Chap 3
Trong một trận bóng , khi cầu thủ chính bị thương cần phải rời sân thì ngay lập tức sẽ có một cầu thủ dự bị được đưa vào thế chỗ.
Đó là quy luật của mỗi trận bóng ...
... và cũng là quy luật của tình yêu .
Bây giờ thì nó đã hiểu và nó chỉ biết cay đắng chấp nhận.
Chấp nhận ... nó không bao giờ thay đổi được quy luật ấy.
Chấp nhận ... nó vĩnh viễn chỉ là người thứ hai ... mãi mãi chỉ là người dự bị được thay thế khi người khác vắng mặt.
Dù cho có làm tốt như thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được gì.
Giờ đây khi người kia đã trở về ...
Vị trí khi xưa được lấp đầy ...
Nó sẽ đi ...
Để chị được hạnh phúc, không còn phải bận tâm hay thương hại cho nó.Nhưng trước khi đi, nó muốn gặp chị một lần cuối cùng để ghi nhớ kỹ khuôn mặt người con gái nó yêu thương đến suốt cuộc đời .
Suốt cả tuần nay, hai người rất ít gặp mặt nhau vì Seulgi đang bận một việc gì đó.
Là thật sự bận việc hay ... nó đang tránh mặt chị?
Tuy có chút lo lắng nhưng Joohuyn cũng không mấy bận tâm ... vì chỉ như thế, cô mới có thời gian bên cạnh anh mà không cần phải viện cớ này cớ nọ.
Thật là may mắn biết bao ... bởi nói dối Seulgi là điều cuối cùng mà Joohuyn muốn làm trên đời này.
Tự nhủ không biết bao nhiêu lần, phải nói cho nó biết và Park Bo Gum cũng muốn như thế, anh không muốn họ cứ lén lút thế này mãi.
Đó là việc nên làm nhưng ... tại sao sâu thẳm trong trái tim, Joohuyn lại không hề muốn nhắc tới.
Là do chị quá tham lam, muốn có cả hai ...
... hay là vì một điều gì đó mà ... Joohuyn đã không nhận ra.
Nhận ra ... người mà chị yêu thật sự đã không còn là anh nữa...
.
.
.
.
.
Nằm dài trên sofa, chị chán chường đổi kênh liên tục.Hôm nay là một ngày đẹp trời và tâm trạng của nàng công chúa thì đang tỉ lệ nghịch với sự đẹp đẽ đó. Chị cứ bồn chồn, lo lắng không yên suốt cả buổi sáng. Và Joohuyn đã nghĩ là do anh không thèm gọi cho chị một cú điện thoại nào ... mà không nghĩ rằng ... sẽ có một chuyện gì đó sắp xảy ra ... với chị.
Giữa lúc chiếc tivi hiện đại nghĩ rằng mình sẽ trở lại thành một đống sắt vụn dưới bàn tay của nàng công chúa thì ...
[ I knew I couldn't have you ... ]
Tiếng chuông điện thoại được cài riêng cho người ấy vang lên, Joohuyn nhanh chóng bật dậy, vớ lấy cái vật hình chữ nhật màu đen ấy và đôi môi nở một nụ cười khi nhìn thấy tên người gọi hiện ra trên màn hình.
[ Seul Bear is calling ... ]
-Alo Seul - Joohuyn không giấu được sự phấn khích đang tràn dâng. Chị đã không biết ... mình thật sự nhớ giọng nói ấy đến nhường nào.
-Công chúa,chị đang làm gì thế? - chất giọng trầm ấm của nó vang lên và chị lại cười ngây ngốc như một đứa trẻ.
-Chị đang ở nhà. Chán lắm Seul àhhhhhhh - chị mè nheo. Dù không ở trước mặt nhưng nó vẫn biết, chị nhất định lại đang phồng má và bỉu môi. Nó chợt bật cười khi nghĩ tới hình ảnh ấy nhưng nụ cười nhanh chóng chuyển thành một cái nhếch môi đầy cay đắng.
Chị có làm nũng với anh ta như vậy không? Hay ... chị làm nũng với nó vì chị vẫn thường làm vậy với ... anh?
Cắn chặt môi ... để nước mắt, một lần nữa, chảy ngược vào tim.
Chỉ hôm nay thôi, hãy để nó được ở bên chị trọn vẹn.
