Chương 8
Nửa ngày trời trôi qua, bụng con mèo con ấy sôi lên ùng ục khiến tôi nghe rõ mồn một, có vẻ nó đã đói lắm rồi. Dù vậy nó vẫn quyết tâm không rời xa mẹ nó nửa bước. Nhìn vẻ đáng thương của nó mà tôi chẳng kìm lòng được, vì vậy tôi đã quyết định một ý định táo bạo.
Tôi dùng cái sừng của con mèo đã tấn công hồi trước, cầm lên rồi quyết định...cưa đi cánh tay phải—cánh tay bị thương nặng đến mức chẳng còn nhận ra đó là cánh tay người nữa.
Từng nhát cắt tôi đều kêu lên đau đớn, dù vậy tôi vẫn quyết không dừng lại, mèo con ngẩn ngơ nhìn vì chẳng thể hiểu được tôi đang làm gì. Sau khi đã tách được cánh tay, tôi xé cái áo mình đang mặc ra, dùng một tay loay hoay cầm máu, một hồi thì cũng bịt lại vết thương một cách vội vàng. Tôi cầm cánh tay đứt rời dùng chút sức tàn quăng về phía con mèo rồi thều thào:
"Đây là thứ cuối cùng mẹ mày giành được đấy, ăn đi. Nhưng tao sẽ không xin lỗi đâu. Nếu không làm vậy thì người chết là ta rồi, mà giờ thì cũng có khác gì đâu nhỉ, haha!"
Tôi bật cười dù chẳng biết ý nghĩa của việc đó là gì. Đoạn, con mèo hửi hửi nhưng có lẽ vì lòng tự tôn, nó quay mặt đi không ăn. Thấy vậy tôi liền quát nó thật lớn:
"Đừng có kén cá chọn canh nữa, lớn lên đi, tự mà đứng bằng đôi chân của mình! Mẹ mày đã bị tao giết rồi, đừng có trông chờ gì nữa, ăn đi! Tiếp tục tồn tại đi, không lẽ mày muốn sự cố gắng của mẹ mày trở nên vô ích hay sao?"
Tôi không biết là nó có hiểu tôi nói gì không nhưng cuối cùng nó cũng quyết định ăn. Mèo con đớp ngấu nghiến, ăn lấy ăn để như bị bỏ đói lâu ngày, tôi gật gù hài lòng. Lúc này các giác quan của tôi cũng dần dần dừng hoạt động vì mất máu quá nhiều rồi.
Có lẽ nếu ai nhìn vào câu chuyện này đều thấy tôi chẳng khác nào một thằng điên, khi không lại chẳng màn đến bản thân để đi cứu một thứ không quen biết, thậm chí nó còn là một con vật nữa chứ! Nhưng vậy thì đã sao, mạng sống của tôi là do tôi quyết định, tôi trao nó cho ai là quyền của tôi, miễn điều đó xứng đáng là được.
Tôi dần dần chìm sâu vào cơn mê lúc nào không hay, bỗng nhiên một không gian mờ ảo dần hiện ra trước mắt. Vẫn là khu rừng âm u bị những cái cây cổ thụ Kaul che khuất ánh mặt trời đấy. Đoạn tôi nhận ra bản thân lúc này đang nằm trên đất đầu được gối lên một chiếc bụng ấm áp, miệng vẫn đang bú ti của một con vật nào đó.
Tôi bất giác quay qua nhìn thì đó không ai khác chính là con Shadow Cat King mà tôi mới giết hồi nãy. Không lẽ nó vẫn còn sống và nó đã bắt được tôi rồi sao? Giờ nó chuẩn bị trả thù à? Khoan đã...sao trong bản thân mình lại bé xíu thế này?
Con quái vật ấy đưa gương mặt của nó đến gần, tưởng nó tấn công nên tôi đưa tay lên thủ thì nhận ra bản thân mình chỉ có thể khè và đưa móng vuốt mới nhú chút xíu lên.
Tôi cảm nhận được nó đang cười thích thú lại với mình sau đó đưa mặt đến gần...nựng tôi rồi hỏi:
"Sao đấy bé con của mẹ? Nay sữa mẹ có mùi gì làm con khó chịu à?"
Tôi không thể trả lời nhưng dần dần cũng bình tĩnh lại, sau đó lại cười tít mắt rồi tiếp tục cắm mặt vào bú tiếp, dòng sữa ấm và mùi hương thơm dịu chảy vào cổ họng tôi, cảm giác ấy đúng là chẳng còn điều gì có thể hạnh phúc hơn...khoan đã cái cảm giác này...là sao vậy, tôi chưa từng trãi qua những sự việc này mà? Không lẽ nào...đây là của con mèo con Shadow Cat King đấy sao?
Đoạn, lại một cảnh khác chuyển tới, lần này vẫn là khu rừng ấy nhưng nhìn mèo mẹ kia có phần gầy và hóc hác hơn. Ra là trạng thái của nó lúc đánh với mình không phải là lúc mạnh nhất à hỏi sao nó lại không mạnh như mình tưởng.
