第十八章 世界的同一边Cùng một phía của thế giới
第二个凶手。Hung thủ thứ 2
1990年,系列强奸杀人碎尸案案发。Năm 1990, hàng loạt vụ án cưỡng hiếp giết người phân xác xảy ra
1991年,无辜的许明良被错当作凶手,并被处以极刑。真正的凶手不知所踪。Năm 1991, Hứa Minh Lương vô tội được xem là hung thủ, bị kết án và hành hình. Hung thủ thật sự lại không rõ tung tích
1992年,又一名女性被用相似的手法杀死后碎尸、抛尸。然而,杜成认为,这并不是同一人所为。Năm 1992, lại một phụ nữ bị dùng thủ pháp tương tự sau khi bị giết hại rồi bị phân xác, vứt xác. Nhưng Đỗ Thành cho rằng đó không phải cùng một người làm
换句话来说,出现了第二个凶手。Nói cách khác, xuất hiện hung thủ thứ 2
此后,他也销声匿迹,C市再没有类似的案件发生。Sau đó, hắn cũng im hơi lặng tiếng, thành phố C không xảy ra vụ án nào tương tự thế nữa
那么,第二个凶手的动机到底是什么?Vậy động cơ của hung thủ thứ 2 rốt cuộc là gì?
"模仿。"张震梁把烟头摁熄在烟灰缸里,"国外有过这种先例。" "Bắt chước" Trương Chấn Lương ấn đầu thuốc vào gạt tàn, "Nước ngoài từng có tiền lệ này"
他拿起桌面上的一沓资料,翻了翻,打开其中一页:"比方说这家伙—1989年,美国的埃里韦托·埃迪·赛达,他用自制手枪或者匕首杀人,并在下手前向警方和媒体写信,信里面都是些乱七八糟的符号。" Anh cầm xấp tài liệu trên bàn lên, lật lật, mở một trang trong đó: "Ví dụ như tên này, năm 1989, Eric Vettori · Eddie Saida người Mĩ, hắn dùng súng tự chế hoặc dao găm để giết người, trước lúc ra tay còn viết thư cho cảnh sát và giới truyền thông, trong thư toàn ghi những kí hiệu lộn xộn"
"他模仿的是—"杜成皱起眉头,"'十二宫杀手'?" "Hắn bắt chước là..." Đỗ Thành chau mày "Sát thủ 12 cung hoàng đạo?"
"是啊。"张震梁撇撇嘴,"这王八蛋自己也供称,杀人是为了向'十二宫杀手'致敬。" "Đúng vậy" Trương Chấn Lương bĩu bĩu môi "Tên khốn này cũng khai, giết người là vì gửi lời chào tới 'sát thủ 12 cung hoàng đạo'"
杜成暗暗骂了一句。的确,当年的连环杀人案闹得满城风雨,媒体争相报道,坊间也有各种不靠谱的猜想。即使在许明良"伏法"后,针对他的传言仍然不绝于耳。媒体的大肆渲染,确实可能会刺激某些潜在的不安定分子产生模仿的冲动,进而去体验杀人、碎尸带来的犯罪快感。Đỗ Thành thầm mắng một câu. Thật sự, vụ án giết người liên hoàn năm đó gây xôn xao dư luận, giới truyền thông thi nhau đưa tin, trên phố cũng có đủ loại suy đoán không đáng tin. Dù sau khi Hứa Minh Lương bị "đền tội", thì lời đồn về hắn vẫn văng vẳng bên tai. Sự khuếch đại của giới truyền thông, thật sự có thể kích thích những phần tử không ổn định đang tiềm ẩn sinh ra xúc động muốn bắt chước, thể nghiệm khoái cảm giết người, phân xác mang lại
不过......Nhưng
杜成想了想,开口问道:"受害人有几个?" Đỗ Thành ngẫm nghĩ rồi nói: "Nạn nhân có mấy người?"
"三个。" "3 người"
杜成点点头,受害人的数量符合模仿的规律。埃迪·赛达既然要向"十二宫杀手"致敬,那么在作案之初就应该具备连续杀人的意图。然而,C市的这个模仿者,为什么只作案一次就收手呢?Đỗ Thành gật đầu, số lượng nạn nhân phù hợp với quy luật mô phỏng. Eddie Saida đã muốn chào hỏi 'sát thủ 12 cung hoàng đạo', vậy thì lúc đầu gây án lẽ ra đã có ý đồ giết người liên tiếp. Nhưng kẻ mô phỏng này của thành phố C, tại sao chỉ gây án một lần liền thu tay lại?
"我也想过这个问题。"张震梁显然已经猜出杜成的心思,"强奸、杀人、分尸,对于大多数人来讲,不是一件容易办到的事情。凶手大概有模仿的冲动,但是作案后发现自己模仿的能力不够—你也注意到了,他是在非常慌乱的情况下完成犯罪的—所以,就没有下次了。" "Con cũng từng nghĩ tới vấn đề này" Trương Chấn Lương rõ ràng đã đoán được tâm tư của Đỗ Thành, "Cưỡng hiếp, giết người, phân xác, đối với phần đông người mà nói, không phải là một chuyện dễ làm. Hung thủ có lẽ bị xúc động mà bắt chước, nhưng sau khi gây án mới phát hiện năng lực bắt chước của mình không đủ, thầy cũng chú ý thấy, hắn hoàn thành phạm tội trong tình trạng hoảng loạn, cho nên mới không có lần sau nữa"
杜成没作声,这件事的复杂程度已经超过了他的想象。本来只是追查一件旧案,现在变成了两件。接下来的问题是,凶手背后似乎再有凶手。Đỗ Thành không nói gì, mức độ phức tạp của việc này đã ngoài sức tưởng tượng của ông. Vốn chỉ điều tra một vụ án cũ, bây giờ lại trở thành hai vụ án. Vấn đề tiếp theo là, đằng sau hung thủ dường như còn có hung thủ khác
而这两个人之间的关系,真的仅仅是模仿那么简单吗?Quan hệ giữa hai người họ, thật sự chỉ đơn giản là bắt chước thôi không?
他把两起案件的卷宗分别摆在桌面上,不住地来回扫视着。这个动作被张震梁看在眼里,后者犹豫了一下,伸手把两份卷宗摞在了一起。Ông đem hồ sơ hai vụ án để riêng với nhau trên bàn, không ngừng xem đi xem lại. Động tác này bị Trương Chấn Lương để vào mắt, người phía sau do dự một lúc, đưa tay đem gộp hai hồ sơ lại với nhau
"师父,"张震梁慢慢地说道,"你说,后面这起案件,为什么没有破获?" "Sư phụ" Trương Chấn Lương chậm rãi nói "Thầy nói, đằng sau vụ án này, sao không có kết quả phá án?"
"多方面原因吧。"杜成叹了口气,"你也知道,咱们搞案子,特别是命案,都是从动机入手,然后围绕被害人的社会关系开始排查。" "Có nhiều nguyên nhân" Đỗ Thành thở dài "Cậu cũng biết, chúng ta phá án, đặc biệt là án mạng, đều bắt đầu từ động cơ, sau đó là điều tra xoay quanh quan hệ xã hội của nạn nhân"
他指指卷宗:"这种案件的被害人很可能是随机选择的,无动机杀人,自然不好查。" Ông chỉ vào vụ án: "Nạn nhân của vụ án này rất có thể là bị lựa chọn ngẫu nhiên, không có động cơ giết người, đương nhiên không dễ điều tra rồi"
"就没别的吗?" "Không còn gì khác nữa sao?"
"嗯?"杜成抬起头,恰好遇到张震梁意味深长的目光,他立刻意识到徒弟把两本卷宗放在一起的意图。 "Hả?" Đỗ Thành ngẩng đầu, vừa đúng lúc gặp phải ánh nhìn sâu thẳm ý vị của Trương Chấn Lương, ông liền ý thức được ý đồ đem gộp hồ sơ hai vụ án lại với nhau của đồ đệ
"我们对案件的所有分析,都是建立在一个假设的前提之下的。"张震梁斟酌着词句,"1990年的系列杀人案,真凶并未落网,而1992年杀人案的凶手,是对前一个凶手的模仿。" "Chúng ta đối với mọi phân tích của vụ án, đều từ giả thiết trước đó" Trương Chấn Lương cân nhắc câu chữ "Hung thủ thật sự của vụ án giết người hàng loạt năm 1990 vẫn chưa sa lưới, mà hung thủ giết người vụ án năm 1992, là mô phỏng hung thủ của vụ án trước"
杜成看着张震梁:"你继续说。" Đỗ Thành nhìn Trương Chấn Lương: "Cậu nói tiếp đi"
"我得承认,师父你分析得都很有道理。"张震梁回望着杜成,"但是会不会有这样一种可能—我们的对手其实就是同一个人。" "Con thừa nhận, phân tích của sự phụ rất hợp lý" Trương Chấn Lương nhìn lại Đỗ Thành, "Nhưng có loại khả năng này hay không__đối thủ của chúng ta thật ra chỉ cùng một người"
"同一个人?" "Cùng một người?"
"对。"张震梁突然笑笑,"这就是1992年杀人案没有被破获的另一个原因。" "Đúng" Trương Chấn Lương đột nhiên cười, "Đây chính là một nguyên nhân khác khiến vụ án giết người năm 1992 vẫn chưa được phá"
杜成眯起眼睛:"你的意思是?" Đỗ Thành híp mắt lại: "Ý của cậu là?"
张震梁指指摆在上面的那份卷宗:"师父,你最好看看这起案件的办案人。" Trương Chấn Lương chỉ vào hồ sơ trên bàn: "Sư phụ, tốt nhất thầy nên xem người phụ trách vụ án này"
林国栋看看玻璃门上的"三和翻译公司"的字样,推门而入。Lâm Quốc Đông nhìn lên dòng chữ "Công ty phiên dịch Tam Hòa" trên cửa kính, rồi đẩy cửa đi vào
说是公司,其实只有一间小小的办公室。室内堆满了尚未开封的打印纸和成摞的文稿,本就狭窄的房间内显得更加逼仄。靠窗的墙边摆着四台电脑,三男一女,共四名打字员在埋头忙活着。一个穿着蓝色毛衣、灰色羽绒马甲的胖子坐在桌前按动着计算器,见林国栋进来,抬起头询问道:"你是?" Nói là công ty, thật ra chỉ là một văn phòng nhỏ. Trong phòng chất đầy những trang giấy in chưa được mở và bản thảo chất thành chồng, căn phòng vốn đã nhỏ rõ ràng càng thêm ngột ngạt. Sát cửa sổ bày 4 chiếc máy tính, 3 nam 1 nữ, cả 4 nhân viên đánh máy đang vùi đầu bận rộn. Một tên mập ú mặc chiếc áo len màu xanh lam, áo khoác ghi lê bằng lông đang ngồi trước quầy ấn máy tính, thấy Lâm Quốc Đông vào, ngẩng đầu hỏi: "Ông là?"
