Chương 45

Sau khi cười một tràn sảng khoái thì hắn bắt đầu nghiêm túc chỉnh vạt áo lại rồi lịch sự chào hỏi:

"Xin chào hai người bạn trẻ. Tôi tên là Statos, rất vui vì được gặp hai người!"

Lúc trước vì bận bảo vệ tên nhân loại này mà mình không để ý kĩ đến tên Elf này. Nhìn vẻ ngoài thì cũng là một người khá tuấn tú và chiều cao thì tương đương như tên Hiroshi. Nếu chỉ xem vẻ ngoài này thôi thì tôi khó có thể tin được đây là một lão già hơn nửa thiên niên kỉ tuổi ấy chứ.

Tôi thả tên vô dụng Hiroshi xuống đất cái bịch. Vậy mà hắn cũng chẳng có một chút phản ứng gì cả. Tôi thở dài xong chỉ vào người hắn rồi nói thay:

"Ta là Maddog, còn tên thanh niên với ánh mắt đã chết này là Hiroshi. Vì gái mà giờ thành ra thế này. Hắn trông thảm bại vậy nhưng dù gì cũng là chủ nhân của ta. Nên buộc phải cứu hắn thôi."

"Hô hồ... ra đây là tên đã chống lại thần à. Ra là vậy... hứm...hừm... thanh niên mạnh dữ ấy!"

Nghe đến từ thần một cái thì Hiroshi quay qua nhìn Statos một cái nhưng lại không nói gì, thái độ vẫn vô cảm như thường. Còn tôi thì ngẩn người ra khi nghe tin như sét đánh ngang tai.

"Thần... cái tên đần... chủ nhân của ta... muốn chống lại... các ngài ấy à! Ta biết hắn điên... nhưng mà nặng thế này thì đến ta cũng bất ngờ đấy!"

Statos chỉ thở dài rồi nhún vai giải thích:

"Ta cũng chẳng rõ thực hư thế nào chỉ nghe qua lời sấm truyền rằng để mắt đến tên nhân loại giết Thần với cái Tên Hiroshi. Dù không biết làm cách nào nhưng những vị từ trung thần, hạ thần đến á thần nhờ hắn mà bốc hơi cả. Giờ trên Thiên Giới chỉ còn lại mười hai vị thượng thần tối cao mà thôi. Mà, dù gì thì ta cũng được chúc phúc của thần nên mới biết được đôi chút về việc này."

Tin tức này nó không còn là sét đánh ngang tai tôi nữa mà tôi thật sự mong nó đánh chết tôi đi luôn cho rồi. Tôi nghiêm túc quay người cái tên đần thối kia lại nhìn thẳng hắn nài nỉ:

"Ôy chủ nhân yêu dấu... Ngài có thể rộng lòng thương mà... chết đi được không? Chứ không cái Huyết khế ước này chắc kéo theo tôi chết chung mất. Tôi thật sự sai khi cứu ngài ra khỏi con quái vật đó rồi. Hay giờ tôi mang ngài ra để tạ lỗi ả ta nhé."

Statos cười muốn sái quai hàm nhìn tôi rồi nói:

"Ha ha... ta không nghĩ ngươi sợ chết đến vậy đấy Maddog."

"Chứ còn phải hỏi à... Cái tên điên này đang muốn chống lại thần... là thần đấy! Có điên theo hắn để tự xác hay gì à. Ta đã kinh hãi thế nào khi thấy cái tên quái vật mạnh như ma vương thế kia rồi. Vậy mà ả cũng chỉ là bề tôi của thần thôi đấy! Ah!!! Kiểu này thì nói chi đến việc khôi phục lại thời huy hoàng của gia tộc. Đến cọng lông mao ta nghĩ còn không giữ được đấy!"

Tôi ôm đầu vì cảm thấy việc cứu tên chủ nhân này có vẻ là lần chơi ngu đầu tiên và cuối cùng tôi có thể làm rồi. Tên Elf vô tâm kia cũng chả khá hơn gì, thấy tôi thế thì hắn lại cười càng lớn hơn.

