Chương 11

  Sáng hôm sau, Sierra lẻn vào phòng của ngoại Lázaro. Mặt trời lên cao dần, vượt qua những mái nhà của khu Bed-Stuy, phản chiếu ánh sáng trên các khung cửa sổ và đổ những dải bóng thô kệch xuống khu đại lộ và lối đi bên dưới.

  Ngoại cô nằm đó với khuôn miệng há rộng, một dải nước miếng đã khô lại và bong ra khỏi má, Trong một giây, cô không còn chắc chắn rằng ngoại vẫn còn sống. Cô đang định đi tới kiểm tra thử thì hai lỗ mũi của ngoại phồng lên và đẩy ra một tiếng ngáy rền vang.

  Người đàn ông này từng là ai? Ngoại đã luôn ngọt ngào với Sierra khi cô còn nhỏ: để cô chơi trò cưỡi ngựa trên lưng và làm đủ trò ảo thuật khờ khạo cùng những  nụ cười ám đầy mùi xì gà. Nhưng rồi, khi cô bước vào giai đoạn dậy thì kì quặc với mụn nhọt, kính cận và những đường cong lạ hoắc trên cơ thể, thì Lázaro lại tỏ ra như thể mình không quen biết sinh vật mới này vậy. Bà Carmen luôn nghiêm khắc một cách trầm lặng và đôi khi nổi cáu, nhưng tình yêu của bà là không thể nghi ngờ - điều đó được thể hiện qua từng hành động nhỏ nhất, cái cách bà chỉnh lại trang phục và chải tóc cho Sierra, hay khi bà đặt bàn tay đầy nếp nhăn lên vai cô. Bà không để tâm lắm khi nói chuyện hay đùa giỡn, nhưng khi bà hỏi Sierra một điều gì, thì bà đang rất nghiêm túc. Ngoại Lázaro thì ngược lại, ngày càng đi trượt xa hơn và Sierra không biết làm thế nào để ngoại trở lại như xưa.

  Và rồi cái ngày tệ hại đó ập đến, với những tiếng chuông điện thoại liên hồi, cảnh sát xuất hiện trước cửa, ba mẹ Sierra vội vã chạy tới bệnh viện Brooklyn, nơi ngoại Lázaro nằm hôn mê bất tỉnh. Bệnh ung thư gan đã mang bà Carmen đi trước đó vài tháng. Đó là một sự ra đi đột ngột và bi thương, mọi người đều nói chính nỗi đau ấy đã khiến ngoại Lázaro không còn minh mẫn được nữa.

  Sierra đã đến thăm ngoại ở bệnh viện vào buổi sáng sau hôm đó. Khuôn mặt của ngoại cứng đờ như một cái mặt nạ kinh khiếp đang há hốc miệng, giống như những linh hồn tội nghiệp trót nhìn vào mắt của Medusa và bị hóa đá. Những ống truyền cùng dây nhợ nằm dọc hai bên người ngoại, đâm vào trong da thịt, và nhìn có vẻ rất hợp lí khi nằm chung với mớ hỗn tạp của những đường ống nhập nhằng khó hiểu trên máy đo cùng những giọt dịch truyền. Sierra không cảm thấy có gì đáng để khóc - cú sốc quá lớn đã đá văng hết mọi cảm xúc và chỉ để lại trong cô một cảm giác nhói đau trống rỗng - nhưng Juan thì không kiềm chế được. Ngoại Lázaro mới chỉ trông khá hơn một chút, dù đã tròn một năm trôi qua.

  Sierra hít một hơi thật sâu. Cô ước mình có thể đứng đó mãi và ngắm nghía cảnh quan của cả khu phố này, sự yên ổn trong giấc ngủ của ngoại, một ngày mới. Nhưng cô đang có việc quan trọng hơn. Cô khẽ khàng lướt qua giường của ngoại, tới chỗ bức tường dán đầy ảnh. Ngoại Lázaro vẫn đang mỉm cười và bà Carmen trông vẫn thật sắc sảo trong bức những bức ảnh đã bạc màu. Trong tấm chân dung những Người nặn bóng, mặt của Già Vernon vẫn có dấu vân tay đen chèn lên. Những người khác trông đều có vẻ...

   Sierra chút nữa thì giật mình. Có một khuôn mặt khác cũng bị tương tự. Đó là một người đàn ông cao và gầy, đứng đằng sau Demond Alcattaz. Ông ta có làn da màu nâu nhạt và mặc bộ vest sọc nho nhã; bên cạnh ông ta có ghi Joe Raconteur.

  Sierra ngồi trên chiếc ghế cạnh giường của ngoại Lázaro và lôi tập tài liệu về Wick ra khỏi cặp. Cô tìm đến trang mà mình đang đọc dở.