林国栋记得他姓姜,上次对自己进行面试的就是他,忙堆起笑脸:"姜经理......姜总,我是来送稿子的。" Lâm Quốc Đông nhớ được hắn họ Khương, lần trước phỏng vấn mình chính là hắn, liền bày ra vẻ mặt tươi cười: "Giám đốc Khương...Khương tổng, tôi đến để đưa bản thảo"
"哦......你姓什么来着?"姜总停下手里的工作,"对了,姓林,J大外语系毕业那个,是吧?" "Ồ...ông họ gì nhỉ?" Khương tổng dừng công việc trong tay lại, "Đúng rồi, họ Lâm, là người tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường đại học J, đúng không?"
"对对。"林国栋连连点头,他凑到桌边,从手里的塑料袋里取出一叠打印纸,"我翻译好了,您瞧瞧。" "Đúng đúng" Lâm Quốc Đông gật đầu lia lịa, ông bước tới cạnh bàn, từ trong túi nilon trên tay lấy ra một xấp giấy in, "Tôi dịch xong rồi, ngài xem xem"
姜总左手拿原文,右手拿译文,仔细对照着检阅,脸上看不出什么表情。林国栋微弓着背,垂手站在桌边,面色谦恭又平和。Khương tổng tay trái cầm bản gốc, tay phải cầm bản dịch, cẩn thận đối chiếu đọc kỹ, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì. Lâm Quốc Đông hơi cúi người, hai tay buông thỏng đứng bên cạnh bàn, vẻ mặt khiêm tốn lại ôn hòa
几分钟后,姜总放下文稿,清清嗓子:"不错,老毕业生,功底还是有的。" Vài phút sau, Khương tổng bỏ bản thảo xuống, lấy giọng: "Không tệ, sinh viên tốt nghiệp lâu năm, cũng có bản lĩnh đấy"
林国栋直起腰身,微微点头,神色颇为自得。Lâm Quốc Đông đứng thẳng người dậy, khẽ gật đầu, thần sắc có chút tự đắc
"姜总过奖了。" "Khương tổng quá khen rồi"
"行,那咱就签合同吧。"姜总低头在抽屉里翻找着,"不用坐班,也没有五险一金啥的,有活儿就给你打电话。至于酬劳嘛,千字一百五十元,行价—小陈,小陈!" "Được, vậy chúng ta ký hợp đồng" Khương tổng cúi đầu kéo hộc tủ ra tìm kiếm "Không cần ngày nào cũng đi làm, cũng không có bảo hiểm gì, có việc sẽ gọi điện cho ông. Còn về thù lao, 1000 chữ / 150 tệ, người tính tiền là tiểu Trần, tiểu Trần!"
"来了来了。" "Tới ngay tới ngay"
一个穿着米色毛衣的女孩走进来,边走边甩着手上的水珠:"去卫生间了—姜总你找我?" Một cô gái mặc chiếc áo len màu gạo chạy vào, vừa chạy vừa rũ nước trên tay: "Vừa đi toilet__Khương tổng ông tìm tôi?"
姜总指指林国栋:"给他出一份空白合同。" Khương tổng chỉ chỉ Lâm Quốc Đông: "Cho ông ta một bản hợp đồng trống"
"纸质的没有了。"女孩坐在门口的一张桌子旁边,"打印一份吧。" "Hết rồi" Cô gái ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa ra vào, "In một bản khác đi"
"行,顺便把酬劳给他结了。"说罢,姜总就继续埋头算账。 "Được, nhân tiện thanh toán tiền thù lao cho ông ấy luôn" Nói xong, Khương tổng tiếp tục vùi đầu vào tính toán sổ sách
林国栋对女孩点点头:"麻烦您了,陈小姐。" Lâm Quốc Đông gật đầu với cô gái: "Phiền cô rồi, cô Trần"
"没事。您叫我陈晓就行。"女孩对他友善地笑笑,面向电脑显示器,飞快地按动着鼠标。几分钟后,桌面上的打印机运转起来,很快吐出几页纸。陈晓捻起合同书,递给林国栋。 "Không sao, thầy gọi tôi là Trần Hiểu được rồi" Cô gái cười thân thiện với hắn, mặt hướng về màn hình máy tính, mau chóng click chuột. Vài phút sau, chiếc máy in trên bàn đã chạy, rất nhanh mấy trang giấy chạy ra. Trần Hiểu cầm bản hợp đồng đưa cho Lâm Quốc Đông
"您贵姓?" "Họ của thầy?"
"我姓林。" "Tôi họ Lâm"
"哦,林老师,您先看看合同。"陈晓指指桌旁的一把椅子,"我把酬劳给您结了。" "Ồ, thầy Lâm, thầy xem hợp đồng trước" Trần Hiểu chỉ chiếc ghế đặt cạnh cái bàn "Tôi đã thanh toán thù lao cho thầy rồi"
林国栋顺从地坐下,注意力却不在眼前的白纸黑字上。Lâm Quốc Đông ngồi xuống, lực chú ý không nằm ở những dòng chữ trên tờ giấy trước mắt
虽然此时仍是寒冬,室内却并不冷。一台摆在屋角的电取暖器正在缓缓摇摆着。每次转到门口的方向,会有一阵暖风徐徐吹来。陈晓桌上的纸张随之轻轻翕动。Tuy bây giờ vẫn là mùa đông, nhưng trong phòng cũng không lạnh. Một chiếc máy sưởi đặt ở góc nhà đang chậm rãi hoạt động. Mỗi lần xoay tới hướng cửa, sẽ có một cơn gió ấm áp từ từ thổi tới. Những trang giấy trên bàn Trần Hiểu khẽ động đậy
林国栋跷起腿,调整了一下坐姿,吸吸鼻子。Lâm Quốc Đông giơ chân lên, điều chỉnh một chút tư thế ngồi, hít hít mũi
合同书只有区区两页,足足五分钟过去,林国栋连第一页都没有看完。渐渐地,他的呼吸越来越急促,额头上也见了汗。Hợp đồng chỉ có hai trang giấy, cả 5 phút sau, Lâm Quốc Đông ngay cả trang đầu còn chưa xem xong. Dần dần, hô hấp của hắn ngày càng gấp rút, trên trán cũng rịn mồ hôi
正在填写记账凭证的陈晓无意中抬头,瞥见了林国栋泛红的脸颊。Trần Hiểu đang ghi chép sổ sách vô tình ngẩng đầu lên, liếc thấy gò má Lâm Quốc Đông đỏ ửng
"是不是太热了?"陈晓停下笔,"您把外套脱了吧。" "Có phải nóng quá rồi không?"
"嗯?没事没事。"林国栋似乎被吓了一跳,抻了抻外套的下摆,遮住两腿之间,"不热的,不热。" "Ừm, không sao không sao" Lâm Quốc Đông tựa hồ bị dọa, kéo vạt áo khoác, che đi thứ giữa hai đùi "Không nóng, không nóng"
"那,合同您看完了吗?" "Vậy hợp đồng thầy xem xong chưa?"
"哦,看完了看完了。"林国栋急忙把合同书递还给陈晓,"没问题。" "Ồ, xem xong rồi xem xong rồi" Lâm Quốc Đông vội đưa hợp đồng cho Trần Hiểu "Không vấn đề gì"
陈晓笑笑,没有伸手去接,相反,递给林国栋一支笔。Trần Hiểu cười, không đưa tay nhận, ngược lại đưa cho Lâm Quốc Đông một cây viết
"那您就签字吧,对了,把您的手机号码也写在合同里,方便我们联系您。" "Vậy thầy ký tên vào, đúng rồi, để lại số điện thoại của thầy trên hợp đồng đi, tiện cho chúng tôi liên lạc"
"好的好的。"林国栋慌慌张张地签好名字,写下手机号码,因为用力过猛,笔尖把纸面都划破了。 "Được được" Lâm Quốc Đông hoảng hoảng loạn loạn ký tên, viết số điện thoại vào, vì dùng lực quá mạnh, ngòi bút làm rách luôn cả mặt giấy
陈晓接过合同,浏览一遍:"行,没问题了。喏,这是您上次的酬劳。"说罢,她递给林国栋一个信封。Trần Hiểu cầm hợp đồng, xem qua một lượt: "Được rồi, không vấn đề gì nữa. Ồ, cái này là thù lao lần trước của thầy" Nói xong, cô đưa cho Lâm Quốc Đông một phong bì
林国栋接过,立刻感到手心里的汗水浸湿了信封。Lâm Quốc Đông nhận lấy, liền cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt cả phong bì
姜总抬起头:"完事了?" Khương tổng ngẩng đầu: "Xong việc chưa?"
陈晓回应道:"嗯,合同签完了。" Trần Hiểu trả lời: "Dạ, hợp đồng ký xong rồi"
姜总哦了一声,在桌面上翻找着,很快抽出四份用透明文件夹装订好的文稿。Khương tổng ồ một tiếng, tìm kiếm trên bàn, rất nhanh lấy ra 4 phần bản thảo đã được bấm sẵn đựng trong tệp văn kiện trong suốt
"三份企划书,一篇论文。"姜总把文件夹递给林国栋,"一个星期内译完,没问题吧?" "3 bộ kế hoạch, 1 bộ luận văn" Khương tổng đưa túi văn kiện cho Lâm Quốc Đông "Trong một tuần dịch xong, không thành vấn đề chứ?"
"没问题。"林国栋把文件夹小心地放进手提袋里,"那,我先告辞了。" "Không vấn đề" Lâm Quốc Đông đem tệp văn kiện cẩn thận bỏ vào trong túi xách "Vậy, tôi xin cáo từ"
"行,有什么事就打电话。" "Được, có gì thì cứ gọi điện"
林国栋点头告别,转身向门口走去,路过陈晓身边的时候,停下了脚步。Lâm Quốc Đông gật đầu tạm biệt, xoay người ra khỏi cửa, lúc đi qua Trần Hiểu, dừng bước
"再见,陈晓。" "Tạm biệt Trần Hiểu"
"您慢走。"女孩从电脑后抬起头,冲林国栋莞尔一笑。 "Thầy đi cẩn thận" cô gái từ sau máy tính ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lâm Quốc Đông
林国栋来到走廊里,径直走向电梯,按动向下键。等电梯的时候,他忍不住又回头望去。Lâm Quốc Đông đi tới lối hành lang, rồi đi thẳng tới thang máy, ấn nút đi xuống. Lúc đợi thang máy, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại
在那扇玻璃门后,陈晓正在低头工作,短发被电取暖器的热风微微吹起,宛若一朵香气蒸腾的花。Đằng sau cánh cửa kính đó, Trần Hiểu đang cúi đầu làm việc, mái tóc ngắn bị máy sưởi thổi khẽ tung bay, như một đóa hoa đang tỏa hương thơm ngát
"实习?"电话里,孟老师的声音颇为犹疑,"你不是刚刚大三么,现在就实习,早了点吧?" "Thực tập?" Trong điện thoại, giọng nói thầy Mạnh có chút do dự "Không phải cậu mới năm 3 sao, bây giờ thực tập, có chút sớm đấy?"