Bỗng bàn tay của Hiroshi chạm lên đầu tôi rồi nói:

"Nếu mày muốn thì được thôi Maddog, cảm ơn mày đã ở bên thời gian qua. Trận chiến này ta đã quá mệt mỏi khi mất đi người xung quanh rồi. Giờ cũng chẳng còn gì quan trọng nữa. Nhưng ít nhất... ít nhất cũng phải cứu được Miko..."

"...Hiroshi."

Tôi không biết nói gì nữa, cứ Hiroshi lững thững đứng dậy, tiến về phía trung tâm khu rừng. Tâm trạng tôi lúc này thật sự bối rối chẳng biết mình nên làm gì.

"Cậu... định đi đâu đấy... Hiroshi."

Bàn tay của Statos nắm vai Hiroshi dừng cậu ta lại. Hiroshi bắt đầu toả ra nguồn lực tím khủng khiếp ấy khiến người tôi có phần e ngại. Dù vậy biểu hiện của Statos vẫn cười và coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hiroshi nổi điên lên, năng lượng hắc ám ấy lại phóng ra càng nhiều rồi cảnh cáo.

"Buông tay ra tên bề tôi bẩn thỉu của thần!"

"Hờ... thật là... giới trẻ ngày nay... bố láo quá... nhỉ!"

Không mất quá lâu, Statos đã đè Hiroshi quỳ xuống. Cậu ta hét toán lên trong điên loạn nhưng bằng một cách nào đó vẫn bị Statos áp chế. Không lâu sau đó đã bị ông ta đè mặt chạm xuống đất.

"Thằng nhóc, nằm im đấy mà nghe tiền bối chỉ dạy này. Để ta nói trước cho nhóc biết. Cậu đừng có hiểu lầm. Ta còn mạnh hơn cả bà chị mưa Lekant đấy! Ta mà để nhóc xem thường thì còn ra cái hệ thống gì nữa."

Cái dáng vẻ đùa giỡn của ông ta đã biến mất mà thay vào đó là một gương mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Hiroshi. Khoan đã... nếu ông ấy còn mạnh hơn con quái vật kia thì...

"Statos nếu ông mạnh hơn ả ta thì sao không xử đẹp bà ấy luôn mà phải chạy trốn thế này?"

Tôi thắc mắc hỏi thì nét mặt căng như dây đàn ấy dãn ra nhìn tôi tươi cười rồi giải thích:

"À... chuyện đó à thật ra cũng đơn giản thôi... Nếu bọn tôi mà đánh nhau á... thì hai cậu... SẼ CHẾT ĐÓ!"

Nói đến cái chết nhưng gương mặt của Statos vẫn như không có chuyện gì khiến tôi có chút kinh hãi. Đoạn, ông ta tiếp tục giải thích:

"Có thể các cậu không biết, để có thể vào lục địa Notios Rorita—lục địa loài người. Quy Luật Tối Thượng bắt buộc bất kể sinh vật nào nào trên cấp một trăm đều phải đeo một vật bất kì để kìm chế sức mạnh cả... Hiểu ý tôi chứ cả hai. Nên cái giá cho mụ ta là sẽ bị phong ấn hoàn toàn sức mạnh trong vòng hai hay ba năm gì ấy tùy vào thời gian sử dụng sức mạnh."

"Quy Luật Tối Thượng!?"

Hiroshi mở to mắt ra như hiểu chuyện gì đó. Còn tôi thì suy nghĩ một hồi mới hiểu được ý ông ấy muốn đề cập là gì. Theo ông ta nói thì sức mạnh hiện tại của ông ta và Lekant lúc này mà đánh nhau thật thì phạm vi bán kính một nửa khu rừng bóng đêm này có thể biến mất vĩnh viễn. Rốt cuộc là những con quái vật này ở đâu chui vô cái nơi tầm thường này vậy.

"Nhưng rốt cuộc những sức mạnh mang danh "Tối Thượng" ấy ý nghĩa là gì vậy!?"

Tôi quay qua hỏi Statos, ông ta cũng chỉ cười, một tay vẫn giữ cố định Hiroshi dưới đất, một tay đưa lên xoa đầu rồi đáp:

"Ta cũng không rõ, chỉ biết đó chính là nguồn gốc sức mạnh, năng lượng của vạn vật. A ra... có vẻ nhóc hiểu ra gì rồi chứ nhỉ!?"

