1.

Nhân vật chính:
1. Harumi – Nữ chính, người bị bắt nạt, tinh tế và dịu dàng.
2. Uzaki – Nam chính, người bắt nạt, lạnh lùng nhưng dần thay đổi.
3. Akira – Bạn thân của Harumi, luôn bảo vệ cô nhưng cũng bị bắt nạt vì đứng về phía Harumi.
4. Sora – Bạn thân của Uzaki, không tham gia vào việc bắt nạt nhưng không dám phản đối Uzaki.
5. Yuki – Người bạn duy nhất của Uzaki trong việc bắt nạt, nhưng là người có tấm lòng tốt.
6. Mika – Bạn của Harumi, luôn giúp cô vượt qua những khó khăn.
7. Rika – Bạn của Sora, xinh đẹp nhưng cũng khá độc ác.
8. Kenji – Bạn của Akira, luôn giúp đỡ Harumi trong mọi tình huống.
9. Rei – Một cô gái nổi bật trong trường, đã từng thấy Harumi và Uzaki tương tác và bắt đầu tò mò về mối quan hệ của họ.
10. Tomo – Bạn học của Uzaki, khá ngưỡng mộ anh nhưng không hiểu rõ lý do anh bắt nạt Harumi.
11. Lina – Bạn gái cũ của Uzaki, là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi trong hành vi của anh.
12. Yoshiko – Một trong những học sinh bị ảnh hưởng bởi hành động của Uzaki, nhưng cuối cùng đã chọn đứng về phía Harumi.
13. Nao – Một cô gái khác trong lớp, luôn tỏ ra quan tâm đến Uzaki nhưng bị anh ta từ chối.
14. Kaito – Một bạn học từ lớp khác, đã chứng kiến hành động của Uzaki và bắt đầu nghi ngờ về những gì anh làm.
15. Ayame – Một cô bạn thân của Harumi, cũng từng là mục tiêu bị bắt nạt nhưng quyết định không để nó ảnh hưởng tới cuộc sống.
16. Takumi – Một chàng trai tốt bụng trong lớp, luôn đứng ra bảo vệ những người yếu thế, đặc biệt là Harumi.
17. Nao – Bạn của Sora, không tham gia vào việc bắt nạt nhưng luôn thấy Uzaki hành động một cách lạ lùng.
18. Shinji – Bạn của Uzaki, là người luôn thúc đẩy Uzaki trong những trò đùa ác ý.
19. Karin – Một cô gái lãng mạn, luôn tỏ ra quan tâm tới Harumi và mong muốn cô có thể tìm được hạnh phúc.
20. Hiroshi – Bạn học của Uzaki, rất ngưỡng mộ anh nhưng dần dần nhận ra rằng Uzaki đang thay đổi và dừng lại.

Uzaki, dù luôn tỏ ra lạnh lùng và xa cách với mọi người, lại không thể ngừng chú ý đến Harumi. Cô ấy là một cô gái vui vẻ, dễ gần và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Mọi người xung quanh đều yêu mến Harumi vì tính cách ấm áp và dễ mến của cô, nhưng chỉ có Uzaki là người luôn làm ngơ và không quan tâm đến cô.

Từ khi bắt đầu học chung lớp, Uzaki đã bắt nạt Harumi. Anh không thèm quan tâm đến cô, thậm chí còn nói những lời lẽ lạnh nhạt và làm cho cô cảm thấy lạc lõng. Mỗi lần Harumi bị tổn thương, cô chỉ cười nhẹ và cố gắng tiếp tục làm bạn với mọi người. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, cô rất buồn vì không thể hiểu được lý do tại sao Uzaki lại đối xử với mình như vậy.

Một ngày nọ, Harumi quyết định dừng lại và không chịu để Uzaki làm tổn thương mình thêm nữa. Cô bước đến gần anh trong giờ nghỉ giải lao, một quyết tâm mới trong lòng.

"Uzaki, tại sao cậu luôn đối xử với mình như vậy?" Harumi hỏi, không giấu nổi sự thất vọng.

Uzaki nhìn cô một lúc, nhưng không trả lời ngay. Anh quay lại nhìn những người bạn xung quanh, đôi mắt lạnh lùng như thường lệ. "Cô không hiểu đâu," anh đáp, giọng vẫn khô khan.

Harumi không bỏ cuộc. "Tớ biết cậu không phải như vậy," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Cậu có thể lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng không phải với tớ, đúng không?"

Uzaki nhướng mày, cảm thấy một chút lo lắng. Anh chưa bao giờ nghĩ Harumi lại nhìn thấy những gì ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng của mình.

Và rồi, một ngày, khi Harumi vô tình nhìn thấy Uzaki đang ngồi một mình trên sân trường, vẻ mặt anh trở nên bất thường, cô quyết định tiến lại gần.

"Uzaki, sao vậy?" Harumi hỏi, ánh mắt dịu dàng.

Uzaki nhìn cô, bối rối một chút. "Không có gì," anh đáp nhanh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Harumi ngồi xuống cạnh anh. "Tớ không hiểu tại sao cậu lại lạnh lùng với mọi người như thế, nhưng tớ có thể hiểu nếu có lý do đằng sau đó."

Và rồi, Uzaki không thể giấu nổi sự thật trong lòng. Anh nhìn Harumi, sự lạnh lùng trong mắt dần phai đi. "Có thể tớ không muốn làm tổn thương ai, nhưng lại chẳng biết cách mở lòng với ai cả," anh thở dài. "Tớ đã từng mất rất nhiều thứ, và giờ đây tớ chỉ muốn giữ mọi thứ trong vỏ bọc lạnh lùng của mình."

Harumi mỉm cười, ánh mắt đầy hiểu biết. "Tớ hiểu rồi, Uzaki. Nhưng đừng tự tạo ra khoảng cách với những người muốn giúp đỡ cậu. Tớ sẽ ở đây, không phải vì muốn thay đổi cậu, mà chỉ vì muốn làm bạn với cậu."

Từ đó, mối quan hệ giữa Harumi và Uzaki bắt đầu thay đổi. Anh không còn bắt nạt cô nữa, mà dần dần, sự lạnh lùng trong Uzaki đã được xoa dịu bởi tình bạn chân thành từ Harumi. Cô giúp anh học cách mở lòng và tìm lại niềm tin vào những người xung quanh.

Dù vẫn mang trong mình một chút lạnh lùng, Uzaki đã học cách chia sẻ và cười đùa cùng Harumi, điều mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ là có thể. Câu chuyện của họ, từ những mâu thuẫn ban đầu, dần trở thành một tình bạn đẹp đẽ và sâu sắc.

Câu chuyện giữa Harumi và Uzaki bắt đầu từ những ngày đầu học chung lớp. Harumi, với tính cách tươi sáng và dễ gần, luôn cố gắng làm bạn với mọi người, nhưng điều đó không bao giờ dễ dàng với Uzaki. Anh ta luôn tỏ ra lạnh lùng, không bao giờ giao du hay trò chuyện với ai ngoài những người anh ta thật sự cần. Harumi là một trong những người đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lùng ấy và không hiểu lý do tại sao Uzaki lại như vậy.

Harumi đã sớm có một cảm tình đặc biệt với Uzaki, nhưng cô không muốn vội vã. Cô chỉ âm thầm lặng lẽ quan tâm, hy vọng một ngày nào đó Uzaki sẽ mở lòng và hiểu rằng cô không giống như những người khác. Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy bất an vì sự lạnh nhạt của anh, đặc biệt là khi anh luôn duy trì khoảng cách với cô.

Thời gian trôi qua, Harumi không ngừng quan tâm và làm những điều nhỏ nhặt để thể hiện sự quan tâm đến Uzaki. Mỗi khi cô thấy anh buồn bã, cô lại tìm cách giúp đỡ mà không mong đợi điều gì. Nhưng Uzaki vẫn luôn giữ thái độ xa cách và lạnh lùng, khiến Harumi càng cảm thấy cô đơn hơn trong tình cảm của mình.

