Chương 8: Có những nỗi sợ ở căn phòng phía Tây

Tại căn phòng dãy nhà phía Tây.

Nhấc enter hoàn thành công việc, thoát khỏi dữ liệu, toàn bộ màn hình trên dãy máy tính đều quay trở về cổng chính. Gia Ngọc gập laptop lại quăng nó lên qua một bên, khẽ đứng dậy bước đi tạo một cơn gió nhẹ cuốn bay những tờ giấy A4 với những hình vẽ về cậu bé thây ma dưới sàn.

Cậu mở tủ lạnh ra, vớ lấy chai nước lọc uống cạn chỉ còn vỏ không rồi ném đi đâu đó. Theo thói quen, cậu lại đi tới ban công ngồi đó. Ánh mắt nâu lạnh lẽo xoáy sâu vào đêm tối hư không vô tận, lại thêm một ngày tẻ nhạt trôi qua lặng lẽ. Cậu khẽ sờ một bên một trái của mình, một con mắt màu xanh dương do bị mắc chứng đục thủy tinh thể dẫn đến thị lực suy giảm nên mới có màu như vậy, nhiều lần muốn móc nó ra nhưng không thể, cậu mặc kệ luôn. Tóc đen xõa dài thật dài bay lờn vờn trong cơn gió thoảng thổi qua.

Cậu cầm cành hoa ly trắng đã tàn dưới nền, rụng gần hết cánh chỉ còn sót một hai cánh hoa. Cậu nhìn nó một cách chú mục, chợt nhớ đến lời của mẹ: "Người ta thường nói hoa ly trắng tượng trưng có sự ngây thơ và thuần khiết, nhưng cũng đồng thời liên hệ đến cái chết. Gọi cái chết của hoa ly trắng, rằng nếu một người ở trong phòng đầy hoa ly trắng, mùi hương nặng nề, bằng cách nào đó có thể giết người. Đối với con, loài hoa này nở rộ trong trái tim con và con có đôi chút khác biệt so với nhiều người."

Bấc giác, cành hoa trong tay rơi xuống dưới, anh lấy trong túi quần ra một lọ thuốc chứa đầy những viên con nhộng màu đỏ. Khẽ mở nắp hộp, đổ ra lòng bàn tay hai ba viên cho vào miệng uống, mỗi lần làm việc căng thẳng là cậu lại uống nó. Đôi khi bộ não con người cũng hết dung lượng thôi.

Đôi mắt khẽ nhắm lại, chìm đắm trong cơn mộng mị cứ lặp đi lặp lại. Cậu thấy mình đứng trước một cây cầu ở đại dương bao la rộng lớn, định nhảy xuống thì có một bàn tay ai đó kéo giữ lại. Cậu chợt tỉnh lại vì giấc mộng chưa thật sự giống như những gì cậu muốn, rằng cậu sẽ chết và tự tìm mình một thế giới tự do.

"Cạch"

Cánh cửa chợt mở, đôi chân trần dính máu bước nhẹ trên nền gạch lạnh lẽo, đẫm phải những tờ giấy A4. Băng Di bựng khay đồ ăn để lên bàn rồi rời đi thì chợt khựng lại, ánh mắt cô bé chú ý đến người thiếu niên thân áo trắng kia đang ngồi tựa lưng vào tường với dáng vẻ bất cần, lọ thuốc cầm trên tay buông thõng lăn lóc, những viên thuốc rơi ra ngoài.

Thứ ánh sáng từ đèn led yếu nhớt rọi vào nét mặt với đường viền hàm sắc lạnh, dọc mũi cao thanh tú, nhưng gương mặt đó không nhìn thấy rõ lắm. Màn hình máy tính để bàn vẫn sáng với hình những khung cảnh từ vệ tinh. Băng Di không quan tâm mà khẽ bắt đầu công việc don dẹp của mình ở dãy nhà ngoài kia, chợt bước chân dừng ở một tờ giấy A4 với dòng chữ nguệch ngoạc, khẽ cúi người nhặt lên, đôi mắt lướt nhanh qua những hàng chữ:

"Tầm nhìn của tôi đang dần mờ đi giống như hai mắt tôi bị mù... Giờ đây với tôi ai cũng như nhau mà thôi. Ai đó hãy ôm lấy tôi giữa thế giới đầy mệt mỏi này, ai đó hãy lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm của tôi. Ai đó hãy làm ơn chú ý đến những gì tôi làm, hãy hiểu những thứ xấu xa trong tôi. Làm ơn giúp tôi với! Giờ thì tôi chẳng quan tâm đến bất kì điều gì nữa, tôi không thể tha thứ cho bản thân mình vì thế tôi không thể tha thứ cho những kẻ đã tạo cho tôi cuộc sống bế tắc này."

