7. Khoảnh Khắc Đêm Tĩnh Lặng

Bầu trời Inazuma đã nhuộm màu tối, ánh trăng như ánh sáng yếu ớt chiếu rọi qua những tán cây. Trên con đường gập ghềnh, Xiao và Zhongli đi bên nhau, đôi lúc gió thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh của đêm. Cả hai không vội vã, nhưng trong không khí giữa họ vẫn là sự im lặng đầy suy tư.

Những bước chân của Xiao vang lên đều đặn, đôi mắt hắn nhìn về phía trước với vẻ mặt không thể đọc được, nhưng trong lòng hắn lại đang chất chứa rất nhiều suy nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Kazuha và Scaramouche, đôi vợ chồng đặc biệt mà hắn vừa mới gặp, thật sự đã khiến hắn bận lòng hơn hắn tưởng. Họ là hai con người rất khác nhau, nhưng lại có một sự kết nối nào đó rất mạnh mẽ mà Xiao không thể phủ nhận.

"Ngươi nghĩ sao về họ?" Xiao bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa họ. Câu hỏi của hắn đơn giản, nhưng lại đầy ẩn ý.

Zhongli không vội trả lời ngay. Ông dừng bước, đôi mắt vàng của mình nhìn vào đêm tối, nơi những ánh sao lấp lánh. Ông nhếch môi, và khi nói, giọng của ông nhẹ nhàng, mang theo sự suy tư sâu sắc.

"Có vẻ như Kazuha và Scaramouche đã tìm thấy một cách để đối diện với số phận của mình." Zhongli nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi bầu trời. "Dù họ là những người có tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng một cách kỳ lạ, họ lại bổ sung cho nhau rất hoàn hảo."

Xiao nhíu mày, không hoàn toàn đồng ý với cách nhìn nhận của Zhongli. Hắn là một người luôn đánh giá mọi thứ qua một lăng kính lạnh lùng và sắc bén "Họ có vẻ như đang giả vờ hòa hợp," Xiao nói, giọng điệu đầy sự hoài nghi "Dù vậy, dường như cả hai đều có một sự kiềm chế, một thứ gì đó giữ họ lại gần nhau nhưng cũng tạo ra khoảng cách."

Zhongli quay sang nhìn Xiao, ánh mắt ông ẩn chứa sự thấu hiểu mà chỉ có những người từng sống lâu năm như ông mới có thể cảm nhận. "Cậu không nhìn ra sao?" ông hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng kiên quyết. "Kazuha và Scaramouche, dù có thù hận hay những mâu thuẫn, họ vẫn không thể tách rời nhau. Đó là một loại gắn kết mà chỉ có thời gian mới có thể bộc lộ hết."

Xiao không trả lời ngay, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, nơi bóng tối và ánh sáng hòa quyện. "Ngươi có tin vào số phận không?" hắn hỏi, giọng trầm và đầy suy tư.

Zhongli mỉm cười, một nụ cười ấm áp mà bình thản. "Số phận là thứ khó có thể lý giải bằng lý trí," ông đáp. "Nhưng nếu có một điều chắc chắn, thì đó là... những linh hồn như họ, dù có đi đâu, vẫn sẽ tìm thấy đường quay về với nhau."

Xiao im lặng, lời của Zhongli như một câu trả lời không hoàn chỉnh, nhưng lại khiến hắn cảm thấy một chút an ủi. Dù có thế nào, con đường mà Kazuha và Scaramouche đang đi sẽ luôn có những dấu vết của sự kết nối mà cả hai không thể phủ nhận.

"Cậu có nghĩ họ sẽ hạnh phúc không?" Xiao hỏi lại, lần này giọng hắn nhẹ nhàng hơn, như thể đang bộc lộ một phần của sự thắc mắc trong lòng.

Zhongli nhìn vào mắt Xiao, một ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt vàng của ông. "Nếu họ hiểu và chấp nhận lẫn nhau, thì họ sẽ tìm được hạnh phúc theo cách riêng của mình."

Xiao không đáp, chỉ tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng hắn có một chút cảm giác ấm áp. Có thể đôi khi hạnh phúc không phải là sự hòa hợp hoàn hảo mà là việc tìm thấy người mà dù có thế nào bạn vẫn không thể tách rời.