Rồi một ngày, sau khi đã học chung lớp hơn một năm, điều bất ngờ xảy ra. Một cô gái tên Mei, người học cùng lớp với Uzaki, đã tỏ tình với anh. Mei là một cô gái thông minh, xinh đẹp và khá nổi bật trong trường. Đối với mọi người, cô ấy là một hình mẫu lý tưởng. Vì vậy, khi Mei tỏ tình với Uzaki, tất cả mọi người đều cho rằng họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Uzaki, dù trong lòng còn những suy nghĩ mơ hồ về Harumi, vẫn không thể từ chối Mei. Anh không muốn chấp nhận tình cảm mình dành cho Harumi vì sợ rằng nếu mở lòng với cô, anh sẽ mất đi sự tự do mà anh đã xây dựng trong suốt thời gian qua. Uzaki đồng ý với Mei chỉ để cố gắng xóa bỏ những cảm xúc trong lòng mình.

Kể từ khi Uzaki và Mei bắt đầu hẹn hò, Harumi không thể giấu được sự buồn bã trong lòng. Cô chứng kiến sự thay đổi của Uzaki, nhưng trái tim cô lại không thể ngừng lo lắng. Cô cảm thấy mình đã quá muộn màng, và những tình cảm âm thầm suốt thời gian qua không thể nào bộc lộ được.

Harumi quyết định tránh xa Uzaki, không vì cô không muốn anh hạnh phúc, mà vì cô không thể chấp nhận được việc anh đã chọn người khác thay vì cô. Cô buồn, nhưng cũng không muốn để Uzaki biết rằng cô đã từng hy vọng vào một điều gì đó giữa họ.

Mỗi ngày trôi qua, Harumi chỉ âm thầm nhìn Uzaki và Mei bên nhau. Điều này làm cô cảm thấy như trái tim mình đang vỡ vụn. Cô không muốn can thiệp vào mối quan hệ của họ, nhưng cũng không thể ngừng cảm thấy tổn thương.

Tình cảm giữa Harumi và Uzaki vẫn chưa bao giờ được thổ lộ, và khi anh ta bắt đầu hẹn hò với Mei, mọi thứ dường như trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Harumi không thể hiểu nổi lý do tại sao Uzaki lại không chọn cô, dù cô đã dành hết lòng mình cho anh. Cô quyết định giữ khoảng cách, để Uzaki và Mei được hạnh phúc.

Uzaki cũng nhận ra sự thay đổi trong Harumi, nhưng anh không dám đối diện với cảm xúc của mình. Anh không muốn làm tổn thương cô, nhưng cũng không muốn thừa nhận những gì mình cảm thấy. Anh cứ mải mê với mối quan hệ mới, không biết rằng Harumi đang gặm nhấm nỗi buồn một mình.

Và thế là câu chuyện của Harumi và Uzaki tiếp tục, đầy những cảm xúc chưa được thổ lộ và những khoảnh khắc buồn bã. Tình yêu của Harumi vẫn lặng lẽ, không nói ra, trong khi Uzaki dần nhận ra rằng có thể anh đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Một ngày, khi Uzaki đang ngồi trong lớp, anh cảm thấy không thoải mái. Mei, người bạn gái của anh, lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh anh, nhưng hôm nay, Uzaki lại cảm thấy một sự trống vắng. Anh không thể tập trung vào bài học, và những suy nghĩ của anh cứ quay quanh hình ảnh của Harumi. Anh nhận ra một điều mà trước giờ anh chưa bao giờ để ý: Mặc dù anh đã có Mei bên cạnh, nhưng trái tim anh lại không yên bình khi nghĩ về Harumi.

Harumi vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng và vui vẻ với mọi người, nhưng hôm nay, cô có chút buồn bã. Uzaki nhận thấy sự thay đổi đó. Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đột nhiên, anh thấy mình muốn biết chuyện gì đang xảy ra với cô, muốn hiểu cảm giác của cô, muốn gần gũi và chia sẻ với cô như một người bạn thực sự.

Sau giờ học, Uzaki quyết định tìm đến Harumi. Anh không biết mình làm vậy vì lý do gì, chỉ là cảm giác thôi thúc anh phải làm gì đó. Anh đến gần cô, nhìn thấy cô đang ngồi một mình ở góc sân trường, ánh mắt cô có chút u buồn.

"Harumi," Uzaki gọi, giọng anh không hề như những lần trước, lạnh lùng và xa cách, mà là đầy sự quan tâm, "Cậu sao vậy? Hôm nay trông cậu có vẻ khác."

Harumi ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn anh. Cô không hiểu vì sao Uzaki lại quan tâm đến mình như vậy, nhất là khi anh đang hẹn hò với Mei. Nhưng thay vì trả lời, cô chỉ cười nhẹ, cố giấu đi những cảm xúc đang đè nặng trong lòng.

"Không có gì đâu, chỉ là một ngày không vui thôi," Harumi đáp, cố gắng giữ cho giọng mình không lộ rõ sự thất vọng.

Uzaki nhìn cô, không nói gì thêm. Anh cảm thấy có một sự kỳ lạ trong không khí, như thể có một khoảng cách vô hình giữa họ mà anh không thể chạm tới. Nhưng anh cũng không thể đứng nhìn Harumi như vậy.

"Harumi, nếu có gì không vui, cậu có thể nói với tớ," Uzaki tiếp tục, "Mình là bạn mà. Mình muốn giúp đỡ."

Harumi nhìn anh, không thể tin được rằng Uzaki lại quan tâm đến mình theo cách này. Cô cảm thấy lòng mình rung động, nhưng đồng thời cũng có một sự khó xử. Cô không muốn phá vỡ mối quan hệ của anh với Mei, nhưng tại sao lại cảm thấy như vậy? Tại sao trái tim cô lại không thể dừng lại khi nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của Uzaki?

"Uzaki, cậu có bạn gái rồi mà," Harumi nói, giọng cô nghẹn lại, "Cậu không cần phải lo lắng về tớ. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Uzaki không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào mắt cô, rồi một lúc sau, anh thở dài.

"Thật ra... mình không muốn làm tớ mất đi tình bạn của chúng ta," Uzaki bắt đầu, giọng anh trầm xuống, "Mình không thể dừng lại nghĩ về cậu, Harumi. Cảm giác này... nó rất kỳ lạ. Và mình không muốn tiếp tục sống trong sự giả dối với chính mình."

Harumi nghe xong, trái tim cô như thắt lại. Cô nhìn Uzaki, đôi mắt cô mở to đầy ngạc nhiên. Mọi thứ như đang thay đổi trước mắt cô.

"Uzaki... nhưng cậu và Mei..." Harumi không biết phải nói gì, cô cảm thấy bị cuốn theo cảm xúc của mình, nhưng lại sợ làm tổn thương anh.

"Đúng, mình có Mei," Uzaki đáp, "Nhưng tình cảm của mình dành cho cậu... đó là một điều mà mình không thể phủ nhận. Cậu đã luôn ở đó khi mình cần, và mình không thể tiếp tục giả vờ không nhận ra tình cảm của mình."

Harumi đứng im lặng, không biết phải làm gì. Cô cảm thấy một cơn sóng cuộn trào trong lòng, giữa sự hạnh phúc và lo sợ. Cô đã mơ về giây phút này lâu rồi, nhưng cô không ngờ rằng điều này lại đến vào thời điểm này.

Uzaki bước lại gần hơn, ánh mắt anh giờ đã ấm áp hơn bao giờ hết.

"Harumi, mình xin lỗi vì tất cả những gì mình đã làm trước đây. Mình đã quá lạnh lùng và vô tâm với cậu," anh nói, "Nhưng mình muốn cậu biết rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn muốn bên cậu. Cậu có thể cho mình một cơ hội không?"

Harumi nhìn anh, nước mắt dâng lên trong mắt cô. Cô không biết phải trả lời như thế nào. Tình cảm của cô với Uzaki là một điều cô đã giữ kín bấy lâu, nhưng giờ đây, cô không biết liệu mình có đủ dũng cảm để bước vào một mối quan hệ đầy phức tạp như vậy hay không.

"Uzaki..." Harumi thì thầm, "Tớ không biết mình có thể làm gì, nhưng tớ sẽ luôn ở đây nếu cậu cần tớ."

Và thế là, lần đầu tiên sau bao lâu, Uzaki và Harumi đã mở lòng với nhau. Tình cảm của họ phát triển chậm, nhưng mỗi bước đi đều chân thành và đầy hy vọng. Câu chuyện của họ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự thay đổi, sự trưởng thành và lòng can đảm đối diện với những cảm xúc thật sự trong lòng.

