Chương 1

Tại một lớp học ở ngôi trường cao trung Kasei đầy danh tiếng, tiếng chuông hết tiết reo lên từng hồi chua chát. Nhưng với học sinh không ai ghét nó cả vì đối với họ, đó chính là âm thanh của sự giải thoát. Tôi nhanh nhảu đi lên chỗ giáo viên, làm những việc mình cho là cần để trở thành một học sinh gương mẫu và một lớp trưởng mẫu mực.

"Chồng bài kiểm tra này có vẻ nặng đấy, để em mang về phòng giáo viên hộ cho cô Hinata."

"Cảm ơn, vất vả cho em quá, Yuito."

"Chuyện nhỏ thôi cô, đây là điều một người 'gương mẫu' như em cần làm thôi mà."

"Hờ..." Cô giáo có hơi khó hiểu nhìn tôi khi nghe câu nói ấy, nhưng tôi cũng không nói gì thêm. Tôi cười thảo mai, cúi đầu chào cô Hinata sau đó bước thẳng ra cửa cùng với xấp giấy trên tay. Ở bên dưới, lớp học bắt đầu xì xào bàn tán.

"Không hổ danh là Yuito, lớp trưởng nam thần của lớp mình nhỉ. Cậu ta giỏi từ thành tích học tập đến thể thao, đứng đầu trường không chỉ trong một môn mà là trong tất cả. Đã thế cậu ta còn tốt bụng và ga lăng nữa chứ. Mình muốn có con với cậu ấy quá thôi."

"Mình còn nghe tin đồn là chức chủ tịch hội học sinh ở nhiệm kì tới cũng không còn cách xa cậu ấy nhiều nữa đâu. Vì chẳng ai hoàn hảo cho vị trí đó hơn cậu ấy cả. Đúng là ngưỡng mộ quá đi mất!"

Hai học sinh nữ mà hình như là những "fan cuồng" của tôi, vừa nhìn theo rồi reo lên như cố tình để tôi nghe thấy vậy. Điều đó làm tôi rất khó chịu. Họ không biết rằng làm thế chẳng những không thu hút được sự chú ý mà nó còn làm tệ đi bản thân mình trong mắt tôi. Chẳng khác gì lũ ruồi nhặn vo ve xung quanh gây phiền phức, bất chấp mọi thứ thậm chí là làm tổn thương người họ thần tượng chỉ để thoả mãn cái tôi của chúng. Tôi không nghĩ ai có thể hiểu điều đó rõ hơn tôi đâu.

Từ khi cái đám sâu mọt tự nhận mình là "fan hâm mộ", bọn chúng đã làm nhiều chuyện khiến tôi kinh tởm như là gửi Honmei Choco kèm bên trong là tóc hay móng tay, hoặc suốt ngày bám theo tôi mỗi khi đi đâu. Thậm chí việc tôi chẳng thể nói chuyện gần gũi với ai được quá một ngày cũng không ngoại trừ là việc làm của bọn chúng.

Đúng vậy đấy, tôi là Yuito Hiroshi mười sáu tuổi một người hoàn hảo trong mắt mọi người. Một học sinh suất sắc, ngoan hiền và tốt bụng, một người con hiếu thảo luôn mang niềm hãnh diện về cho gia đình... bla bla... tởm lợm, tởm lợm quá mức.

Tôi kinh tởm từng thứ "giả tạo" mà tôi đang làm. Mấy ai hiểu được cái cảm giác mà mình luôn phải cố gắng để trở thành thứ mà bản thân ghét nhất. Nhưng vì sự chi phối chó chết của cái xã hội này, tôi chẳng thể nào làm khác được. Khác biệt đồng nghĩa với việc bị đào thải, nó như một lẽ hiển nhiên trong cái xã hội "bầy đàn" này rồi.

Sau khi mang chồng bài kiểm tra xuống phòng giáo viên, tôi định đến phòng ăn mua đồ ăn trưa thì tiếng chuông điện thoại của tôi chợt reo lên. Tiếng chuông du dương và nhẹ nhàng nhưng khi nhìn tên người gọi tới, tôi biết rằng chẳng có gì tốt đẹp diễn ra sau đó cả.

"Alô... Hiroshi, chiều nay về sớm, mẹ có chuyện cần nói."

"Vâng..."

Bà ấy ngắt máy mà không cần biết tôi có muốn nói gì hay không, hoặc bà ấy nghĩ dù có thì cũng không quan trọng, tôi chẳng thể nào biết được. Nhưng có một điều tôi chắc chắn, sau giờ tan học tôi phải ghé qua tiệm thuốc mua một số đồ cần thiết.

Tôi lắc đầu thở dài, tắt điện thoại và bỏ vào túi, sau đó bước đến căn tin. Trên hành lang, mọi người di chuyển hối hả, tranh thủ giờ nghỉ trưa để qua các lớp khác ăn uống hoặc thư giãn với bạn bè của họ. Riêng tôi vẫn lặng lẽ bước đi chậm rãi, nhìn những chú chim đang bay lượn ngoài cửa sổ. Không phải vì tôi muốn được bay như bọn chúng, mà tôi chỉ tự hỏi liệu từ lúc sinh ra bọn chúng đã được tự do như vậy chưa, hay cũng phải vất vả đấu tranh để đạt được điều đó.

"Ah! Hiroshi, chào cậu, một ngày tốt lành nhé."

Một giọng nói ngọt ngào cất lên chào hỏi, làm tôi tỉnh giấc khỏi cơn mê. Đó là Kimura Hana - Công chúa băng giá của lớp tôi. Nếu nói về lý do tại sao cô ấy lại có biệt danh đó thì có lẽ là vì Hana sinh ra trong gia tộc Kimura - một trong những gia tộc quyền lực nhất Nhật Bản.

