Quyển 1 - chương 3: Sống lại

Edit by Dalia _ Đằng La Cung
_________________________

"Hạ Dương, cậu oán hận lắm sao? Có muốn làm lại từ đầu để trả thù những người đó không?" Trong lúc mơ mơ màng màng, ý thức của Hạ Dương từng giọt từng giọt rút đi hết không thể động đậy thân thể, vào lúc hắn cảm giác hồn phách chính mình bị phân tán hết thì bên tai hắn vang lên một âm thanh nam máy móc lạnh lẽo xa cách.

Chủ nhân của âm thanh này là..... Michael?

Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Dương không thể phân biệt rõ âm thanh mà mình nghe được có phải là ảo giác không, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Thanh âm giống như đúc của Michael lại một lần nữa vang lên, lặp lại vấn đề: "Hạ Dương, cậu oán hận lắm sao? Có muốn làm lại từ đầu để trả thù những người đó không?"

"Oán hận? Trả thù? Những người đó? Ai!?" Tư duy Hạ Dương hỗn loạn lại có chút không rõ ý Michael muốn nói là gì.

"Trả thù hết thảy oán hận mà những người đó mang nhân sinh êm đẹp yên lành của cậu quấy thành như vậy, hại cậu vạn kiếp bất phục, bác của cậu, chú hoàng đế và cái tên Omega kia? Cậu muốn trả thù bọn họ không?" Ngữ khí Michael lãnh đạm nói.

"Trả thù? Oán hận?" Hạ Dương sửng sốt một hồi lâu mới hiểu đối phương đang nói cái gì, nghĩ một hồi nhanh chóng quyết định: "Không, cuộc đời tôi biến thành như vậy, tôi không oán hận ai cả cũng không nghĩ sẽ trả thù ai. Bởi vì đường chính là do tôi chọn, tôi chính mình chọn cũng chính mình làm..... Tuy kết cục thành ra như vậy có nhiều nhân tố quấy nhiễu nhưng dù sao ai cũng phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình mà đúng không? Mỗi lựa chọn đều sẽ tạo ra kết quả phía trước, đáp án như thế nào đều không biết, làm sao tôi có thể vì kết quả cho lựa chọn của mình không tốt mà giận chó đánh mèo quy trách nhiệm lên người khác chứ....."

Michael im lặng không nói một lát lại hỏi: "Cậu thật sự không oán hận sao?"

"Nửa đời của tôi đã hưởng qua phúc mà đại đa số người cả đời có lẽ cũng không hưởng qua được, vẫn luôn sống như tiên trên trời chỉ là sau đó không được tốt cho lắm nhưng so với bá tánh ở những khu vực nghèo khổ hoang vu thì thoải mái an nhàn hơn nhiều rồi......" Hạ Dương nghe xong câu hỏi của hắn lại bật cười: "Bọn họ đều không suốt ngày hận người khác, oán hận quốc gia, tôi có tư cách gì mà oán hận đây?"

Nghe xong lời này của Hạ Dương, Michael hồi lâu cũng không có lên tiếng.

Không biết qua bao lâu, khi Hạ Dương nghĩ rằng Michael sẽ không xuất hiện trong đầu mình nữa thì tiếng nói của hắn lại lần nữa cất lên: "Không nghĩ tới cậu trời sinh tính tình kiêu căng lại là một người ôn hoà, chính trực, có tâm nhân từ..... Thôi được, nhân cơ hội này ta liền cho cậu làm chủ nhân đầu tiên của ta đi."

"Tôi là chủ nhân đầu tiên?? Cố hoàng hậu thì sao?" Hạ Dương kinh ngạc, phản xạ có điều kiện nói.

Michael lại không phản ứng hắn, ở trong hư không dò hỏi Hạ Dương một lần nữa: "Ta hỏi cậu lần nữa, nếu quay ngược thời gian, làm lại từ đầu cho cậu lựa chọn lại con đường của mình thì cậu muốn làm gì?"