"Vô vị!" Đó hai từ buông ra từ đôi môi đỏ mọng của cô bé.

"Cậu út... cậu út..."

Đột nhiên có một người đàn ông chạy vào không may va phải Băng Di, vốn chân đau nên ngã phịch xuống nền. Anh ta là Monster - quản lý riêng của Gia Ngọc. Ngay cả bổn phận là người hỗ trợ công việc cho cậu mà cũng chưa từng thấy rõ dung mạo của cậu chủ ra sao, lúc nào cũng chỉ là thấy bóng lưng với mái tóc dài thượt lượt. Ngộ ở chỗ, là một nam thiếu niên nhưng đến ngoại hình tóc tai của mình cậu lại chẳng thèm chăm chuốt, tóc dài chẳng buồn cắt đi.

Về mặt Monster có vẻ hớt hãi nói: "Cậu út, bên phía bộ phận TOP của tập đoàn CMI báo, hệ thống bảo mật đột nhiên có viruss xâm nhập không thể nào tiêu diệt được hết, nó đang đe dọa tới toàn bộ hệ thống. Nếu tình trạng này còn kéo dài trong vòng 24h thì cổ phần của CMI sẽ bị lao xuống khi thị trường mở. Chúng ta sẽ mất lớn ở thị trường Châu Âu. Chuyên viên chứng khoán, IT đều không ngăn cản được ạ."

Gia Ngọc vẫn ngồi quay lưng lặng yên ngồi đó. Băng Di nghe chẳng hiểu gì, nhặt mấy tờ giấy rơi đầy dưới sàn rồi lẳng lặng rời đi, cả ngươi bủn rủn đau rát khắp chỗ.

Sự im lặng không phản ứng gì của Gia Ngọc khiến Monster lo sốt vó nói: "Khu tầng mây ICY của chúng ta được bảo mật bởi hệ thống bật nhất do cậu tạo ra. Khách hàng đầu tư vào rất nhiều vì chúng ta bảo đảm an toàn tuyệt đối, hiển nhiên bị tấn công bởi virus bên ngoài do một nhóm an ninh mạng nào đó can thiệp. Nếu chúng ta không trả tiền cho họ thì danh tiếng chúng ta sẽ bị đổ nát. Không có số tiền nào có thể bù đắp được."

Gia Ngọc nghe Monster lãi nhãi cảm thấy khó chịu vô cùng, TOP toàn những kẻ giỏi mang bộ óc siêu việt, những việc này sao lại để cậu xử lý thật vô lý. Cậu đứng dậy đi thẳng tới dàn máy tính chủ chốt của tầng mây ICY mang lại sự sống còn của cả tập đoàn, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, đôi mắt đảo qua đảo lại trên những mã code chằn chịt.

Monster trố mắt lau láu nhìn từng thao tác nhanh nhạy của cậu chủ, sau đó chăm chăm vào gương mặt của cậu khi ánh sáng màn máy tính hắt ra rõ ràng, phải nói đẹp không góc chết nhưng quá đỗi lạnh lẽo, dù để tóc dài vẫn không che đi sự thanh tú đó. Chỉ có điều ở đối mắt đó, lại hai màu, mắt phải màu nâu, mắt trái màu xanh dương kì lạ như bị mắc phải bệnh gì đó về mắt. So với tuổi thật mới chỉ 18 thì có vẻ nét trưởng thành nhiều.

Khoảng 10 phút sau, trên màn hình hiện ra dòng chữ "SYSTEM RECORD", hệ thống dám may ICY hoàn toàn được bảo mật trở lại không có bất kì một kẻ nào tấn công nữa. Quản lý Monster tròn mắt kinh ngạc với khả năng giải quyết nhanh gọn lẹ của cậu chủ.

Bấc giác, Monster thoáng giật mình khi Gia Ngọc quay sang nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh thấu xương, không gợn một cảm xúc nào chỉ khiến đối phương nhìn vào ớn lạnh, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

Gia Ngọc cất giọng trầm khàn nhẹ tênh: "Ra ngoài đi!"

Monster ấp a ấp úng nói: "À dạ vâng! Chúc cậu chủ buổi tối ngon miệng. Có việc gì gấp tôi sẽ báo cậu, không làm phiền cậu nghỉ ngơi."