Chỉ hôm nay thôi, hãy để nó được sánh bước bên chị ... với tư cách là người yêu của nhau.
Chỉ hôm nay thôi, hãy để nó ... làm người ích kỉ.
Bởi...... sau hôm nay, trong cuộc đời của Bae Joohuyn ... sẽ không còn ai tên Kang Seulgi nữa.
.
.
.
.
.
Joohuyn chậm rãi bước ra khỏi cửa, đôi mắt nâu dịu ngọt chợt sáng rực lên khi thấy người mà chị đang tìm.
Nó - Seul của chị - đứng đó, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, mắt nhắm nghiền, tựa hờ vào chiếc xe đạp phía sau, để mặc cho cơn gió trêu đùa mái tóc mình.Joohuyn lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ, trái tim bỗng đập nhanh hơn. Có lẽ bây giờ chị đã hiểu tại sao nó lại có cả một fanclub trong trường như thế.
Hơi khó chịu khi nhớ tới đám người lúc nào cũng chực chờ nơi cửa lớp để tặng cho Seulgi hàng đống thư tình đính kèm vài ( chục ) hộp cơm tự làm. Chẳng lẽ họ không biết Seulgi đã có người yêu là Bae Joohuyn này sao? Cớ gì suốt ngày mơ mộng như thế chứ? Còn nó nữa, lúc nào cũng đem nụ cười toe toét ấy đi lừa tình thiên hạ. Dù biết nụ cười đó chỉ thuộc về một mình chị nhưng Joohuyn vẫn không ngăn được ý định sẽ làm "gỏi" đứa nào dám lại gần Seulgi.
Giật mình,chị đang nghĩ gì thế này? Cảm giác này ... ? Chị... đang ghen sao? Chị ghen với những người đó sao?
Không thể nào đâu.
Chị không yêu Seulgi. Người chị yêu là anh kia mà.
Nếu không phải là yêu ... vậy thì nó là gì?
Nhận ra có ai đó đang nhìn mình, nó mở mắt và sững người ...
Chị - công chúa của nó - trong chiếc váy màu hồng nhạt, đang mỉm cười dịu dàng. Nó vô thức thốt lên :
-Huyn, hôm nay chị đẹp quá.
Chị ngượng ngùng sau câu nói của nó, khẽ cúi đầu xuống má ửng hồng .
Câu này chị đã nghe rất nhiều nhưng chưa ai khiến chị thấy thẹn thùng như vậy.Kể cả anh
Sau một lúc ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của người con gái trước mặt, nó bước đến nắm lấy đôi tay bé nhỏ kia và đan từng ngón tay vào nhau. Khẽ mỉm cười vì hai bàn tay vừa khít ... như chúng được sinh ... là dành cho nhau vậy.
Vẫn là như thế, nó chở chị trên chiếc xe đạp mà nó hay đi hàng ngày, đôi tay chị nhẹ quấn quanh eo và đầu thì dựa vào lưng nó.Đây chính là thứ hạnh phúc mà nó hằng ao ước có được.Nó muốn cùng người con gái mình yêu xây dựng một gia đình, có những đứa con thật kháu khỉnh, nó sẽ đi làm còn vợ thì ở nhà chăm sóc con cái.
Đó là gia đình hạnh phúc trong mắt nó, nó sẽ luôn yêu thượng vợ con , để cho họ thấy tình thương của nó giành cho họ . Vì nó đã trải qua cảm giác thiếu tình thương nên nó hiểu điều này rất rõ điều này
Viễn tưởng mà nó tự đặt ra liệu có quá tầm với không ?
Ai cũng có một ước mơ
Và ước mơ của nó là có một gia đình nhỏ
Muốn được một lần trong đời cảm giác được thứ hạnh phúc mãi xa tầm với của bản thân.
Ngày hôm nay nó có thể cảm nhận trọn vện điều này không?
Nó , mãi mãi không quên ngày hôm nay.Ngày nó ích kỷ níu giữ những kỷ niệm trôi qua.
Để rồi khắc sâu vào trái tim ngàn vết thương kia.
...........................................................
