干燥寒冷的空气,表情颇为迷醉。Khác với Ngụy Huỳnh kinh hồn bạt vía, Kỉ Càn Khôn ngược lại cảm thấy rất hài lòng. Lúc này mặt trời đã về tây, xung quanh viện dưỡng lão không có các tòa cao tầng, nên trong vườn vẫn đầy ắp ánh mặt trời. Kỉ Càn Khôn híp mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ, hít vào bầu không khí khô hanh, biểu tình đang say sưa
"好久没出来了。" "Lâu rồi chưa được ra ngoài"
"是吗?"轮椅被推到一条甬路的尽头,魏炯费力地让轮椅掉转方向,开始往回走,"您在这里几年了?" "Vậy sao?" xe lăn được đẩy tới một ngõ cụt của con đường, Ngụy Huỳnh tốn sức để xe lăn đổi hướng, bắt đầu quay về, "Bác ở đây bao lâu rồi?"
"十八年。" "18 năm"
"还习惯?" "Có quen không?"
"还凑合吧。"纪乾坤看着旁边的一棵树,"那是棵桃树,春天的时候满树桃花,很漂亮—能接受的,就忍着;接受不了的,我就按自己的想法来。" "Cũng tạm" Kỉ Càn Khôn nhìn cái cây bên cạnh, "Đó là cây đào, mùa xuân nở đầy hoa, rất đẹp. Có thể chấp nhận được, thì nhịn vậy; còn không chấp nhận được, thì tự làm theo cách của mình
魏炯想起他房间里的小电锅和香烟,笑了笑。Ngụy Huỳnh nhớ tới nồi cơm điện nhỏ và thuốc lá trong phòng ông liền cười
"你的家人......经常来看你吗?" "Người nhà bác...thường tới thăm bác không?"
"我没有家人。"纪乾坤干脆利落地回答,"没子女,妻子很早就去世了。" "Tôi không có người nhà" Kỉ Càn Khôn trả lời nhanh gọn, "Không con cái, vợ thì sớm đã qua đời"
"哦?"魏炯停下脚步,又继续推着轮椅向前走,"抱歉。" "Ồ?" Ngụy Huỳnh dừng chân, rồi lại tiếp tục đẩy xe lăn về phía trước, "Xin lỗi"
"没什么可抱歉的。"纪乾坤呵呵地笑起来,"我不觉得自己和别人有什么不一样。" "Không có gì phải xin lỗi cả" Kỉ Càn Khôn cười "Tôi không cảm thấy mình và người khác có gì khác nhau"
"也是。"魏炯想了想,"不过,也会寂寞吧?" "Cũng phải" Ngụy Huỳnh suy nghĩ một hồi, "Nhưng cũng sẽ cô đơn chứ ạ?"
"只有经历过热闹的人才会感到寂寞。"纪乾坤看看院子里或聚在一起聊天,或背着手独行的老人们,"我很久以前就独自一个人生活,早就习惯了。再说......" "Chỉ có người từng trải qua sự náo nhiệt mới cảm thấy cô đơn" Kỉ Càn Khôn nhìn các cụ già hoặc tụ tập nói chuyện, hoặc chấp tay sau lưng một mình đi dạo, "Tôi từ rất lâu đã sống một mình, sớm đã quen rồi. Lại nói..."
他的视线离开那些老人:"他们哪知道什么叫寂寞。" Tầm nhìn của ông rời khỏi đám cụ già đó: "Bọn họ làm sao biết cô đơn là gì chứ?"
一时无语。魏炯不知该说些什么,纪乾坤则似乎陷入了回忆之中,缩在轮椅上不作声。沉默中,轮椅再次来到甬路尽头,魏炯打算原路返回时,纪乾坤开口说道:"推我到门口吧。" Một thoáng im lặng. Ngụy Huỳnh không biết nên nói gì, Kỉ Càn Khôn tựa hồ rơi vào trong hồi ức, co người im lặng trên xe lăn. Trong sự trầm mặc, xe lăn lần nữa lại tới điểm cụt, lúc Ngụy Huỳnh tính quay lại con đường cũ, Kỉ Càn Khôn lại lên tiếng: "Đẩy tôi tới trước cổng đi"
魏炯点头答应,推着他走上直通养老院正门的甬路。Ngụy Huỳnh gật đầu đồng ý, đẩy ông đi lên con đường thẳng tới cổng chính của viện dưỡng lão
养老院门前是一条小马路,虽然狭窄,但人来车往,很是热闹。菜贩的叫卖声、行人的谈笑声、车辆的鸣笛声不绝于耳,加之炸串、烤地瓜、煮玉米的香气,相对于一道铁门之隔的养老院,这里才更似人间。Trước cổng viện dưỡng lão là một con đường nhỏ, tuy hẹp, nhưng người và xe cộ qua lại đông đúc, rất náo nhiệt. Tiếng rao của người bán hàng, tiếng cười nói của người đi đường, tiếng còi xe chói tai, và cả mùi thơm của thịt nướng, khoai nướng và bắp luộc, trái ngược hoàn toàn với viện dưỡng lão đằng sau cánh cửa sắt, ở đây mới giống cảnh nhân gian hơn
魏炯推着轮椅走到锈迹斑驳的铁门前,伸手去拉动门闩,立刻感到触手处一片冰凉。刚刚拉动半截门闩,就听到耳边传来一声喝止:"哎!你干吗?" Ngụy Huỳnh đẩy chiếc xe lăn tới trước cánh cổng sắt hoen rỉ, đưa tay kéo then cửa, lập tức bàn tay cảm nhận được sự lạnh lẽo. Vừa kéo được nửa then cài, liền nghe thấy tiếng ngăn lại: "Này, cậu làm gì thế?"