"Nếu thời gian quay ngược trở lại, làm lại từ đầu thì ta muốn làm gì nhất sao?" Hạ Dương trên mặt lộ rõ vẻ mê mang, suy nghĩ một hồi, mười phần khẳng định nói: " Điều ta muốn đó là được điều khiển cơ giáp rong ruổi khắp ngân hà vì tổ quốc chiến đấu hăng say. Khi còn nhỏ ta đã mơ ước trở thành một chiến sĩ điều khiển cơ giáp vì tổ quốc mà tắm máu quân thù, hăng hái chiến đấu..... chỉ tiếc, mơ ước vẫn chỉ là mơ ước, sau này ta không kiên trì để thực hiện nó..... Chú Orcas, nếu ta được trọng sinh lần nữa, ta sẽ là một bé ngoan nghe lời, không khiến cho chú Orcas phải vì ta mà nhọc lòng nữa."

Hạ Dương lâm vào hồi ức cũ: "Hắn chính là người thân duy nhất của ta trên thế giới này, nếu có thể trọng sinh, ta nhất định sẽ hiếu thuận hắn, không giận dỗi vô cớ nữa. Trên thế giới này, chưa từng có kẻ nào có lỗi với ta, người có lỗi xưa nay chỉ có thể là bản thân ta mà thôi...."

"Vậy như cậu mong muốn." Trong hư không thanh âm truyền đến.

Hạ Dương nháy mắt cảm thấy toàn bộ trọng lượng linh hồn đều như bay lên.

******

Hạ Dương ở trong mê mang từ từ tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu dữ dội.

Chẳng lẽ chú Orcas thật sự phái người đưa hắn về nhà chữa trị cho hắn sao? Hạ Dương theo bản năng vươn tay sờ đầu lại ngạc nhiên phát hiện tay mình bị teo nhỏ đi nhiều lần, giống như là tay của một bé trai năm sáu tuổi. Hắn đang muốn sợ hãi nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm đôi tay bé xíu của mình không thể phục hồi tinh thần lại được.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Hắn vừa tỉnh hệ thống cảnh báo trong phòng lập tức vang lên "tít tít".

"Bệ hạ, hoàng hậu bệ hạ cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi." Hạ Dương còn chưa tìm hiểu được nguyên do, bên tai liền truyền đến thanh âm vui mừng, trông thấy trước mặt là hầu gái Beta luôn hầu hạ mình từ khi còn bé tên Anne đang bưng một ly nước ấm tiến lại trước mặt mình.

Chẳng lẽ mình đã quay trở về quá khứ? Làm sao có thể?

Hạ Dương quả thực không dám tin tưởng, theo bản năng hồi tưởng là giấc mơ của mình đang muốn sờ vòng Michael đeo trên cổ nhưng lại không sờ được cái gì.

Có phải hắn bị bệnh đến hồ đồ nên mơ mộng hão huyền sao? Nhưng chính giờ phút này ngoại trừ đầu đang rất đau ra thì thần trí lại rất thanh tỉnh. Hạ Dương chợt mở miệng thử, âm thanh phát ra từ miệng hắn lại là âm thanh trẻ con mềm mại khiến hắn cũng khó tin: "Ta đây là bị làm sao vậy?"

"Bẩm bệ hạ, khi ngày tranh chấp với hoàng tử Dynick điện hạ không cẩn thận bị đụng vào đầu, ngài bất tỉnh mấy ngày làm cho thần lo lắng đến hỏng cả người rồi. Ngự y nói nếu ngài không tỉnh thì phải tiến hành trị liệu bằng máy móc." Anne vừa nói vừa lau nước mắt, hoàng hậu là cháu nội của nguyên soái Hạ Côn nếu gặp phải chuyện không hay thì cô biết phải làm sao đây.

Trong lúc mê mang nghe nàng nói như vậy làm Hạ Dương nhớ đến vào năm mình năm tuổi quậy phá như con khỉ, mỗi ngày đều tìm Dynick đánh nhau, có lần bị thương nghiêm trọng nhất chính là bị thương ở phần đầu mém xíu nữa là mạng cũng không còn. Sau lần đó để lại trên da đầu hắn một vết sẹo nhỏ cũng không quá dài.

