Chương 62: Tôi chẳng biết gì cả
Băng Di cứ thế đi thẳng về phía dãy nhà chính, chiếc áo sơ mi đen dài có thể làm ấm cho cơ thể cô hiện tại, tuy có chút rộng so với thân hình của cô nhưng nó lại có mùi hương dễ chịu cực kì và ấm áp đến lạ.
Gia Ngọc bước đi không nhanh cũng không chậm ở phía sau Băng Di, nhìn bóng thân áo đen mảnh khảnh với đôi chân dài trắng ngần nhưng lại có nhiều vết bầm tím của cô, nếu là Tiểu Bảo thì sẽ vô cùng xót xa.
Hai người, hai thế giới, có một khoảng lặng nhỏ nơi góc tối trong tim.
Chợt, Băng Di quay người lại, tiến đôi ba bước đến trước mặt Gia Ngọc làm anh đứng khựng người. Hai ánh mắt một lần nữa chạm nhau thật gần, cảm nhận được hơi thở đối phương thật nhẹ nhàng nồng ấm, không hồi hộp căng thẳng.
Băng Di đưa tay chạm khẽ vào bên mắt phải của Gia Ngọc, một cái chạm nhẹ nhàng: "Hóa ra nó lại đẹp đến vậy!" rồi ngón tay cô từ từ lướt xuống sóng mũi cao thanh tú và cuối cùng là bờ môi.
Hành động đó của Băng Di giống như có luồng điện chạy ngang qua tim anh vậy, anh thật sự sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình mất. Hóa ra, Tiểu Bảo nói yêu một người từ cái nhìn đầu tiên lại là có thật. Là lần đầu gặp gỡ hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nổi không biết người ấy ở trong lòng mình từ lúc nào. Uống nhầm một ánh mắt cơn say theo cả đời!
"Vẫn còn dính một chút son!"
"Đừng chạm vào." Gia Ngọc nắm lấy cổ tay Băng Di hạ xuống.
Băng Di rút tay mình lại, đưa lên cài khuy áo ở gần cổ cho Gia Ngọc, nhẹ giọng nói:
"Có thể cho tôi thứ tôi cần không? Những viên thuốc tựa kẹo ngọt ấy."
Gia Ngọc không đáp, chỉ hơi gật đầu "Ừm" một tiếng nhìn Băng Di một cách chú mục, cho đến khi cô cài xong chiếc khuy cuối cùng. Bất giác, cô tựa đầu vào bờ ngực vững chãi của anh, vẫn là thứ cảm giác an toàn như lần đầu tiên ấy khi người thiếu niên Thây Ma này ôm trọn lấy cô bằng đôi tay rộng rãi của anh. Cô đã thèm cái cảm giác này lâu rồi, có lẽ là sự rung động lúc đó là cảm xúc thật sự chỉ ở có ở người này, mà ở Tiểu Bảo không có.
"Thay người đó làm tất cả đi, đừng chỉ làm cái bóng, không thấy mệt mỏi à?" Băng Di ngẩng mặt nhìn Gia Ngọc buông câu hỏi, cô tiếp lời: "Cái chết luôn là việc đáng sợ phải không?"
"Để ai đó đằng sau mới đáng sợ!" Gia Ngọc cất giọng trầm khàn ôn nhu đáp, bởi lẽ sau sự mất mát vừa rồi nên anh lại càng sợ thứ mà Tiểu Bảo trân trọng cố gắng để bảo vệ sẽ biến mất. Trong nguyện vọng của Tiểu Bảo, anh ấy muốn anh tiếp tục mục tiêu ấy và trong những mục tiêu nguyện vọng đó có người con gái này.
Gia Ngọc vòng tay ôm lấy Băng Di, khẽ thì thầm bên tai cô: "Đáng lẽ tôi nên gặp em sớm hơn mới phải, trong khoảng thời gian đó, tôi chẳng biết gì cả, thật lãng phí."
Băng Di khẽ buông Gia Ngọc ra, nhìn anh nói: "Là vì người đó nên anh mới chấp nhận đứng sau? Tôi đã quay lại và thấy anh."
