Chương 58

Tôi quay sang hai tên cao to lực lưỡng ấy thì bọn chúng nhìn tôi với một ánh mắt e ngại. Chợt một tiếng nói như hét vào tai tôi vang lên:

"Ôi... ôy... Mèo đen, tụi tao không nghĩ mày lại mạnh đến thế đấy."

"Được rồi, ồn ào quá cái tên vô tri này. Mình có nên cho hắn một vả để nằm im như tên tử tước kia không nhỉ."

Người tôi đang nói đến ở đây là cái tên Kyo mồm to kia đang đi đến xoa đầu tôi muốn rớt cái não ra ngoài. Bực mình tôi gạt chân hắn một phát khiến hắn nằm chèo queo bất tĩnh chỗ.

"Mày hãy lo một tên đi Maddog, để bọn ta lo tên còn lại."

Hime và Rayleigh dù đã thấm mệt nhưng vẫn lo cho tôi. Tôi thở dài đưa tay lên ngăn hai người họ lại rồi chỉ vào bản thân ám chỉ là mình lo được. Hai người nhìn nhau sau đó quay qua cười nhìn tôi cảm tạ rồi lôi tên Kyo đi về xe:

"Nếu vậy thì nhờ mày cả đấy!"

Có vẻ tôi để bọn chúng chờ hơi lâu rồi. Tôi quay qua toả một nguồn xung lực kèm theo sát khí đến khiến bọn chúng bủn rủn tay chân chưa kịp đánh mà đã quỳ xuống xin tha mạng rồi ngất xỉu vì sợ hãi. Thật là, trừ cái quả nổ tự bạo của con golem thì chẳng có gì thú vị cả. Chợt tôi hết hồn khi thấy toàn bộ lính cận vệ của hoàng tử dần đứng dậy.

"Chuyện... chuyện này là...? Không phải mọi người đều bị hai tên tay sai kia giết rồi sao."

"Thật là... nên tao mới nói là mày đừng giết hai tên kia là thế đấy Maddog. Chỉ cần ngươi giết cả hai đứa đó thôi thì tên Johnny kia sẽ có cái cớ mà quản thúc hoàng tử Rayleigh rồi."

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Hiroshi giải thích thông qua tiềm thức.

"Khoan đã... không phải hắn cũng đã giết một người của mình sao? Hắn là người khiêu khích trước mà?"

"Ngươi nhìn lại xem cái tên bị bẻ cổ ấy đâu rồi."

"Thì hắn ở kia... khoan đã!? Hắn và cả tên tử tước đâu rồi?"

Tôi bất ngờ khi bản thân nhìn xung quanh mà chẳng thấy cái tên đã chết ấy lúc này Hiroshi mới nói tiếp:

"Đơn giản thôi, tên lính ấy... chưa chết."

"Chưa chết!? Không thể nào, rõ ràng ta đã thấy hắn sủi bọt mép, cổ bị bẻ quặp sang một bên mà? Tiếng kêu nó to đến mức ta còn nghe đấy thôi?"

"Mèo con... thật sự đấy, ngươi có cái thấu thị mà chẳng biết tận dụng nó gì cả. Chẳng qua là do gốc nhìn mọi người thôi. Ngươi không nhớ góc đứng có hắn lúc "giết" tên ấy à."

Tôi cố nhớ lại cái lúc dùng thấu thị. Lúc đấy tôi cũng nhìn theo hướng của mọi người nên là... Chợt tôi nhận ra một điều.

"Đúng rồi, hắn quay lưng về phía mọi người, chỉ nắm cổ rồi đưa tên kia lên đủ cho mọi người thấy biểu cảm mà thôi. Đúng không Hiroshi, nhưng nếu vậy nghĩa là..."

"Ừm như mày nghĩ... tên bị giết đấy... là tay trong của Johnny. Hắn giả bộ sủi bọt mép đầu nghiêng qua một bên, còn về tiếng kêu thì theo tao đoán không nhầm đó là tiếng khớp tay thôi. Toàn bộ chuyện này dựng lên... chỉ để hãm hại Rayleigh, mục đích là để lấy cớ tuyên chiến và đàn áp triệt để cậu ta đây mà. Quả là một tên cáo già."