魏炯循声望去,门旁的值班室里,一个穿着保安制服的中年男子探出半个身子,一脸警惕地盯着他。Ngụy Huỳnh nhìn về hướng có giọng nói, trong phòng trực ban bên cạnh, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ ló nửa người ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh chằm chằm
"嗯?我带着他......出去转转。" "Hả? Tôi dẫn ông ấy...đi ra ngoài dạo"
"不行!"中年男子端着一个大茶杯,杯口热气腾腾,"他们不能随便出去。" "Không được!" người đàn ông trung niên cầm ly trà lớn, miệng ly bốc khói nghi ngút, "Họ không được tùy tiện ra ngoài"
"就在门口也不行吗?" "Dù là trước cổng cũng không được sao?"
"不行!"中年男子似乎有些畏寒,缩起肩膀,"出事了谁负责啊?回去吧。" "Không được!" người đàn ông trung niên tựa hồ có chút lạnh, rùng mình một cái, "Xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Quay về đi"
一直默不作声的纪乾坤开口了:"算了,就在这里吧。" Kỉ Càn Khôn nãy giờ im lặng liền mở miệng: "Thôi vậy, ở đây được rồi"
中年男子退回值班室。魏炯扶着轮椅的推把,站在纪乾坤身后,默默地看着一门之隔的街道。Người đàn ông trung niên quay lại phòng trực ban. Ngụy Huỳnh vịn tay đẩy của xe lăn, đứng sau Kỉ Càn Khôn, im lặng nhìn con phố cách cái cổng
老纪几乎动也不动,视线也并不随着人或者物移动,他只是目视前方,偶尔吸吸鼻子。魏炯沿着他的视线向前看,并不觉得那个泡在污水中、塞满各色塑胶袋的垃圾桶有什么特别。只是,一种衰老、消沉,甚至近于腐败的气息从纪乾坤的身上慢慢散发出来。那个坐在阳光里,目光锐利、健谈、抽烟很凶、煲得一手好汤的老纪似乎正在恢复本相,整个人好像都缩小了一圈。Lão Kỉ bất động, tầm nhìn cũng không di động theo người hay vật gì, ông chỉ nhìn về phía trước, thi thoảng hít hít mũi. Ngụy Huỳnh theo tầm nhìn của ông nhìn về phía trước, cũng không cảm thấy thùng rác chất đầy mấy túi nilon, ngâm trong nước có gì đặc biệt. Chỉ là, một loại mùi già yếu, chán nản, thậm chí là thối rửa đang từ trên người Kỉ Càn Khôn dần dần tản phát ra. Một lão Kỉ ngồi trong ánh mặt trời, ánh mắt sắc bén, khéo nói, giỏi hút thuốc, hầm canh ngon tựa hồ đang hồi phục lại dáng vẻ vốn có, cả người như co thành một khối nhỏ
魏炯站着,俯视纪乾坤头上浅灰色的毛线帽子,清晰地感到某种类似水分的东西正在从他身上流失。Ngụy Huỳnh đứng đó, nhìn xuống chiếc mũ len màu xám nhạt đang đội trên đầu Kỉ Càn Khôn, cảm nhận rõ ràng một thứ gì đó tựa như nước đang chảy ra khỏi cơ thể ông
那是时间。在纪乾坤的小屋里,它像一块果冻一样清晰透明,却静止不动,把他的记忆凝固在几平方米的空间里。他可优雅,亦可从容,自得其乐,不闻不问。然而,一旦把这块果冻扔进尘世的烟火气中,它会很快融化,并疾速流逝在时光的河流中。被它封存的一切,赤裸裸地掉在地上,沾满灰尘,焦虑又无可奈何地看着自己变得粗粝,被裹挟着向前走。