Chương 41
Trong khi nghĩ cách đối phó, tôi đành phải bắt chuyện làm ả ta phân tâm đã, không thể để ả ta chạy thoát bây giờ và mang theo Miko được. Nếu không thì có lẽ đó là trường hợp tệ nhất rồi.
"Lekant, có một điều ta vẫn chưa hiểu. Nếu đơn giản là muốn mang con bé đi thì chẳng phải ngươi chỉ cần thôi miên mọi người rồi mang đi dễ dàng à... Chi mà phải làm mọi thứ vòng vo như thế này?"
Lekant nghe đến đây thì trông ả ta có vẻ cũng không vội, cứ thế chống nạnh mà giải thích tiếp. Tốt lắm, cứ thế đi, tôi cần thời gian để cơ thể tự hồi phục. Như vật thì mới có thể chiến đấu sòng phẳng được rồi.
"Đúng là ngươi thật sự chẳng biết gì nhỉ Hiroshi, hầy... 'Sức mạnh càng lớn gì trả giá càng lớn' nên cái giá để có thể sử dụng gồm hai thứ. Một là lượng năng lượng ý thức và cả nguồn năng lượng sống cái này chắc ngươi thấy rõ rồi nhỉ."
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, vì bản thân cũng đã thấy nó tiêu tốn nguồn năng lượng lớn đến thế nào.
"Vậy còn điều thứ hai?"
"Điều thứ hai chính là điều kiện kích hoạt được sức mạnh này. Tùy vào các sức mạnh tối thượng khác nhau sẽ có cách kích hoạt khác nhau. Dù bản thân có sở hữu nguồn sức mạnh ấy nhưng lại không kích hoạt thì đến chết cũng không thể sử dụng đó được..."
"Và điều kiện để kích hoạt Huỷ Diệt Tối Thượng chính là..."
"Đúng thế là con bé nhận thức được rằng mình đã mất mọi thứ."
Lekant vừa nói vừa nhún vai tỏ vẻ đó chỉ là một chuyện không đáng nhắc đến khiến tôi điên tiết. Hai tay tôi đã nắm chặt đến chảy máu, cả môi cũng vậy. Không hiểu vì sao cái đám cầm thú coi mạng người như cỏ rác này lại có thể trở thành thần.
Miễn là bọn chúng vẫn còn tại vị thì chắc chắn một điều. Thế giới mà Miko mong ước chắc chắn sẽ không bao giờ tồn tại được. Tôi căm phẫn đưa ánh mắt mang hình viên đạn nhìn ả ta.
Lekant chỉ cười nhẹ, vừa lấy ngón trỏ gõ nhè nhẹ vào môi mình rồi tỏ ra vừa nhớ gì đó nhìn tôi rồi nói:
"À ta quên nói với ngươi một điều quan trọng nữa. Từ việc ngươi gặp gỡ Miko, dân làng cho đến chuyện kết giới lời tiên tri và cả thị trấn NB mà ngươi thấy nữa. Tất cả... tất cả đều là sự chuẩn bị của ta cho thời khắc này đấy. Ngươi thấy có phải tuyệt vời không Hiroshi."
"Tất cả..."
Sau đó ả ta kể tất tần tật từ việc điều khiển hai con Blazer Bear tấn công Miko và chú Morin cho đến dùng thuật thôi miên để khiến tôi đốt cháy giai đoạn cho việc thức tỉnh của Miko cũng như cả việc Goblin và đám quái vật xác sống ở thị trấn bỏ hoang ấy.
Đáng kinh tởm hơn nữa chính ả ta cũng là người đã biến cha Miko thành một người cuồng tín như thế này sau khi gián tiếp giết đi người vợ yêu quý của ông ấy... là mẹ của Miko. Và còn nhiều thứ khác quá kinh tởm để tôi có thể tưởng tượng được về cái thứ súc sinh này.
"Đúng là điên loạn tột cùng rồi... rốt cuộc ngươi có còn một chút nhân tính trong người không vậy?"
Tôi cay đắng hét lên chửi thẳng vào mặt cái thứ rác rưởi, cầm thú trước mặt này. Một thứ cặn bã sống trên sự đau khổ của người khác. Chắc chắn tôi phải tiêu diệt được con ả này trong hôm nay. Con điên này sẽ là ngoại lệ, một vết nhơ của thế giới mà nhất định tôi phải tẩy đi... dù là phải hi sinh cả tính mạng này. Nếu không nạn nhân của con ả sẽ còn tiếp tục tăng nữa.
Lekant vẫn tỏ ra hồn nhiên như chẳng có việc gì và còn quay qua khích đểu tôi.
"Sao nào Hiroshi? Cơ thể đã hồi phục xong chưa? Ta biết nãy giờ ngươi cố tình câu giờ để hồi sức mạnh thôi. Mà, dù cho ngươi có ở trạng thái tốt nhất thì cũng chẳng khác gì nhau cả đâu."
