01.
WARNING: teencode, chửi thề,....
__________
"Sơn ơi, dậy điii"
"Dậy đi mèo lười ơi"
Tiếng gọi vang vọng khắp phòng học, bây giờ đã là năm giờ hai mươi phút chiều, tiết học cũng đã tan từ hai mươi phút trước. Nắng chiều cũng dần buông xuống, màu nắng vàng giòn ánh lên mái tóc nâu bồng bềnh của người đang nằm gục trên bàn.
"Sơn ơi dậy đi, không tao bỏ mẹ mày lại đây tao về trước đấy mèo ơi"
Trần Anh Khoa bất lực lắc vai Huỳnh Sơn đang gục đầu xuống bàn và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Sau một hồi đưa đẩy, cuối cùng mái đầu kia cũng ngẩng lên.
"Ơi, tao đây, tan tiết bao lâu rồi?"
"30 phút rồi thằng hâm, thu đồ nhanh lên còn về, không là cả tao với mày bị đá đít ra khỏi nhà bây giờ"
"Rồi đây đây, chờ tao tí xíu nhé thôi"
Anh Khoa đeo chiếc cặp đầy sách vở, nặng trịch của mình lên vai, đứng dựa vai vào cửa lớp chờ Huỳnh Sơn. Nhìn từ góc độ này, không ai có thể không công nhận Huỳnh Sơn là một chàng trai cuốn hút, lông mi cong, má phúng phính, khuôn miệng đáng yêu cười lên lại càng mềm mại, hấp dẫn. Mái đầu nâu xõa xuống, bồng bềnh dưới ánh nắng vàng ươm của chiều tà càng khiến Sơn như một chàng hoàng tử.
"Về thôi mày ơi, tao đói lắm rồi"
"À à ừ ừ, về thôi"
Giọng nói dịu dàng của Sơn kéo Anh Khoa lại thực tại. Anh Khoa xoay người đuổi theo khoác tay lên vai Sơn. Huỳnh Sơn chưa bao giờ là người có thể chất mạnh mẽ hơn Anh Khoa cả, khi Anh Khoa khoác tay lên vai Sơn, cả cơ thể Khoa dựa vào người Sơn khiến anh có chút choáng váng mà chao đảo.
"Mẹ mày thằng điênnn, ngã cả hai bây giờ đấy"
"Tao có ngã, Sơn cũng đỡ tao mà đúng không?"
"Cho mày chết, ai rảnh mà đỡ mày, ngã thì ngã một mình đi"
Nghe lời nói phũ phàng của anh, cậu không những không buồn, còn thấy có chút đáng yêu. Huỳnh Sơn hệt như một chú mèo cam đỏng đảnh, đụng một xíu liền xù lông bông lên bảo vệ mình.
Nhưng mèo cam này là của một mình Anh Khoa thôi nhé
Nhà anh và cậu ở cạnh nhau, chính vì thế mà cả hai đứa đã chơi với nhau từ những ngày còn cởi chuồng tắm mưa, tính tình của cả hai cũng vô cùng hòa hợp. Hai bên gia đình cũng rất thân thiết với nhau, mẹ Sơn cũng không khác gì mẹ Khoa, bố Khoa cũng chẳng khác gì bố Sơn, hai gia đình cứ như một vậy.
"Nay mẹ nấu món mày thích đấy, có qua không?"
"Mẹ Sơn nấu món tao thích thì đương nhiên phải qua rồi, tuyệt quá chứ lị"
"Thế thì đi lẹ lẹ cái chân lên mày, trời tối rồi mẹ đợi đấy"
"Rồi rồi, con biết rồi ông tướng ơi, khổ quá cơ, phàn nàn khác gì ông cụ non không?"
"Gì? Mày nói gì thằng kia? Cho hai cái đấm bay ra đường bây giờ"
"Nho nhai nhái nhấm nhay nha nhường nhây nhờ"
Ơ, Sơn đâu rồi?
Anh Khoa mải mê trêu chọc anh mà không biết Sơn đã cong chân chạy trước từ lâu. Anh Khoa cười trừ, bắt đầu tăng tốc đuổi theo con mèo cam đỏng đảnh kia. Cả hai cứ đùa giỡn như vậy trên đường về, chẳng mấy chốc cũng về tới trước cửa nhà Sơn. Anh vừa cúi xuống cởi giày liền nghe thấy giọng mama:
"Ơ Khoa đâu rồi con? Thằng bé không qua hả?"
Sơn bĩu môi, hờn dỗi trả lời mẹ:
"Sao con mới về mà mẹ hỏi Khoa hoài vậy mẹ, nó đi ngay sau con đây này, chả biết ai mới là con ruột cơ. Mà nó cũng có gì đâu mà mẹ quý nó dữ trời chỉ được cái mất nết à"
Nhận thấy ánh mắt của mẹ đã chuyển từ to tròn thành hình viên đạn, Sơn vội vã cầm balo chạy tít lên trên phòng, để lại Anh Khoa ngơ ngác chào mẹ Sơn.
"Con chào bác, lâu lắm mới qua nhà bác gái ăn cơm bác ạ, con nhớ cơm bác nấu lắm lắm lắm luôn í"
Mẹ Sơn bật cười:
"Khiếp con chỉ được cái dẻo mỏ"
Đang đứng nói chuyện với bác gái, Anh Khoa nghe thấy giọng nói ngọt lịm gọi với từ tầng hai vọng xuống:
"Thằng lợn kia, lên đây rửa tay nhanh lên còn ăn cơm, tao đói lắm rồi mày ơi"
Anh Khoa vội vàng cởi giày, xin phép mẹ Sơn rồi chạy tót lên tầng hai
"Rồi rồi tao lên ngay đây mèo ơi, từ từ chờ tao tý"
Phòng của Huỳnh Sơn giống hệt con người cậu vậy, một tông màu trắng đen chủ đạo nhưng không hề đem lại cảm giác lạnh lẽo mà ngược lại còn có chút ấm cúng. Đột nhiên Anh Khoa cảm thấy có cái gì đấy như cục bông đang nằm bẹp trên bàn chân mình, cúi xuống mới phát hiện ra là bạn mèo cưng nhà Sơn.