Nói rồi, Monster khẽ chào thể hiện sự tôn trọng trên dưới sau đó quay người đi.

"Bỏ cái điện thoại lại."

Bước chân Monster chợt khựng lại, tim nẩy thình thịch khi nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ cất lên.

Thật ra vừa rồi Monster đã nhân lúc Gia Ngọc không để ý, lấy điện thoại ra chụp lại diện mạo của cậu. Tưởng cậu không biết ai ngờ lại bị cậu phát hiện, cậu chủ thật sự là một con người nhạy bén. Monster không muốn cái mạng của mình đi tông một cách lãng xẹt nên nhanh chóng để điện thoại lên bàn, mất nó còn mua cái khác được chứ mất mạng thì chỉ có nấm mồ xanh cỏ thôi.

Gia Ngọc hơi nhếch mày nói: "Ở đây tôi cần sự trung thành, một lần đủ rồi! Còn để tái diễn lần nữa, không thể bước chân ra cánh cửa đó."

"Vâng, thưa cậu chủ! Tôi sẽ rút kinh nghiệm."

Sau đó, Monster vội quay gót nhanh chóng rời khỏi đây. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ở trong căn phòng đó thiếu điều không thở nổi mặc dù oxi trong không khí có thừa. Căn phòng này vốn u tối lãnh lẽo, đáng sợ, quỷ dị như chính con người không bao giờ xuất đầu lộ diện như cậu chủ. Quả như lời đồn trong tư dinh lớn này, cậu út là người ẩn mình trong bóng tối, mặt trời có lên hay lặn xuống cũng chẳng hay. Nhưng lại gây tiếng vang đến khét tiếng như vậy, không khiến nhiều thế lực tò mò muốn biết tới người đã giúp sự nghiệp vĩ đại của ông trùm thế giới xã hội đen này, lẫn trên thương trường làm ăn mở ra kỷ nguyên mới khiến ai cũng kính nể. Bởi cậu chính là người đứng sau tạo ra hệ thống tầng mây ICY - một đơn vị giám sát vệ tinh cho phép đột nhập vào bất kỳ hệ thống điện tử mạch kín nào trên thế giới và theo dõi bất kỳ mà mình muốn. Đây chính là phát minh, một hệ thống vệ tinh hiện đại mà kẻ nào cũng muốn có được.

Ngoài ra, có nguồn tin, cậu út có niềm đam mê với đọc sách y và tâm lý tội phạm. Ở con người cậu ý có khả năng lạ lùng là đồng cảm và hiểu thấu đáo tâm trí của tất cả mọi người kể cả bọn sát nhân máu lạnh. Nhưng người trong tổ chức CMI chưa từng thấy câu lộ diện ở những buổi huấn luyện đào tạo thì lấy đâu ra đối đầu tiếp xúc với mọi người mà hiểu.

Ông Hoàng Gia Lâm sở hữu trong tay cánh tay đắt lực từ người những người con của mình, đặc biệt là cặp bài trùng song sinh Hoàng Tiểu Vy và Hoàng Gia Ngọc, hai đứa trẻ từ nhỏ đã có tố chất hơn người, thông minh và tài giỏi mặc dù tuổi đời còn rất trẻ, cũng chỉ là cặp thiếu niên độ tuổi đôi mươi của mấy đứa học sinh sinh viên. Cô chị thì là tay thiên xạ chết người và có võ công điêu luyện, trong khi cậu em út là một hacker thiên bẩm.

Gia Ngọc ngồi phịch xuống ghế tựa, khẽ liếc nhìn khay đồ ăn trên bàn, cậu bóc lấy miếng thịt bò bằng tay không chẳng cầm dùng dao cắt ra, cầm vậy cắn một miếng rồi lại quăng vào dĩa, nhai miếng thịt vừa cắn một cách không thưởng thức gì rồi nuốt trôi luôn coi như xong bữa.

Cậu lại rút ra một tờ giấy A4 trắng tinh, cầm cây bút chì gỗ xoay xoay rồi lại vẽ vời. Bậc một bản nhạc piano có tên "A sad and beautifull ballad" mà cậu vẫn hay nghe mỗi tối, phiêu theo điệu nhạc du dương. Cậu cảm thấy dường như ban nãy có người vào phòng cậu thì phải, cậu ngửi thấy một mùi hương hoa đào quen thuộc, đó là mùi hương lúc trước của mẹ cậu và người chị gái đã 10 năm không gặp mặt hay sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top