Nói đến đây thì ông ta chỉ mỉm cười, nhìn Hiroshi. Có vẻ cậu ta cũng hiểu ra thứ gì rồi. Chết tiệt thật mà, cái đám tinh khôn này. Có gì nói quỵt tẹt ra cho rồi đi, ta được ban ý thức chứ đâu phải thông minh như các ngươi đâu.

"Hiroshi, dù cho là cậu biết cách để đánh bại bọn họ rồi thì sao? Bây giờ cậu nghĩ cậu có thể làm gì?"

Hiroshi nghiến răng, cố hết sức để gồng dậy khỏi khống chế của Statos, những dẫu cho thế tôi cảm thấy nó không có tác dụng gì. Cậu ấy gằn lên từng chữ:

"Không... được... cũng phải được. Tôi... phải giải cứu Miko!"

"Hổ... vậy thì..."

Vừa nói Statos lại càng ấn mạnh đầu Hiroshi xuống, mảng đất ở đó cũng dần rách toạc ra. Statos tiếp tục nói:

"Cậu nghĩ cậu thoát ra được cái ấn đầu này của tôi à, thử xem nào. Nếu không thì đừng có mà đi vì đến một cái đè đầu của lão già "chân yếu tay mềm" thế này mà cậu còn chẳng thể dậy được thì có đi cũng chỉ là thí mạng thôi!"

"Ổng yếu chỗ nào khi tay không vẫn đánh bại được Hiroshi khi sử dụng nguồn năng lượng đáng sợ ấy dễ dàng vậy ấy nhỉ."

Tôi cũng bó tay khi nhìn hai bọn họ nhưng cũng hiểu ý của Statos nên vẫn để cho ông ta làm gì. Hiroshi toả ra ngày càng nhiều làn khói tím đến mức tôi phải lùi xa ra cả trăm mét. Statos tiếp tục vùi dập tinh thần của Hiroshi bằng những lời khiêu khích:

"Với cậu đừng có hiểu lầm. Sức mạnh cậu mang trong người thì mạnh đấy. NHƯNG CẬU THÌ KHÔNG! Nhìn xem, nội việc cố gắng vùng vẫy mà cậu còn chẳng làm được, thì việc chống lại vị thần à? Tỉnh dậy khỏi cơn mơ đi chàng trai trẻ."

"Ah! Khốn kiếp thật mà, tại sao lại thế này cơ chứ!"

Được một lúc sau thì cuối cùng Hiroshi cũng thu thứ khí kinh khủng đó lại và từ từ bình tĩnh lại. Tôi và Statos cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi có thể làm cho cái đầu cậu ta lạnh lại. Statos quay qua nhìn tôi, người vã đầy mồ hôi. Tôi đưa ngón tay cái thể hiện ông ta làm tốt lắm thì ông ấy ngoắc ngoắc tôi lại gần. Tôi không hiểu ý thì một âm thanh truyền thẳng vào đầu:

"Ê... lại đây, giúp ta đánh lạc hướng Hiroshi một chút!"

Tôi nghiêng đầu khó hiểu nhìn rồi hỏi lại ông ấy:

"Hể... ông có chuyện gì cần đi gấp à!"

"Ừm gấp... cực gấp, gấp khủng khiếp luôn. Ta sắp không chịu nổi rồi!"

"Hả!? Rốt cuộc là chuyện gì ông nói thẳng ra đi?"

"Cánh tay của ta... sắp nổ tan ra thành cát bụi rồi. Từ nãy giờ ta phải cố hồi phục nó liên tục đấy. Mợ nó thật sự hối hận khi xem thường Hỗn Loạn Tối Thượng mà. Ngươi ra đánh lạc hướng đi. Nãy giờ ra vẻ ngầu lòi vậy rồi giờ mà bị gì thì ta không biết chui vô cái lỗ nào đâu!"

"..."

Tôi nhìn ông ấy với một vẻ mặt cạn lời. Statos nhìn tôi với vẻ mặt táo bón, cố gắng để giữ bản thân không bị mất mặt.

"Ah!... ra là làm màu à..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top