Cả hai tiếp tục bước đi trong màn đêm, câu chuyện vẫn như một tiếng thì thầm nhẹ nhàng giữa những chiếc lá rơi. Trong lòng họ, những câu hỏi chưa có lời giải, nhưng lại không còn quá quan trọng. Họ hiểu rằng mỗi người có một con đường riêng để đi, và trong hành trình đó, có những mối liên kết không thể tách rời, dù có bất kỳ điều gì xảy ra.

Sau khi Xiao và Zhongli rời đi, không khí trong phòng dường như vơi đi chút ít, nhường lại sự im lặng giữa Kazuha và Scaramouche. Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ánh sáng từ ngọn đèn duy nhất trong góc dần mờ nhạt, phản chiếu lên những tấm ván gỗ cũ kỹ.

Scaramouche nằm trên chiếc giường của mình, mắt nhìn lên trần nhà, nhưng không hề ngủ. Thực tế, hắn cảm thấy một cảm giác lạ lùng khi phải đối diện với bóng tối. Tất cả mọi thứ vẫn vương vấn trong tâm trí hắn từ những lời nói của Xiao của Zhongli, cho đến cảm giác khó chịu trong lòng khi phải tạm biệt.

Kazuha nằm ở phía bên kia của chiếc giường rộng lớn. Cả hai tách nhau ra một khoảng không gian nhỏ, dường như không ai muốn phá vỡ sự yên lặng này. Cảm giác cách xa dù chỉ một chút thôi vẫn khiến không khí giữa họ trở nên lạ lẫm.

Tuy nhiên trong bóng tối Kazuha vẫn có thể nghe thấy hơi thở của Scaramouche. Cái cảm giác quen thuộc ấy làm anh cảm thấy yên lòng, dù chỉ là một chút.

"Ngủ đi Scara" Kazuha lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng mang theo chút lo lắng lạ lùng "Đừng để ta tức giận nữa lần sau có thể sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

Scaramouche hơi giật mình quay lại nhìn Kazuha từ trong bóng tối, nhưng vẫn không nói gì. Hắn biết rõ Kazuha đang ám chỉ về những trận cãi vã mà cả hai đã trải qua, đặc biệt là sự giận dỗi của Kazuha trước sự kiên quyết của Kazuha và những quyết định mà Scaramouche luôn cảm thấy không công bằng.

"Ta không phải là con chó của ngươi Kazuha" Scaramouche đáp, giọng hắn mang đầy sự kiêu ngạo nhưng không kém phần mệt mỏi " Ngươi không cần phải lo lắng về ta."

Kazuha hơi mỉm cười, giọng anh nhẹ nhàng đầy sự thấu hiểu "Ta không lo lắng nhưng ta không muốn ngươi thức mãi không phải vì ta mà là vì chính ngươi thôi." Kazuha cười khẽ, mắt anh chậm rãi khép lại, như thể đang mơ màng về một điều gì đó mơ hồ. "Hôm nay ta cũng mệt lắm nếu ngươi không ngủ, ta sẽ không ngủ."

Câu nói của Kazuha làm Scaramouche im lặng, hắn cảm nhận được sự quan tâm ẩn sau những lời nói lạnh lùng ấy. Hắn quay mặt vào trong, không nói gì, nhưng một cảm giác ấm áp lạ lùng len lỏi vào lòng hắn. Hắn không thể từ chối, dù trong lòng có chút khó chịu.

" Ngươi ngủ trước đi." Scaramouche nhẹ nhàng quay mặt về phía tường, ánh mắt lạnh lùng không hề biểu lộ một cảm xúc nào, nhưng trong lòng hắn lại có một phần mềm yếu mà hắn không muốn thừa nhận.

Kazuha không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn lên, vùi mình vào trong. Căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng tuyệt đối. Dù chỉ một khoảng cách nhỏ, nhưng trong đêm tối, nó lại giống như một hố sâu ngăn cách hai con người. Tuy nhiên, chính sự im lặng này lại chứa đựng một sự an ủi kỳ lạ, như một sự đồng điệu không cần nói thành lời.

Trong đêm tối, không có thêm lời nào nữa. Chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người. Dù họ nằm cách nhau một khoảng không gian nhỏ, nhưng như thể trong một thời khắc không nói ra, họ đã hiểu nhau hơn bất cứ lúc nào.

Bên ngoài, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, soi bóng lên mặt đất lạnh lẽo. Câu chuyện của họ vẫn tiếp tục, từng bước, từng ngày, dù có bao nhiêu khoảng cách, dù có bao nhiêu vết thương trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top