"是这样,孟老师,我今年想参加司法考试,所以,想了解一些司法实务方面的知识。" "Là thế này, thầy Mạnh, năm nay em muốn tham gia thi tư pháp, cho nên, muốn tìm hiểu đôi chút về kiến thức thực vụ của tư pháp"
"那也用不着去高院吧?" "Vậy cũng không cần phải tới tòa án tối cao chứ?"
"我是这样想的,高院会有一些审结的重大或者疑难案件,比较有代表性。" "Em nghĩ thế này, tòa án tối cao có một số vụ án lớn và khó, tương đối có tính tiêu biểu"
"想学实务,看卷宗有用吗?还不如去旁听几次审判。" "Muốn học thực vụ, xem hồ sơ vụ án có tác dụng sao? Còn không bằng đi nghe vài phiên tòa xử"
"那倒是。"魏炯快速翻看着手里的笔记本,上面是岳筱慧的字迹,"不过,看卷宗里的庭审笔录,学习效率高一些,旁听审判的机会不太多,也未必能遇到典型案件。" "Thì đấy" Ngụy Huỳnh mau chóng mở sổ ghi chép trong tay, bên trên là bút tích của Nhạc Tiêu Tuệ "Nhưng, xem ghi chép của tòa án, hiệu quả học tập sẽ cao hơn đôi chút, cơ hội để nghe tòa xử cũng không nhiều, cũng chưa chắc có thể gặp được vụ án điển hình"
他几乎逐字逐句读完这段话之后,就屏气凝神地等待着孟老师的回应。Anh dường như đọc từng câu từng chữ đoạn lời thoại này xong, liền nín thở đợi câu trả lời của thầy Mạnh
"嗯,也有点儿道理。你小子还挺好学的,难得。"孟老师想了想,"这样吧,你明天上午来我办公室,我给你开个介绍信。我有个同学在高院,你直接找他就行。" "Ừm, cũng có chút đạo lý. Tiểu tử cậu cũng thật ham học, hiếm thấy" thầy Mạnh ngẫm nghĩ, "Thế này đi, sáng mai cậu tới văn phòng tôi, tôi cho cậu thư giới thiệu. Tôi có một bạn học làm ở tòa án tối cao, cậu tới tìm ông ta là được"
魏炯急忙道谢后,如释重负地挂断了电话。Sau khi Ngụy Huỳnh vội nói cảm ơn xong, như trút được gánh nặng rồi cúp máy
"你可真行。"他把笔记本递还给岳筱慧,"你编的这些词还真让孟老师相信了。" "Cậu được đấy" anh đưa sổ ghi chép cho Nhạc Tiêu Tuệ, "Cậu nghĩ ra những lời nói dối này thật sự khiến thầy Mạnh tin"
"那当然。"岳筱慧颇为得意地把笔记本揣进书包里,"老孟最喜欢上进的学生,法学院都知道。" "Đương nhiên" Nhạc Tiêu Tuệ có chút đắc ý đem sổ ghi chép bỏ vào trong túi "Lão Mạnh rất thích mấy học sinh cầu tiến, cả học viện luật này đều biết"
她为这通电话做了周密细致的准备。双方的对话内容基本都在岳筱慧的预测范围内,对孟老师的所有质疑都编排了近乎完美的托词。为了稳妥起见,她甚至把双方可能进行的对话都写在了笔记本上—魏炯几乎是拿着台词本打完了这通电话。Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc điện thoại này. Nội dung cuộc nói chuyện cơ bản đều nằm trong phạm vi suy đoán của cô, với những chất vấn của thầy Mạnh đều tìm được lý do thích hợp, nói dối tới mức gần như hoàn hảo. Vì để tăng thêm tính tin cậy, cô thậm chí còn viết ra hai khả năng có thể xảy ra trong cuộc nói chuyện, Ngụy Huỳnh tựa hồ cầm lời thoại để làm cuộc điện thoại này
"一定要这样吗?"魏炯想到接下来的任务,不由得紧张起来。 "Nhất định phải vậy sao?" Ngụy Huỳnh nghĩ tới nhiệm vụ tiếp theo của mình, bất giác trở nên khẩn trương
"必须得这样。"岳筱慧的语气非常坚决,"不了解案件的全部细节,我们什么都做不了。" "Nhất định phải vậy" Ngữ khí của Nhạc Tiêu Tuệ vô cùng kiên quyết "Không tìm hiểu cẩn thẩn toàn bộ vụ án, chúng ta không làm được gì"
她的样子,和面对老纪的反对时如出一辙。Bộ dạng của cô, và lúc gặp mặt lão Kỉ đều y chang nhau
短短的几天内,魏炯看到了一个和印象中完全不同的岳筱慧。那个热情、开朗,有些大大咧咧的女孩披上了坚硬的盔甲。这盔甲是由她骨子里的顽强、聪慧,甚至是狡黠打造而成的。Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Ngụy Huỳnh nhìn thấy một Nhạc Tiêu Tuệ hoàn toàn khác với trong ấn tượng. Cô gái đó nhiệt tình, hoạt bát, có chút bất cần được phủ bằng lớp bọc cứng cáp. Lớp bọc này được tạo thành từ sự quật cường, thông minh, thậm chí là giảo hoạt từ trong cốt tủy của cô
独自照顾父亲的岳筱慧。Nhạc Tiêu Tuệ tự mình chăm sóc cha
在厨房里麻利地做饭的岳筱慧。Nhạc Tiêu Tuệ trong nhà bếp làm cơm thành thạo
吸烟的岳筱慧。Nhạc Tiêu Tuệ hút thuốc
她的思维之缜密、行动之果决远远超出了魏炯的想象。同时,在不知不觉中,岳筱慧在她、老纪和魏炯三人之间,渐渐变成了非常重要的角色。Cô tư duy tinh tế, hành động quả quyết vượt xa với tưởng tượng của Ngụy Huỳnh. Đồng thời, trong bất tri bất giác, giữa ba người Nhạc Tiêu Tuệ, lão Kỉ và Ngụy Huỳnh, cô dần dần trở thành một phần vô cùng quan trọng
以至于在阳台上短暂的相互依偎,让魏炯常常以为只是幻觉而已。Còn giây phút ngắn ngủi dựa sát vào nhau trên sân thượng, khiến Ngụy Huỳnh thường cho rằng đó chỉ là ảo giác mà thôi
更为微妙的是,两个人似乎心有默契一般,对那场夕阳绝口不提。Càng vi diệu là, giữa hai người tựa hồ trong lòng có một loại mật thiết, đều không nhắc tới buổi hoàng hôn đó
第二天上午九点半,魏炯站在本省高级人民法院的门前,捏着那一纸薄薄的介绍信,望着眼前这座高大巍峨的建筑,忍不住发起抖来。9h30 sáng hôm sau, Ngụy Huỳnh đứng trước cửa tòa án nhân dân tối cao của tỉnh này, cầm chặt tờ giấy giới thiệu mỏng dính trên tay, nhìn tòa kiến trúc hùng vĩ trước mặt, nhịn không được khẽ run rẩy
"你别那么怂行不行啊?"岳筱慧的语气颇为轻松,"大大方方地走进去—我在外面等你。" "Cậu đừng run như vậy có được không?" Ngữ khí của Nhạc Tiêu Tuệ hơi thả lỏng, "Thoải mái bước vào trong, mình đợi cậu ở ngoài"
靠,又不是你去!Hứ, lại không phải là cậu đi!
魏炯在心里嘀咕了一句,深吸一口气,战战兢兢地沿着大理石台阶向上走去。Ngụy Huỳnh trong lòng làu bàu một câu, hít sâu một hơi, thấp thỏm men theo bậc đá đi vào trong
走到深红色的铜质大门前,魏炯算是领会到了国家司法机关的威严。不知是因为疲累还是紧张,迈上三十几级台阶后,他已经气喘吁吁,腿也软得要命。魏炯一边擦汗,一边向左右看看,总觉得门前的两座石狮在死死地盯着自己。Đi tới trước cánh cửa lớn màu đỏ bằng đồng, Ngụy Huỳnh xem như lãnh hội được uy nghiêm của cơ quan tư pháp quốc gia. Không biết là mệt hay hồi hộp, sau khi đi lên ba mươi mấy bậc tam cấp xong, anh đã thở hổn hển, chân cũng nhũn ra. Ngụy Huỳnh vừa lau mồ hôi, vừa nhìn xung quanh, luôn cảm thấy hai con sư tử đá ở trước cửa đang nhìn mình chằm chằm
同时,他也引起了门旁保安的注意。魏炯避开对方充满警惕的目光,摸出了手机。Cùng lúc, anh cũng thu hút sự chú ý của hai người bảo vệ đứng ở cửa. Ngụy Huỳnh tránh né ánh mắt đầy cảnh giác của đối phương, lấy di động ra
五分钟后,一个身材高大的男子从大厅尽头匆匆而至,四处扫视一圈后,看到了站在门口的魏炯。5 phút sau, một người đàn ông dáng người cao ráo từ phòng lớn vội đi ra, sau khi nhìn quanh một lượt, liền thấy Ngụy Huỳnh đang đứng trước cửa
"你是老孟的学生吧?" "Cậu là học trò của lão Mạnh?"
"是的。"魏炯急忙点头致意,"刘庭长好。" "Dạ vâng" Ngụy Huỳnh vội gật đầu lễ phép "Chánh án Lưu"
"不用那么客气,从老孟那里论,你叫我师叔就行。"刘庭长转身对保安说道:"来找我的—还用登记吗?" "Đừng khách sáo như vậy, tính theo lão Mạnh bên đó, cậu gọi tôi sư thúc là được" Chánh án Lưu xoay người nói với nhân viên bảo vệ: "Tới tìm tôi, có cần đăng ký không?"
