Chương 52: Chỉ là giả vờ
Tiểu Bảo bế Băng Di chạy nhanh trên dãy hành lang dài, trước mắt anh chỉ nghĩ đến là tới phòng thí nghiệm, nơi gần đây nhất có bác sĩ đang khám cho Gia Ngọc có thể cứu được Băng Di ngay lúc này. Chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của anh loang lổ màu đỏ của máu từ vết thương của Băng Di.
Cánh cửa mở toang ra, khi Tiểu Bảo định vào thì vừa lúc Gia Ngọc đang đi ra, hai người chạm mặt nhau. Gia Ngọc nhìn người con gái trong tay Tiểu Bảo, nhưng thứ anh lại chú ý lại vết thương ở cổ đang chảy máu kia.
Vị bác sĩ trên Kun bước ra: "Cậu Tiểu Bảo..."
"Anh làm ơn mau cứu cô ấy đi." Tiểu Bảo nói giọng gấp gáp đầy sự lo lắng và run sợ.
"Vậy thì mau đưa cô ấy vào trong ngay."
Tiểu Bài đưa Băng Di vào trong nhưng chợt đứng khựng lại, không chờ đến lượt bác sĩ Kun thì Gia Ngọc đã đưa ngón tay kiểm tra mạch đập trên cổ của Băng Di một cách điềm nhiên và ung dung. Hàng chân mày thanh tú của anh khẽ nhíu lại, miệng anh thì thầm: "Không tìm thấy mạch đập, kì lạ?"
Cô gái này vẫn đang thở nhưng Gia Ngọc lại không kiểm tra được mạch đập. Thấy anh im lặng không biết đang làm gì với hành động kì lạ ấy thì Tiểu Bảo lên tiếng: "Gia Ngọc, em sao vậy? Cô ấy đang cần được cứu đấy, em tránh ra đi."
Gia Ngọc hạ tay xuống, vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng buông câu hờ hững: "Cứu làm gì? Có cứa trúng mạch đâu. Chẳng qua, mạch không đập ở vị trí trái cổ."
Nói xong, Gia Ngọc bước đi khỏi đây. Tiểu Bảo ngây người không hiểu Gia Ngọc đang nói gì, thì một giọng nói dịu nhẹ cất lên: "Thả tôi xuống!"
Tiểu Bảo nhìn Băng Di khi cô mở dần đôi mắt với một sự thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy, làm anh không khỏi bàng hoàng: "Sao em..."
Băng Di tự rời khỏi vòng tay của Tiểu Bảo, đứng thẳng người, khẽ đưa tay quệt đi máu trên vết cứa, tuy đau thật nhưng không đến nổi nào dẫn đến nguy hiểm. Chằng qua cô làm vậy chỉ là một màn thoát thân nhanh nhất, nếu không thì cô sẽ bị cái đám người hầu kia đánh đập không chừa phát nào rồi.
Cô khẽ nghiêng đầu sang nhìn Tiểu Bảo nói: "Tôi không ngu ngốc tự giết chết bản thân mình đâu, đừng lo." Rồi sau đó, cô chậm rãi cất bước không nhanh cũng không chậm.
Tiểu Bảo vẫn đứng thân người ra đó nhìn bóng dáng người con gái đó, mái tóc đen dài suông mượt thước tha, bộ quần áo lắm bẩn bê bết máu.
Bác sĩ Kun lên tiếng: "Có vẻ như tuy là chỗ cứa đó đúng là vị trí mạch cổ ở bên trái nhưng nếu là người khác sẽ chết vì mất máu. Dường như cậu Gia Ngọc nói vừa rồi, tôi đoán, cô gái đó vốn dĩ khó xác định được vị trí mạch. Trong y khoa, đây được coi là hiện tượng bấm sinh không xác định được vị trí mạch đập ở trái cổ, có sách khác ghi rằng cũng có thể là đột biến trong giải phẫu."
Tiểu Bảo nghe chẳng lọt tai lấy một chữ nào, trong đầu anh lúc này rối loạn như mớ to vò, chứa quá nhiều điều suy nghĩ từ lúc ở khu tầng mây ICY và ngay cả lúc này nữa.
