#8

Izuku ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, bên cửa sổ. Ngoài kia là những tia nắng đầu hạ xuyên qua tán lá, ánh lên một màu vàng nhạt dịu dàng, đổ lên mặt đất những bóng cây to lớn, cùng với vài lọn gió nhẹ nhàng luồn qua khe cửa thổi vào những bản nhạc không lời mà em vẫn thường nghe khi một mình. Mắt em nhìn ra ngoài, nhưng không phải nhìn thấy, mà chỉ cảm nhận bằng tiếng gió rì rào và mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ.

Em đã mù từ khi còn rất nhỏ, một tai nạn mà em chẳng bao giờ muốn nhắc đến. Không chỉ đôi mắt, mà cơ thể cậu cũng bị bệnh tật bào mòn từng ngày. Căn bệnh quái ác ấy khiến em như bị giam cầm trong chính thân xác của mình. Thế nhưng, điều duy nhất còn giữ cho em một chút niềm tin của sự sống là tiếng sáo. Mỗi khi thổi sáo, Izuku như cảm nhận được sự sống của mình vẫn còn vẹn nguyên, dù ngắn ngủi nhưng trọn vẹn.

Một buổi sáng, khi mặt trời còn chưa lên cao, cánh cửa phòng của em mở ra. Đứng đó là Katsuki Bakugou, một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn và tràn đầy năng lượng. Ánh mắt hắn sắc bén, gương mặt lạnh lùng nhưng không thể giấu đi sự quan tâm ẩn giấu trong đôi mắt. Hắn là một bác sĩ, được gọi đến để chăm sóc cho Izuku trong những tháng ngày cuối cùng.

"Chào, tôi là Katsuki Bakugou, là bác sĩ của cậu từ hôm nay."

Izuku không đáp lại ngay. Em chỉ khẽ mỉm cười, ngón tay vẫn lần mò trên cây sáo gỗ đã sờn cũ.

"Anh có thích nghe sáo không?" Giọng em vang lên, nhẹ nhàng như tiếng lá rơi.

Hắn khẽ cau mày, nhưng rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường. "Tôi không biết nhiều về nhạc cụ. Nhưng nếu cậu muốn, tôi sẽ nghe."

Izuku mỉm cười lần nữa, hơi thở nhẹ nhàng. Em đưa cây sáo lên môi, đôi tay cẩn trọng như nâng niu một thứ gì rất quý giá. Tiếng sáo cất lên, trong trẻo mà buồn bã, như nỗi lòng của chính em, một cuộc đời tàn lụi trước khi kịp bắt đầu. Katsuki ngồi im lặng, đôi mắt hắn dần thả lỏng, chìm đắm trong âm thanh u buồn ấy. Mỗi nốt nhạc như cứa vào tim hắn, làm trỗi dậy những cảm xúc mà bấy lâu hắn cố gắng che giấu.

"Tôi có thể làm gì cho cậu không?" Katsuki hỏi sau khi tiếng sáo dừng lại.

Izuku không trả lời ngay. Cậu gác cây sáo lên đùi, đôi mắt vô hồn hướng về nơi xa xăm. "Chỉ cần nghe tôi thổi sáo là đủ rồi."

Thời gian thấm thoát trôi qua khá nhanh, Katsuki cũng dần quen với việc ngồi bên cạnh Izuku mỗi ban chiều, lắng nghe em thổi sáo. Ban đầu, hắn chỉ làm theo bổn phận của một bác sĩ, nhưng rồi dần dần, tiếng sáo của Izuku đã chạm đến trái tim hắn. Hắn bắt đầu nhận ra sự dịu dàng, nỗi cô đơn và sự đau đớn ẩn chứa trong từng nốt nhạc. Mỗi khi em cất tiếng sáo, dường như em không chỉ chơi nhạc cụ mà em yêu thích, mà còn trò chuyện với thế giới này, gửi gắm những tâm tư mà em chẳng thể cất lên thành lời.

Cho đến một buổi chiều cuối hè, khi những tia nắng vàng yếu ớt đang dần tắt trên bầu trời, Katsuki trở về sau ca trực và thấy Izuku ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ. Bóng em trải dài trên sàn nhà, mảnh khảnh và yên tĩnh đến lạ thường. Trên tay em là cây sáo quen thuộc, nhưng hôm nay, nó nằm bất động, lặng thinh như chính chủ nhân của nó. Không một âm thanh du dương nào vang lên như mọi khi. Không còn tiếng nhạc xoa dịu nỗi buồn, không còn những giai điệu mang theo chút hi vọng mỏng manh.