Joohuyn' POV
Ngày hôm nay thật là vui, Seul dẫn tôi đi công viên giái trí chơi mọi trò chơi ở đó . Cho đến tận bây giờ tôi mới biết rằng nụ cười của em ấy lại đẹp đến thế, hay là do đây là lần đầu tôi thấy em ấy cười thoải mái như vậy . Cứ mải nhìn nụ cười tỏa nắng đó mà tôi không để ý em ấy đã mua kem cho tôi về rồi . Tôi nghĩ mình phải thường xuyên đi chơi như thế này với em ấy mới được.
End Joohuyn'POV
Thời gian trong suy nghĩ mỗi người là khác nhau, có người nói chậm cũng có người nói là nhanh. Đối với nó thì thời gian không là gì cả, nó không quan tâm. Dù thời gian trôi nhanh hay chậm thì cuộc sống của nó vẫn cứ thế, không thay đổi.Nhưng hôm nay lại khác, ngày hôm nay sao mà nó thấy thời gian nó bên chị lại trôi nhanh như thế. Mới đó mà đã gần hết một ngày rồi, và nó sẽ phải rời xa chị .Nếu có một điều ước ngay bây giờ thì nó ước rằng :
Thời gian hãy ngừng trôi ...
... Để nó mãi được bên chị ...
-Cũng muộn rồi, mình về nha công chúa - Seulgi nói với con người đang mải nô đùa kia.
-Sao sớm vậy Seul? - ngước đôi mắt long lanh của mình lên, Joohuyn hỏi con người đang nhìn chị say đắm.
-Có biết bây giờ là mấy giờ không mà còn nói sớm hả ? - Đưa tay véo nhẹ vào mũi chị, nó hỏi.
-Được rồi. Về thì về, nhưng Seul à, cậu phải hứa với mình lần sau lại dẫn chị đến đây nữa nhé - Joohuyn nắm lấy tay Seulgi nói với vẻ mặt nũng nịu.
-Ừ, em hứa.
Bo Gum sunbae sẽ đưa chị tới đây ... thay em.
.
.
.
.
.
Chiếc xe đạp dừng ở cửa nhà chị , nó khẽ xoay mặt lại để nhìn ngắm nàng công chúa nhỏ đang say giấc kia. Ngón trỏ đặt lên từ trán cho đến hàng mi cong ẩn chứa đôi mắt to tròn, rồi đến đôi má phúng phính và cuối cùng là đôi môi đỏ mọng. Nó bất giác đưa mặt gần xuống chạm vào đôi kia một lần, nó muốn nếm thử mùi vị ấy trước khi đi.
Ngọt ngào lắm ... nhưng lẫn trong đó ... là vị mặn của nước mắt.
Được một lúc nó rời ra và chị cũng thức dậy. chị cảm ơn nó vì ngày hôm nay chị đã chơi rất vui, rồi vào nhà. Nó quay xe, rời khỏi. Để từng cơn gió lau khô đi dòng thủy tinh trên gương mặt, thoảng đâu đó là giọng thì thầm của một người :
-Tạm biệt, tình yêu của em.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Joohuyn thức dậy với tâm trạng thoải mái sau một ngày vận động quá sức như hôm qua. Cả người vẫn thấy mỏi nhưng bù lại chị lại thích chúng, nhảy phốc xuống giường, chị muốn hôm nay sẽ lại là một ngày vui vẻ như hôm qua.Chợt, điện thoại rung lên. Báo hiệu có tin nhắn.
From : Yul
"Huyn của em! Có lẽ chị vẫn chưa thức dậy đâu, phải không? Em đoán là vậy. Vì chị là công chúa mê ngủ mà, hehe. Đừng giận em nhé công chúa.Khi chị đọc được tin nhắn này có lẽ emđã đi đến một nơi rất xa rồi. Tốt lắm phải không nào?
Em biết chị và Bo Gum sunbae đã quay lại với nhau. Chị không muốn nói cho em biết vì thương hại một đứa như em. Nhưng Huyn à, chị có biết ... yêu không phải là chiếm hữu mà là mong người mình yêu được hạnh phúc. Hạnh phúc của chị cũng chính là hạnh phúc của em.
Vậy nên kẻ thế thân ... cần phải trở về chỗ của nó rồi. Em đã hết nhiệm vụ, giờ chị không còn cần cái bóng nữa. Em sẽ buông tay, trả lại cho chị sự tự do em đã chiếm giữ quá lâu nay. Trong thời gian qua em xin lỗi vì đã làm phiền chị . Em nghĩ là em làm tốt, không thua kém gì anh ấy, phải không nào?