"Quả thật, tôi phải thừa nhận, con mắt quan sát nhanh nhạy của cậu Gia Ngọc và tâm hiểu biết y học của cậu ấy rất tốt. Cấu ấy nắm rõ căn bệnh của chính mình nhưng điều khiến tôi lo lắng khi cậu ấy nói, trong người cậu ấy lúc nào có một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất kì lúc nào. Để chấp nhận cuộc khẩu thuật này, đã là sự liều lĩnh rồi. Cậu ấy nói với tôi, vì cậu nên cậu ấy cố gắng để bảo vệ cậu, để cậu được vui vẻ với những gì cậu muốn. À đúng rồi, bên phía con mắt bị đục thể tinh thể của cậu ấy cần phải thay giác mạc gấp, để lâu sẽ nguy hiểm đấy ạ. Tôi sẽ liên hệ tới bệnh viện tìm kiếm nguồn hiến tặng xem sao."
"Anh cứ làm theo những gì anh nói đi rồi báo lại cho tôi."
Dứt lời, Tiểu Bảo thẩn thờ rời khỏi đây. Bác sĩ Kun trông sắc mặt của anh không được ổn cho lắm, dường như đang suy nghĩ một điều phiền muộn gì đó mà không thể giải bày.
...
Tại gian phòng lớn tầng hầm A dưới chân tòa nhà ICY.
"Cái thằng này sao còn chưa tới nữa. Lúc không cần thì bất thình lình xuất hiện như ma vậy, còn lúc cần thì lại lặng đâu mất tâm. Monster, anh mau gọi cậu chủ của mình tới đây ngay đi, có biết bao nhiêu con người ở đây đang chờ mình nó không hả?"
Gia Kỳ nổi quạu lên giọng gắt gỏng khi đã chờ Gia Ngọc tới hơn một tiếng đồng hồ để thực hiện các giao dịch trong đêm nay.
Monster sốt ruột, dù có điện thoại nhưng có gọi cháy máy thì cậu chủ cũng chẳng bắt máy. Định bụng rời khỏi đây để tìm cậu chủ thì đúng lúc Gia Ngọc bước vào với một dáng vẻ bình thản đến ngang tàn. Gia Kỳ hơi nhíu mày nhìn, có vẻ như Gia Ngọc cắt đi mái tóc dài ngoằng kì hoặc của mình nên Gia Kỳ lấy làm lạ, vẫn chưa quen với sự hiện diện của người em trai kì dị này cho lắm.
Còn những thành viên trong tổ chức có lẽ đây là lần đầu tiên được thấy sự hiện diện người con trai út của kẻ lãnh đạo Hoàng Gia Lâm, người tạo ra cơ chế bảo mật an ninh phức hợp tầng mây ICY, sự kết hợp với người anh em song sinh đem lại nguồn lợi nhuận khổng lồ.
Bọn họ theo nguyên tắc tối thiểu, cúi đầu chào coi như thể hiện sự kính cẩn với người có quyền lực trong gia tộc Hoàng này, giống như với những người con khác của ông trùm. Duy chỉ có một kẻ trong đám thanh niên này, từ nãy giờ luôn chú mục nhìn Gia Ngọc thật kĩ, khẽ nhếch môi cười nhạt trong sự khinh khi, là em trai của Hổ Đen, tên Logan.
"Hóa ra là Hoàng Gia Ngọc đây sao? Có vẻ núp kín nhỉ?" Logan thì thầm noi hai tay khoanh lại trước ngực với dáng vẻ kênh kiệu.
Gia Ngọc không để tới những ánh mắt đang nhìn mình cho lắm, khẽ chỉnh lại cái mũ lưỡi trai, chẳng hiểu sao anh càng kéo nó sụp xuống nhiều hơn, che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Anh không thích quá nhiều người nhìn thẳng vào ánh mắt của mình như vậy.