"Uiiii, Bắp dạo này khỏe không thế? Lâu lắm rồi không gặp mày đó, thằng kia có ngược đãi mày không thế? Nếu nó mà dám mắng Bắp, Bắp mách Khoa xong Khoa với Bắp đánh chít nó nhé, Khoa có võ nghệ siêu phàm đó nha"
"Mày nói khùng nói điên cái gì thế, mà mày đòi đánh ai cơ thằng kia, cỡ mày hai đạp là nằm thế cho nó vuông nhé"
Huỳnh Sơn bước ra từ nhà vệ sinh với chiếc áo phông trắng, cùng chiếc quần đùi đen ngắn đến bắp đùi. Da Sơn trắng từ bé, trắng bóc từ trong trứng nên khi mặc đồ đen, nền da trắng của Sơn càng được nổi bật, tóc anh vẫn ướt sũng, nhỏ từng giọt xuống khuôn mặt kiều diễm.
"Mày tắm rửa đi xong xuống ăn cơm, tao đói sắp gục đấy rồi thằng l ơi"
Sơn đi lại gần, bế bổng Bắp lên, đẩy Anh Khoa vào nhà vệ sinh
"Tao biết rồi chờ tý đi mày nói hoài"
Sau khi giằng co với Khoa một lúc Sơn cầm lấy khăn tắm để cuối giường, lau khô mái tóc của mình. Vừa lau anh vừa vuốt ve Bắp.
Thằng lợn kia tắm lâu thế nhỉ?
Anh Khoa tắm xong, bước ra ngoài mới thấy Sơn đã ngủ gục đi từ bao giờ, Bắp vẫn nằm bẹp trên bụng Sơn mà ngáy khò khò. Anh Khoa cười mỉm, ngồi xuống bên cạnh Sơn, nhẹ nhàng lay Sơn dậy.
"Dậy ăn cơm thôi nào"
Có vẻ Sơn ngủ cũng không sâu nên gọi một phát là bật dậy liền.
"Nhanh lên, xuống ăn cơm thôi, tao sắp đói đến chết rồi, mày làm gì trong đấy mà lâu thế, mày mở liveshow à hay gì?"
"Thôi đi ông cố ơi, nói ít thôi, càng nói càng đói đó, xuống ăn đi"
Vừa bước xuống cầu thang, Sơn và Khoa đã nhìn thấy mẹ đang hí hoáy dọn bàn ăn. Cả hai liền tốc biến lại đỡ lấy hai đĩa sườn xào chua ngọt và rau xào từ tay mẹ đặt ra bàn. Dọn bàn ăn xong xuôi, cả ba liền ngồi xuống vừa nói chuyện vừa ăn uống rôm rả.
"À mà thứ bảy tuần này tao có trận đấu bóng rổ đấy, Sơn với bác gái đến xem con đấu nhé ạ"
Một điều nho nhỏ mà có lẽ là ít (rất nhiều) người biết đó là Anh Khoa là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ của trường cấp 3 ATV đó. Chính vì là đội trưởng, Khoa chưa bao giờ rời khỏi hot topic trên confession của nhà trường.
"Ôi thôi rồi, cuối tuần này bác lại có việc rồi Khoa ơi"
"Ôi tiếc thế ạ huhu"
"Thôi không sao, tao vẫn đi xem được mà, mày đấu lúc mấy giờ đấy với lại ở đâu để tao còn biết mà đến chứ"
"Tao đấu lúc 3 giờ ở nhà thi đấu quân khu 7 con ơi, mày chẳng cập nhật thông tin gì hết vậy, này nhé tao là hot face của trường đấy, mày đi xem đi nhỡ đâu lại được ké fame của tao"
Anh Khoa vênh mặt tự hào, cuối cùng cũng có ngày được thể hiện tý thành tích.
"Xùy xùy, tao chỉ không quan tâm tới cái bản mặt mày thôi nhé, chứ tao vẫn hóng drama tốc độ nhé, chốn ăn chơi gọi là tao có mặt đấy"
Cả ba vừa cười vừa ăn, bữa cơm vui vẻ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, giờ mới là lúc mọi thứ trở nên khó xử....
"Mày rửa bát nhé?"
Sơn cất tiếng nói, đẩy ghế, chạy vội ra sô - pha nằm, tránh trường hợp Anh Khoa dùng một tay kéo ngược bản thân lại.
"Mày điên à??? Tao rửa thì mày cũng phải tráng bát, mày đứng dậy ngay"
Anh Khoa vừa gào vừa dùng tay ôm eo Huỳnh Sơn, kéo xốc anh dậy. Sức của Anh Khoa thì kéo Sơn quá là dễ.
"Má mày khổ ghê đó"
Huỳnh Sơn uể oải lết lại chồng bát chất đống trong chậu rửa, bắt đầu tráng từng cái một.
_____________
Chỗ nào còn thiếu sót thì mong cả nhà góp ý cho mình nha. Mạch truyện sẽ chậm rãi nên tớ sẽ viết từ từ cả nhà cứ chờ tớ nha=))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top