保安的脸上堆起笑容,连连摆手:"不用了不用了。" Người bảo vệ bày ra nụ cười tươi rói, liên tục xua tay: "Không cần không cần"
刘庭长径直把魏炯带向电梯间,边走边说着一些闲话,内容不外乎"老孟怎么样""这小子还游泳么"之类。两人乘坐电梯直达5楼,刘庭长要走了介绍信,帮魏炯办理好借阅手续后,把他带到了高级人民法院档案室门口。Chánh án Lưu dẫn Ngụy Huỳnh đi thẳng tới thang máy, vừa đi vừa tán gẫu, nội dung không ngoài mấy câu đại loại như "Lão Mạnh sao rồi" "Thằng cha đó còn hay đi bơi không?". Hai người đi thang máy tới thẳng tầng 5, chánh án Lưu lấy giấy giới thiệu giúp Ngụy Huỳnh làm xong thủ tục mượn đọc rồi dẫn anh tới trước cửa phòng hồ sơ của tòa án nhân dân tối cao
刘庭长先进门,把借阅手续递给坐在门口的年轻男管理员,后者草草浏览一番,盖章后把手续收好。Chánh án Lưu bước vào, đem thủ tục mượn đọc đưa cho nhân viên quản lý trẻ tuổi ngồi trước cửa, sau đó tìm kiếm một lượt, đóng dấu xong nhận lấy thủ tục
"进来吧。" "Vào đi"
见他挥手示意,魏炯急忙跟进了档案室。刘庭长安排他坐在两排档案架之间的一张桌子后面,自己来到档案架前,挑拣一番后,取下两个暗红色封皮的文件夹。Thấy anh vẫy tay ra hiệu, Ngụy Huỳnh vội theo vào phòng hồ sơ. Chánh án Lưu sắp xếp cho anh một chiếc bàn phía sau giữa hai kệ hồ sơ, còn mình đi tới trước kệ hồ sơ, sau khi tìm kiếm một lượt, lấy hai tập hồ sơ có bì da bò màu đỏ đậm
"这是最近审结的两起案件,都是做出死刑判决的。一个是故意杀人案,一个是贩卖毒品案。"刘庭长翻开其中一本卷宗,在目录上指点着,"你看,一审判决书、上诉书、答辩状、一审案情综合报告、阅卷笔录......你重点看看审判庭审判笔录,对你准备司法考试有帮助。" "Đây là hai vụ án được phán xét gần đây nhất, đều bị phán quyết tử hình. Một vụ là cố ý giết người, một vụ là bán ma túy" chánh án Lưu lật một trong hai tập hồ sơ, chỉ trên mục lục "Cậu xem, thư phán quyết của tòa, thư tố cáo, quá trình biện hộ, báo cáo tổng hợp tình hình vụ án, ghi chép bình duyệt...cậu chủ yếu xem ghi chép phán quyết tòa án, sẽ giúp ích cho kỳ thi tư pháp của cậu
魏炯连连答应。Ngụy Huỳnh liên tục đồng ý
刘庭长看看手表:"行,你先看着,我还有工作要做,有什么事再找我—对了,你不吸烟吧?" Chánh án Lưu nhìn đồng hồ: "Được, cậu xem trước đi, tôi còn có việc phải làm, có gì thì tìm tôi, ừ đúng rồi, cậu không hút thuốc đấy chứ?"
"哦?"魏炯急忙摇头,"不,不吸烟。" "Dạ?" Ngụy Huỳnh vội lắc đầu "Không, không hút thuốc"
"这里不许吸烟的。"刘庭长笑笑,"还不错,老孟没教你这个。"说罢,他就拍拍魏炯的肩膀,起身离去。 "Ở đây không được hút thuốc" chánh án Lưu cười "Không tệ, lão Mạnh không dạy cậu cái này" nói xong, anh vỗ vỗ vai Ngụy Huỳnh, đứng dậy rời đi
魏炯坐在桌旁,装模作样地翻看着卷宗,不时抬头偷瞄一下管理员,见他正在全神贯注地玩着手机,就转头打量着档案室。Ngụy Huỳnh ngồi cạnh bàn, vờ lật xem hồ sơ, thi thoảng ngẩng đầu lén liếc nhìn nhân viên quản lý một cái, thấy anh ta đang chuyên tâm chơi điện thoại, liền quay sang đánh giá phòng hồ sơ
档案室呈长方形,沿墙摆着几排长长的铁质档案架,用硬纸文件夹装订好的卷宗整齐地排列其上。每个档案架上都贴着索引卡片,应该是对卷宗予以分类的标示。Phòng hồ sơ hình chữ nhật, sát tường đặt mấy kệ sắt dài, các hồ sơ đều được dùng bìa cứng đóng lại thành tập để ngay ngắn trên kệ. Mỗi kệ hồ sơ đều có dán thẻ mục lục, có lẽ là để biểu thị phân loại hồ sơ
魏炯的心跳突然加快,因为他要找的那本卷宗,就在这些档案架上。Tim Ngụy Huỳnh đột nhiên đập nhanh, vì hồ sơ anh cần tìm đang nằm trong số những kệ hồ sơ đó
根据人民法院诉讼档案保管期限的规定,对于故意杀人案的诉讼档案应该永久保管。所以,许明良杀人案的卷宗肯定可以在这里找到。问题是,怎么找?Theo quy định bảo quản có hạn hồ sơ tố tụng của tòa án nhân dân, đối với những vụ tố tụng liên quan tới cố ý giết người có lẽ sẽ được lưu trữ mãi mãi. Cho nên, hồ sơ vụ án giết người của Hứa Minh Lương chắc chắn có thể được tìm thấy ở đây. Vấn đề là, làm thế nào để tìm?
一般来讲,对于卷宗可以分为刑事、民事及经济类案件进行归档。首先要确定的是,这几排档案架中,哪一个才是专门存放刑事案件卷宗的。Theo lẽ thường mà nói, đối với hồ sơ có thể phân loại thành hình sự, dân sự và kinh tế để lưu trữ. Đầu tiên là phải xác định được trong mấy kệ hồ sơ đó, cái nào mới là cái chuyên lưu trữ hồ sơ án hình sự
魏炯看看手里的卷宗,他还记得刘庭长取下它的那排档案架。看起来,靠自己右手边的这排铁架上就是刑事案件卷宗,至少也是其中之一。Ngụy Huỳnh xem hồ sơ trong tay, anh còn nhớ cái kệ hồ sơ mà chánh án Lưu lấy nó xuống. Xem ra, dãy gần bên tay phải mình chính là kệ hồ sơ án hình sự, chí ít cũng là một trong số đó
他略略放心,继续低头假装翻看卷宗。现在只能耐心等待,否则立刻起身去翻找未免会令人怀疑。Anh hơi yên tâm, tiếp tục cúi đầu vờ lật xem hồ sơ. Bây giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, nếu bây giờ đứng dậy đi tìm sẽ khó tránh bị người khác nghi ngờ
档案室里很静,除了管理员按动手机的声音之外,还能听到档案架另一侧传来细微的翻阅纸张的哗啦声,想来并不是自己一个人来查阅卷宗。魏炯暗自计划着接下来的行动,同时掐算着时间。大概二十分钟之后,他合上手里的卷宗,起身离座。Trong phòng hồ sơ rất yên tĩnh, ngoài tiếng ấn di động của nhân viên quản lý, còn có thể nghe được tiếng lật giấy sột soạt khe khẽ từ một góc khác của kệ hồ sơ, xem ra cũng không phải chỉ có mình tới xem hồ sơ. Ngụy Huỳnh thầm lên kế hoạch hành động cho bước tiếp theo, đồng thời nắm chắc thời gian. Chừng 20 phút sau, anh gấp hồ sơ trong tay lại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi
抬脚走向档案架的一瞬间,魏炯的余光捕捉到了管理员的动作—他抬起头,看向自己这边。Vào giây phút đưa chân đi về phía kệ hồ sơ, ánh nhìn của Ngụy Huỳnh bắt được động tác của nhân viên quản lý, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía mình
魏炯没有转头,强作镇定,一步步走到档案架前,把手里的卷宗插回原来的位置,同时迅速扫了一眼档案架上的索引卡片:2010—2013年度(刑)。Ngụy Huỳnh không quay đầu, cố ra vẻ bình tĩnh, bước từng bước tới trước kệ hồ sơ, đem hồ sơ trong tay cất lại chỗ cũ, đồng thời liếc nhanh danh mục dán trên kệ: Năm 2010-2013 (án hình sự)
看起来,这一排档案架的确是用来归档刑事卷宗,并且是按案件审结年度的顺序来排列的。他向档案架后排看去—那里应该是2010年以前审结的案件。Xem ra, dãy kệ hồ sơ này đúng thật là dùng để lưu trữ hồ sơ của án hình sự, vả lại còn sắp xếp theo năm kết thúc vụ án. Anh nhìn ra dãy hồ sơ phía sau, chỗ đó có lẽ là những vụ án kết thúc khoảng trước năm 2010
魏炯硬着头皮向后走去,清晰地感觉到管理员的目光就落在自己的后背上。走到下一个铁架前,他抬头看看索引卡片:2005—2009年度(刑)。Ngụy Huỳnh làm liều đi về phía sau, cảm nhận rõ ràng ánh mắt nhân viên quản lý đang dán chặt sau lưng mình. Xuống tới trước kệ sắt kế tiếp, anh ngẩng đầu nhìn thẻ danh mục: Năm 2005-2009 (án hình sự)
看来自己估计得没错!魏炯信心大增,正要继续向前查找,忽然听到管理员在背后喝道:"那位同志,你要干吗?"Xem ra mình tính không sai! Ngụy Huỳnh càng thêm tự tin, vừa muốn đi tới trước tìm kiếm, liền nghe thấy tiếng của nhân viên quản lý từ phía sau vang lên: "Vị đồng chí kia, cậu muốn làm gì thế?'
"嗯?"魏炯吓了一跳,慌忙回身,"我......我想看看别的。" "Dạ?" Ngụy Huỳnh bị giật mình, vội quay người lại "Tôi...tôi muốn xem cái khác"
"刘庭长给你哪本,你就看哪本。"管理员盯着魏炯,语气颇为严厉,"不能随便查阅。" "Chánh án Lưu cho cậu xem cái nào, thì cậu xem cái đấy" nhân viên quản lý nhìn chằm chằm vào Ngụy Huỳnh, ngữ khí có chút nghiêm khắc "Không được tự ý tìm đọc"
"哦,我知道了。"魏炯快步走回自己的座位,落座前向管理员微微鞠躬,"对不起。" "Ồ, tôi biết rồi" Ngụy Huỳnh mau chóng quay lại chỗ ngồi, trước lúc ngồi xuống còn khẽ cúi chào nhân viên quản lý "Xin lỗi"
管理员点点头,继续低头摆弄手机。Nhân viên quản lý gật đầu, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại
魏炯翻开桌上仅存的一本卷宗,佯装查阅,感到心脏还在怦怦地跳个不停。Ngụy Huỳnh lật giở hồ sơ vụ án còn lại trên bàn, vờ như đang đọc, cảm thấy tim vẫn đang đập thình thịch không ngừng
管理员就在眼前,而且并不像表面上那样漫不经心,自己的一举一动都在他的监视下,怎么可能拿到卷宗呢?Nhân viên quản lý ở ngay trước mặt, vả lại cũng không phải không để ý như vẻ bề ngoài, nhất cử nhất động của mình đều nằm trong sự giám sát của anh ta, làm thế nào để lấy được hồ sơ vụ án đây?