Hơn nữa, mẹ cô ấy là người Mỹ nên mái tóc dài óng ả vàng mềm mượt, kết hợp với vẻ mặt ngũ quan tuyệt sắc và đôi mắt xanh biếc huyền ảo, khiến Hana trông không khác gì một công chúa trong truyện cổ tích. Còn về "băng giá", có thể là do tính cách thẳng thắn và có phần hơi cực đoan của cô ấy với mọi người.

Tôi nở nụ cười lịch sự chào lại cô ấy, sau đó định đi tiếp nhưng bị cô ấy nắm tay kéo lại. Hana nhìn tôi với ánh mắt quyết tâm và nói một câu không thể hiểu lầm hơn:

"Hiroshi, tớ nhất định sẽ không bỏ cuộc, nên cậu hãy đợi đấy!"

Tôi và những người đứng xung quanh đều bất ngờ, mọi người vây quanh để xem câu chuyện của chúng tôi. Có người lấy điện thoại ra chụp ảnh lại cảnh đó như vừa phát hiện ra scandal. Tôi lắp bắp hỏi lại cô ấy:

"Hả... hể... Khoan ý cậu là...?"

Cô ấy kéo tôi lại gần, ghé vào tai tôi thì thầm:

"Thì là bài kiểm tra cuối kì chứ còn gì nữa. Lần tới tớ chắc chắn sẽ giành lại hạng nhất, cậu chờ đấy Hiroshi."

"Ểh???" Cái không cần thì cậu nói lớn, còn cái cần nói lớn thì cậu thì thầm vào tai tôi là sao?

Cô ấy trêu chọc tôi một cách lười biếng, hai tay khoanh ra đằng sau rồi quay lại nhảy chân sáo bước đi như thể đã giải toả một gánh nặng nào đó, để lại tôi đứng đơ đấy... và một đám kẻ hóng hớt bàn tán.

"Hể? Chuyện gì vậy, vợ chồng cãi nhau à?"

"Ừm, hình như bọn họ cãi nhau, Công chúa Hana nói là không từ bỏ chuyện gì ấy. Liệu có phải bọn họ sắp chia tay chăng? Ngày mai có vẻ sẽ có tin sốt dẻo đây hề hề."

Hana à, tôi biết đây là một sự trả thù nhỏ nhặt vì luôn giành hạng nhất của cậu. Nhưng cần phải làm thế này sao? Có thể cậu không quan tâm đến tiếng đồn hay dư luận, vì xung quanh cậu luôn như vậy, nhưng không có nghĩa là ai cũng như vậy. Hờ... đây cũng là một lý do tại sao tôi chẳng thể hoà hợp với con gái và phụ nữ.

Để tin đồn không lan xa hơn, tôi phải đứng lại giải thích một cách chân thành với mọi người. Nhờ vậy, tin đồn được dập tắt trước khi trở nên không thể kiểm soát. Tôi lau mồ hôi trên trán sau đó chạy đến căn tin, mua đại một vài quả cơm nấm rồi ăn vội và quay về lớp trước khi tiết học chiều bắt đầu.

Chiều hôm ấy, trên đường đi về nhà, trước khi lên tàu điện, tôi ghé qua tiệm thuốc mua một số bông băng thuốc đỏ như đã tính trước và hai hộp cơm bento rồi chen chúc trên tuyến tàu vào giờ cao điểm. Tôi cố luồng qua những khe hở của dòng người, tìm kiếm một vị trí trống có tay nắm để giữ bản thân an toàn. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường ngày cho đến khi một bàn tay mềm và nhỏ sờ vào lưng tôi.

"Gì nữa đây trời, ngày hôm nay chưa đủ mệt hay sao, xin hãy để tôi yên đi!"

Nhưng chắc chắn là ai đó không nghe thấy tiếng lòng của tôi. Bàn tay nhỏ bé đó là của một người con gái, đang mặc áo khoác trùm đầu. Cô ấy tiếp tục vuốt ve rồi dần dần vuốt xuống phía dưới, làm tôi lạnh sống lưng. Mặc dù vậy, vì không muốn làm quá lên, tôi vẫn cố nhịn và đợi tàu dừng hoàn toàn tại trạm mới tính tiếp.

Khi tàu dừng, tôi nắm bàn tay đó lại, chỉ định kéo người đó lại và khuyên nhủ thôi. Nhưng bất ngờ cô ta hét lên:

"Biến thái!" Mọi người xung quanh quay lại, mỗi người đều nhìn con gái đó rồi quay về phía tôi với ánh mắt đầy thù hận. Trước khi kịp tỉnh táo, tôi đã bị một người cao to và cường lực đến tấp đến và đẩy tôi ngã xuống đất, sau đó hét to:

"Tóm được mày rồi, tên biến thái! Cuối cùng cũng bắt được tên khốn này!"

"Không phải, ông hiểu lầm rồi tôi..."

"Không cần nói nhiều, lên đồn rồi nói chuyện tiếp."

Vậy là tôi bị ngoặc tay ra phía sau và dẫn đi trước mắt mọi người và cả cô gái ấy. À không, phải là con khốn ấy chứ. Tôi cũng chẳng thể hiểu được vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, người bị hại trở thành thủ phạm, đúng là nực cười mà. Tôi được đưa đến đồn cảnh sát gần đấy, bọn họ đưa tôi vào một căn phòng chật hẹp, chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế được đặt đối diện nhau. Tôi được đặt ngồi ngay ngắn ở một chỗ, tay đã được mở còng, ngồi đối diện với tôi là ông cảnh sát ngầm vạm vỡ hồi nãy đã bắt tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top