Chương 1: Phải chăng có sự khác biệt ?
"Bạn có nghĩ ... Tiểu Linh thật kỳ lạ."
Một giọng nói ngập ngừng qua loa đã phá vỡ sự im lặng của lớp học và đánh lạc hướng thành công các bạn cùng lớp. Mọi người vô thức nhìn cô gái ngồi phía trước. Với mái tóc đen buông lơi sau lưng, bộ đồng phục học sinh được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng của trường trung học Lanying vừa vặn chỉ để lộ ra tấm lưng xinh đẹp, thon thả của một cô gái.
(Truyện được dịch bới Fb SoBin Thảo Sơn)
Lanying High School là một trường trung học tư thục nổi tiếng ở Thành phố S. Học sinh theo học đều là các "cục vàng" của các tập đoàn, công ty lớn. Tất nhiên cũng có những học sinh đến học với mục tiêu là kỳ thi tuyển sinh đại học. Và Tiểu Linh - người được tuyển dụng đặc biệt cho tỷ lệ tuyển sinh đại học là một trong ba học sinh giỏi nhất.
Tiểu Linh rất trầm tính và so với các bạn cùng lớp, cô ấy nhỏ hơn bạn học ba, bốn tuổi. Người ta nói cô ấy là thiên tài, học nhảy cóc. Cô ấy thường đến thư viện của trường mỗi khi rảnh để học . điều đó khiến mọi người không muốn quen với cô.
Nhưng dù họ có không quen thuộc đến đâu thì họ cũng đã cùng cô học với nhau 1 học kỳ. Và hôm nay cô ấy ... thực sự kỳ lạ.
Hôm nay không khí cũng hơi kỳ lạ - có vẻ vô cùng buồn tẻ. Và bây giờ câu nói này khiến họ nhận ra rằng dường như bầu không khí buồn tẻ này đến từ các cô gái ở hàng ghế đầu.
Tiểu Linh nghe thấy giọng nói từ loa, đặt cây bút trên tay lên bàn và quay đầu lại nhìn họ. Một động tác đơn giản, nhưng tôi không biết tại sao họ không thể không lùi lại nửa bước.
Sau khi nhìn thấy mái tóc sẫm màu xuất hiện trên khuôn mặt đặc biệt trắng và vẻ ngoài điềm tĩnh giống hệt như thường lệ làm họ vô thức có một chút xấu hổ. Họ đã bị sốc!
Một lúc sau, ai đó vô thức thì thầm lại, "Có phải vì Trần Ái ÁI"
Lúc này, cô giáo trong bộ đồ chuyên nghiệp bước vào với khuôn mặt nghiêm túc. Lập tức các bạn học dừng nói chuyện ngay lập tức. Cô giáo nhìn quanh một lúc, và cuối cùng cô ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh - nguồn gốc của vấn đề. "Tiểu Linh, đến văn phòng với tôi."
Tiểu Linh ngoan ngoãn đứng dậy, và đi theo phía sau cô. Khi họ bước đi, mọi ngừoi lại thì thầm trong phòng học.
Khi đến văn phòng, khuôn mặt nghiêm túc của cô giáođã thư giãn một chút, nhưng vẫn có chút không hài lòng. Nhìn vào Tiểu Linh trước mặt mà không biết phải nói gì trong một lúc. Cô giáo thở dài và dịu giọng " Hình phạt đã giảm. "
" Học bổng của bạn bị hủy bỏ. Từ học kỳ tiếp theo, bạn phải bắt đầu trả học phí cho năm học tiếp theo. "
Hình phạt này không ảnh hưởng tới các học sinh khác của trường nhưng đối với Tiểu Linh nó có tầm quan trọng rất lớn.
Tiểu Linh là một đứa trẻ mồ côi, cô được vào trường nhờ thành tích học tập tốt nên đã dành được suất học bổng duy nhất.