魏炯心生退意,巴不得立刻逃出这间档案室。然而,一想到在楼下苦等的岳筱慧以及盼着他们带着资料归来的老纪,又犹豫起来。Ngụy Huỳnh thấy nhụt chí, muốn chạy khỏi phòng hồ sơ này ngay lập tức. Nhưng vừa nghĩ tới Nhạc Tiêu Tuệ đang khổ sở đợi ở dưới lầu và lão Kỉ đang mong chờ họ mang tài liệu về, liền bắt đầu do dự
正在左右为难的时候,安静的档案室里突然响起一阵悦耳的音乐声。魏炯下意识地抬起头,看到管理员正盯着手机屏幕,旋即在屏幕上滑动了一下,把手机贴向耳边。Đang lúc không biết phải làm sao, trong phòng hồ sơ yên tĩnh chợt vang lên tiếng nhạc vui tai. Ngụy Huỳnh theo phản xạ nhìn lên, thấy nhân viên quản lý đang nhìn vào màn hình di động, trượt nhẹ lên nó, để điện thoại lên tai nghe
"喂?" "A lô?"
尽管他尽力压低声音,然而双方的通话依旧在安静的档案室里清晰可辨。从管理员的语调和表情来看,对方应该是一个和他关系亲密的女性。不知是为了保持档案室里的秩序,还是两个人聊到了私密的话题,管理员抬眼看了看魏炯,起身走出了档案室。Dù anh ta đã cố thấp giọng, nhưng cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn vang lên rõ mồn một trong phòng hồ sơ. Từ ngữ điệu và biểu tình của nhân viên quản lý, đối phương có lẽ là một phụ nữ có quan hệ mật thiết với anh ta. Không biết là để duy trì trật tự trong phòng hồ sơ, hay là đề tài nói tới chuyện riêng của hai người, nhân viên quản lý đưa mắt nhìn Ngụy Huỳnh, đứng dậy ra khỏi phòng hồ sơ
魏炯最初还觉得好笑,可是他很快意识到,机会来了。Ngụy Huỳnh lúc đầu còn thấy buồn cười, nhưng rất nhanh anh ý thức được, thời cơ tới rồi
他立刻起身,夹着卷宗向身后的档案架快步走去,边走边紧张地筹划着:从卷宗陈列的规律来看,一个架子上大概可以归置四年左右的卷宗,那么许明良杀人案的卷宗至少要排到五个档案架之后—他必须要抓紧时间。Anh liền đứng dậy, kẹp hồ sơ quay người ra đằng sau bước nhanh tới kệ hồ sơ, vừa đi vừa hồi hộp thầm tính: theo quy luật thứ tự hồ sơ, một kệ hồ sơ có lẽ lưu trữ được hồ sơ của khoảng 4 năm. Vậy vụ án của Hứa Minh Lương ít nhất cũng ở sau dãy kệ hồ sơ thứ năm, anh phải bắt chặt thời gian
冲过两排档案架之间的时候,他的余光瞥到一个男子坐在另一列桌前,正在翻动着卷宗,想来刚才的哗啦声就来自于他。匆忙之中,魏炯只看到了男子花白的头发、臃肿的体形和身上灰黑相间的羽绒服。Lúc chạy tới khoảng cách giữa hai kệ hồ sơ, anh liếc thấy có một người đàn ông đang ngồi ở một hàng ghế khác, đang lật giở hồ sơ, xem ra tiếng sột soạt khi nãy phát ra từ anh ta. Trong lúc vội vàng, Ngụy Huỳnh chỉ nhìn thấy mái đầu hoa râm của người đàn ông đó, dáng người mập mạp và chiếc áo bông có màu gần như xám đen
他无意也来不及对男子给予过多关注,只是期待对方过后不要揭发自己的行为。Anh không để tâm và cũng không kịp quan sát người đàn ông này, chỉ là hi vọng đối phương sau này không tố giác hành vi của mình là được
走到第五个档案架前,魏炯抬头看看索引卡片:1994—1999年度(刑)。他心中一喜,疾步冲到第六个档案架前,果真—1989—1993年度(刑)。Chạy tới trước kệ hồ sơ thứ 5, Ngụy Huỳnh ngẩng đầu nhìn thẻ danh mục: Năm 1994-1999 (án hình sự). Trong lòng anh chợt reo vui, vội chạy tới trước kệ hồ sơ thứ 6, đúng là năm 1989-1993 (án hình sự)
他扑到铁架前,先从最上一列抽出一本卷宗,直接看向案名。Anh lao tới trước kệ sắt, đầu tiên là lấy ra một quyển hồ sơ nằm trên hàng thứ nhất, xem tên vụ án
"安佳荣故意伤害(致死)案。" "Vụ án An Giai Vinh cố ý gây thương tích (tới chết)
魏炯把卷宗匆匆塞回,又在相隔几本的位置抽出另一本。Ngụy Huỳnh vội để trả lại bộ hồ sơ, lại cách một đoạn lấy ra một quyển khác
"白晓勇绑架杀人案。" "Vụ án Bạch Hiểu Dũng bắt cóc giết người"
他立刻意识到,在这个档案架上,卷宗是按照汉语拼音的顺序排列的。这就意味着,许明良杀人案的卷宗,一定在最下面一列。Anh liền ý thức được, trên kệ hồ sơ này, hồ sơ được xếp theo phiên âm la tin. Điều này có nghĩa là vụ án giết người của Hứa Minh Lương, nhất định phải nằm ở hàng cuối cùng
魏炯立刻蹲下身子,在底层铁架上翻找着。当他抽出第四本卷宗的时候,看到封皮上赫然写着"许明良强奸杀人案"。Ngụy Huỳnh liền ngồi xổm xuống, tìm ở hàng cuối cùng của kệ sắt. Lúc anh lấy ra tập hồ sơ thứ 4, đúng là rõ ràng nhìn thấy trên bìa da bò "Vụ án Hứa Minh Lương cưỡng hiếp giết người"
他在心底欢呼一声,迅速把手里的卷宗插进去,夹着这本卷宗,快步向回走。Trong lòng vui mừng, mau chóng đem hồ sơ trong tay nhét vào đó, rồi kẹp quyển hồ sơ này mau chóng quay lại
距离桌子还有几米的时候,魏炯隐隐听到走廊里传来了管理员的声音:"行,那就晚上见。" Lúc cách chiếc bàn còn vài mét, Ngụy Huỳnh loáng thoáng nghe thấy tiếng của nhân viên quản lý từ lối hành lang truyền tới: "Được, vậy tối gặp nhé"
他不敢怠慢,几乎是跑完了余下几步,在管理员的脚踏入档案室的同时,魏炯坐在了椅子上。Anh không dám chậm trễ, vài bước còn lại đi nhanh như chạy, như cùng một lúc khi nhân viên quản lý đặt bước vào phòng hồ sơ, thì Ngụy Huỳnh cũng vừa ngồi xuống ghế
尽管低着头,魏炯仍然能感到管理员朝自己的方向看了一眼。为了不让他看出异状,魏炯屏住了本已非常急促的呼吸,竭力让自己的身体平稳下来。Dù đang cúi đầu, Ngụy Huỳnh vẫn có thể cảm nhận được nhân viên quản lý quét mắt về phía mình một cái. Vì không để anh ta nhìn ra dị thường, Ngụy Huỳnh kìm nén hơi thở hổn hển của mình, cố gắng để cơ thể bình ổn lại
管理员似乎也并未察觉,盯着他看了几秒钟之后,重新坐在桌前,拿起一本杂志翻看起来。Nhân viên quản lý tựa hồ cũng không phát hiện, sau vài giây nhìn anh, rồi ngồi lại trước bàn, cầm một quyển tạp chí lên xem
魏炯放下心来,悄悄地呼出一口气,随后,佯装整理头发,小心地擦去额头上的汗水。Ngụy Huỳnh thả lỏng người, khẽ thở phào một hơi, sau đó, vờ chỉnh lại tóc, cẩn thận lau mồ hôi trên trán
面前的这本卷宗要更加陈旧和厚重,纸张已经开始泛黄、变脆,上面覆盖着厚厚的一层灰尘。刚刚翻动几页,细小的尘埃就飞扬起来。魏炯不得不放慢速度,同时把书包拉过来,小心地挡在卷宗前面。Quyển hồ sơ trước mặt vừa cũ vừa nặng, giấy đã bắt đầu úa vàng, trở nên giòn giã, bên trên phủ một lớp bụi dày. Vừa giở được vài trang, những hạt bụi li ti đã bay lên. Ngụy Huỳnh không thể không chậm lại, đồng thời kéo chiếc cặp tới, cẩn thận che trước hồ sơ
查看目录后,魏炯跳过前面的部分,直接翻到公安卷。Sau khi tìm trong mục lục, Ngụy Huỳnh lật sang mấy trang đầu, giở ra phần của công an
接警记录、现场草图、访问笔录、现场勘查记录、照片、尸体检验报告......Ghi chép tiếp cận hiện trường, hình ảnh hiện trường, ghi chép phỏng vấn, ghi chép khám nghiệm hiện trường, hình ảnh, báo cáo khám nghiệm tử thi...
一段段惊心动魄的文字,一张张血腥不堪的图片......Từng đoạn văn tự chấn động lòng người, từng tấm ảnh máu me bầy nhầy...