Gia Kỳ liền đi tới chỗ Gia Ngọc khó chịu ra mặt, định lên giọng mắng nhưng nghĩ lại vì công việc đang ùn ứ không có hơi sức đâu mà đôi co, đành nhẫn nhịn đi thẳng vào vấn đề:
"Công việc ở tầng hầm A này vốn được Tiểu Bảo quản lý nhưng giờ nó bị gạch tên ra khỏi tổ chức rồi. Nơi này vận hành sản xuất và đóng gói vũ khí kiểm nghiệm, bao gồm cả sản xuất hàng trắng cho nước ngoài, ở đây liên kết với đội ngũ ICY thực hiện giao dịch vận chuyển liên bang, mình anh ôm không hết việc cho nên giao cho cậu quản lý. Đa số ở đây đều là người của Tiểu Bảo, rất mực trung thành và được đào tạo chuyên nghiệp cho nên cậu yên tâm, điển hình nổi bậc có Logan, rất giỏi và nhanh nhẹn."
Gia Ngọc đảo mắt nhìn Logan, trông có chút quen quen dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng không rõ cho lắm, tạm thời bỏ qua vì không cần thiết phải nhớ làm gì. Anh ta khẽ nhoẻn miệng cười, một nụ cười đểu giả và khiêu khích.
Quản lý Henry cũng có mặt ở đây, lên tiếng: "Về dự án Ocean Marina, ông chủ cần cậu phối hợp với đội ngũ A10 và TOP để cùng thiết lập một trật tự hệ thống bảo an mới cao cấp hoàn toàn, nhưng phải có liên kết với nội bộ ở tư dinh này. Ông chủ muốn xây dựng cảng lớn phía sau bãi đất hoang của tư dinh nhầm kiểm soát vận chuyển hàng hóa dễ dàng, mở rộng mạng lưới hoạt động cho tổ chức CMI ở phía Bắc trên hòn đảo ảo này."
Gia Ngọc nghe không lọt tai nỗi lấy một chữ, anh chẳng màn quan tâm đến cái tham vọng của kẻ máu lạnh đó như thế nào, lệnh đưa xuống thì phải làm. Một kẻ chẳng có tiền đồ như anh, mọi sự kiểm soát đều trong tay kẻ quyền lực đó, anh nào có quyền phán xét. Trong suốt ngày ấy năm, linh hồn anh thì muốn nhảy cầu nhưng cơ thể thì ở lại tê dại trưởng thành.
Anh đi lòng vòng quanh đây, quan sát một lượt cho tới khi dừng lại màn hình lớn, phát lên chi tiết bản đồ thiết kế Ocean Marina và thiết lập hệ thống an ninh cao cấp mới. Anh khẽ thở phắt một cái chẳng muốn nhìn thêm một giây phút nào nữa, anh lại đi lượn vòng nhìn sơ qua những khẩu súng đặt trên bàn kính trong suốt và một vài lọ thủy tinh chứa những viên kẹo đủ sắc màu, nhưng thực chất đó đều là hàng trắng được làm dưới dạng viên kẹo một cách tinh vi để dễ dàng hơn trong quá trình vận chuyển.
Thấy Gia Ngọc dường như ngó lơ không để ý gì tới dự án Ocean Marina cũng như không có một câu hỏi thắc mắc nào về khu kiểm nghiệm và sản xuất này. Quản lý Henry nhịn không được đành lên tiếng nói: "Cậu có ý kiến gì về dự án thiết kế này không?"
Và tên quản lý Henry nhận lại một câu trả lời hết sức phũ phàng dửng dưng từ anh: "Tôi đâu phải kiến trúc sư và dân IT."
Ai nấy đều ngây người trước câu nói hết sức bình thường của Gia Ngọc.
"Nhưng ông chủ giao phần thiết kế hệ thống bảo anh cao cấp mới cho dự án này, sao cậu lại có thể nói thế được chứ. Chẳng phải, từ tầng mây ICY và hệ thống an ninh vệ tinh dưới biển, nhân tạo đều chẳng phải do cậu tạo ra?"
"Thì sao?" Gia Ngọc buông giọng trầm thấp với ánh nhìn thoáng lạnh toát dành cho quản lý Henry.
Gia Kỳ khẽ hừ lạnh bất mãn: "Cậu lo chú tâm vào công việc đi, đừng có mà lơ đãng. Không chừng khẩu súng trên bàn ấy chỉa vào chính cậu đấy."