Vậy nên ... hãy cho phép em được lưu giữ tất cả những kỉ niệm giữa hai chúng ta cho riêng mình. Đừng xóa cái tênKang Seulgi ra khỏi trí nhớ chị, nhé? Được không?
Có lẽ đây là điều không quá khó với chị đâu, nhỉ?
Cuối cùng em chúc chị hạnh phúc.
Hãy luôn nở nụ cười mỗi ngày nhé vì chỉ lúc chị cười là lúc chị đẹp nhất.
Tạm biệt Huyn !
"Em yêu chị"
.....................
Cạch
Chiếc điện thoại rơi thẳng xuống nền nhà lạnh ngắc.
Vỡ ... tan ...
Có cái gì đó trong chị ... cũng đã vỡ theo nó ...
Người ấy ... đã đi rồi. Người quan trọng nhất cuộc đời chị.
Chị... đã không để ý tới ... chưa bao giờ để ý tới ...
Từ lúc nào, chị đã bắt đầu gọi người ấy là ông xã.
Từ lúc nào, chị đã bắt đầu biết nhớ người ấy đến điên cuồng.
Từ lúc nào, chị đã bắt đầu mong người ấy luôn ở cạnh mình.
Từ lúc nào, chị đã bắt đầu nghĩ người ấy ... là của chị.
Từ lúc nào vậy?
... và tại sao? Tại sao chị chưa bao giờ nhận ra điều đó sớm hơn?
Đau không?
Trái tim đã vỡ rồi ... còn biết đau sao?
Linh hồn đã vỡ rồi ... còn biết đau sao?
Hạnh phúc ...
... cũng ...
... vỡ nát rồi ...
Còn ... biết đau sao?
.........................................................
Kétttttttttttttttttttttt
Cánh cửa gỗ nặng nề bật mở ... khoảng không gian vắng lặng trước mắt càng làm chị đau đớn hơn.
Vẫn chiếc nệm đặt nơi góc phòng ...
Vẫn căn bếp nhỏ gọn gàng ...
Vẫn chậu xương rồng trên bệ cửa sổ ...
Mọi thứ ... vẫn còn đây ... nhưng chủ nhân của chúng đã không ở còn đây nữa.
Như chậu hoa xương rồng ấy, dù chị có bỏ công chăm sóc như thế nào, cuối cùng nó cũng chẳng thể nở hoa.
Tàn héo giữa chừng khi nụ chồi non còn chưa kịp hé nở.
Giống ... như họ ...
Chưa bắt đầu ...thì đã kết thúc.
Thả mình trên chiếc nệm cậu vẫn thường nằm, chị vùi mặt vào đó ... cố tìm kiếm ... nhưng không cách nào tìm được ... những gì thuộc về người ấy.
Lạnh lẽo ... không một chút hơi ấm.
Nhạt nhòa ... không một chút hương thơm.
Vòng tay ôm chặt lấy cơ thể, chị run rẩy theo từng tiếng nấc, đôi môi không ngừng gọi tên một người, người mà từ đây chị không còn được thấy mặt.
-Seul... Seul àh ...Hai tháng. Đã hai tháng trôi qua từ lúc nhận được tin nhắn ấy.
Đã hai tháng, Joohuyn chỉ biết chìm đắm trong rượu cùng những viên thuốc.
Đã hai tháng, Joohuyn không có một giấc ngủ bình yên.
Nhắm mắt lại, nỗi nhớ mang tên Kang Seulgi lại ùa về. Lồng ngực trái lại đau thắt từng cơn.
Những giọt nước trong suốt, tưởng chừng đã khô cạn, lại đong đầy trong khóe mi.
Thức giấc, lại cô độc ... không vòng tay thân quen ... không giọng nói trìu mến ... không một tiếng cười đùa ... không một cái siết tay ấm áp.
Không ... một cái gì cả.
Mọi thứ ... đã mất rồi ...
Mất ... thật ... rồi ...
Mất một kẻ thế thân có đau như vậy không?
Mất một cái bóng có đau như vậy không?
Nếu không có tình cảm, cớ gì lại đau như thế?
Nếu đã không yêu thương, cớ gì trái tim lại vỡ vụn khi hay người biến mất.
Có phải vì từ lâu ... cái bóng đã trở thành thực thể ... kẻ thế thân đã không còn là kẻ thế thân nữa.