魏炯渐渐觉得胸口发闷,喉咙里仿佛堵着一块石头,吐不出,咽不下。最后,当他看到一张照片里被拼接成形的女性碎尸时,终于忍不住干呕起来。Ngụy Huỳnh dần cảm giác lồng ngực buồn nôn, cổ họng dường như có một cục đá, nhổ không được, nuốt không trôi. Sau cùng, khi anh xem tới tấm ảnh từng mảnh thi thể nữ giới bị cắt rời được ghép lại, cuối cùng nhịn không được bắt đầu nôn khan
他立刻捂住嘴巴,同时小心地看看管理员。后者大概对此早已见怪不怪,只是投来充满嘲讽之意的一瞥,就低下头继续看杂志了。Anh vội che miệng, đồng thời cẩn thận quan sát nhân viên quản lý. Anh ta đại khái đã sớm quen với những chuyện này, chỉ liếc nhìn với ánh mắt chế nhạo, liền cúi đầu tiếp tục xem tạp chí
魏炯勉强吞下满口的酸水,左手在胸口上来回捋着,呼吸渐渐平稳后,他偷偷地拿出手机,打开照相模式,在桌子下关掉闪光灯和快门声音。Ngụy Huỳnh cố nuốt xuống nước chua đầy trong miệng, tay trái đấm nhẹ lên lồng ngực, sau khi hô hấp dần trở nên bình ổn, anh lén lấy di động ra, mở chế độ chụp ảnh, để bên dưới bàn tắt chế độ flash và âm thanh
随即,他一手扶额,拿着手机的另一只手躲在书包后面,对着面前的卷宗连连按动快门。Tiếp đó, anh một tay chống lên trán, tay cầm di động để sau chiếc cặp, chụp liên tục hồ sơ trước mặt
一边拍照,一边还要留神管理员,所以,足足花了半个多小时,魏炯才把这本卷宗里需要的内容拍完。然而,翻到卷宗末尾,魏炯发现仍是公安卷,而且仅仅是两起杀人案的内容。Vừa chụp hình vừa để ý tới nhân viên quản lý, cho nên tốn hơn cả nửa giờ đồng hồ, Ngụy Huỳnh mới chụp xong nội dung cần thiết trong tập hồ sơ này. Nhưng khi giở tới trang cuối, Ngụy Huỳnh phát hiện vẫn là hồ sơ của công an, vả lại còn là nội dung hai vụ án gộp thành một
他想了想,把卷宗合上,才发现封皮上的"许明良强奸杀人案"后面还有两个字—"卷一"。Anh ngẫm nghĩ, gấp tập hồ sơ lại, mới phát hiện sau dòng chữ "Vụ án Hứa Minh Lương cưỡng hiếp giết người" trên bìa hồ sơ còn có hai chữ "Tập 1"
魏炯在心里暗骂一声,下意识地回头望望身后那排铁架。看起来,要想了解本案全貌,还得去拿至少一本卷宗。Ngụy Huỳnh thầm mắng một câu, theo phản xạ anh quay đầu nhìn dãy kệ sắt phía sau mình. Xem ra, muốn tìm hiểu hết vụ án này, ít nhất cũng phải đi lấy thêm một quyển nữa
然而,他现在能做的唯一一件事,就是等待。Nhưng, việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là chờ đợi
于是,魏炯耐着性子重新翻看了一遍手里的卷宗,边看边暗自祈祷那个女人能再给管理员打一遍电话。Sau đó, Ngụy Huỳnh kiên nhẫn lật xem hồ sơ trong tay một lần nữa, vừa xem vừa thầm cầu nguyện cô gái đó có thể gọi điện cho nhân viên quản lý lần nữa
也许因为本案是轰动一时的大案,公安机关制作的那部分卷宗非常细致。看着看着,魏炯竟然入了神,眼前也仿佛徐徐展开了一幅幅画面。Có lẽ vì vụ án này là vụ án lớn chấn động một thời, phần hồ sơ của cơ quan công an làm vô cùng chi tiết. Xem rồi xem, Ngụy Huỳnh lại nhập thần, trước mắt dường như dần mở ra một bức tranh
深夜。接近零度的气温。一辆行驶于黑暗中的白色小货车。松江街。民主路。河湾公园。垃圾焚烧厂。骨科医院。小货车走走停停。每次停靠在路边,都会有一个或者数个黑色塑胶袋被抛出车外。那些塑胶袋饱满鼓胀,散发着血腥气。就这样,一个曾经美丽健壮的女人被抛散在这个城市的各个角落里。那同样残缺不全的灵魂自此游荡在黑夜中,无声地哭诉着自己的冤屈。Nửa đêm. Nhiệt độ gần 0 độ. Một chiếc xe chở hàng màu trắng chạy trong bóng đêm. Phố Tùng Giang. Đường Dân Chủ. Công viên Hà Loan. Xưởng đốt rác. Bệnh viện khoa chỉnh hình. Chiếc xe chạy chạy dừng dừng. Mỗi lần dừng bên đường, đều sẽ có một hoặc nhiều túi nilon đen bị vứt khỏi xe. Những chiếc túi đó căng phồng, tản phát mùi máu tanh. Cứ như thế, một cơ thể phụ nữ đã từng khỏe mạnh xinh đẹp bị vứt ở mọi ngóc ngách trong thành phố này. Những linh hồn khiếm khuyết đó lang thang trong đêm tối, lặng lẽ khóc than cho nỗi oan khuất của mình
一种混合着恐惧和愤恨的情绪渐渐弥漫在魏炯的胸腔内,他的眉头慢慢紧蹙,双手也捏成了拳头。Một loại cảm xúc hỗn hợp sợ hãi và phẫn hận dần lan tỏa trong khoang ngực Ngụy Huỳnh, đầu mày anh nhíu chặt, hai tay nắm thành quyền
这是一个什么样的人,可以仅仅为了满足邪恶的欲望就掳走那些无辜的女人,在她们毫无防备的情况之下就玷污她们的身体,剥夺她们的生命,并把那些美好的身体肢解成一块块碎肉?Là người như thế nào, mới có thể vì để thỏa mãn dục vọng tà ác của mình mà bắt cóc những người phụ nữ vô tội này, trong tình trạng họ không chút phòng bị liền làm ô uế thân thể họ, cướp đi sinh mạng họ, và đem những cơ thể hoàn mỹ đó cắt rời thành những mảnh thi thể rời rạc?
他终于开始理解老纪,理解他为什么在二十几年后仍然对当年的惨案耿耿于怀。Anh cuối cùng bắt đầu hiểu được lão Kỉ, hiểu được vì sao sau hai mươi mấy năm trôi qua vẫn canh cánh vụ án năm đó
的确,身为局外人的他都会被这灭绝人性的罪行激怒,更何况是切身体会丧妻之痛的老纪。Đích thực, thân là người ngoài cuộc như anh cũng nổi giận với hành vi tội ác mất hết nhân tính này, càng huống hồ là lão Kỉ phải chịu nỗi đau mất đi người vợ yêu dấu.
必须要找到这个畜生,必须要让他为当年所做的一切付出代价!Nhất định phải tìm được tên súc sinh này, phải bắt hắn trả giá cho mọi chuyện hắn đã làm năm đó
即使这惩罚迟到了二十三年!Dù chuyện trừng phạt này đến chậm tới 23 năm!
魏炯被复仇的冲动激荡得不能自已,耳边忽然传来一阵响动。他下意识地抬起头,刚好看到管理员起身离座,手里还拿着一只空空的茶杯。Ngụy Huỳnh bị kích động bởi chuyện báo thù tới không thể kiềm chế được, bên tai chợt truyền đến từng tràng âm thanh. Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy nhân viên quản lý đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, trong tay còn cầm một chiếc cốc trống không
不知道开水间离档案室有多远,但这无疑是一个宝贵的机会。不管怎么样,也得冒一冒险。Không biết phòng trà nước cách phòng hồ sơ bao xa, nhưng đây không nghi ngờ gì là một cơ hội quý báu. Bất kể thế nào, cũng phải mạo hiểm một chuyến
管理员的身影一消失在门口,魏炯就一跃而起,抓着那本卷宗直奔第六个档案架。他跑到档案架前,单膝跪地,把手里的卷宗塞回原来的位置,抓起旁边那本......Bóng dáng nhân viên quản lý vừa biến mất sau cánh cửa, Ngụy Huỳnh liền đứng bật dậy, cầm lấy quyển hồ sơ chạy thẳng tới kệ hồ sơ thứ 6. Anh chạy tới trước kệ hồ sơ, quỳ một chân xuống, nhét quyển hồ sơ trong tay về lại chỗ cũ, cầm lấy quyển bên cạnh...
拽不动。Không lấy được
手上传来奇怪的感觉,仿佛卷宗的另一侧有一股与之抗衡的力量。Tay truyền tới cảm giác kỳ lạ, dường như phía bên kia cũng có một sức mạnh đang đối kháng
同时,档案架的对面传来"咦"的一声。Đồng thời, phía đối diện kệ hồ sơ truyền tới tiếng "Này"
惊诧之下,魏炯已经来不及多想,手上再次用力,而对面的那股力量一下子消失了—他手里拽着那本卷宗,收力不及,向后跌倒在地上。Trong lúc sững sốt, Ngụy Huỳnh đã không kịp nghĩ nhiều, tay dùng sức lần nữa, mà sức mạnh ở phía đối diện trong nháy mắt biến mất, tay anh giật lấy quyển hồ sơ, mất trớn, ngã ra phía sau
他的上半身撞到身后的档案架上,顿时感到铁架摇晃起来。魏炯一惊,急忙转身,想扶住档案架。刚刚伸出手去,就被噼里啪啦掉下的卷宗砸了个正着。Nửa người anh va vào kệ hồ sơ phía sau, liền cảm giác kệ sắt đang lắc lư. Ngụy Huỳnh kinh ngạc, vội xoay người, muốn đi đỡ kệ hồ sơ. Vừa đưa tay ra, liền bị tiếng hồ sơ rớt lộp độp làm cho ngây người
紧接着,大团灰尘随着落下的卷宗飞扬起来。在一片尘雾中,魏炯看见那个头发花白的男人从面前的档案架后转出来,一脸惊讶地看着自己。Tiếp đó, cả đống bụi bay lên. Trong đám bụi mù mịt, Ngụy Huỳnh nhìn thấy người đàn ông với mái tóc hoa râm đang đứng sau kệ hồ sơ trước mặt xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình
在那一瞬间,魏炯突然意识到,他见过这个男人。Trong phút chốc, Ngụy Huỳnh đột nhiên nhận ra, anh đã gặp qua người đàn ông này
"你们......在干什么?" "Các người...đang làm gì thế hả?"
一声又惊又怒的喊叫从门口传来,正在对视的两人循声望去,看见管理员捧着热气腾腾的茶杯,正目瞪口呆地看着一片狼藉的档案架,以及一躺一站的他们。Một tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa nổi giận từ cửa truyền tới, đang nhìn về phía hai người, thấy nhân viên quản lý bưng cốc trà nóng hổi, đang trợn mắt há mồm nhìn kệ hồ sơ bừa bộn và cả hai người họ một nằm một đứng
"哦,没事。"男人先反应过来,指指档案架顶端,"我让这小伙子帮我拿上面那份卷宗,他没站稳,结果......就这样了。" "Ồ, không có gì" người đàn ông phản ứng trước, chỉ chỉ đỉnh của kệ hồ sơ "Tôi nhờ cậu này lấy hộ bộ hồ sơ trên đó, cậu ấy đứng không vững, kết quả...là thành ra thế này"
说罢,他向魏炯伸出手去,脸上还带着意味深长的笑。Nói xong, ông đưa tay cho Ngụy Huỳnh, trên mặt còn mang theo ý cười sâu xa
"快起来吧。" "Mau đứng lên nào"
岳筱慧惊讶地看着灰头土脸的魏炯,还有他身后那个头发花白,穿着灰黑色羽绒服的男人—整个人看起来委顿不堪的魏炯,似乎是被男人押送出来一般。Nhạc Tiêu Tuệ kinh ngạc nhìn Ngụy Huỳnh mặt mày lấm lem, còn có người đàn ông mái tóc hoa râm, mặc chiếc áo bông màu xám đen đứng phía sau anh, cả người Ngụy Huỳnh nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi, tựa hồ như được người đàn ông này áp giải ra ngoài vậy
她定定神,没有理会一直向她使眼色的魏炯,把喝了一半的咖啡丢到身边的垃圾桶里,整整衣服,挺起胸膛。魏炯和男人走到她面前,不等他们开口,岳筱慧就说道:"不关他的事儿,是我让他去的。" Cô định thần, không thèm để ý, nháy mắt với Ngụy Huỳnh, đem ly cà phê vừa uống được một nửa vứt xuống thùng rác bên cạnh, chỉnh lại quần áo, ưỡn ngực. Ngụy Huỳnh và người đàn ông đi tới trước mặt cô, không đợi họ mở miệng, Nhạc Tiêu Tuệ đã lên tiếng: "Không liên quan tới anh ấy, là tôi bảo anh ấy đi"
男人一愣,魏炯脸上则是一副哭笑不得的表情。随即,男人大笑起来。Người đàn ông ngây ra, trên mặt Ngụy Huỳnh là bộ dạng dở khóc dở cười. Sau đó, người đàn ông bật cười
"偷拍刑事卷宗,你们的胆子可不小。"男人拍拍魏炯的肩膀,"不过你的同伙不错,挺够意思的。" "Ăn trộm hồ sơ hình sự, các người gan cũng không nhỏ nhỉ" Người đàn ông vỗ vỗ vai Ngụy Huỳnh "Nhưng mà đồng bọn của cậu khá lắm, rất thú vị"
说罢,他就自顾自向前走去,留下一头雾水的岳筱慧站在原地。魏炯跟在他身后,同时挥手示意岳筱慧也跟上。Nói xong, ông liền tự đi về phía trước, để lại Nhạc Tiêu Tuệ một đầu sương mù đứng đờ một chỗ. Ngụy Huỳnh đi theo sau ông, đồng thời vẫy tay ra hiệu Nhạc Tiêu Tuệ cùng đi theo
男人一直走到高级法院的停车场,找到一辆老式帕拉丁SUV,打开车门,示意魏炯和岳筱慧坐在后排,随即,自己上车,发动,驶离高级法院。Người đàn ông đi thẳng tới bãi đỗ xe của tòa án tối cao, tìm chiếc Paladin SUV đời cũ, mở cửa xe, ra hiệu Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ ngồi lên hàng ghế sau, sau đó tự mình lên xe, khởi động, lái xe rời khỏi tòa án tối cao
很快,越野车融入了城市的车水马龙中。男人一直专心驾驶,始终一言不发。车渐行渐远,岳筱慧也慢慢回过神来,转头用探询的目光望向魏炯,嘴里无声地问道:"他是谁?" Rất nhanh, chiếc xe việt dã đã hòa vào dòng xe cộ đông đúc của thành phố. Người đàn ông vẫn cứ chuyên tâm lái xe, từ đầu tới cuối không nói gì. Xe càng đi càng xa, Nhạc Tiêu Tuệ cũng hoàn hồn lại, quay đầu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Ngụy Huỳnh, miệng nói không thành tiếng: "Ông ta là ai thế?"