(Truyện được dịch bới Fb SoBin Thảo Sơn)
Cô sống trong một ngôi nhà đổ nát ở một ngôi làng trong thành phố đang giải tỏa nhưng còn ngưng lại vì một vài trục trặc. Không kể đến bố mẹ cô, ngay cả những người họ hàng xa cũng không có.Cô chọn vào trường trung học Lanying vi có học bổng do trường cấp, học phí miễn phí và có một số trợ cấp sinh hoạt.
Nhưng bây giờ học bổng không còn nữa và tiền trợ cấp sinh hoạt đã bị hủy bỏ. Điều tồi tệ hơn nữa là cô phải trả học phí những năm còn lại. Là trường tư thục nổi tiếng nhất, Lan Ying chi hàng chục ngàn học phí mỗi năm. Làm thế nào mà cô có được đây? Tiểu Linh thầm nghĩ.
Khi cô nghĩ về gia đình Trần Ái Ái, đó là một gia đình có tiếng ở thành phố S. Họ đang buộc một đứa trẻ 15 tuổi không người thân mỗi năm đóng hàng chục ngàn học phí, thật đáng xấu hổ! Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tiểu Linh, cô giáo không thể không nói, "Xin lỗi, các giáo viên đã cố hết sức ..."
Đây là tất cả những điều kiện mà cô giáo và giám đốc đã đấu tranh cho cô. Yêu cầu ban đầu của gia đình Trần Ái Ái là đuổi học Tiểu Linh.
( Đây là học kỳ thứ hai của trường trung học. Kỳ nghỉ hè là học kỳ thứ ba. Việc đăng ký cho kỳ thi tuyển sinh đại học là học kỳ tiếp theo. )
May mắn thay, hiệu trưởng cảm thấy điều kiệ này quá tàn độc và đã nói chuyện với gia đình Trần Ái Ái để giành được kết quả này. Có thể nói đây là kết quả tốt nhất. Sau tất cả, gia đình Trần Ái Ái cũng chấp nhận mặc dù mọi người đều biết trò hề trước đây là một tay Trần Ái Ái đạo diễn.
Nghĩ đến điều này, cô giáo càng cảm thấy tội lỗi hơn. Cô ấy có thể lo lắng không biết Tiểu Linh suy nghĩ gì về số tiền này. Suy nghĩ hồi lâu cô Lâm nói " tôi sẽ trả tiền cho bạn trước, đây không phải là tôi giúp bạn. Đợi cho đến khi bạn có tiền thì hãy trả lại cho tôi. "
Tiểu Linh cảm thấy ngạc nhiên sau khi nghe nó.Khi rời khỏi văn phòng, Tiểu Linh thấy Trần Ái Ái đang dựa vào lan can và mỉm cười với cô ấy một cách bí ẩn. Tiểu Linh liếc nhìn cô mộtcái rồi lướt qua cô, như thể Tiểu Linh không nhìn thấy người trongsuốt này. Thấy vậy Trần Ái Ái đơ mất vài giây rồi lạnh lùng nói "Cô vẫn phải chiến đấuchống lại tôi chứ?"
Tiểu Linh khựng chân lại một lát rồi mặc kệ cô ta, bỏ về lớp.
Trở lại lớp học, Tiểu Linh coi như không có gì xảy ra mà tiếp tục làm bài tập.Vẻ bình tĩnh của cô khiến học sinh tự hỏi liệu họ có đoán sai không? Không phải giáo viên lớp gọi cô ấy đi vì vấn đề của Trần Ái Ái sao? Trần Ái Ái không phải là học sinh lớp của họ. Họ cũng không biết Tiểu Linh đã xúc phạm cô ấy như thế nào. CHỉ biết trước đó, Trần Ái Ái đã không ít lần gây rắc rối với cô ấy . Trong một lần, chân của Zhen Tiantian bị bong gân khi đang xô xát với Tiểu Linh, và rồi gia đình cô ta đến. Điều này quá rõ ràng. ngay cả người không thông minh cũng biết rằng mục tiêu của Trần Ái Ái là Tiểu Linh. Một người có thông tin tốt đã nghengóng được gia đình Ái Ái sẽ buộc nhà trường đuổi học Tiểu Linh cho nên họ đã thảo luận " liệu việc giáo viên lớp có tìm Tiểu Linh co phải vì điều này không?"