.
.
.
.
.
-Huyn, của chị này.
Nó chìa về phía chị một hộp sữa dâu, với nụ cười thường trực trên môi. Chị cũng cười, nụ cười thật dịu dàng.
Nhẹ chớp mắt.
Hình ảnh nó biến mất. Giọng nói mang yêu thương theo cơn gió ... bay đi.
Trước mặt chị ... là anh, với hộp sữa trên tay, đang khó chịu nhìn lại mình.
-Em làm sao thế Joohuyn? - anh hỏi, đầy bực bội.
Hai người đã quay lại với nhau nhưng suốt tời gian qua, chưa một lần Joohuyn mỉm cười với anh, chưa một lần cô nhìn anh với ánh mắt đó.
Kể cả trước đây.
Joohuyn... đã thay đổi. Trái tim cô đã dành cho một người khác ... không còn là anh nữa.
Tức giận, chẳng lẽ anh không bằng đứa con gái mồ côi đó sao?
Hay ngay từ đầu ... Park Bo Gum mới là kẻ thế thân chứ không phải là Kang Seulgi.
.
.
.
.
.
Ôm quyển sách trước ngực, chị dừng bước khi đi ngang sân bóng. Vô thức lại nhìn vào.
Nó trong bộ đồ ướt đẫm mồ hôi, mái tóc đen được cột cao, đôi mắt ánh lên một niềm vui khó tả khi trái bóng cam lọt vào khung rổ hình tròn, rớt xuống sàn tập, nảy lên vài lần rồi nằm yên. Chợt nó quay lại, mỉm cười và vẫy tay với chị.
Dường như mỗi lần khi gặp chị , nó đều cười như vậy.
Có gì vui sao? Sao cứ cười như thế?
Vì nó đưa được trái bóng ấy vào rổ ... hay vì thấy chị , nên nó mới cười như vậy?
Gió lại thổi.
Và nó ... lại biến mất.
Trên sân tập bây giờ chỉ còn vài người đang nhìn chị đầy khó hiểu. Khẽ đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt đang trực chào, chị bước nhanh hơn.
Bước nhanh hơn ... rời khỏi nơi ấy ... để không phải trông thấy nữa ... để trái tim thôi nhức nhối ...
Người đi rồi ... để lại đây những kí ức không thể xóa nhòa ...
.
.
.
.
.
Joohuyn đẩy nhẹ cánh cửa kiếng, bước vào và tiến về phía chiếc bàn trong góc quen thuộc. Bên ngoài, trời đang mưa. Cơn mưa không lớn nhưng đủ để làm ướt người. Tì má vào lòng bàn tay, chị lẳng lặng ngắm nhìn từng giọt nước trời chậm rãi trút xuống nhân gian, làm mờ khung cảnh ngoài cửa sổ.Nó đã từng rất ngoan cố nhường chiếc dù duy nhất cho chị với một lý do mà theo chị là vô lý:
-"Emkhỏe hơn chị , Huyn ."Chị cũng bướng bỉnh không chịu thua, nhường qua nhường lại, cuối cùng chị đành bám hai mình vào cánh tay đang cầm dù của nó, nhích lại gần hơn để cả hai không bị ướt, hơi ấm cũng vì thế mà tự tìm đến nhau.
Nó nghiêng hẳn chiếc ô phía trong để tránh cho chị khỏi những giọt nước có thể khiến chị bị cảm, còn nó ... một bên tay áo cùng chiếc cặp da cũ mèm đã sũng nước.Nhưng nó không bận tâm. Chị quan trọng hơn cái cặp của nó nhiều.
Chợt. Nó đưa bàn tay tự do còn lại lên. Cái cảm giác lạnh lẽo khi nước mưa chạm vào lòng bàn tay truyền lên não làm nó bật cười.
-Em thích mưa lắm sao Seul? - chị tròn mắt hỏi nhưng nó chỉ im lặng mà không nói.
Phải chi, lúc ấy chị biết. Nó cười vì mỗi khi trời mưa, nó sẽ lại được ở bên chị nhiều hơn, được chăm sóc cho chị nhiều hơn.
Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi.
-Bạn em không tới cùng em sao Joohuyn ? - tiếng người phục vụ vang lên, kéo chị ra khỏi mọi suy nghĩ.