魏炯看看驾驶座上沉默的男人,小声对岳筱慧说道:"警察,我们见过他的,在老纪的房子里。" Ngụy Huỳnh nhìn người đàn ông đang ngồi chỗ ghế lái, nhỏ giọng nói với Nhạc Tiêu Tuệ: "Cảnh sát, chúng ta từng gặp qua ông ấy, trong nhà của lão Kỉ"
岳筱慧小小地"啊"了一声,看了看后视镜—里面只倒映出男人的半张脸,不过这已经足够让她回忆起那个下午—的确,他是查验老纪的房证及租赁协议的警察之一。Nhạc Tiêu Tuệ khẽ "Ồ" một tiếng, nhìn vào kính chiếu hậu, trong đó chỉ hiện lên nửa gương mặt của người đàn ông, nhưng như vậy đã đủ để cô nhớ lại buổi chiều hôm đó, ông ta là một trong những cảnh sát kiểm tra giấy tờ nhà và hợp đồng thuê nhà của lão Kỉ
"怎么回事?" "Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
魏炯有些尴尬地撇撇嘴,把半小时前的事情一五一十地告诉了岳筱慧。Ngụy Huỳnh có chút ngượng ngùng bĩu bĩu môi, đem chuyện xảy ra nửa tiếng trước kể sơ qua với Nhạc Tiêu Tuệ
在档案室里,他和那个老警察隔着铁架同时抓住了那份卷宗。对方先松了手,魏炯跌了一跤不说,还几乎撞翻了身后的档案架。混乱的场面被管理员看了个正着,好在老警察编出个理由为他开脱。不过管理员已经对魏炯前来阅卷的真实意图产生了怀疑,魏炯也不敢在此多作停留,敷衍了几句就匆匆离开。不料,在等电梯的时候,他被随后赶来的老警察拽进了安全通道。Trong phòng hồ sơ, anh và người cảnh sát già đó cách cái kệ hồ sơ cùng lấy tập hồ sơ đó. Đối phương buông tay trước, Ngụy Huỳnh trượt một cái không nói, còn muốn khiến cái kệ hồ sơ phía sau ngã luôn. Cảnh tượng hỗn loạn bị nhân viên quản lý trông thấy, may mà người cảnh sát già bịa ra một lý do giải vây cho anh. Nhưng nhân viên quản lý đã sớm hoài nghi ý đồ thật sự của Ngụy Huỳnh, Ngụy Huỳnh cũng không dám ở lại lâu, qua quýt vài câu liền vội rời khỏi. Không ngờ trong lúc chờ thang máy, anh bị người cảnh sát già đuổi theo sau kéo anh vào lối thoát hiểm
"我们见过。"老警察靠在安全通道的铁门上,抽出一支香烟点燃,"在纪乾坤的房子里,还记得吧?" "Chúng ta từng gặp qua" người cảnh sát dựa vào cánh cửa sát của lối thoát hiểm, rút một điếu thuốc "Trong nhà của Kỉ Càn Khôn, còn nhớ chứ?"
因为偷拿卷宗的把柄就在他手里,魏炯觉得有些心虚。眼见已经没法隐瞒,只能老老实实地点头承认。Vì chuyện trộm hồ sơ bị ông ta nắm cán, Ngụy Huỳnh có chút chột dạ. Mắt thấy đã không cách nào che giấu, chỉ có thể thành thật gật đầu thừa nhận
"纪乾坤让你来的?" "Kỉ Càn Khôn bảo cậu tới?"
"不是啊。"魏炯急忙否认,"我在准备司法考试,来学习的......" "Không phải ạ" Ngụy Huỳnh vội phủ nhận, "Cháu sắp thi tư pháp, nên tới học..."
老警察笑笑,显然并不相信他说的话。Người cảnh sát già cười cười, rõ ràng không tin lời anh nói
"你上次说纪乾坤在养老院,是吧?"老警察吸了一口烟,"带我去找他。" "Lần trước cậu nói Kỉ Càn Khôn ở viện dưỡng lão đúng không?" người cảnh sát già rít một hơi thuốc "Dẫn tôi đi tìm ông ấy"
"真的和他无关......" "Thật sự không liên quan tới ông ấy..."
"你要拿的是许明良杀人案的卷二,目标明确。"老警察打断了他的话,眼神突然变得非常犀利,"纪乾坤的妻子是许明良杀人案的被害人之一—你敢说不是他指使你来的?" "Cái cậu muốn lấy là tập 2 của vụ án giết người của Hứa Minh Lương, mục tiêu rất rõ ràng" người cảnh sát già ngắt lời anh, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén "Vợ của Kỉ Càn Khôn là một trong số những nạn nhân trong vụ án giết người của Hứa Minh Lương, cậu dám nói không phải ông ta bảo cậu tới sao?"
说罢,他扔下烟头,用脚踩熄,推开安全通道的门,语气不容辩驳:"走吧。" Nói xong, ông ta ném đầu thuốc lá, dùng chân giẫm lên, đẩy cửa lối thoát hiểm, ngữ khí không thể phản bác: "Đi thôi"
岳筱慧听罢,沉默了一会儿,突然大声说道:"老纪没指使我们,我们是自愿帮他的。" Nhạc Tiêu Tuệ nghe xong, trầm mặc một hồi, đột nhiên lớn tiếng nói: "Lão Kỉ không sai khiến chúng tôi, là chúng tôi tự nguyện giúp ông ấy"
魏炯吓了一跳,随即意识到她是说给那个老警察听的。可是,对方并没有回应,而是反问了一句:"风前街小学旁边那个枫叶养老院,是吧?" Ngụy Huỳnh giật bắn mình, sau đó mới ý thức được cô là nói cho người cảnh sát già đó nghe. Nhưng đối phương cũng không thèm đáp trả, mà hỏi một câu: "Là viện dưỡng lão Phong Diệp bên cạnh trường tiểu học ở phố Phong Tiền đúng không?"
魏炯和岳筱慧都没有回答。老警察也不再追问,继续一言不发地开车。Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ đều không trả lời. Người cảnh sát già cũng không hỏi nữa, tiếp tục im lặng lái xe
四十分钟后,越野车开到养老院门口。老警察停车,熄火,拉开后车门,耐心地等待着磨磨蹭蹭的魏炯和岳筱慧下车,两前一后,走进了养老院。40 phút sau, chiếc xe việt dã chạy tới trước cửa viện dưỡng lão. Lão cảnh sát dừng xe, tắt máy, mở cửa xe sau, nhẫn nại đợi Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ chậm chạp xuống xe, hai trước một sau, đi vào viện dưỡng lão
一路上,魏炯都在反复衡量自己偷阅卷宗的行为是否属于非法获取国家秘密的行为,想来想去,都觉得算不上。那么即使带着老警察去养老院,也不会过分连累老纪。所以,他就不再反抗,进了小楼之后,径直沿着走廊奔向老纪的房间。Dọc đường đi, Ngụy Huỳnh đều không ngừng suy xét hành vi trộm tài liệu của mình có phải thuộc loại hành vi phi pháp đánh cắp bí mật quốc gia hay không, nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy cũng không tới mức đó. Vậy chuyện dẫn lão cảnh sát tới viện dưỡng lão, cũng không liên lụy lắm tới lão Kỉ rồi. Cho nên, anh không phản kháng nữa, sau khi vào căn lầu nhỏ, men theo lối hành lang đi thẳng tới phòng lão Kỉ
纪乾坤和往常一样,坐在窗下读书。看他们进来,急忙摇动轮椅转过身来,开口问道:"怎么样......" Kỉ Càn Khôn vẫn như thường ngày, ngồi dưới cửa sổ đọc sách. Thấy họ bước vào, vội di chuyển xe lăn xoay người lại hỏi: "Sao rồi..."
这句话说了一半,纪乾坤就看到了他们身后的老警察,顿时愣住了。Câu nói này vừa nói được một nửa, Kỉ Càn Khôn thấy lão cảnh sát đứng sau lưng họ, liền ngây ra
魏炯和岳筱慧对视了一下,不知道该如何开口解释。正在犹疑的时候,纪乾坤却先开口了。Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ nhìn nhau một cái, không biết nên mở miệng giải thích thế nào. Đang lúc do dự, Kỉ Càn Khôn lại là người mở miệng trước
"我认识你。"纪乾坤的表情迅速变得平静,"你叫杜成,是个警察。" "Tôi nhận ra ông" biểu tình của Kỉ Càn Khôn mau chóng trở nên bình tĩnh "Ông tên Đỗ Thành, là cảnh sát"
杜成略点点头,目光落在纪乾坤身下的轮椅上。Đỗ Thành khẽ gật đầu, ánh mắt dừng trên chiếc xe lăn bên dưới người Kỉ Càn Khôn
"你的腿怎么了?" "Chân ông sao thế?"