Dù mệt mỏi và đờ đẫn như vậy nhưng mèo mẹ thấy tôi đi đến thì cố tỏ ra mình vẫn ổn, nhìn tôi với một ánh mắt diệu hiền rồi ân cần bảo:
"Bé con của mẹ ra đây làm gì thế? Mẹ xin lỗi nha, do lãnh thổ của mình ngày càng hẹp, thức ăn ngày càng ít nên mẹ không còn nhiều sữa nữa, giờ mẹ phải đi kiếm đồ ăn nên con ở lại với mấy chú đợi mẹ nha!"
Bỗng dưng tôi thấy có một con Shadow Cat chạy đến gần rồi báo với mèo mẹ:
"Thưa chị đại, bọn em đã tìm được một con mồi khá tốt nhưng mà..."
"Nhưng mà sao cậu nói rõ xem?"
"Đó là một con người thưa chị đại...hiện tại thì một người trong tụ em đang giữ chân hắn, giờ chị đại tính thế nào đây?"
Mặt mèo mẹ có chút suy tư, cô thở dài, thấy thế tôi thấy mình tự nhiên chạy lại hỏi:
"Sao mẹ lại buồn vậy?"
"Hờ...thật sự thì mẹ chẳng muốn phải đụng loài người đâu..."
"Vì sao vậy ạ?"
"Vì bọn họ nguy hiểm lắm!"
"Tại sao ạ? Không phải nhân loại yếu hơn mình như các chú nói sao? Thế thì họ nguy hiểm chỗ nào vậy mẹ?"
Mèo mẹ nhẹ nhàng đến gần, liếm lông tôi rồi nhẹ nhàng giải thích:
"Đúng là thể chất bọn họ yếu hơn mình, nhưng bọn họ lại rất mưu mô, xảo huyệt, đã thế còn đông đúc nữa. Nếu thật sự phải đấu với bọn họ thì mẹ e rằng chủng tộc của mình sẽ phải bị tuyệt diệt thôi."
"Sao cơ, bọn họ đáng sợ như vậy cơ ạ?"
"Ừm, nhưng mà nếu chỉ có một người thì nó là câu chuyện khác."
"Khác? Khác chỗ nào vậy mẹ?"
Mèo mẹ thấy tôi ngơ ngẩn hỏi thì liền lấy cằm xoa đầu tôi rồi gắp để lên lưng mình rồi tiếp tục giải thích:
"Loài người bọn họ là một bày đàn mạnh mẽ, nhưng khi tách riêng ra hoặc rơi vào thế yếu thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác. Họ hèn nhát, sợ hãi mọi thứ, đến lúc đó loài người có thể thậm chí từ bỏ mọi thứ chỉ để giữ lại tính mạng của bản thân con à."
"Con hiểu rồi, vậy có phải bây giờ mẹ sẽ đi chiến đấu với loài người có một mình phải không? Vậy thì không phải mẹ sẽ xử lý nhanh thôi nhỉ, hi hi."
Mèo mẹ không nói gì trầm ngâm suy nghĩ một hồi sau đó hỏi lại con mèo đến báo tin:
"Cậu đã quan sát kĩ rồi phải đấy chứ, có thật là tên nhân loại ấy chỉ đi một mình không?"
"Vâng, em chắn chắn thưa chị đại, trong vòng bán kính vài dặm chẳng hề có bất kì tên nhân loại nào khác ngoài hắn cả."
Mèo mẹ thở dài một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ không còn lựa chọn nào khác rồi quyết định:
"Được rồi vậy thì đi săn hắn thôi, một tên nhân loại đáng thương, nếu bây giờ ta không bị bọn khốn tộc Blazer Bear và Moon Wolf ép đến đường cùng thế này thì cũng chẳng phải động đến ngươi đâu, nhân loại à."
"Con...con cũng muốn đi nữa! Con muốn xem vẻ oai hùng của mẹ khi xử đẹp tên nhân loại xấu số ấy."
Mèo mẹ nghe tôi nói thì có chút chần chừ nhưng rồi cũng đồng ý cho tôi đi theo. Tôi được bà ấy chở trên lưng, gió thổi vun vút làm tôi rất hứng thú,tôi thè lưỡi ra để cảm nhận vị trời đất, hơi ẩm trong không khí...à để đính chính, đây là thân thể của con mèo con ấy mà không hiểu sao tôi lại bị biến vào chứ KHÔNG PHẢI TÔI. Mặc dù công nhận khi đặt tôi vào tình huống của nó thì cảm giác...cũng không hẳn là tệ.
Chạy được một đoạn khá xa thì cuối cùng mèo mẹ đã chở tôi đến được vị trị cần đến, bà ta nằm trong bụi cách xa tầm trăm mét quan sát tên nhân loại ở phía trước và không ai khác là "tôi", nói chính xác hơn đó mới là tôi ở hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top