Chị gượng cười, không nói, chỉ lắc đầu, hai mắt không hiểu sao lại đầy nước. Người phục vụ nhanh chóng đặt ly cappuchino xuống rời rời khỏi.Anh ta thở dài nhìn cô gái nhỏ đang rấm rứt khóc.
Tất cả mọi người trong quán đều quen hai cô gái ấy. Họ đến đây hầu như mỗi ngày, và bất kì ai cũng có thể nhìn ra, Seulgi yêu Joohuyn bằng một tình yêu mãnh liệt, một tình yêu không tính toán. Chỉ có cô gái nhỏ là không biết.
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu.
Mọi người đều hi vọng, một ngày nào đó, Joohuyn ngây ngô ấy sẽ nhận ra đâu mới là một nửa của đời mình.
Nhưng ngày ấy đã không còn nữa ... khi một người đã bỏ cuộc, một người thì cứ mãi không thừa nhận.
Vòng tròn luẩn quẩn ấy mãi không có kết thúc.
.
.
.
.
.
Căn hộ của nó chìm vào màn đêm tĩnh mịch, không một chút ánh sáng, chỉ có ánh trăng men theo khung cửa sổ để mở, len lỏi vào phòng, soi rõ gương mặt chị ẩn hiện trong bóng tối.Người con gái tóc nâu, ngồi bó gối trên chiếc nệm nhỏ, gương mặt vô hồn, hai mắt ráo hoảnh nhìn vào khoảng không trước mặt.
Hình ảnh anh cùng cô gái khác trong căn phòng ấy, quần áo xộc xệch, chợt hiện về.
Từng hơi thở gấp rút, từng tiếng rên rỉ phát ra từng miệng cô ta.
Cả ánh nhìn thách thức pha lẫn giễu cợt của anh.
Kì lạ.
Chị không hề thấy đau, không hề thấy buồn. Một chút cũng không. Mọi cảm xúc của chị ... dường như đã cạn kiệt.
Bởi ... khi người ấy ra đi, đã đem cả trái tim lẫn linh hồn của cô theo mất rồi. Để lại nơi đây ... một cái xác biết thở mang hình hài Joohuyn.
Đọng lại trong chị bây giờ chỉ còn sự xót xa cay đắng và hối hận.
Xót xa cho những rung động chưa kịp hình thành đã bị chính tay chị bóp chết.
Cay đắng cho hạnh phúc đã bị chính chị đan tâm vứt bỏ.
... hối hận cho người đã bị chính chị làm tổn thương
Người mà chị yêu thương ... người quan trọng nhất cuộc đời chị ...
Nhẹ nhàng nằm xuống, Joohuyn nhắm mắt đưa mình vào giấc ngủ. Những viên thuốc ngủ đã bắt đầu có tác dụng ...
Thực tại quay cuồng, ảo ảnh xuất hiện ...
Dáng người thân quen bước tới ... vòng tay mang hơi ấm của Seulgi dịu dàng bao phủ khắp cơ thể ...
Nửa tỉnh nửa mơ ...
Gương mặt mà chị nhớ đến phát điên ... đang thật sự rất gần. Đưa tay lên mà không cách nào chạm được.
Vô thanh vô sắc ...
Tất cả chỉ là mộng
Mộng ... ư?
Mơ cũng được. Thật cũng được. Ảo ảnh cũng được.
Chỉ cần người đừng biến mất. Chỉ cần người ở lại.
Với chị , vậy là đủ ...
Giọt nước mắt theo khóe mi nhắm chặt ... lặng lẽ rơi nhưng đôi môi lại nở nụ cười.
.
.
.
.
.
Chị sẽ tìm được em, Seul. Dù em ở chân trời góc biển nào, chị cũng sẽ tìm ra.
Bởi ...
... chị nợ em một lời giải thích ...chị nợ em một câu xin lỗi ...
và ... chị nợ em tiếng yêu thương chưa kịp trao ...
Nếu Thượng đế có thật, chị không mong ngài mang em về đây, chị chỉ cầu xin ... trái tim em đừng thay đổi, tình yêu ấy em đừng trao cho ai ngoài chị .
Ích kỉ cũng được.
Khoảng thời gian còn lại của cuộc đời, chị chỉ muốn ở bên em, không rời xa.
Xin em đấy, hãy chờ chị .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top