Gia Ngọc chẳng để tâm mấy đến lời nói của Gia Kỳ mà ngẩng mặt lên nhìn ô kính vuông đang bị bức ra kêu cót két. Gia Kỳ hiếu kỳ cũng ngước lên theo hướng nhìn của Gia Ngọc, đôi đồng tử giãn rộng, trân trân chết sững tại chỗ nhìn ô vuông kính đó chỉ trong một giây giây thôi sẽ rơi xuống ngay dưới chỗ mình đang đứng.
"Choang"
Tấm ô vuông kính rơi vỡ vụn thành nhiều mảnh nát bấy. Ai nấy đều đứng giật mình cả kinh. Gia Kỳ sau cú ngã nhoài khi bị Gia Ngọc đẩy ra, hồn như bay lìa khỏi xác.
Gia Ngọc bị cả ô vuông kính đập vào lưng, tay chống đỡ dính một mảnh thủy tinh đâm sâu thịt bắp ở cẳng tay, máu chảy ròng ròng dưới sàn đỏ tươi. Gia Ngọc theo phản xạ mà cứu lấy Gia Kỳ trong gang tấc.
Monster vội vàng hớt hãi chạy tới xem Gia Ngọc thế nào: "Cậu chủ không sao chứ? Chảy máu quá trời rồi này... Tay cậu..."
Gia Ngọc không cần chờ sự dìu đỡ của Monster, anh tự chống tay từ từ đứng thẳng người lên, vẻ mặt hoàn toàn điềm tĩnh trầm lạnh, sự đau đớn không hề có. Điều đó khiến mọi người chợt hoài nghi không khỏi lấy làm kinh ngạc.
Anh nhìn mảnh thủy tinh gâm sâu vào cẳng tay trái của mình, máu tuôn không ngừng. Anh đưa tay lành lặn còn lại rút phắt mảnh thủy tinh đó ra khỏi rồi quẳng đi, máu càng chảy nhiều hơn không có dấu hiệu dừng lại, vậy mà mặt nét mặt anh vẫn thờ ơ như không. Cả mảnh áo phía sau lưng anh bị cứa rách vài đường rướm máu.
Key từ tốn đi lại, không nói không rằng, lẳng lặng rút lấy cái khăn mùi xoa ra, nắm lấy cánh tay bị thương hở miệng đỏ tươi khiếp đảm ấy của Gia Ngọc nhanh chóng băng bó lại tạm thời, để cầm máu trước rồi tính tiếp.
Gia Ngọc đưa mắt nhìn Key một cách đa chiều, không ngạc nhiên cũng chẳng phải lạnh lùng. Cho đên khi cột xong chiếc khăn, bàn tay dính chút máu, cậu ngẩng mặt lên nhìn Gai Ngọc nói: "Vết thương này và cả ở sau gáy với lưng cần phải được sát trùng."
Monster lo lắng đến phát run lên nói: "Cậu chủ của tôi ơi, cậu không sao đấy chứ? Mau về thôi, tôi sẽ gọi ngay bác sĩ tới. Cậu Tiểu Bảo mà thấy được chắc chắn sẽ sốc lắm đấy."
Gia Ngọc không chú ý đến sự lo lắng của Monster, trong đầu anh đang suy nghĩ đến một chuyện khác. Đôi chân mày có chút nhúm lại, anh cảm thấy khó chịu với cái mùi nồng nặc của thứ hàng trắng này, nên không thể ở lại thêm một phút nào nữa mà quay người đi.
"Gia Ngọc, ổn chứ?"
Bước chân anh toan dừng lại trong tích tắc khi nghe Gia Kỳ cất giọng hỏi, rồi sau đó anh lại tiếp tục tiếp bước không ngoảnh đầu lại nhìn.
Gia Kỳ cảm thấy trong lòng tự dưng có chút áy náy với hành động cứu nguy vừa rồi của Gia Ngọc, tuy cậu em trai kì hoặc quỷ dị đó không nói gì nhưng anh bỗng cảm thấy sự ác cảm ban đầu biến mất tức thì.
"Hoàng Gia Ngọc ơi là Hoàng Gia Ngọc... Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, đến lúc tôi phải khiến cậu phải trả giá đắt..." Logan thì thầm trong tâm với ánh mắt toan tính khi thấy sự xuất hiện của Gia Ngọc ở đây sau từng ngần ấy năm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top