Kể từ ngày đó, thế giới của Yuko hoàn toàn sụp đổ, cậu trở nên ít nói và những cảm xúc của cậu đã bị mất đi. Không còn bất cứ thứ gì xung quanh có thể khiến cậu vui nữa, kể cả những quyển LN hay nhất.
Cậu vẫn đều đặn đến trường như một con rối gỗ vô cảm.
Cậu không có bạn, vì vậy không có bất ai an ủi hay chia sẻ nỗi đau trong trái tim. Cậu đã phải gồng mình chịu đựng chúng một mình, một gánh nặng quá lớn cho trái tim nhỏ bé.
Hôm nay cậu lại đến trường.
Còn những hai mươi phút trước khi vào tiết học đầu tiên tuy nhiên tất cả mọi học sinh đều đã đến gần như đông đủ.
Với một thói quen thường ngày, điều đầu tiên mà cậu làm là mở cặp và lôi một quyển LN mới mua vào hôm trước. Tuy nhiên trong lúc đó, cục tẩy cũng theo đó mà bị kéo theo, rơi xuống mặt đất. Nó lăn đến cạnh bên chân của một học sinh nữ đang tán chuyện cùng với những người khác. Nhận ra cục tẩy của cậu đang ở dưới chân, cô ta đã đá nó đi.
Cậu đứng dậy và đi nhặt lại cục tẩy trước khi nó lăn xa thêm đến một chỗ nào đó. Lũ con gái đang tám chuyện dừng lại và nhìn cậu với một đôi mắt lạnh lẽo.
"Nhìn cậu ta khiến tớ cảm thấy ngứa mắt quá. "
"..."
__________________________________
Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cậu cất sách vở để chuẩn bị trở về nhà, những học sinh khác cũng như vậy.
Nhưng cậu bỗng bắt đầu linh cảm thấy một điều gì đó kì lạ đang xảy ra. Bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhận thấy những chiếc lá đã ngừng rung động bởi những cơn gió, cánh chim trên bầu trời đã trở nên bất động, mọi thứ chìm vào một sự yên lặng đáng sợ.
Vào lúc đó, cậu nhận ra rằng thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn duy nhất một người không bị ảnh hưởng đó là cậu.
"Thứ gì đang xảy ra vậy...?"
Cả thế giới bỗng dưng chao đảo, tâm trí cậu bị tê liệt hoàn toàn và rơi vào trong bóng tối...
Đến khi lấy lại nhận thức, cậu cảm thấy một cơn đau đầu khủng khiếp và buồn nôn. Lấy lại cảm giác, cậu biết được cơ thể đang nằm trên một mặt đá cứng và lạnh ngắt.
Nơi mà cậu đang ở bên trong chắc chắn không còn là phòng học thân thuộc nữa. Thay vào đó là một căn phòng với hàng hà sa số những dòng chữ kì lạ, một ngôn ngữ không phải của thế giới cậu.
Những học sinh khác cũng đang ở đây. Chúng tỉnh dậy và bắt đầu trở nên hoang mang mất phương hướng, một số thì bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Tuy nhiên có một người đã lấy lại được sự bình tĩnh giống cậu. Đó là Takashi, một trong những học sinh nam được yêu mến nhất bởi đám con gái bởi quyền thế và vẻ ngoài bảnh trai của mình.
Vừa lúc đó, cánh cửa của căn phòng trắng tự động mở ra. Người bước vào đó đầu tiên là một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng. Cô ấy tự nhận mình là công chúa của vương quốc.
Yuko đã nghi ngờ rằng đây chính là một thế giới khác, nơi mà cậu ngỡ rằng sẽ chỉ xảy ra trong tưởng tượng giờ đã trở thành hiện thực.
Đúng như vậy, nơi này không còn là thế giới cũ. Cậu biết điều đó bởi thế giới cũ không hề tồn tại thứ được gọi là ma pháp. Công chúa tự xưng là Flora đã cho tất cả thấy điều mà cô ấy làm được với ma pháp.
Đã một vài ngày trôi qua kể từ hôm đó, những học sinh đã bắt đầu làm quen với hiện thực rằng chúng đang ở một thế giới khác. Flora, công chúa của vương quốc đã nói rằng chỉ có một cách duy nhất để trở về nhà. Đó là đánh bại quỷ vương, sinh mạng của hắn chính là thứ giúp tạo ra nguyên liệu để sử dụng ma pháp dịch chuyển không gian giữa hai thế giới.