Mà quan hệ của hắn và Dynick từ đó cũng trở nên như nước với lửa không cách nào tốt lên được.

Hoàng tử Dynick là em trai của Orcas bệ hạ năm nay 6 tuổi lớn hơn một tuổi so với Hạ Dương. Không nghĩ tới trời cao lại cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, thế mà cho hắn quay trở lại.

Hạ Dương ngẩn người lập tức phục hồi tinh thần: "Dynick thế nào rồi?"

Hắn nhớ mang máng năm đó Dynick cũng bị thương rất nghiêm trọng.

"Ách..... Dynick điện hạ bị ngã gãy chân, chỉ sợ phải ở trên giường nửa năm." Anne ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ Hạ Dương sẽ nhắc đến Dynick.

Hạ Dương lập tức trở nên ngốc: "Nghiêm trọng đến mức phải nằm trên giường nửa năm à? Bây giờ ta muốn đi xem cậu ấy thế nào tiện thể xin lỗi cậu ấy."

Oan gia nên giải không nên kết, trọng sinh trở về Hạ Dương không muốn gây thù chuốc oán với ai cả, không sợ đối phương là kẻ thù của mình ở kiếp trước, tâm trí dù sao cũng là của một người trưởng thành thành thục hắn sẽ không so đo với một đứa bé vị thành niên đâu.

"Bệ hạ, sau lần bệnh này ngài đã trưởng thành lên không ít....." Anne có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, chỉ chỉ đầu của hắn nói: "Chẳng qua vết thương trên đầu ngài còn chưa có lành hẳn. Chỉ sợ ngài bước xuống đất liền không trụ được, chỉ sợ không thể đi đến xin lỗi được đâu ạ."

Hạ Dương lúc này mới phát hiện bây giờ mình mới 5 tuổi không nên biểu hiện quá mức thành thục đành phải mặt dày bán manh: "Cô kia, cô giúp ta đưa quà xin lỗi đến cho anh Dynick. Nói cho anh ấy biết khi nào ta có thể xuống giường được rồi ta sẽ chạy qua trực tiếp nhận sai với anh ấy."

"Dạ được, được ạ. Chỉ cần hoàng hậu ngài nguyện ý ở trên giường dưỡng thương thật tốt, những chuyện khác đều dễ nói ạ." Anne liên tục đáp ứng chỉ trông ngóng vị chủ nhân nhỏ bé này an phận một chút.

Hiện giờ Hạ gia quyền thế ngập trời.

Ngay cả hoàng đế đều phải nể bọn họ năm phần, hoàng hậu đã là hoàng hậu tôn quý lại còn là cháu trai của nguyên soái Hạ Côn tất nhiên so với Dynick chỉ là hoàng tử vương thất thì cao quý hơn rất nhiều.

"Được~~" Hạ Dương nhẹ nhàng lên tiếng, đối với sự sắp xếp như thế cũng không có bất mãn.

Hắn không phải là người có chí lớn, đời trước ngồi ở vị trí hoàng hậu cả một đời, đến phút cuối cùng tất cả chỉ là công dã tràng*, may mắn có được cơ duyên được trọng sinh cho nên đời này hắn không muốn oán hận bất kì ai. Chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình, một lần nữa lựa chọn con đường cho chính mình, tính toán cho sự nghiệp cũng như tình thân, hy vọng những người thân yêu quý của mình đều có thể mạnh khoẻ, khác với kết cục đời trước là được rồi.

Đến mức vị trí hoàng hậu này, đời trước hắn khao khát thì đến đời này hắn lại chả muốn nó nữa.

Hạ Dương nghĩ thông suốt, tình cảm hắn dành cho chú Orcas trước nay đều là sự chấp nhất của trẻ con dành cho cha mẹ, không phải là tình yêu, tâm trạng ngăn cản Diệp Trăn trở thành hoàng hậu cũng là con cái muốn độc chiếm tình yêu thương của cha không muốn có thêm mẹ kế, sợ bị cướp đi vị trí quan trọng nhất, thân cận nhất trong lòng 'cha' mà thôi.