Đó là thời gian. Trong căn phòng nhỏ của Kỉ Càn Khôn, nó trong suốt như một miếng thạch trái cây, lại lặng yên bất động, đem kí ức của ông đóng băng trong không gian rộng vài mét vuông đó. Ông có thể tao nhã cũng có thể ung dung, tự tìm niềm vui, không nghe không hỏi. Tiếp đó, một khi đem miếng thạch này ném vào khói lửa trần thế, nó rất nhanh sẽ tan chảy, và mau chóng chảy vào dòng sông của thời gian. Bị nó niêm phong mọi thứ, trần trụi rơi xuông đất, nhiễm đầy bụi bặm, lo lắng nhưng lại bất lực nhìn mình biến thành hạt thô, bị cuốn về phía trước
魏炯的心柔软起来。Ngụy Huỳnh chợt mềm lòng
良久,纪乾坤长长地呼出一口气。Rất lâu sau, Kỉ Càn Khôn thở dài một hơi
"差不多了。" "Cũng kha khá rồi"
他转过身子,自下而上地看着魏炯。Ông xoay người lại, từ dưới nhìn lên Ngụy Huỳnh
"推我回去吧。"纪乾坤的眼睛里又恢复了温和、平静的神色,"差不多了。" "Đẩy tôi về thôi" trong ánh mắt Kỉ Càn Khôn đã hồi phục lại thần sắc ôn hòa, bình tĩnh, "Cũng kha khá rồi"
魏炯虽然不知道是太阳晒得"差不多了",还是时间"差不多了",但还是顺从他的心意,掉转轮椅,推着他慢慢向小楼走去。Ngụy Huỳnh tuy không biết phơi nắng "Cũng kha khá rồi" hay là thời gian "Cũng không còn sớm nữa" nhưng vẫn theo ý ông, cho xe lăn quay đầu lại chầm chậm đẩy về hướng tòa lầu nhỏ
刚走到门口,他们就迎面遇见一大群走出来的志愿者。马尾辫女孩拎着魏炯的背包,看见他,劈头问道:"你跑哪儿去了?" Vừa đi tới cửa, họ đã đụng đám tình nguyện viên từ trong đi ra. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cầm ba lô của Ngụy Huỳnh, thấy anh liền hỏi: "Cậu chạy đi đâu thế?"
"哦,我让小魏推我出来走走。"纪乾坤代魏炯回答。 "Ồ, tôi nhờ tiểu Ngụy đẩy tôi ra ngoài dạo" Kỉ Càn Khôn trả lời thay Ngụy Huỳnh
女孩冲纪乾坤挤出一个微笑,把背包塞进魏炯的怀里:"撤了撤了,大巴车等半天了。" Cô gái mỉm cười với Kỉ Càn Khôn, đem ba lô nhét vào lòng Ngụy Huỳnh: "Rút thôi rút thôi, xe khách đã đợi cả buổi trời rồi"
魏炯点点头,对纪乾坤说:"老纪,我把你送回去。" Ngụy Huỳnh gật đầu, nói với Kỉ Càn Khôn: "Lão Kỉ, cháu đưa bác về"
"不用。"纪乾坤指指倚在门口抽烟的张海生,"有老张呢。你快回去吧,别让大家等你。" "Không cần" Kỉ Càn Khôn chỉ chỉ Trương Hải Sinh đang dựa ở cửa hút thuốc, "Còn có lão Trương mà. Cậu mau về đi, đừng để mọi người đợi cậu"
"嗯,也行。"魏炯抬头看看张海生,后者叼着烟卷,面无表情地看着他们。 "Ừm, cũng được" Ngụy Huỳnh ngẩng đầu nhìn Trương Hải Sinh ở phía sau miệng ngậm điếu thuốc, mặt không biểu tình đang nhìn họ
"你......"纪乾坤看着魏炯的眼睛,面露微笑,"至少还会再来一次吧?" "Cậu..." Kỉ Càn Khôn nhìn ánh mắt Ngụy Huỳnh, mỉm cười "Ít nhất còn tới thêm lần nữa mà đúng không?"
志愿者们三三两两地从魏炯身边挤过,他在人群中摇晃着身体,把背包挎在肩膀上。最后,他对老纪同样报以微笑。Đám tình nguyện viên tốp hai tốp ba len qua Ngụy Huỳnh, cơ thể anh dao động trong đám người, khoác ba lô lên vai. Sau cùng, anh cũng mỉm cười với lão Kỉ
"会的。" "Sẽ đến nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top