Cả hai đều biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng, nhưng với sự tin tưởng và tình cảm chân thành, họ quyết định bước đi cùng nhau, dù còn nhiều thử thách phía trước.
Một ngày, khi lớp học đã kết thúc và mọi người bắt đầu dần rời đi, Harumi đang đứng thu dọn sách vở của mình, chuẩn bị về nhà. Bất ngờ, Uzaki tiến lại gần cô. Anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là một sự quan tâm và dịu dàng mà Harumi chưa từng thấy.

"Cậu... cậu đi về một mình à?" Uzaki hỏi, giọng anh có phần dịu lại, không còn cái vẻ lạnh nhạt như thường ngày.

Harumi ngẩng đầu lên, đôi mắt bối rối nhìn anh. "Ừ, tớ sẽ về một mình. Còn cậu?" Harumi trả lời, hơi ngạc nhiên vì sự chú ý của Uzaki.

"Ừm... Cậu đi cùng tớ nhé," Uzaki nói, mắt anh khẽ nhìn vào cô, và rồi bước lại gần. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Harumi, một cử chỉ mà trước đây anh chưa bao giờ làm. Harumi không khỏi ngượng ngùng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp.

Harumi chỉ biết gật đầu, không thể từ chối lời mời này. Khi họ bước ra ngoài cổng trường, Uzaki tiến lại gần hơn, tay anh vòng qua eo Harumi, kéo cô lại gần. Cảm giác này khiến Harumi bất ngờ và có chút bối rối, nhưng cũng có chút hạnh phúc lan tỏa trong lòng.

"Uzaki... tớ... tớ không biết phải nói gì nữa," Harumi lí nhí, tim cô đập mạnh khi cảm nhận được sự thân mật từ phía anh.

Uzaki mỉm cười nhẹ, anh quay sang nhìn Harumi. "Không cần phải nói gì đâu, m. Chỉ cần ở bên cạnh tớ thôi là được rồi," anh thì thầm, rồi nắm tay cô, kéo cô đi gần hơn.

Harumi cảm thấy cả người mình như run lên, nhưng lại không thể ngừng cảm thấy hạnh phúc. Những cử chỉ nhỏ nhưng đầy quan tâm của Uzaki khiến trái tim cô xao xuyến, và cô nhận ra mình đã yêu anh từ lâu rồi, chỉ là không dám thừa nhận.

Với những hành động này, tình cảm của Harumi đối với Uzaki ngày càng rõ ràng hơn. Nhưng, trái ngược với Harumi, Uzaki vẫn chưa hoàn toàn nhận ra tình cảm của mình. Anh vẫn còn giữ một chút khoảng cách, có thể vì quá tự ti hoặc không muốn đối diện với những cảm xúc phức tạp trong lòng.

Trong suốt thời gian tiếp theo, Harumi nhận thấy Uzaki đã thay đổi thái độ với mình nhiều hơn. Anh bắt đầu chú ý tới những cử chỉ của cô, đôi khi còn xoa đầu cô như một hành động thân mật. Mặc dù Harumi vẫn còn ngại ngùng, nhưng cô cảm nhận được rằng tình cảm giữa họ đang dần lớn lên.

Một hôm, khi đang đi cùng nhau ra ngoài trường, Mei – bạn gái của Uzaki – bất ngờ xuất hiện. Cô ta nhìn thấy Uzaki và Harumi đi bên nhau, tay trong tay, và không thể kiềm chế được cảm giác ghen tuông dâng lên.

"Uzaki, cậu đang làm gì vậy? Tại sao lại dành thời gian với m, không phải là với mình sao?" Mei không thể kìm nén được cơn giận, giọng cô đay nghiến và đầy đau khổ.

Uzaki nhìn Mei, nhưng không có gì thay đổi trong thái độ của anh. "Mei, tôi không thể tiếp tục nữa," Uzaki nói, giọng anh thẳng thừng nhưng không thiếu sự nhẹ nhàng. "Cảm giác của tôi dành cho cậu đã thay đổi rồi. Tôi thích ở bên m."

Mei đứng sững lại, không thể tin vào tai mình. Cô ta không thể hiểu tại sao Uzaki lại thay đổi như vậy. Cô bỏ đi trong im lặng, đau đớn vì lời nói của Uzaki.

Khi Uzaki quay lại, anh nhìn Harumi bằng một ánh mắt khác, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và tình cảm. Anh bước lại gần cô, tay nhẹ nhàng đặt lên eo Harumi và kéo cô lại gần hơn.

"Harumi, em ổn chứ?" Uzaki hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, có chút lo lắng.

Harumi nhìn anh, trong lòng có một cảm xúc khó tả. Cô không thể ngừng cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ. "Tớ ổn, cậu đừng lo," Harumi trả lời, môi khẽ mỉm cười.

Uzaki nhìn cô một lúc lâu rồi mỉm cười, không nói gì thêm. Anh nhẹ nhàng xoa đầu Harumi, một hành động rất tự nhiên và đầy yêu thương. "Đừng ngại, m. Tôi luôn ở đây."

Harumi không nói gì thêm, nhưng trong lòng cô, mọi thứ đã rõ ràng. Cô yêu Uzaki, và cuối cùng anh cũng đã nhận ra điều đó.
Uzaki bắt đầu để ý đến Harumi nhiều hơn. Cảm xúc của anh dần thay đổi, và mặc dù anh vẫn không muốn thừa nhận, nhưng những hành động nhỏ như xoa đầu, ôm eo, và cười cùng Harumi đã nói lên tất cả. Harumi cảm thấy mình ngày càng yêu Uzaki hơn, nhưng lại ngại ngùng vì không muốn đối diện với tình cảm của chính mình.

Mei, sau khi thấy sự thay đổi trong thái độ của Uzaki đối với Harumi, bắt đầu cảm thấy ghen tị. Cô cố gắng kéo Uzaki lại gần mình, nhưng dường như tất cả những hành động của cô đều trở nên vô nghĩa khi Uzaki dành sự quan tâm đặc biệt cho Harumi.

Một buổi chiều, trong khi cả nhóm đang trò chuyện ở công viên, Uzaki bất ngờ quay sang Harumi và nắm lấy tay cô. Harumi giật mình, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, nhưng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Uzaki. Cô không biết phải nói gì, chỉ biết cảm giác hạnh phúc đang dâng trào trong lòng.

Mei, nhìn thấy cảnh tượng này, lòng đầy bực tức. Cô không thể hiểu vì sao Uzaki lại thay đổi như vậy, vì sao anh lại quan tâm đến Harumi, người mà trước đây anh luôn lạnh lùng và hay trêu đùa. Nhưng dù thế nào, Mei cũng không thể ngừng ghen tuông, và cô quyết định phải làm điều gì đó để lấy lại sự chú ý của Uzaki.

Nhưng khi Harumi cảm nhận được tình cảm của Uzaki, cô không thể không cảm thấy hạnh phúc. Mặc dù ngại ngùng và không muốn đối diện với cảm xúc của mình, nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô biết rằng mình cũng đang dần yêu Uzaki.
Mei không thể ngừng cảm giác bực tức và ghen tuông khi nhìn thấy sự quan tâm của Uzaki dành cho Harumi. Cô quyết định không thể đứng yên thêm nữa và phải đối diện với Uzaki để làm rõ mọi chuyện.

Một buổi chiều, khi Uzaki đang đi dạo một mình trong công viên, Mei tìm cách tiếp cận anh. Cô đi đến gần và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Uzaki, vốn lạnh lùng với mọi người, nhìn thấy Mei và hỏi:

"Chuyện gì vậy, Mei?"

Mei cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang sôi sục vì cảm giác mất kiểm soát. Cô nhìn Uzaki, đôi mắt đầy quyết tâm.

"Uzaki," Mei bắt đầu, "cậu và Harumi... sao lại như vậy? Tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy hơn cả tôi? Tôi không thể hiểu được! Cậu và tôi trước đây có phải là một cặp không? Tại sao giờ cậu lại thay đổi?"