"Hờ... thôi nghe nhức cả đầu. Nói chung là vụ việc được giải quyết rồi chứ gì. Rồi hai tên tay sai..."

"Ngươi không cần lo đến bọn chúng. Rayleigh sẽ xử lý phần còn lại. Nếu hắn còn không biết làm gì với bọn chúng thì chẳng đáng để ta sử dụng."

"Hờ..."

Sau đó, nhờ vào sự gợi ý của Hiroshi hoàng tử cũng đã quyết định sẽ tuyên chiến thẳng mặt với anh trai mình mà không chạy trốn nữa và giải quyết thỏa đáng việc này. Vì để thoát tên tử tước nên cuối cùng cũng không thể kết tội được tên đại hoàng tử Johnny kia. Tuy nhiên hai tên hộ vệ bị bắt thì lại là câu chuyện khác.

Bọn chúng sẽ bị tử hình trước bàn dân thiên hạ mà tên đại hoàng tử không thể làm gì cả. Vì một khi hắn lên tiếng thì đó chắc chắn sẽ là lời thừa nhận mình có dính dáng đến việc này.

Đó cũng sẽ là lời khiêu chiến của hoàng tử Rayleigh đến tên anh trai của hắn. Có vẻ Hiroshi đã thúc đẩy trận chiến của bọn họ nhanh hơn một bước rồi.

Vào thời điểm mà bầu trời giao thoa giữa ngày và đêm. Tôi và Hiroshi được thả xuống trước cổng của Học viện Ý Pháp Arestia như đã nói trước, hai bọn tôi ưỡn vai, bẻ người qua lại vì phải ngồi xe ngựa gần nửa ngày khiến cơ thể có phần ê ẩm. Chuyến đi diễn ra hết sức tốt đẹp mà chẳng có thêm một bất trắc gì tiếp nữa.

"Vậy nhé Hiroshi. Mèo mun, rồng con mong gặp lại mọi người sớm thôi."

Hime ôm cổ của Kyo lại sau đó chào tạm biệt bọn tôi. Tiếp đó thì hoàng tử ôm tay Hiroshi, cúi nhẹ đầu xuống cảm ơn rối rít:

"Thật sự xin lỗi vì đã coi thường cậu Hiroshi, tôi không nghĩ rằng cậu là một triệu hồn sư mạnh mẽ đến thế đấy. Công nhận nếu cậu có thể triệu hồi một con quái vật như bé mèo đây thì chắc chắn sẽ được nhận vào học thôi. Thật sự cảm ơn vì tất cả."

Người cuối cùng là con bé công chúa cũng đứng nấp sau anh trai, bẽn lẽn liếc nhìn chứ không dám nhìn thẳng. Hiroshi cũng không nói gì chỉ nhìn thẳng vào mắt Lilith, sau đó đưa ngón tay lên miệng. Con gật gật sau mặt đỏ như gấc quay lại chiếc xe ngựa.

Thôi thì con bé này xong rồi đấy. Dù tôi không biết cậu ta nói gì với con bé sau khi ngắt thấu thị của tôi nhưng tôi có thể chắc chắn rằng nó cũng chỉ cho cái kế hoạch của cậu ấy thôi. Hầy, không biết là tôi nên thấy đáng thương cho cô bé, hay là phải trách cái tên nhân loại này nữa.

Cả hai bọn tôi nhìn về hướng một cái cổng to và rộng khủng khiếp ở giữa, hai bên thì có hai cái cổng nhỏ như bình thường và có lính canh khá nghiêm ngặt. Nhìn sâu vào bên trong và dùng cả thấu thị nhưng tôi vẫn không thể ước lượng được rốt cuộc cái nơi này nó rộng đến cỡ nào.

Tôi mắt tròn xoe, nhảy lên đầu Hiroshi mà trầm trò:

"Wao... Không hổ danh là học viện số một của vương quốc mà. To khủng khiếp thật!"

"Ờ..."

"Đây là nơi cuối cùng của ngày hôm này rồi nhỉ."

"Ừm đi thôi... Đây sẽ là nơi bắt đầu kế hoạch của tao."

Dù rốt cuộc vẫn không biết cái 'kế hoạch' của cậu ấy là gì. Nhưng có một thứ tôi có thể chắc chắn. Học viện ý pháp Arestia này sắp sửa phải đón một cơn cuồng phong mới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top