Họ triệu hồi tất cả đến đây là vì lí do rằng quỷ vương sẽ trỗi dậy một lần nữa và tàn sát những con người ở vương quốc này từ lời tiên tri bốn trăm năm trước.
Chuyện đánh bại quỷ vương với những học sinh ở đây là hoàn toàn có thể. Bởi thế giới mà chúng sinh ra có phẩm chất cao hơn nơi này nên khi được triệu hồi tại đây đều sẽ được sở hữu những năng lực đặc biệt và mạnh mẽ.
Ngoại trừ cậu.
Cậu không có bất kì một năng lực nào, không hề hữu dụng trong việc đánh bại quỷ vương.
_______________________________
Yuko
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Chủng tộc: Con người
Cấp độ: 1
Thiên chức: không
Sức mạnh: 10
Ma pháp: 10
Kháng lực: 10
Kháng phép: 10
Thể lực: 10
Nhanh nhẹn: 10
May mắn: 0
Thông minh: 51
Kĩ năng:
-Thông hiểu ngôn ngữ.
Danh hiệu: Kẻ du hành giữa hai thế giới.
_________________________________
Cậu là kẻ duy nhất có chỉ số tài năng chỉ với hai chữ số.
Đó là lí do tại sao cậu phải nhận những ánh mắt khinh bỉ từ những kẻ trong cung điện và lũ bạn.
Cuộc sống vẫn không hề thay đổi. Dù cho ở đâu cậu vẫn là một kẻ khác biệt và bị người khác khinh thường xa lánh.
Những người duy nhất không như vậy nhỉ có nhà vua và công chúa Flora, đó một điều may mắn khi không phải tất cả đều nhìn cậu với một sự khinh thường.
"Tránh xa tôi ra! Đừng có ngồi ăn ở đây! Cậu không thấy chúng tôi đang ở đây sao???"
Trong căn phòng ăn rộng lớn với những chiếc bàn dài đặt đầy ắp thức ăn, một nhóm con gái mà cậu chọn chỗ ngồi gần đó đã lớn tiếng.
"Xin lỗi..."
Cậu chỉ biết đáp lại như vậy và rời đi và ngồi một mình trên một chiếc bàn dài mà không có ai ngồi ở đó, trước những nụ cười chế diễu của một vài học sinh khác. Dù vậy, cậu không còn bất cứ cảm xúc tiêu cực nào vì đã từ chối tất cả chúng. Không còn buồn nữa, không còn tức giận nữa bởi con tim cậu đã chết từ lâu
Ở đằng kia, Takashi, kẻ sở hữu năng lực của [Anh Hùng] đang mỉm cười với lũ con gái và khiến chúng điêu đứng cũng chính là kẻ ngầm bắt nạt cậu nhiều nhất.
Trong khi đang nhìn vu vơ, Flora, cô công chúa của vương quốc từ đầu đã tiến tới và ngồi ngay bên cạnh.
"Cậu lại ngồi đây một mình rồi."
Việc một cô công chúa xinh đẹp trạc tuổi hay ngồi cạnh cậu nhưng lúc như thế này đã khiến rất nhiều học sinh nam trong lớp nhìn cậu với ánh mắt không thiện cảm. Không thể hiểu được vì sao cô ấy lại dành nhiều sự quan tâm như vậy cho một kẻ không có năng lực như cậu.
"Tôi muốn được yên tĩnh."
Tuy nhiên cậu luôn tìm mọi cách để gạt bỏ sự quan tâm từ Flora, bởi có lẽ điều mà Flora đang làm chỉ bởi sự thương hại.
___________________________________
Cuối cùng Yuko đã quyết định rời khỏi cung điện để tiến ra thế giới bên ngoài bởi cậu cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Một kẻ vô dụng không có bất cứ một thứ sức mạnh nào và trở thành kẻ ăn bám và phải hứng chịu những thành kiến của người trong cung điện và sự khinh thường của những học sinh.
"Tại sao cậu lại muốn rời khỏi đây vậy?"
Flora sửng sốt trước quyết định được đưa ra bởi cậu.
"Vì tôi không muốn ở lại đây nữa..."
"Chí ít cậu phải cho ta biết lí do mà cậu muốn rời khỏi đây."
"Lí do đó... tôi đã vừa nói rồi."
"Nhưng còn bạn bè cậu thì sao?"
"Đừng nói những điều không liên quan đó nữa. Tôi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."
Công chúa đang tỏ ra bất lực với sự cứng đầu của cậu và khẽ thở dài.
"Khi còn ở đây, cậu sẽ được bảo vệ dưới quyền của hoàng tộc và triều đình. Thế giới ngoài kia không thể phù hợp để cậu có thể tồn tại, nhất là với độ tuổi của cậu, không, của chúng ta."