Cả đời này hắn chỉ muốn làm cháu trai của Orcas, làm vãn bối của hắn, hiếu thuận hắn cả đời.

Coi như tương lai sẽ có thêm một người thím nữa đi.....

Sau khi Hạ Dương nghĩ xong cũng vô cùng vui vẻ tiếp thu, hiếu thuận cả hai sẽ không giống đời trước gây rối khi thím xuất hiện nữa..... Rốt cuộc, người trưởng thành chính là thoát ra khỏi vỏ bọc của gia đình, độc lập đi ra ngoài.

Chú Orcas của hắn cũng cần phải có gia đình của mình, vợ và các con của mình.

Sau nay khi có các em trai em gái, hắn cũng sẽ là một anh trai ngoan ngoãn nghe lời giúp chú thím chăm sóc bọn chúng, giống như chú Orcas đã chăm sóc mình khi còn nhỏ vậy đó. Hạ Dương nhìn móng vuốt nhỏ nhỏ của mình vô số lần xuất thần nghĩ về tương lai đột nhiên đối với cuộc sống tương lau có vô số hi vọng cùng khát khao.

Có thể sống lại một lần nữa, thật là tốt biết mấy.

Trong lịch sử tiến hoá của nhân loại trong vũ trụ, nhân loại sớm phân chia trong hai loại giới tính có thêm ba chủng loại mới.

Trong đó, Beta chiếm tỉ lệ sinh cao nhất, cũng được cho là bình thường nhất. Tuổi thọ trung bình của bọn họ từ 100 tuổi đến 150 tuổi, bất kể là nam hay nữ đều có khả năng thụ thai mà tỉ lệ thụ thai giống nhau, kết hợp lẫn nhau chỉ có thể sinh ra Beta. Nhưng nếu Beta kết hợp với Alpha hoặc Omega thì có 30% tỷ lệ sinh được Alpha.

Tiếp theo là Alpha, tỉ lệ sinh của bọn họ chỉ đứng sau Beta, được đại biểu cho sức mạnh và giá trị tinh thần lực cao, trong đó Alpha nữ có tỉ lệ sinh sản cao hơn so với Alpha nam, có thể thụ thai cũng có thể khiến người khác mang thai cũng có thể đánh đâu Omega, nhưng các cô nàng Alpha đa số sẽ lựa chọn kết hợp với Beta hoặc Alpha nam mà không phải là Omega.
Alpha nam từ khả năng sinh đến năng lực đều vượt trội hơn Alpha nữ, có thể khiến người khác mang thai nhưng lại không thể mang thai, được cho là kẻ mạnh tuyệt đối.

Và loại khan hiếm nhất trong cả ba loại với tỉ lệ tử vọng cực cao, đó là Omega........

Nhưng bọn họ lại tồn tại năng lực sinh sản mạnh mẽ, bất kể là nam hay nữ đều có thể mang thai, kết hợp với Alpha sẽ có khả năng sinh ra Beta, Alpha và Omega. Tuổi thọ trung bình của Alpha và Omega là hơn 400 tuổi, nếu đánh dấu lẫn nhau có thể gia tăng thêm 100 tuổi yêu cầu là phải ỷ lại vào nhau.

Thống trị xã hội này chỉ có một số người.

AO kết hợp với nhau mới có thể sinh ra huyết thống có độ thuần khiết cao cho thế hệ AO về sau, nếu đời sau liên tục kết hợp huyết thống thuần kết liền có thể sẽ tiến thêm một bước nữa. AO có huyết thống thuần khiết càng cao thì sinh ra con cái có gen càng tốt, gen càng tốt tuổi thọ càng dài lâu. Tỷ lệ có thể sinh ra AO đời sau lại càng lớn, giá trị tinh thần lực cũng càng cao.

Đế Hậu Dias nhiều đời đều vì huyết thống thuần khiết nên sinh ra hậu thế chỉ toàn Alpha và Omega.

Nhưng Hạ Dương và Orcas là ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top