Uzaki nhìn Mei, đôi mắt vẫn lạnh lùng, nhưng trong đó có chút lạ lẫm, như thể anh đang nhìn nhận mọi chuyện theo một cách khác. Anh khẽ thở dài và trả lời, giọng anh bình thản nhưng đầy sự quyết tâm:

"Mei, chúng ta đã từng có một khoảng thời gian bên nhau, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Cậu là người tốt, nhưng tôi cảm thấy những gì mình dành cho Harumi khác hoàn toàn. Tôi không thể chỉ để cảm xúc của mình bị kìm nén mãi như thế. Harumi... cô ấy có một cái gì đó đặc biệt mà tôi không thể giải thích được."

Mei giật mình, không nghĩ rằng Uzaki lại nói những lời này. Cảm giác ghen tuông của cô trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng lẫn lộn với sự tổn thương. Cô không thể chịu đựng được khi thấy Uzaki dành tình cảm cho người khác, nhất là Harumi.

"Vậy là cậu đã quên tôi rồi sao?" Mei nói, giọng cô bắt đầu run rẩy, "Cậu thực sự định bỏ tôi để đến với cô ấy? Cậu đã từng hứa..."

Uzaki bước lại gần Mei, nhìn thẳng vào mắt cô. Anh không còn giữ thái độ lạnh lùng như trước, nhưng giọng anh vẫn nghiêm nghị:

"Mei, tôi không thể tiếp tục mối quan hệ này khi trong lòng mình không còn tình cảm. Cậu xứng đáng có người yêu thật sự, người sẽ yêu cậu vì chính con người cậu, không phải vì trách nhiệm hay vì bất kỳ lý do nào khác."

Mei đứng im, không nói thêm lời nào. Cô quay người đi, cảm giác như trái tim mình bị vỡ vụn từng mảnh. Những cảm xúc ghen tuông và tổn thương trào dâng, nhưng cô biết rằng, nếu Uzaki đã quyết định, thì mọi thứ đều đã quá muộn.

Uzaki nhìn theo Mei, ánh mắt của anh thoáng buồn. Nhưng anh biết rằng mình không thể tiếp tục kéo dài một mối quan hệ đã không còn cảm xúc thật sự. Anh quay lại và đi về phía Harumi, tâm trạng đã sáng sủa hơn, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Khi Harumi nhìn thấy Uzaki, cô không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Cô không dám hỏi, nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả. Uzaki đã có quyết định của riêng mình. Harumi không chắc mình có nên cảm thấy hạnh phúc hay lo lắng, nhưng cảm giác an yên trong trái tim cô là điều cô không thể phủ nhận.
Sau khi cuộc trò chuyện căng thẳng với Mei kết thúc, Uzaki càng dành nhiều thời gian hơn để gần gũi với Harumi. Anh không còn lạnh lùng như trước, và không còn những sự xa cách mà Mei từng thừa nhận trong quá khứ. Cảm giác gần gũi và thoải mái bắt đầu phát triển mạnh mẽ giữa họ. Harumi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong hành động của Uzaki, từ những cái nhìn ấm áp cho đến những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt như xoa đầu hay nắm tay.

Một buổi chiều, khi cả hai ngồi trên bậc thềm trường, trò chuyện về những điều giản dị, Harumi không thể không hỏi.

"Uzaki, cậu thật sự nghĩ gì về Mei?" cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng.

Uzaki ngẩng đầu lên, nhìn Harumi với ánh mắt dịu dàng. "Mei... cô ấy là một người tốt, nhưng những gì chúng ta có chưa bao giờ thực sự là tình cảm. Đôi khi, chúng ta yêu ai đó vì thói quen hoặc cảm giác cần phải yêu, nhưng không phải lúc nào đó cũng là tình yêu thật sự."

Harumi im lặng, đôi mắt hơi xao xuyến. Cô không thể không cảm thấy chút lỗi lầm khi nghĩ về Mei và cách cô ấy đã bị bỏ lại phía sau. "Vậy còn tôi...?" Harumi không thể giấu được sự ngập ngừng trong câu hỏi của mình.

Uzaki nhìn cô, không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhẹ nhàng vỗ về vai cô, cảm nhận sự lo lắng trong đôi mắt của Harumi. "Cậu có thể hiểu được cảm giác này của tôi, Harumi," anh nói, "Tôi đã từng rất khó chịu khi mọi người không thể hiểu đúng về cảm xúc của mình. Nhưng với cậu, mọi thứ thật sự khác biệt."

Harumi im lặng, cảm giác nhẹ nhõm cũng dần bao phủ tâm trí cô. Mặc dù mọi thứ giữa họ chưa thể gọi là rõ ràng, nhưng cô biết mình đã không sai khi tin vào cảm xúc của mình dành cho Uzaki. Cô không phải là một người yếu đuối, nhưng lúc này, khi đứng trước Uzaki, cô cảm thấy tim mình thật sự đập nhanh hơn.

Trong khi đó, Mei, sau một thời gian dài suy nghĩ và đau khổ vì sự từ chối của Uzaki, đã tìm thấy một người mới. Cô gặp Taro, một người bạn học mới từ lớp bên cạnh. Ban đầu, Taro chỉ đơn giản là một người bạn tốt, nhưng dần dần, họ bắt đầu chia sẻ những buồn vui và dần tiến lại gần nhau. Mei cảm thấy mình đã tìm được một người hiểu cô, một người mà cô có thể bắt đầu lại và không phải nhìn lại quá khứ.

Một ngày, khi cả ba – Uzaki, Harumi, và Mei – vô tình gặp nhau ở công viên, Harumi cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong Mei. Mei không còn vẻ buồn bã hay giận dữ như trước, thay vào đó là một nụ cười tươi tắn, ánh mắt hạnh phúc. Harumi nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: "Mei, cậu đã ổn chưa?"

Mei nhìn Harumi và mỉm cười. "Ừ, tôi ổn rồi," cô nói, "Tôi đã tìm thấy một người... người mà tôi nghĩ sẽ làm tôi hạnh phúc hơn. Cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên tôi, dù là trong những lúc tôi không phải người tốt nhất."

Harumi cảm thấy một sự nhẹ nhõm dâng lên trong lòng, dù trong lòng cô cũng không khỏi có chút cảm giác lạ lẫm. "Cậu xứng đáng có hạnh phúc, Mei," Harumi mỉm cười, "Chúc mừng cậu."

Mei không trả lời, nhưng ánh mắt của cô đã đủ để nói lên tất cả. Cô đã chấp nhận được sự thay đổi trong tình cảm của Uzaki và đã tự mình bước tiếp với cuộc sống mới. Harumi cảm thấy một phần lỗi do mình, dù cô biết mình không có lỗi trong chuyện này. Cảm giác tội lỗi vẫn lởn vởn trong đầu cô, nhưng cô cũng hiểu rằng trong tình yêu, mọi chuyện không phải lúc nào cũng theo kế hoạch.

"Uzaki," Harumi nói sau đó, khi chỉ còn hai người đứng cùng nhau. "Tôi không muốn thấy ai đau khổ vì mình nữa, dù là Mei hay ai khác."

Uzaki nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự thấu hiểu. "Cậu không làm gì sai cả, Harumi," anh nói, "Chúng ta chỉ là những người đang tìm kiếm hạnh phúc, và hạnh phúc có thể đến theo cách không ai ngờ."

Harumi cười nhẹ, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Tình cảm giữa cô và Uzaki vẫn còn nhiều điều chưa nói, nhưng ít nhất, lúc này, họ đã hiểu nhau hơn bao giờ hết. Mặc dù mọi chuyện không diễn ra như cô tưởng tượng, nhưng có những điều tốt đẹp hơn đang chờ đón cô phía trước.
Khi tình cảm giữa Uzaki và Harumi đang ngày càng trở nên rõ ràng, một thử thách mới đã đến với họ. Mặc dù Uzaki đã dành nhiều thời gian và sự quan tâm cho Harumi, nhưng một số cô gái trong trường, thấy được mối quan hệ đặc biệt này, lại bắt đầu cảm thấy ghen tị và tìm cách xen vào.

Một trong số đó là Ayumi, một cô gái xinh đẹp và tự tin, luôn có sự chú ý của mọi người xung quanh. Ayumi là một trong những học sinh nổi bật, và cô rất rõ về những cảm xúc của Uzaki đối với Harumi. Nhưng cô không thể chấp nhận được việc Uzaki chỉ dành sự quan tâm cho Harumi mà bỏ qua những cô gái khác.