Ả ta mốc ngón tay khiêu khích. Có vẻ như ngay từ đầu Lekant đã không coi tôi là đối thủ của ả ta rồi. Nhưng mình không thể lơ là được, sau vài tháng ở chung thì ít nhiều cũng hiểu chiêu thức của nhau rồi.
"Ta đến đây con khốn."
Vừa đúng lúc cơ thể tôi đã hồi phục lại. Tôi cầm hai con dao lên bắt chéo thủ thế rồi điên cuồng tiến thẳng đến chỗ của Lekant. Ả ta chỉ cười một tiếng, đưa một ngón tay về phía tôi nhẩm điều gì đó sau đó bắn liên tục từng chùm năng lượng về phía tôi.
Nhanh như cắt tôi né hết nhờ việc giảm áp suất của khu vực cần di chuyển, như vậy sẽ làm tốc độ mình nhanh hơn ít nhất gấp ba lần. Chẳng mấy chóc tôi đã đứng kế bên ả đưa một con dao sát cổ, toang dứt điểm bằng một đòn.
Ban đầu Lekant có hơi bất ngờ về tốc độ của tôi nhưng chỉ một nhịp thở cô ta đã thay đổi thái độ hẳn. Thứ tôi thấy cuối cùng trước khi Lekant biến mất chính là một cái liếm môi của cô ả. Sau đó thì tôi bị một cú đá ngang hông từ sau lưng khiến bản thân hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Tôi bị đá mạnh xuống mặt đấy đến mức khu đất ấy nứt toạt ra thành thành những đường lớn. Dư chấn của cú dập ấy khiến tôi thổ huyết nhẹ, nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ. Tôi lòm còm ngồi dậy rồi nhảy bật về phía sau.
"Có thể biến mất và xuất hiện ngay đằng sau như thế thì chỉ có thể là dịch chuyện tức thì thôi... Ngươi giấu kỹ đấy Lekant"
"Ha... giấu luôn cơ đấy! Chẳng qua là ta thấy chẳng cần thiết phải thể hiện với ngươi từ trước thôi vì ngươi QUÁ YẾU, nhưng nếu mà dùng thì..."
Đột nhiên cô ấy lại biến mất, một giọng nói bỗng khẽ thì thầm bên tai tôi như rót mật vào tai:
"Sẽ thế này nè..."
"Chết tiệt cô... Ah!"
Ả ta đã đứng kế bên sau đó chưởng một phát vào bụng tôi khiến tôi bay xa cả trăm mét mà không thể dừng lại. Lekant thật sự mạnh, hơn bất kì sinh vật gì mà tôi từng gặp. Thật khốn khiếp mà rốt cuộc vẫn số mệnh của bọn tôi chỉ là món đồ chơi trong tay ả ta sao.
Tôi thật sự đã thấm đòn khi mới chỉ ăn hai cú tấn công trực diện từ cô ta. Hai chân tôi run run cố gắng giữ thăng bằng để đứng dậy. Một tay gạt mạnh máu trên khoé miệng, một tay ôm eo chỗ bị thương. Lekant kênh kiệu nhìn tôi rồi nói một cách miệt thị:
"Cậu làm tôi mất hứng quá đấy Hiroshi. Nó còn không đủ để ta khởi động cơ thể nữa đấy."
Tôi hét một tiếng thật lớn vang vọng cả nuối rừng. Cú hét ấy phần để lấy lại tinh thần, một phần để tạm thời quên đi những việc làm kinh tởm của con điên ấy.
"Nhất định... hôm nay... sẽ là ngày chết của ngươi... LEKANT."
Tôi không thể để cho cơ thể mình ngừng lại. Một khi tôi gục xuống chính là lúc tôi sẽ mất tất cả. Từ người yêu thương nhất còn sót lại đến những lời hứa cuối cùng của những người đã khuất.
Tất cả như đè nặng lên vai tôi lúc này. Giờ chưa phải là lúc tôi nghĩ đến thất bại hay cái chết để chạy trốn trách nhiệm. Con ả điên ấy lúc này đại diện cho sự khốn kiếp của thế giới này và tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé trong thế giới cố gắng để chống cự một cách yếu ớt.
Nhưng nếu vậy đã sao, vì những người đã tin tưởng tôi, vì để bảo vệ những thứ tôi yêu thương! Nếu thế giới này muốn cướp đi thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy thì tôi... Sẽ đập nát nó...và xây lại một cái mới! Biến nó thành thứ hạnh phúc ấy.
"Le...Kant!!! Ngươi sẽ là thứ đầu tiên ta làm việc đấy!"
Bỗng tôi chìm vào trong màn đêm vô tận. Lúc này hàng ngàn mảnh kí ức trôi nổi trong không trung xoay thành vòng tròn bao quanh. Đứng giữa đó chính là tôi và một cái bóng trắng như hồi trước. Lần này tôi đã có thể thấy rõ hắn ta hơn một chút rồi. Một người thanh niên khá trẻ nhưng không rõ mặt, toàn thân chỉ là một màu trắng kì dị. Hắn ta nở một nụ cười và thông báo với tôi:
"Hỗn Mang Tối Thượng... trở lại rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top