Ngày thứ nhất - Đại An* - chap1

    * Mang ý nghĩa " rất an toàn , rất bình an " , là ngày vô cùng may mắn , vạn sự đều trôi chảy thuận lợi .
       
 Ruri đặt trên bàn một bức thư như vậy và toàn bộ tài sản của cô . Tuy rằng ngần ấy tiền để trả cho một đêm trọ là quá nhiều , nhưng cứ nghĩ đến những truyện phiền lòng về sau , cô lại càng cảm thấy chừng ấy vẫn không đủ. Vì thế, không chỉ tiền, cô còn để lại cả thẻ học sinh và điện thoại di động để cảnh sát địa phương và người của quán trọ không gặp khó khăn j khi muốn tìm kiếm thân thể và người giám hộ hiện tại của cô.
        
 Sau khi đã đọc đi đọc lại  bức di thư nhiều lần , cô dời khỏi phòng .Lúc nhận ra mình vô tình đi luôn đôi dép  đi trong phòng của quán trọ ,cô bối rối xỏ chân vào đôi  giày của mình .
        
 9 h 30' tối
       
Ngoài sảnh tĩnh mịch đến đáng sợ .
        
  Máy bán hàng tự động kêu lên một tiếng " bíp" nhỏ .Điện tắt các kệ hàng bị phủ kín vải ,quầy bán đặc sản và quà lưu niệm này tồn tại được được nhờ vào lương tâm của khách chọn . Ghế sôpha và bàn .Máy mát xa chạy bằng đồng xu . Cô đi qua những thứ thứ đó ,đặt chìa khóa lên bàn tiếp tân ở sảnh chính rồi nhẹ nhàng tiến ra ngoài .
         
Vùa bước ra khỏi cửa ,cô lập tức bị bao chùm bởi không khí ảm thấp của mùa hè và tiếng kêu đinh tai của lũ ếch. Ngay trước quán trọ là một con đường nhựa, chiều rộng chỉ vừa đủ cho một chiếc xe, hai bên đường cây cuối xanh mướt um tùm.
       
 Ánh đèn đường len lói yếu ớt, bầu trời đầy sao còn  sáng hơn thứ ánh sáng nhân tạo này . Hòa cùng với đàn hợp xướng của lũ ếch, tiếng cú kêu vọng rõ ràng từ màn đêm đen phía trước.
         
 Đi được một đoạn, ngã ba hiện ra trước  mắt Ruri
         
Cô lấy tấm bản đồ từ trong túi quần jeans ra. Gọi là bản đồ nhưng thực chất nó chỉ là bản in từ trên mạng. Trên đó có vẽ một đường màu đỏ bắt đầu từ quán trọ, đến chỗ ngã rẽ thì đường màu đỏ kéo dài tiếp về phía bên phải. Rủi chỉnh lại mắt kính rồi bắt đầu tiên vào đường nhánh  bên phải .
         
Con đường trải nhựa dần thu hẹp lại, cuối cùng thành con dốc toàn đất đá. Ánh đèn đường hoàn toàn biến mất, cô dùng chiếc đèn pin đã  chuẩn bị từ trước soi rọi con đường đêm. Mật độ cây cuối càng lúc càng dày, những lùm cây um tùm cản trở lối đi của Ruri. Dù vậy, cô vẫn cố gạt những cành cây ngáng đường  mình và chăm chăm tiến về phía trước .
         
 Khoảng hai mươi phút sau, hơi thở của cô đã trở nên đứt quãng. Mái tóc dài đến eo như một chiếc măng tô  bao phủ tấm lưng cô, khiến chiếc áo phông  cô đang mặc thấm ướt mồ hôi .
Vừa lau mồ hôi trên trán, Ruri vừa tiếp lục leo lên con dốc  nhấp nhô đầy rễ cây lan ra. Lúc này, một quang cảnh hùng vĩ chợt hiện ra trước  mắt.
        
'Chính là đây.'
         
Ruri lấy vạt áo lau lại mát kính phủ đầy hơi nước rồi đeo lên mặt. Trông cô như một kẻ lữ hành mệt mỏi vừa phải trải qua một hành trình đằng đẵng không ngưng nghỉ. Giữa con dốc, một vùng đất bằng phẳng được ánh trăng chiếu rọi hiện ra. Trong không gian rộng lớn ấy, khoảng mười thân cây sừng sững vươn lên. Màu xanh của rêu bám đầy trên mặt đất. Mùi đất ẩm phảng phất quanh mũi. Đứng từ đây có thể trông thấy ánh sao lấp ló giữa những ngọn cây cao vút và tán lá dày. Một khung cảnh huyền ảo biết bao.
       
Ruri hít một hơi thải sâu, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu. Cô cảm nhận rõ hơn hơi thở ấm áp tĩnh mịch của thiên nhiên đang bao bọc quanh mình.
          
 'Thật là một nơi tuyệt đẹp.'
          
  Trái tim Ruri rung động.
         
  'Được ở một nơi như thế này thật tuyệt. 
           
  Tốt quá, trước khi chết còn có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp đến thế.'
          
  Ý nghĩ sau cùng, quyết tâm bùng cháy trong đôi mắt cô.
          
  Hít một hơi thật sâu , Ruri đi về phía một cây địa thụ lớn nhất rồi đặt balo xuống. Mở khóa kéo balo, cô lôi ra một sợi dây  thừng.
          
  Dùng miệng ngậm đèn pin để soi sáng, cô vòng sợi dây thừng , thắt lại. Độ rộng của vòng  đay vừa đúng bằng đầu Ruri. Cô tìm hiểu cách thắt nút trên mạng và luyện lập nhiều nhiều lần. Sau khi thắt dây xong, Ruri tháo kính cất vào balo. Đoạn, cô đứng  dậy, trèo lên cái ghế gập đã mang theo ở cửa vào nhà trọ. Cô treo sợi dây lên cành cây rồi kéo thử.  
          
   'Tốt rồi chắc sẽ không tuột được đâu.'
         
   Hít sâu một lần nữa, Ruri liếm môi.
         
   'Bố, mẹ ,hãy chờ con . Ba người chúng ta lại hạnh phúc bên nhau ở thiên đường.'
         
  Cô ngước lên ngắm vầng trăng lần cuối.
         
  'Trăng tròn đẹp thật đấy....'
          
   Ruri chầm chậm tròng sợi dây vào cổ , rồi cô đưa chân đá chiếc ghế gấp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top