Trong một lần tình cờ gặp nhau trong thư viện, Ayumi đã chủ động tiếp cận Uzaki. "Cậu biết không, Uzaki," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút lả lướt, "Cậu thật sự rất đặc biệt. Từ lâu, tôi đã ngưỡng mộ cậu. Nếu cậu muốn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh và chia sẻ những điều cậu cần."

Uzaki hơi bất ngờ trước lời tỏ tình này, nhưng anh không để cảm xúc chi phối. Anh chỉ cười nhẹ và đáp lại, "Cảm ơn, Ayumi. Nhưng tôi đã có người quan tâm rồi."

Ayumi không dễ dàng từ bỏ. Cô tiếp tục cố gắng gần gũi Uzaki trong các buổi học nhóm và thậm chí còn giả vờ cần sự giúp đỡ trong việc học để tạo cơ hội tiếp xúc nhiều hơn. Cô đã không ngừng thể hiện sự quan tâm đặc biệt dành cho Uzaki, khiến anh đôi khi cảm thấy khó xử.

Trong khi đó, Harumi, dù không muốn để tâm đến những hành động của Ayumi, lại không thể không nhận ra. Một hôm, khi đi cùng Uzaki qua hành lang, Harumi bất ngờ nhìn thấy Ayumi đứng gần anh, cả hai đang nói chuyện vui vẻ.

Mặc dù không có gì rõ ràng xảy ra, nhưng cái cách Ayumi đứng gần và cười nói làm Harumi cảm thấy một nỗi bất an trong lòng. Cô không thể không tự hỏi, liệu tình cảm giữa mình và Uzaki có thể bị thử thách bởi những cô gái khác?

Một ngày, khi chỉ còn hai người với nhau, Harumi quyết định mở lời. "Uzaki," cô bắt đầu, giọng có chút ngập ngừng, "Cậu có thích Ayumi không? Cậu có cảm thấy khó xử không khi cô ấy cứ suốt ngày làm phiền cậu?"

Uzaki nhìn Harumi, đôi mắt anh đầy sự chân thành. "Không, Harumi. Cậu không cần phải lo lắng. Cậu là người duy nhất tôi quan tâm. Ayumi chỉ là bạn học thôi. Cậu là người tôi muốn ở bên cạnh."

Harumi cảm thấy một phần nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng. "Tôi không muốn cậu bị rối bởi những người khác," cô nói nhỏ, "Tôi chỉ muốn chúng ta có thể bên nhau mà không có ai xen vào."

Uzaki kéo tay Harumi lại gần, nhìn vào mắt cô một cách nghiêm túc. "Tôi sẽ luôn ở bên cậu. Cậu là quan trọng nhất với tôi. Dù có bất kỳ ai khác, tình cảm tôi dành cho cậu là thật sự."

Những lời nói chân thành của Uzaki làm trái tim Harumi ấm áp hơn, nhưng điều này cũng không ngăn được những thử thách tiếp theo. Ayumi, dù biết rõ tình cảm của Uzaki dành cho Harumi, vẫn tiếp tục hành động lén lút để tạo khoảng cách giữa họ.

Thậm chí, trong một lần khác, Ayumi còn cố tình tạo một tình huống khi Harumi không có mặt. Cô mời Uzaki tham gia vào một buổi họp lớp không chính thức, với lý do là "chỉ muốn trò chuyện về việc học." Uzaki, dù không muốn nhưng cũng không thể từ chối, đã đến và phải chịu sự quan tâm thái quá từ Ayumi.

Harumi, khi biết được chuyện này, cảm thấy khó chịu và bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục như thế này hay không. Cô lo lắng rằng mình có thể làm Uzaki cảm thấy áp lực, và có thể sẽ làm mất đi sự tự do của anh.

Sau một vài ngày suy nghĩ, Harumi quyết định nói chuyện với Uzaki. Lần này, cô không đợi anh chủ động nữa mà quyết định mạnh dạn bày tỏ cảm xúc của mình. "Uzaki, tôi không muốn cậu phải cảm thấy khó xử vì tôi," Harumi nói, ánh mắt thành thật. "Cậu có thể tự do giao lưu với mọi người, tôi không muốn khiến cậu cảm thấy bị ràng buộc."

Uzaki nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, rồi anh nắm lấy tay Harumi và mỉm cười. "Harumi, cậu không phải lo lắng về điều đó. Tình cảm tôi dành cho cậu là thật. Cậu là người duy nhất tôi quan tâm, và tôi sẽ không để ai khác xen vào mối quan hệ của chúng ta."

Lúc này, Harumi cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Uzaki, và cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng ít nhất cô biết rằng tình cảm của Uzaki dành cho mình là vững chắc, và cô sẽ luôn là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh.
Một ngày, khi không khí giữa Harumi và Uzaki đang có phần lặng lẽ, Harumi bất ngờ hỏi Uzaki một câu hỏi mà từ lâu cô đã giữ trong lòng. Cô nhìn anh với ánh mắt mong chờ, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, "Uzaki, cậu có yêu mình không?"

Uzaki, vốn là người khá lạnh lùng và ít bày tỏ cảm xúc, bất ngờ bị câu hỏi này đẩy vào tình huống khó xử. Anh im lặng, không biết trả lời thế nào. Dù tình cảm anh dành cho Harumi không hề nhỏ, nhưng anh lại không muốn thừa nhận cảm xúc của mình vì sợ sẽ làm mọi thứ trở nên phức tạp. Vì thế, Uzaki chỉ cười nhẹ, cố gắng lảng tránh câu hỏi.

"Không có gì đâu, đừng lo," Uzaki nói, giọng có phần gượng gạo, rồi thay đổi chủ đề. Nhưng Harumi, mặc dù không nói gì thêm, trong lòng cô đã bắt đầu cảm thấy buồn bã.

Những ngày tiếp theo, Harumi cảm nhận rõ sự lạnh lùng và xa cách từ Uzaki. Cô bắt đầu tự hỏi liệu câu hỏi của mình có làm anh khó chịu hay không. Có thể, cô đã quá vội vàng và làm anh cảm thấy áp lực. Dù vậy, cô không thể ngừng suy nghĩ về câu trả lời mà mình mong muốn nhận được.

Ngày qua ngày, tâm trạng của Harumi càng trở nên u uất. Cô bắt đầu ít nói hơn, và sự vui vẻ trước kia dần dần biến mất. Những người bạn xung quanh cô, bao gồm cả những người thân thiết như Sora và Hana, cũng nhận thấy sự thay đổi trong cô. Harumi không còn cười nhiều như trước nữa, và đôi khi, cô lại lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thẫn thờ.

Sau khoảng hai tuần, tình trạng của Harumi ngày càng tệ hơn. Cô không thể giấu nổi sự buồn bã trong lòng, và cuối cùng đã quyết định nghỉ học để tự mình suy nghĩ và tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Cô nghỉ học suốt năm ngày liên tiếp, không muốn đối diện với bất kỳ ai, không muốn tiếp tục làm mọi người lo lắng về mình.

Uzaki, mặc dù lúc đầu không để ý nhiều, nhưng khi nhận ra sự thay đổi rõ rệt ở Harumi, anh bắt đầu lo lắng. Anh nhận thấy rằng cô không đến trường, và không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc trò chuyện nào từ cô trong suốt những ngày qua. Sự im lặng đó khiến anh cảm thấy bồn chồn.

Ngày thứ sáu, Uzaki quyết định tìm Harumi. Anh đến nhà cô, và khi nhìn thấy cô đang ngồi một mình trên ghế sofa, ánh mắt của cô vẫn đượm buồn, trái tim anh bắt đầu thắt lại. Harumi nhìn thấy Uzaki đứng ở cửa, và cô không thể che giấu nỗi buồn trong lòng mình. "Cậu đến đây làm gì?" cô hỏi nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói ấy chứa đầy nỗi thất vọng.

Uzaki bước vào và ngồi xuống bên cạnh cô. Anh không biết phải nói gì, nhưng sự im lặng giữa họ lúc này quá nặng nề. Sau một lúc lâu, Uzaki cúi đầu, giọng anh trầm xuống. "Mình xin lỗi, Harumi. Mình không cố ý làm cậu buồn. Mình... không biết phải nói gì khi cậu hỏi mình câu đó."