"车祸。"纪乾坤的回答非常简练,"两条腿都废了。" "Tai nạn xe" Kỉ Càn Khôn trả lời ngắn gọn "Hai chân phế rồi"
杜成哦了一声,开始四处打量纪乾坤的房间。最后,他的视线在床头的书架上停留了很久。Đỗ Thành ồ một tiếng, bắt đầu nhìn quanh đánh giá căn phòng Kỉ Càn Khôn. Sau cùng, tầm mắt của ông dừng lại rất lâu trên giá sách
"在这里住多久了?" "Sống ở đây bao lâu rồi?"
"十八年。"纪乾坤忽然笑笑,"你老了。" "18 năm" Kỉ Càn Khôn chợt cười, "Ông già đi rồi"
杜成盯着他看了几秒钟,也笑了:"你也一样。" Đỗ Thành nhìn ông chằm chằm tới mấy giây, cũng cười: "Ông cũng vậy"
室内紧张的气氛一下子缓和起来。纪乾坤招呼魏炯烧水泡茶,还拿出烟来递给杜成。于是,两个老人相对而坐,边吸烟边扯些不着边际的闲话,寒暄过后,就静静地听着呜呜作响的电水壶。Không khí căng thẳng trong phòng bỗng chốc dịu đi nhiều. Kỉ Càn Khôn gọi Ngụy Huỳnh nấu nước pha trà, còn lấy thuốc lá ra cho Đỗ Thành. Sau đó hai người già ngồi đối diện nhau, vừa hút thuốc vừa tán gẫu những chuyện không hồi kết thúc, sau phút hàn huyên, liền yên lặng nghe tiếng bình đun siêu tốc kêu ù ù
水烧开,茶泡好。四个人各自捧着茶杯,或坐或立,彼此怀着不同的心思。魏炯惦记着手机里保存的卷宗图片。岳筱慧则对纪乾坤和杜成的关系充满好奇,不停地打量着他们。Nước đã sôi, trà đã pha. Bốn người ai nấy đều tự mình bưng tách trà lên, hoặc ngồi hoặc đứng, đôi bên đều có những tâm tư không giống nhau. Ngụy Huỳnh lo lắng những tấm hình hồ sơ lưu trong điện thoại. Nhạc Tiêu Tuệ đối với quan hệ giữa Kỉ Càn Khôn và Đỗ Thành lại đầy hiếu kỳ, không ngừng đánh giá bọn họ
一杯茶喝完,纪乾坤先开口了:"杜警官,你们几个怎么凑到一起了?" Một tách trà đã uống xong, Kỉ Càn Khôn mở miệng trước: "Cảnh sát Đỗ, sao mọi người lại đi cùng nhau thế?"
杜成笑了一下,指指魏炯:"你问他吧。" Đỗ Thành cười, chỉ Ngụy Huỳnh: "Ông hỏi cậu ấy đi"
魏炯的脸腾地红了,不得不把在档案馆里的事情又叙述了一遍。纪乾坤听完,神色稍显凝重,略略沉吟一下之后,正色对杜成说道:"杜警官,是我让这两个孩子去的。偷阅卷宗的事和他们无关。" Mặt Ngụy Huỳnh liền đỏ bừng, không thể không đem chuyện trong phòng hồ sơ kể lại một lượt. Kỉ Càn Khôn nghe xong, thần sắc có chút nặng nề, khẽ thở dài, nghiêm mặt nói với Đỗ Thành: "Cảnh sát Đỗ, là tôi bảo hai đứa nó đi. Chuyện trộm tài liệu không liên quan tới chúng"
杜成摆摆手,似乎对这件事并不在意:"这事不归我管。不过......" Đỗ Thành xua xua tay, tựa hồ cũng không để ý tới chuyện này: "Chuyện này không tới lượt tôi quản. Nhưng..."
他把上半身凑向纪乾坤,眯起眼睛盯着对方的脸:"你为什么要去看二十三年前的卷宗?" Ông nghiêng người sang Kỉ Càn Khôn, híp mắt lại nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương: "Sao ông lại muốn đi xem hồ sơ của vụ án cách đây đã 23 năm?"
"那还用问吗?"纪乾坤毫不退缩地回望着杜成,"你们当年抓错人了。杀死我妻子的凶手,至今仍逍遥法外。" "Chuyện đó còn phải hỏi sao?" Kỉ Càn Khôn không lùi lại chút nào nhìn Đỗ Thành "Năm đó các ông bắt sai người rồi. Hung thủ giết vợ tôi, đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật"
杜成的脸上看不出表情,始终盯着纪乾坤:"所以呢?" Trên mặt Đỗ Thành nhìn không ra biểu tình gì, từ đầu tới cuối đều nhìn Kỉ Càn Khôn chằm chằm: "Cho nên?"
"我要抓住他。"纪乾坤的目光炯炯有神,"就这么简单。" "Tôi phải bắt được hắn" ánh mắt Kỉ Càn Khôn lấp lánh có hồn "Chỉ đơn giản vậy thôi"
杜成坐直身体,点燃一支烟,视线从纪乾坤的脸移到腿上:"放不下?" Đỗ Thành ngồi thẳng người dậy, châm một điếu thuốc, tầm nhìn từ gương mặt Kỉ Càn Khôn di chuyển xuống đùi: "Không buông bỏ được?"
"从没放下过。"纪乾坤笑笑,"你不是也一样,否则,你又为什么和魏炯去看同一本卷宗呢?" "Trước giờ chưa từng buông bỏ" Kỉ Càn Khôn cười "Ông không phải cũng vậy sao, nếu không, sao ông và Ngụy Huỳnh đều xem cùng một hồ sơ vụ án?"
杜成一愣,随即也大笑起来。Đỗ Thành sững sờ, sau đó cũng cười
"是啊。"他盯着自己的膝盖,边笑边摇头,"放不下。" "Đúng vậy" ông nhìn xuống đầu gối mình, vừa cười vừa lắc đầu "Không buông bỏ được"
"说起来,我还要感谢你。"纪乾坤的语气颇为诚恳,"我听说,当年你为了翻案,得罪了不少同事,最后还被下放到一个偏远的县城里。" "Kể ra thì, tôi phải cảm ơn ông" ngữ khí Kỉ Càn Khôn mang theo sự thành khẩn, "Tôi nghe nói, năm đó ông vì lật lại vụ án, đắc tội không ít đồng nghiệp, sau cùng còn bị điều tới một huyện nhỏ hẻo lánh"
"嗨,那个属于正常的工作调动。"杜成摆摆手,"不值一提。" "Aizz, cái đó thuộc về điều động công việc rất bình thường thôi" Đỗ Thành xua xua tay, "Không đáng nhắc"
"不一样的。"纪乾坤感慨道,"我是亲人被害。你呢,查了二十多年还不肯罢手,只是出于职责所在......" "Không giống nhau" Kỉ Càn Khôn cảm khái nói "Tôi là thân nhân của người bị hại. Còn ông, điều tra hơn 20 năm rồi vẫn không chịu từ bỏ, chỉ là vì chức trách thôi sao..."
"老纪,我没那么伟大。"杜成打断了他的话,神色平静,"我得了癌症。" "Lão Kỉ, tôi không vĩ đại như vậy" Đỗ Thành ngắt lời ông, thần sắc bình tĩnh "Tôi mắc ung thư..."
一瞬间,室内安静无比。Đột nhiên trong phòng vô cùng yên tĩnh
"我当了三十多年警察,这是唯一一件没有了结的案子。"杜成垂下眼皮,语气轻缓,"我的时间大概不多了,所以......" "Tôi làm cảnh sát hơn 30 năm, đây là vụ án duy nhất không có hồi kết thúc" Đỗ Thành cụp mắt nhìn xuống, ngữ khí chậm rãi "Thời gian của tôi không nhiều nữa, cho nên..."
他耸耸肩,笑笑:"我不想带着遗憾走。" Ông chùn vai, cười: "Tôi không muốn mang theo nối tiếc mà ra đi"
纪乾坤怔怔地看着他,半晌,低声问道:"我......我能帮你什么?" Kỉ Càn Khôn sững sờ nhìn ông, nửa buổi trời, thấp giọng hỏi: "Tôi...tôi có thể giúp được gì không?"
"这话应该我问你吧?"杜成笑着反问,他回头看看魏炯和岳筱慧,"你们查到了什么?" "Câu này tôi hỏi ông mới đúng?" Đỗ Thành cười hỏi lại, ông quay đầu nhìn Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ "Mọi người tra được gì rồi?"
"毫无进展。"纪乾坤的脸色暗淡下来,"否则这两个孩子也不会冒着那么大的风险去偷阅卷宗。" "Không có tiến triển gì" sắc mặt Kỉ Càn Khôn tối sầm xuống, "Nếu không hai đứa nó cũng không mạo hiểm đi trộm tài liệu rồi"
"他们够厉害了。"杜成指指魏炯的衣袋,"他应该拍了不少。" "Bọn chúng đủ lợi hại đấy" Đỗ Thành chỉ chỉ túi áo Ngụy Huỳnh, "Chắc cậu ta cũng chụp được không ít rồi"
魏炯的表情尴尬,冲纪乾坤点了点头。Ngụy Huỳnh vẻ mặt bối rối, gật đầu với Kỉ Càn Khôn
纪乾坤的眼睛一下子亮了起来,看得出,如果不是因为杜成在场,恐怕他会立刻要求魏炯把手机拿出来。Đôi mắt Kỉ Càn Khôn chợt sáng lên, có thể thấy được, nếu không vì Đỗ Thành ở đây, e là ông đã lập tức yêu cầu Ngụy Huỳnh lấy di động ra
"不过,他只看了卷一。"杜成想了想,似乎在内心进行权衡,最后,他从身后拿出自己的挎包。 "Nhưng, cậu ta chỉ mới xem quyển 1" Đỗ Thành ngẫm nghĩ, tựa hồ trong lòng đang cân nhắc, sau cùng, ông từ phía sau lấy ra túi xách của mình
"看这个吧。"杜成从挎包里拿出厚厚的几本卷宗,递给纪乾坤,"这是全部。" "Xem cái này đi" Đỗ Thành từ trong túi xách lấy ra mấy quyển hồ sơ dày cộm, đưa cho Kỉ Càn Khôn "Đây là toàn bộ"
纪乾坤只翻看了几页,双手就颤抖起来,似乎对这份惊喜难以置信。Kỉ Càn Khôn chỉ lật xem vài trang, hai tay đã bắt đầu run rẩy, tựa hồ đối với niềm vui này khó mà tin nổi
"这......" "Cái này..."
"没什么。"杜成看着纪乾坤,又把视线转向魏炯和岳筱慧,"在这件事上,我们是站在同一边的。" "Không có gì" Đỗ Thành nhìn Kỉ Càn Khôn, lại đem tầm nhìn chuyển sang Ngụy Huỳnh và Nhạc Tiêu Tuệ "Trong chuyện này, chúng ta cùng một chiến tuyến"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top