  Tôi  cảm thấy mình đang tới rất gần một thứ gì đó. Một  thứ rất lớn. Nó ở bên trong tôi , tôi đấu tranh với nó - bằng cả nhận thức về những điều sẽ xảy r và quyền năng để có thể tới gần nó hơn. Gần với cái gì đây?  Tôi không tài nào biết chính xác được, tôi thừa nhận. Đó là một linh hồn? Tổ tiên chăng? Người đã chết? Đó thực là tiếng thì thầm tôi đã nghe thấy suốt cuộc đời; những lời mà tôi chưa bao giờ tin, và chôn giấu sâu trong lòng suốt những năm qua? Có thể lắm chứ.

  Sierra ngồi thẳng dậy. Đây là một người có danh vọng và kiến thức, một giáo sư chứ chẳng phải thường, lại chịu lắng nghe những lời huyên thuyên của ngoại cô với vẻ rất nghiêm túc. Thậm chí con gái ruột của ngoạiLázaro còn chẳng muốn nói về cuộc đời bí mật của cha mình, vậy mà tay Wick này lại hoàn toàn hứng thú. Sierra túm gọn mái tóc ra sau gáy và cột lại bằng một sợi dây thun rồi tiếp tục đọc trong lúc ngoại cô đang ngáy lớn.

  Thằng chột làm vua xứ mù, phải không? Dù điều đó là gì, tôi cũng muốn biết nhiều hơn. Càng biết nhiều thì càng hiểu nhiều. Càng... mạnh hơn. Bởi vì tất cả đều xoay quanh nó, quyền năng. Nó trỗi dậy bên trong tôi, không thể bị kiềm hãm bởi chính sách tăm tối của trường đại học hay những quy tắc vô nghĩa của xã hội. Tôi như được tái sinh. Tôi sẽ không bao giờ nói ra điều này, tất nhiên, nhưng tôi nghĩ, nhờ có sự hiểu biết rộng rãi của mình về hệ thống các nền văn minh khác và vũ trụ học, tôi có thể dành được nhiều lợi ích từ phép thuật của L, nhiều hơn bất cứ ai có thể dự đoán. Nếu tôi có thể kết hợp quyền năng mà mình đang phát triển dưới sự dẫn dắt của những Oán hồn với thuật nặn bóng... thì tiềm năng là không thể tưởng tượng nổi. Không có giới hạn nào cả. Nhưng nó chỉ xảy ra khi và chỉ khi tôi tìm thấy Lucera. Nếu không có Lucera, những Người nặn bóng sẽ sớm giải tán và tất cả tuyệt tác của họ sẽ biến mất. Manh mối duy nhất về nơi ở của Lucera là dòng chữ này:

  ...nơi những phụ nữ cô đơn tới để khiêu vũ.   

  "Nơi những phụ nữ cô đơn tới để khiêu vũ", Sierra buột miệng. Vậy là ngoại Lázaro cũng đã cho Wick manh mối đó.

  Câu này trích ra từ một bài hát cổ của những Người nặn bóng. Laz trở nên kinh ngạc đến khó tin khi nói về Lucera - hẳn hai người họ đã xảy ra xung đột trước khi cô ta biến mất. Khi tôi cố ép Laz nói nốt phần còn lại của bài thơ, hắn chỉ tiết lộ thêm có mấy dòng sau:

  Tới nơi đường giao nhau trên mặt đất

  Quyền năng gặp nhau và hợp nhất.

  Thêm hai dòng thơ nữa! Wick đã khoanh đi khoanh lại từ nhất. Sierra chép lại những dòng thơ vào một mẩu giấy và tiếp tục đọc. 

  Điều này, tôi nghĩ, chỉ quyền năng đồng nhất bên trong linh hồn của Lucera. Là người giữ gìn phép thuật liên kết giữa người sống và người chết, Lucera được coi như là một đường giao. Hãy tưởng tượng việc nắm giữ tất cả những quyền năng đang tập trung lại này trong một thực thể duy nhất thì sẽ như thế nào. 

  Hãy tưởng tượng xem...

  Di động của Sierra rung lên và suýt thì cô thốt lên vì bất ngờ. Robbie nhắn tin cho cô. Tối nay chúng ta vẫn gặp chứ???

  "Chết cha" Sierra đưa tay lên vỗ trán. Cô đã quên sạch cuộc hẹn với Robbie vào tối nay,  và cô còn phải ghé qua Bãi phế thải để vẽ nốt. Cô nhắn trả lời lại , và đứng dậy. 

  Ngoại Lázaro ôm một chiếc gối ngủ sát miệng và ngáy rất êm.

  "Ôi, ngoại ơi", Sierra thở dài. "Ngoại đã làm gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top