Harumi nhìn anh, đôi mắt cô ngấn lệ. "Thực ra, mình không muốn làm cậu khó xử. Mình chỉ muốn biết thôi, cậu có yêu mình không?" Harumi nói, giọng nghẹn ngào, "Nhưng nếu cậu không cảm thấy như vậy, mình... mình sẽ không ép buộc."

Uzaki thấy lòng mình chùng xuống, anh nhận ra rằng sự lạnh lùng và sự né tránh của mình đã làm tổn thương Harumi rất nhiều. Anh không muốn mất cô, nhưng lại không biết làm sao để thừa nhận cảm xúc của mình.

Đến cuối cùng, Uzaki đã quyết định nói ra những gì mình đã giấu kín. "Harumi... mình yêu cậu," anh nói, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, "Mình yêu cậu từ lâu rồi. Nhưng mình sợ rằng nếu mình thừa nhận điều đó, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn, và mình không muốn cậu phải chịu đựng thêm gì nữa."

Tuy nhiên, ngay khi vừa nói xong, Uzaki nhận ra một điều đáng tiếc. Harumi, người đã chờ đợi lời tỏ tình này lâu đến vậy, lại không có biểu cảm như anh mong đợi. Thay vào đó, cô chỉ ngước mắt lên nhìn anh, và sau đó... cô lặng lẽ đứng dậy.

"Mình cảm ơn cậu," Harumi nói, giọng cô nghẹn ngào, "Nhưng giờ thì... mình không còn cảm giác như trước nữa. Mình đã chờ đợi quá lâu rồi, và giờ thì... mình không thể tiếp tục như thế này nữa."

Uzaki, khi nhận ra rằng những gì anh vừa thổ lộ lại khiến Harumi cảm thấy đau lòng, cảm thấy nỗi hối hận sâu sắc. Anh bước lại gần, nhưng Harumi đã bước lùi lại, ánh mắt không còn nụ cười như trước. Cô không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa, bởi cô cảm thấy quá mệt mỏi.

"Xin lỗi, Uzaki. Nhưng mình không thể tiếp tục." Harumi nói một lần nữa, rồi quay người đi vào phòng, đóng cửa lại.

Uzaki đứng im lặng ngoài cửa, cảm nhận nỗi đau trong lòng mình. Anh đã lỡ mất cơ hội, và giờ thì tất cả đã quá muộn.
Sau lần tỏ tình thất bại ấy, Uzaki không thể ngừng suy nghĩ về Harumi. Mỗi ngày, anh đều cảm thấy trái tim mình nhói đau khi nhớ đến hình ảnh cô buồn bã, ánh mắt ngấn lệ. Uzaki không thể chấp nhận việc mất đi Harumi. Anh biết mình đã sai, và quyết tâm sửa chữa lỗi lầm này, bất kể phải làm gì.

Ngày hôm sau, Uzaki quyết định sẽ không bỏ cuộc. Anh đến trường sớm hơn thường lệ, chuẩn bị cho một ngày đặc biệt. Harumi vẫn đến trường như mọi khi, nhưng rõ ràng cô vẫn không vui vẻ như trước, tâm trạng vẫn rất nặng nề.

Uzaki quyết định bắt đầu từ những hành động nhỏ. Anh chủ động nói chuyện với Harumi, không còn lạnh lùng hay né tránh nữa. Mỗi khi thấy cô, anh sẽ hỏi han ân cần, dù biết rằng cô không muốn trả lời, nhưng anh vẫn kiên trì. Anh không thể chịu nổi cảnh Harumi xa cách mình.

Trong suốt cả tuần, Uzaki liên tục làm những điều nhỏ bé để chứng minh sự chân thành của mình. Anh cố gắng giúp đỡ cô trong những việc học hành, thậm chí còn cùng cô đi bộ về nhà sau giờ học, không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đi cạnh cô. Những điều này tuy đơn giản nhưng lại là tất cả những gì Uzaki có thể làm để thể hiện mình đã thay đổi.

Với mỗi ngày trôi qua, Harumi dần dần cảm nhận được sự kiên trì và chân thành của Uzaki. Cô bắt đầu nhận thấy rằng anh không còn lạnh lùng, không còn né tránh nữa. Mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô cảm thấy như có một sự thay đổi rõ rệt. Mặc dù những vết thương trong lòng vẫn chưa hoàn toàn lành, nhưng Harumi cũng cảm nhận được một sự an tâm khi có Uzaki bên cạnh.

Một ngày, sau khi tan học, Uzaki mời Harumi đi dạo. Lần này, anh không nói gì về tình cảm của mình, chỉ muốn cô có thời gian thư giãn và quên đi những lo toan. Họ cùng nhau đi dọc con đường vắng, những bước đi lặng lẽ nhưng đầy ý nghĩa.

Khi cả hai ngồi trên một bậc thềm nhỏ, Uzaki nhìn Harumi với ánh mắt chân thành, không còn vẻ lạnh lùng như trước. "Harumi," anh bắt đầu, giọng nói trầm và ấm áp, "Mình biết mình đã sai, và mình không thể thay đổi quá khứ. Nhưng mình sẽ làm mọi thứ có thể để khiến cậu hạnh phúc. Cậu có thể tha thứ cho mình không?"

Harumi im lặng một lúc, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Uzaki. Cô không còn thấy sự lạnh lùng hay tỏ ra kiêu ngạo từ anh nữa, mà chỉ có sự chân thành và sự quan tâm thật sự. "Cậu thực sự muốn làm vậy sao?" Harumi hỏi, giọng cô nhẹ nhàng.

"Ừ," Uzaki trả lời, "Mình sẽ làm tất cả để không làm cậu buồn thêm lần nào nữa."

Harumi nhìn anh, rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười, dù vẫn còn một chút ngại ngùng. "Thật ra, mình không thể trách cậu mãi được," cô nói. "Mình cũng... cũng muốn thử một lần nữa."

Đó là khoảnh khắc Uzaki chờ đợi suốt hai tuần qua, khoảnh khắc mà anh biết rằng tình cảm của mình đã được đáp lại. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Harumi, như muốn nói rằng anh sẽ không bao giờ buông tay cô nữa.

Ngày hôm đó, khi cả hai trở về nhà, Uzaki và Harumi không còn là hai người xa lạ nữa. Họ đã bắt đầu một mối quan hệ mới, dựa trên sự hiểu biết và cảm thông. Uzaki tiếp tục chứng minh cho Harumi thấy tình cảm chân thành của mình qua từng hành động nhỏ, và cuối cùng, tình yêu giữa họ cũng dần dần nở rộ.

Dù Harumi vẫn còn chút e ngại, nhưng cô biết rằng Uzaki sẽ không bao giờ làm tổn thương cô nữa. Và Uzaki, với tất cả sự kiên trì và chân thành, đã thành công trong việc chinh phục trái tim của cô. Họ bước đi bên nhau, không còn là kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt nữa, mà là hai người bạn, hai người yêu nhau, cùng nhau xây dựng một tương lai hạnh phúc.
Sau một ngày dài học tập, Uzaki và Harumi đang cùng nhau đi dạo trên con đường quen thuộc gần trường. Hai người vẫn tiếp tục chia sẻ những câu chuyện nhỏ, và Uzaki luôn cố gắng làm mọi thứ để khiến Harumi cảm thấy thoải mái và vui vẻ hơn. Tình cảm của họ dần dần phát triển, mặc dù Harumi vẫn còn chút e ngại. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ thay đổi vào một buổi chiều không như dự tính.

Khi họ đi qua một con hẻm nhỏ, một cô gái bất ngờ ngã trước mặt Uzaki. Cô gái này có vẻ khá lạ mặt, nhưng khuôn mặt cô lại đầy lo âu. Cô gái đứng không vững và suýt ngã, nhưng ngay lập tức Uzaki đã vươn tay ra để đỡ cô. Harumi, đi phía sau, vô tình nhìn thấy cảnh đó từ xa.