Nhưng nếu đây là sự thật, làm thế nào cô ấy có thể bình tĩnh như vậy?
Ngay khi lớp học buổi sáng kết thúc, Tiểu Linh đi về phía thư viện. Người trông thư viện đã quá quen thuộc với cô. Tiểu Linh đi thẳng đến hàng cuối cùng - tôn giáo và triết lý.
Hàng sách đó có rất ít aimượn, chỉ trong một góc, cô nhặt một quyển sách, cả người chìm trong bóng tối, dường như cả người bị bóng tối nuốt chửng, quản trị viên vẫn tự hỏi tái ao cô lại có hứng thú với nó. Đột nhiên anh cảm thấy hơi lạnh. Anh lẩm bẩm rằng hôm nay nhiệt độ không thấp, vậy thì tại sao? Một câu hỏi vẩn vơ, anh bỏ qua và tiếp tục công việc của mình.
Tiểu Linh đọc sách rất nhanh, một trang thường chỉ tốn hơn mười giây là đã xong. Điều này hiến mọi người tự hỏi liệu cô ấy có thực sự đọc chúng.
Chúa ơi ... Sau khi đọc cuốn sách "Nguồn gốc của tôn giáo châu Âu", cô ấy đóng cuốn sách lại và nhìn vào bàn tay phải mà không chớp mắt. Có vẻ như cô ấy không nhìn vào tay mình, mà nhìn vào thứ gì đó kỳ lạ. Hai tay từ từ đưa lên, ngẩng cao đầu và dừng lại trong không trung.Đôi mắt cô cũng từ từ di chuyển lên, nhìn vào không trung.Trong mắt người khác, hành động này dường như không thể giải thích được, nhưng trong mắt của Tiểu Linh, đó là một bức tranh hoàn toàn khác.
Những đường gân mỏng manh xuất hiện trong không khí trống rỗng, vắt chéo, giống như một lưới đánh cá tinh xảo, bàn tay cô tỏa ra một ánh sáng trắng sáng. Lưới đánh cá phồng lên vì chuyển động của cô. Một cảnh tượng méo mó hiện ra.Vấn đề này Tiểu Linh cũng mới gặp đêm qua. Vào một khoảnh khắc nào đó đêm qua, cô thức dậy bởi một thứ gì đó, mở mắt ra trong vô thức , và rồi thấy một cảnh tượng thay đổi thế giới quan của cô.
Một bức tranh từ từ xuất hiện trước mặt cô. Với vô số đường kẻ mỏng manh, không gian sụp đổ. Dường như không gian và thời gian đã ngưng lại khi bức tranh xuất hiện, mọi thứ trở nên rất ồn ào, vô số tiếng nói vang lên bên tai cô, những lời cầu nguyện khác nhau và âm thanh của các vị thần nhưng cô lại chẳng thấy ai cả. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người, một người từ trên trời rơi xuống.
Mọi thứ im lặng.
(Truyện được dịch bới Fb SoBin Thảo Sơn)
Nó giống như một cảnh trong một giấc mơ, cô ấy lại nhìn thấy mọi thứ một lần nữa nhưng là vào buổi sáng, vẫn có nhiều đường mỏng trong không khí, như cô đã thấy trước đây. Cơ thể cô có gì đó thay đổi nhưng cô lại không thể nhận ra nó là gì.Cô muốn biết thêm về những thay đổi đã diễn ra trong cơ thể mình, điều này ảnh hưởng đến cô ấy như thế nào, và những thứ này có mặt ở đâu?
Đột nhiên, cơ thể cô cứng đờ, những đường mỏng manh ấy nhấc những ngón tay cô lên rồi đột nhiên vỡ ra. Ánh sáng trắng mờ trong tay cô đột nhiên lan khắp cơ thể cô. Đó là khoảnh khắc mà Tiểu Linh - người đang dựa vào tường, biến mất
Người quản trị lạ lùng quay sang nói với Vũ Bảo. " quá nhanh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top