Flora chỉ hơn cậu một tuổi, tuy nhiên cô ấy đã tỏ ra chững chạc như một người phụ nữ trưởng thành. Và giờ đây chắc chắn cô ấy đang cho cậu những lời khuyên thật sự chân thành. Tuy nhiên, nó không đủ để khiến quyết định của cậu bị lung lay.
Ánh ban mai của buổi sáng chiếu qua khung của sổ căn phòng của Flora, soi lên khuôn mặt lạnh giá của cậu.
"Cô không thấy một kẻ không có năng lực như tôi chỉ là gánh nặng thôi sao? Tôi chắc chắn rằng không bất cứ một ai muốn chứa chấp một thứ rác rưởi vô dụng cả. Vậy nên... tôi cũng không muốn mọi người phải tốn công đến như vậy làm gì..."
Im lặng. Đó là tất cả. Bởi điều đó là một sự thật hiển nhiên nên Flora không thể chối cãi. Ánh mắt cố ấy khi nhìn cậu trở nên phức tạp. Một tiếng thở dài nữa không phải của cậu.
"Được rồi... nếu đó là thứ cậu muốn. Tuy nhiên trước đó, ta muốn đưa cậu thứ này."
Cô ấy đã đưa cho cậu một túi xu vàng.
"Hãy sử dụng nó thật khôn ngoan. Từ bây giờ trở đi, khi bước chân khỏi nơi này, đồng nghĩa với việc cậu đã mất đi sự bảo hộ của chúng ta, vậy nên, xin hãy bảo trọng."
Cậu rời khỏi cung điện không phải với những câu từ tạm biệt và những cử chỉ đưa tiễn của những người bạn, chẳng có gì dành cho cậu ngoài thứ ánh mắt vô cảm và những khuôn mặt ác độc có lẽ vì đang vui sướng khi tống được thứ ngáng đường vô dụng.
Một người duy nhất nói lời chào từ biệt và tiễn cậu khỏi cổng thành chính là công chúa Flora.
Cậu bước đi khỏi đó với không một chút lưu luyến hay do dự về thị trấn gần đó qua sự chỉ dẫn của công chúa lúc trước. Dù vậy trước mắt cậu chẳng hề có chút dự định nào cho tương lai, hay có lẽ là bởi không thể thấy một tương lai nào đằng trước cả.
Giữa phố đông tấp nập người qua lại của thị trấn, giữa những tiếng ồn ào và những thanh âm của vó ngựa giữa lòng đường cậu đã chợt dừng lại.
Có một nỗi sợ hãi đang bao trùm trong tim cậu, nỗi sợ khi chỉ có một mình cô độc giữa một thế giới lạ lẫm. Cậu vẫn là một đứa trẻ và không thể gạt đi chúng dù rất muốn bởi cậu không thể quay về cung điện nữa.
Dù có tiền trong tay nhưng chắc chắn không bao giờ có thể mua được thứ mà cậu cần, mà chỉ có thẻ tạm thời thay thế nó.
Ở thế giới có một tầng lớp gọi là nô lệ. Họ là những kẻ thiếu đi sự tự do và bị ràng buộc bởi người chủ, không thể làm trái bất cứ mệnh lệnh nào.
Sau khi dò hỏi xung quanh cậu đã tìm đến được địa điểm buôn bán nô lệ trong một căn hẻm tối. Đó là một nơi không bao giờ có ánh sáng mặt trời rọi đến và mùi ẩm mốc xông lên nồng nặc. Phía cuối con ngõ là một cánh cửa to lớn bằng kim loại hoen gỉ. Đứng canh nó là một người đàm ông cao to với những thớ cơ bắp cuồn cuộn nổi rõ qua lớp áo mỏng.
Cậu thận trọng tiến tới với những bước chân chậm rãi trong khi chuẩn bị sẵn tinh thần khi người đàn ông đó nhận ra sự hiện diện của cậu.
"Ê nhóc, nơi này không phải chỗ nên vào đây, rời khỏi đây ngay."
Hắn cất chất giọng ồm ồm khiến cậu cảm thấy sợ. Tuy nhiên thu hết cam đảm, cậu hỏi lại.
"Ở đây có phải là nơi bán nô lệ...?"
Hắn nhìn cậu một lượt từ đầu tới chân rồi bỗng đặt tay lên nắm cửa và mở cánh cửa ra.
"Vậy thì nhóc đến đúng chỗ rồi đấy, mời vào."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top