Khi Harumi thấy Uzaki đang đỡ cô gái lạ mặt, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Cô gái đó không chỉ cần Uzaki đỡ mà còn nở một nụ cười cảm ơn anh rất tình tứ, khiến Harumi cảm thấy như có một cảm giác xa lạ và lạ lẫm về mối quan hệ giữa họ. Cô đứng đó, hơi bối rối, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Harumi không thể chịu đựng nổi, cô vội vàng bước tới gần, khuôn mặt không giấu nổi sự khó chịu. "Cậu làm gì vậy?" cô hỏi, giọng có chút lạnh lùng. Cô nhìn Uzaki với ánh mắt đầy nghi vấn.

Uzaki ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên vì thái độ của Harumi. Anh chưa kịp giải thích thì cô gái lạ mặt đã mỉm cười và tự đứng vững. "Cảm ơn anh," cô gái nói, rồi nhanh chóng quay đi, để lại Uzaki và Harumi đứng lại với nhau.

Harumi nhìn Uzaki, không nói lời nào. Mắt cô có vẻ buồn và thất vọng, như thể cô đang nghi ngờ điều gì đó. Uzaki nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cô ngay lập tức.

"Harumi, đừng hiểu lầm," Uzaki vội vàng giải thích, "Cô ấy chỉ vấp ngã thôi, mình chỉ giúp đỡ một chút thôi mà."

Harumi không đáp lại ngay lập tức. Cô quay đi, cảm giác như một cơn sóng ập đến, khiến cô khó chịu và không thể ngừng nghĩ về cảnh tượng đó. Cô cảm thấy như Uzaki đang quá quan tâm đến người khác, và sự lo lắng trong lòng ngày càng lớn hơn.

"Vậy sao?" Harumi nói, giọng cô lạnh lùng, "Cậu chỉ giúp cô ấy một chút thôi, đúng không?"

Uzaki thấy rõ sự khó chịu trong giọng nói của Harumi và biết rằng cô đang ghen. Anh không thể hiểu tại sao, vì anh chỉ muốn giúp đỡ một người bị ngã, nhưng lại vô tình làm Harumi cảm thấy đau lòng.

"Harumi, đừng làm vậy," Uzaki nói, cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng Harumi rút tay lại.

"Chỉ là giúp đỡ thôi sao?" Harumi đáp lại, "Cậu làm vậy sao không nghĩ đến cảm giác của mình? Nếu là người khác thì có lẽ mình cũng không bận tâm, nhưng... khi là cậu, mình không thể không nghĩ tới." Cô nói xong, quay đi và bỏ đi một mình, không thèm nhìn lại.

Uzaki đứng đó, bất lực và bối rối. Anh không thể hiểu nổi vì sao hành động đơn giản của mình lại khiến Harumi cảm thấy tổn thương đến vậy. Anh vội vàng chạy theo, nhưng Harumi đã quá xa rồi.

Trong suốt quãng đường trở về nhà, Uzaki không thể ngừng suy nghĩ về lời nói của Harumi. Anh cảm thấy lo lắng và hiểu rằng mình đã làm điều gì đó khiến cô buồn. Nhưng anh không thể giải thích rõ ràng tại sao Harumi lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, chỉ là một sự giúp đỡ đơn giản mà thôi.

Ngày hôm sau, Harumi vẫn giữ im lặng. Cô không muốn gặp Uzaki, và anh biết rằng mình phải làm gì để giải quyết tình huống này. Uzaki không thể chờ đợi thêm nữa. Anh quyết định sẽ làm mọi thứ để chứng minh rằng anh chỉ quan tâm đến Harumi và rằng cô mới là người duy nhất trong lòng anh.

Sau một vài ngày tránh mặt nhau, Uzaki cuối cùng đã gặp Harumi trong một buổi chiều vắng vẻ. Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng Harumi không quay lại. Anh bước đến gần, nhẹ nhàng chạm vào vai cô.

"Harumi," anh bắt đầu, "Anh biết em đang buồn, và anh xin lỗi nếu điều anh làm khiến em đau lòng. Nhưng em phải hiểu, anh không có ý gì với cô gái đó. Anh chỉ muốn giúp đỡ thôi. Em mới là người quan trọng nhất đối với anh."

Harumi vẫn im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cô quay lại, đôi mắt cô đỏ hoe, như thể đã kiềm chế suốt mấy ngày qua. "Uzaki, em không muốn hiểu lầm cậu, nhưng em không thể ngừng cảm thấy khó chịu khi thấy cậu quan tâm đến người khác như vậy. Em không thể không nghĩ đến việc... nếu cậu cũng có tình cảm với cô ấy?"

Uzaki khẽ thở dài, kéo Harumi lại gần, ôm nhẹ cô vào lòng. "Harumi, cậu là người duy nhất mà anh quan tâm. Anh xin lỗi vì không làm cho em cảm thấy yên tâm. Anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh chỉ yêu một mình em."

Dần dần, Harumi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Uzaki. Mặc dù cô vẫn còn nghi ngờ và không thể hoàn toàn tha thứ ngay lập tức, nhưng cô hiểu rằng Uzaki đang làm tất cả vì mình.

"Em sẽ tin cậu," Harumi thì thầm, "Nhưng em cần thời gian."

Uzaki nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh biết rằng tình cảm giữa họ sẽ cần thời gian để phát triển, nhưng anh sẵn sàng chờ đợi, vì anh yêu Harumi.
Sau khi Uzaki và Harumi đã vượt qua hiểu lầm, mối quan hệ của họ dần trở nên gần gũi hơn. Tuy nhiên, tình yêu của họ lại bị thử thách khi một người mới xuất hiện và cố tình xen vào giữa họ.

Cô gái đó tên là Mika, là một học sinh chuyển đến từ một trường khác. Mika có vẻ ngoài thu hút, tính cách năng động và không ngần ngại thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến Uzaki. Cô ta bắt đầu tiếp cận anh một cách mạnh mẽ, liên tục tìm cách nói chuyện và tạo cơ hội để ở bên cạnh Uzaki. Mặc dù cô ta biết rõ về mối quan hệ giữa Uzaki và Harumi, nhưng vẫn cố tình thể hiện thái độ thân mật và sẵn sàng lôi kéo sự chú ý của Uzaki.

Uzaki không muốn làm tổn thương Harumi, nhưng Mika không dễ dàng bỏ cuộc. Cô ta liên tục xuất hiện trong các buổi học, bữa ăn, thậm chí là những lúc nghỉ giải lao. Mika cũng cố gắng khéo léo tỏ ra quan tâm Uzaki, bất kể những ánh nhìn ghen tuông và bối rối từ Harumi. Thỉnh thoảng, Mika còn cố gắng chen vào các cuộc trò chuyện giữa hai người, tạo ra một bầu không khí căng thẳng.

Harumi cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Uzaki. Anh vẫn đối xử với cô một cách nhẹ nhàng, nhưng đôi lúc, Harumi không thể không nhận ra ánh mắt và sự chú ý của anh dành cho Mika. Cảm giác bất an dần dâng lên trong lòng Harumi. Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với việc phải đối mặt với Mika và những tình huống khó xử này.

Một buổi chiều sau giờ học, khi Harumi nhìn thấy Uzaki và Mika đang đứng trò chuyện và cười đùa bên nhau, trái tim cô như thắt lại. Mặc dù cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô không thể ngừng nghĩ về những gì đang xảy ra. Cô cảm thấy mình bị bỏ rơi và trở nên vô nghĩa trong mối quan hệ này. Thậm chí, cô cảm thấy những nỗ lực để hiểu và tin tưởng Uzaki dường như không còn ý nghĩa nữa.

Khi Uzaki phát hiện Harumi đang đứng nhìn từ xa, anh vội vàng chạy lại gần để giải thích. "Harumi, không phải như em nghĩ đâu," anh nói, giọng lo lắng.

Tuy nhiên, Harumi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào. Cô đã quá mệt mỏi với việc phải chứng tỏ tình cảm của mình và quá đau khổ vì sự xuất hiện của Mika. "Đừng nói nữa," Harumi nói, giọng cô lạnh lùng, "Em không muốn nghe lời giải thích nữa đâu."

Harumi quay lưng và bỏ đi, không cho Uzaki cơ hội giải thích. Uzaki đứng đó, cảm giác bối rối và hối hận trào dâng. Anh không ngờ rằng hành động của mình lại khiến Harumi cảm thấy như vậy. Anh chạy theo cô, nhưng rồi lại dừng lại, không biết phải làm gì.