Gia Ngọc gật đầu thay cho câu trả lời, anh cũng không mấy ngạc nhiên vì điều này. Trong những lần Băng Di ở cạnh bên Tiểu Bảo, hay những lúc cô một mình chống trọi với sự bắt nạt uy hiếp, anh đều ở đó và âm thầm trừng phạt những kẻ đã khiến cô tổn thương
Anh trầm giọng trả lời: "Nếu tôi tiến tới sẽ có lỗi với anh của mình."
"Thế nên bây giờ anh là trả nợ hay bù đắp?"
"Chuộc tội!" Gia Ngọc buông câu dứt khoát thẳng thắn.
Băng Di nhíu mày: "Chuộc tội?"
"Cậu chủ... Cậu chủ... Tìm thấy cậu rồi..." Monster từ phía sau chạy tới.
Vì có người, cuộc đối thoại giữa hai người bị cắt ngang đành phải kết thúc tại đây. Gia Ngọc xoay người lại, còn Băng Di bước đi thẳng về phía trước coi như chưa hề có gì xảy ra cả.
Monster đứng thở không ra hơi, vẻ mặt thì lúc nào cũng hấp ta hấp tấp: "Cậu đi nhanh dữ thần, làm tôi chạy đi vòng vèo các kiểu mới tìm ra cậu đó. Quản lý của chủ tịch gọi hối thúc cậu tới để bàn bạc về dự án giao dịch quan trọng, cậu mau tới đi ạ. Mà cô gái đó là..."
"Là người tuyệt đối không được động tới." Gia Ngọc buông câu như lời cảnh cáo vậy, với vẻ mặt lạnh khước rồi quay người rẽ bước với dáng vẻ bình thản.
Monster nghe xong đứng ngây ra mất chục giây, vẻ mặt ngơ ngác nhắc như nai không hiểu cậu chủ mình đang nói gì mà trong vẻ mặt lạnh tanh như thần chết vậy. Anh ta đứa tay lên gãi đầu một cách ngây ngốc: "Người nào tuyệt đối không được động tới nhỉ? Không lẽ cô gái mới nãy sao? Là ai mà lọt vào mắt xanh của cậu chủ ác quỷ thế không biết? Thôi kệ đi! Mà cậu chủ mới phẫu thuật được một tuần, chưa kịp nghĩ ngơi mà đã bị vắt kiệt hết dung lương não rồi, không biết có còn sức mà gượng tới lần phẫu thuật tiếp theo không nữa."
Anh ta vội vàng chạy theo Gia Ngọc: "Biết cậu chủ từ lúc cậu Tiểu Bảo mất không có tâm trạng mà làm công việc, đã vậy sức khỏe không ổn định nhưng việc giao quản lý an ninh cậu để cho Key làm, liệu cậu có quá tin tưởng cậu ta không?"
Gia Ngọc vẫn tiếp bước thản nhiên, không quay qua nhìn tên quản lý của mình, khàn giọng nói: "Nếu không tin tưởng thì ngay từ đầu Tiểu Bảo đã không chọn."
"À... Dạ vâng! Nhưng tôi nghĩ cậu vẫn nên có sự đề phòng thì hơn. Lòng người vốn dĩ khó đoán, thay đổi lúc nào không hay đâu ạ. Tôi là vì lo cho cậu chủ thôi!"
"Lo cho bản thân mình trước đi!" Gia Ngọc buông câu thẳng thừng, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu: "Chí ít đến lúc này, tôi cố gắng sống để giải thoát cho ước vọng của Tiểu Bảo trước khi tìm lối thoát cho riêng mình."
Monster sững người, đây có lẽ lần đầu tiên anh ta mới nghe được câu nói tuy không dài cũng không ngắn của cậu chủ, chất chứa sự kiên định trong đấy nhưng anh ta vẫn thật sự không biết cậu ấy có ý định vì trong lời nói luôn ẩn chứa hàm ý thâm sâu khó lường.
Bằng một con đường tắt nào đó, Gia Ngọc đã tới phòng chính của Hoàng Gia Lâm vừa hay lại giáp mặt ba người anh trai, Hoàng Khang, Gia Kỳ và Hải Đăng.
Hoàng Khang khẽ "Ồ" lên một tiếng nói: "Xuất hiện tạo bất ngờ rồi lại lặn mất tâm, giờ lại xuất đầu lộ diện. Rất biết cách tạo ấn tượng đấy em trai! Tao vẫn chưa quên cái việc mày làm gì với bàn tay của tao đâu, còn giết người của tao nữa."