Ngày hôm sau, Harumi không đến trường. Cô đã nghỉ học vì cảm thấy quá mệt mỏi. Trong suốt năm ngày tiếp theo, Harumi không xuất hiện ở trường. Uzaki cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh đã cố gắng liên lạc với cô, nhưng Harumi không trả lời. Mỗi lần anh nghĩ đến cô, trái tim anh lại nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi.

Cuối cùng, sau một tuần vắng mặt, Harumi trở lại trường. Cô vẫn tỏ ra lạnh lùng và không muốn trò chuyện với Uzaki. Mặc dù Uzaki đã hết lòng xin lỗi và giải thích, nhưng Harumi không thể nào lấy lại niềm tin như trước. Cô cảm thấy kiệt sức vì phải chịu đựng sự xuất hiện của Mika và cảm giác bị bỏ rơi. Harumi hiểu rằng mình không thể tiếp tục như vậy nữa.

Một ngày, sau giờ học, Harumi tìm đến Mika và hỏi thẳng. "Cậu có ý định gì với Uzaki không?" cô hỏi, giọng kiên quyết.

Mika nở một nụ cười tự mãn. "Cậu phải lo lắng điều đó sao?" Mika đáp, "Mình chỉ muốn làm bạn với Uzaki thôi mà."

Nhưng Harumi không tin lời Mika. Cô biết rõ mục đích của Mika không phải chỉ là làm bạn. Cảm giác bất an trong lòng Harumi càng lúc càng lớn. Cô không muốn tiếp tục sống trong sự nghi ngờ và đau khổ.

Ngày hôm sau, Harumi quyết định nói chuyện với Uzaki một lần cuối cùng. Cô gọi anh ra một góc yên tĩnh của trường. "Uzaki," cô bắt đầu, "Em không thể tiếp tục như vậy nữa. Cảm giác này khiến em rất mệt mỏi. Em không thể sống trong bóng tối của những sự hiểu lầm và ghen tuông mãi."

Uzaki nhìn cô, cảm nhận được sự quyết tâm trong ánh mắt Harumi. "Harumi, anh xin lỗi. Anh không muốn em cảm thấy như vậy, nhưng anh không thể làm gì để thay đổi những gì đã xảy ra."

Harumi hít một hơi sâu và cười nhẹ, dù nụ cười đó không mấy vui vẻ. "Cậu không phải xin lỗi. Chính em mới là người đã thất bại trong mối quan hệ này. Em mệt mỏi rồi."

Và đó là lúc Harumi quyết định kết thúc mọi thứ. Cô ra đi mà không một lần ngoái lại, để lại Uzaki đứng đó, trong sự đau đớn và hối hận.

Cảm giác bất lực và tội lỗi đè nặng lên Uzaki. Anh biết rằng mình đã làm tổn thương Harumi quá nhiều và không thể cứu vãn mối quan hệ này. Trong khi đó, Mika vẫn luôn ở đó, như một sự hiện diện không thể thiếu, nhưng trái tim Uzaki giờ đây chỉ còn trống rỗng.
Sau khi Harumi quyết định kết thúc mọi thứ với Uzaki, anh cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn. Mỗi ngày trôi qua, sự trống rỗng trong anh ngày càng lớn dần, và những lời nói của Harumi vẫn văng vẳng trong tâm trí. Uzaki không thể chịu đựng được sự mất mát và quyết định tìm cách lấp đầy khoảng trống ấy.

Mika, người luôn ở bên cạnh và không ngừng cố gắng thu hút sự chú ý của Uzaki, đã trở thành người mà anh tìm đến để giải tỏa nỗi buồn. Dù biết trong lòng mình vẫn còn hình bóng của Harumi, Uzaki cố gắng thuyết phục bản thân rằng Mika là người sẽ thay thế được cô. Cô ấy luôn ở đó, lắng nghe và chăm sóc anh, nhưng mỗi khi Uzaki nhìn vào mắt Mika, anh lại cảm thấy một khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy.

Trong khi đó, Harumi vẫn không thể quên được Uzaki, dù cô luôn tỏ ra mạnh mẽ. Mỗi khi nhìn thấy anh đi cùng Mika, trái tim cô lại đau đớn. Cảm giác mất mát càng trở nên rõ ràng hơn khi cô nhận ra rằng Uzaki đang cố gắng thay thế cô bằng một người khác. Cô gắng không để mình gục ngã, nhưng nỗi buồn vẫn đeo bám.

Một buổi chiều, khi Harumi vô tình nhìn thấy Uzaki và Mika đứng cạnh nhau cười nói vui vẻ, cô không thể ngăn mình khỏi cảm giác đau đớn. Đôi mắt Harumi trở nên mờ đi, và cô không thể giấu được sự buồn bã. Uzaki nhìn thấy cô từ xa, nhưng không nhận ra sự đau khổ trong ánh mắt của Harumi.

Tuy nhiên, một ngày, trong một tình huống không ngờ, Harumi và Uzaki chạm mặt nhau. Uzaki nhận ra rằng Harumi không còn tỏ ra lạnh lùng như trước. Cô đứng đó, một mình, ánh mắt không còn cứng rắn mà đầy sự yếu đuối. Và rồi, Uzaki thấy cô lặng lẽ khóc.

Trái tim Uzaki như thắt lại. Mọi cảm giác về Mika và những cuộc trò chuyện vô nghĩa biến mất khi anh nhận ra rằng mình vẫn yêu Harumi, yêu cô sâu đậm đến mức không thể sống thiếu cô. Anh không thể đứng nhìn cô đau đớn như vậy, và điều này khiến anh nhận ra rằng Mika chỉ là sự thay thế tạm thời, còn Harumi mới là người anh yêu thương nhất.

Uzaki bước nhanh đến gần Harumi, cúi xuống và nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô. "Harumi, anh... anh thật sự không biết mình đã làm em đau đến thế. Anh xin lỗi," anh nói, giọng nghẹn ngào.

Harumi không nói gì, nhưng trong lòng cô, mọi thứ đã rõ ràng. Cô không thể tiếp tục sống trong bóng tối của quá khứ, và không thể tiếp tục đau khổ vì một tình yêu mà cô không thể có. Nhưng khi nghe Uzaki nói lời xin lỗi, trái tim cô dường như thổn thức trở lại.

"Em không muốn nghe lời xin lỗi nữa. Em đã mệt mỏi rồi," Harumi nghẹn ngào. "Nhưng em vẫn không thể quên anh. Dù em có cố gắng thế nào, trái tim em vẫn luôn hướng về anh."

Uzaki nghe những lời ấy, và mọi thứ dường như lắng đọng lại. Anh kéo Harumi vào lòng, ôm cô thật chặt. "Em không phải quên anh. Anh sẽ không để em một mình nữa," Uzaki thì thầm. "Anh yêu em, Harumi. Anh yêu em từ lúc nào không nhớ nữa, nhưng anh biết anh không thể sống thiếu em."

Harumi nhìn vào mắt Uzaki, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tháng, cô cảm nhận được sự chân thành trong lời anh nói. Cô không còn muốn cãi lại, không còn muốn giấu diếm cảm xúc của mình. Harumi gật đầu nhẹ, mỉm cười trong nước mắt.

"Em cũng yêu anh, Uzaki. Em yêu anh nhiều lắm."

Và đó là khoảnh khắc mà họ tìm thấy nhau lần nữa. Uzaki không còn tìm kiếm ai khác, không còn cố gắng thay thế Harumi bằng Mika hay bất kỳ ai. Harumi, mặc dù đã bị tổn thương, cũng không ngần ngại mở lòng lần nữa.

Tình yêu của họ không hoàn hảo, nhưng đó là tình yêu chân thành, vĩnh cửu. Cả hai đã vượt qua những thử thách và đau khổ, và cuối cùng, họ nhận ra rằng chỉ có nhau là điều quan trọng nhất. Mối quan hệ của họ không còn là những hiểu lầm, không còn những ngờ vực. Họ cùng nhau viết nên câu chuyện của mình, đầy yêu thương và hạnh phúc.

Câu chuyện của Uzaki và Harumi là một câu chuyện tình yêu mà dù phải đối mặt với bao thử thách, họ vẫn luôn quay lại với nhau, vì tình yêu của họ là mãi mãi.
-10642 words-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top