Gia Ngọc không để tâm tới lời mỉa mai của Hoàng Khang, chỉ đứng tựa người vào tường, dán mắt vào chiếc điện thoại làm gì đó. Anh cũng chẳng có một lời chào hỏi nào đối với người đàn ông quyền lực đang ngồi khoanh tay ở đằng kia. Nếu không vì lời hứa nhất định phải sống của Tiểu Bảo, cùng những ước nguyện chưa thực hiện được, thì anh đã chết từ lâu rồi.
Gia Kỳ dừng bước trước mặt Gia Ngọc, quay sang và nói: "Ổn chứ?"
Trong một khoảnh khắc, Gia Ngọc ngước mặt lên nhìn Gia Kỳ, anh không đáp mà chỉ hơi gật đầu. Có lẽ sau lần Gia Ngọc cứu mình nên Gia Kỳ đã có ánh nhìn khác về Gia Ngọc.
Sau đó, cả ba người đều đi đến kéo ghế ngồi yên vị, riêng Gia Ngọc thì vẫn đứng lặng thinh ở đó, không phản ứng gì bởi anh vốn không thích tham gia cuộc tranh luận làm ăn gì đấy.
"Được rồi, giờ thì vô thẳng vấn đề. Nhiệm vụ lần này là sự đánh cược nguy hiểm nhưng ta tin một trong số các con sẽ hoàn thành tốt. Ta cần chuyển lô hàng còn lại kho của tầng hầm ICY đến vịnh Ocean Marina ngay trong sáng sớm hôm sau. Ta đã cuộc gặp gỡ với đối rác bên Nhật, giờ chỉ còn việc tiến hành gấp rút tạo ra tam giác vàng nữa thôi."
Ông Hoàng Gia Lâm nghiêm túc triển khai kế hoạch, ông luôn tin tưởng giao cho những đứa con của mình cũng như sự thách thức và cạnh tranh của các cậu ấm nhà họ Hoàng.
"Lần này, nhất định không được để ra sai sót gì. Khi phi vụ này trót lọt, tiền sẽ về quỷ đen gấp bội từ đối tác bên Nhật, có nó mới đủ khả năng xây dựng đế chế CMI trên hòn đảo ảo này được. Các con nên có sự chuẩn bị kĩ lưỡng. Về điều khiển kiểm soát an ninh thì Gia Ngọc sẽ đảm nhận, không được có rủi ro xảy ra. Gia Ngọc, con có ý kiến gì không?"
"Vốn nó làm gì có ý kiến hả ba? Nó nào dám trái lệnh của ba đâu." Hoàng Khang lên giọng bỡn cợt.
Hải Đăng ngồi đó quan sát thái độ của Gia Ngọc, Gia Ngọc vẫn đứng yên như tượng, gương mặt bình tĩnh đến lạ thường, không một chút mảy may quan tâm đến.
Gia Ngọc dù nghe những gì ba mình nói nhưng anh dửng dưng lơ đi, buông điện thoại xuống, đẩy người quay mặt đi về phía cửa.
"Dù sao thì con cũng nên biết mình đang ở vị trí nào, đừng lập lại sai lầm giống như Tiểu Bảo. Ở đây chính là sự tự do cho con rồi."
Đôi chân Gia Ngọc chợt dừng, anh hơi ngoảnh mặt lại, lạnh lùng nói: "Thay vì chết dần chết mòn trong đau đớn thế này, sao ông không giết tôi ngay từ trong bụng mẹ đi."
Ngay khi anh vừa dứt câu nói đó, Hoàng Khang với Gia Kỳ và Hải Đăng cùng những tay quản lý đứng sượng trân ra. Vẻ mặt ông Hoàng Gia Lâm không tỏ ra tức giận, ngược lại trên môi còn nở nụ cười ẩn ý.
"Là con của ta sao ta có thể giết chứ? Sự sống hay chết của con cũng như các anh ở đây đều nằm trong tay ta. Ta không muốn con chết thì con không được chết vì không có ta sẽ không có con. Con rất biết nghe lời mà đúng không?"
Gia Ngọc nhếch mày khẽ hằn giọng nói: "Phải, không có ông làm gì có tôi!" rồi anh quay người đi ra khỏi đây. Nếu không phải là kẻ sinh ra anh và Tiểu Bảo lần đó cản lại, thì có lẽ anh đã giết chết ông ấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top