Katsuki khẽ bước đến, lòng ngập tràn cảm giác lo lắng nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. "Sao vậy?" Hắn hỏi, giọng thấp và khàn đi vì bất an. Nhìn em như thế, hắn bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi khó tả đang dâng lên trong lòng.

Izuku thở dài, đôi mắt lạc lõng nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt của Katsuki. Đôi môi em khẽ mím lại, cố kìm nén điều gì đó. "Tôi nghĩ... hôm nay có thể là lần cuối cùng tôi chơi sáo."

Katsuki sững sờ, từng lời nói của Izuku như xé toạc không gian yên tĩnh ấy. Một cảm giác đau đớn dội vào lòng hắn, khiến hắn nghẹn ngào. "Không, cậu vẫn còn thời gian mà," hắn cố gắng, giọng nói run rẩy. "Tôi vẫn có thể giúp, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, chỉ cần-"

Izuku ngắt lời hắn bằng một cái lắc đầu, ánh mắt em nhìn xa xăm như thể đã biết rõ điều gì đó mà hắn không thể hiểu. "Không, tôi biết cơ thể mình," giọng em khàn khàn, từng lời nói ra dường như khó khăn vô cùng.

"Anh có thể không hiểu, nhưng mỗi khi thổi sáo, tôi cảm nhận được mình dần mờ nhạt đi. Như thể tiếng sáo là cách duy nhất tôi có thể cảm nhận được cuộc sống... nhưng đồng thời, nó cũng là từng đoạn kết của đời tôi."

Katsuki nhìn sâu vào đôi mắt của Izuku. Đôi mắt ấy, ngày nào còn sáng lấp lánh niềm vui, giờ đây như một vực thẳm vô tận, sâu hun hút mà hắn không bao giờ có thể chạm đến được. Hắn cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng, một sự chống trả nào đó, nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là vực thẳm u tối mà hắn chẳng thể nào với tới. Cảm giác bất lực bóp nghẹt trái tim hắn, như thể dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng không thể kéo Izuku ra khỏi sự tàn nhẫn của số phận.

Thời gian trôi qua, Izuku dần yếu đi rõ rệt. Những ngày tháng trước đây khi em còn có thể tự mình đứng dậy, đi lại hay thổi những giai điệu nhẹ nhàng bằng cây sáo, giờ đây chỉ còn là ký ức xa vời. Cơ thể em trở nên mong manh hơn từng ngày, như một ngọn nến cạn dần sáp, sắp bị thổi tắt bởi cơn gió lạnh lẽo của số phận. Katsuki nhìn em mà lòng hắn trĩu nặng, từng nhịp tim như bị bóp nghẹt bởi nỗi bất lực không thể cứu vãn. Hắn biết rõ, từng nhịp thở gấp gáp, mệt mỏi kia báo hiệu rằng Izuku chẳng còn nhiều thời gian nữa.

Cái chết, kẻ thù vô hình nhưng tàn nhẫn nhất, đang dần tiến đến gần hơn với từng hơi thở yếu ớt của em. Dù hắn có muốn chối bỏ điều đó thế nào, hiện thực vẫn tàn khốc đến mức không thể phủ nhận. Cứ mỗi lần nhìn thấy Izuku nhắm mắt, hắn lại sợ hãi, lo rằng khi em mở mắt ra, ánh sáng trong đôi mắt xanh ấy sẽ không còn nữa.

Nhưng điều khiến hắn đau đớn hơn cả, là thái độ bình thản đến kỳ lạ của Izuku. Em không tỏ ra sợ hãi, không oán trách số phận, thậm chí không có lấy một tia lo lắng. Thay vào đó, em đối mặt với sự tàn lụi của mình một cách bình tĩnh, như thể đã chấp nhận cái kết từ lâu.

Katsuki không thể hiểu, và điều đó làm hắn cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Tại sao em có thể chấp nhận điều này?

Tại sao em không chiến đấu, không nổi giận với số phận như hắn vẫn thường làm?

Hắn căm ghét cảm giác bất lực đến cùng cực này.

Mỗi lần nhìn em, trái tim hắn như bị vỡ vụn, từng mảnh sắc nhọn đâm sâu vào tâm hồn, khiến nỗi đau càng thêm sâu sắc. Katsuki có thể phá hủy mọi thứ trên đời, nhưng trước mặt Izuku, hắn lại không thể làm gì để cứu lấy em.

Mây đen kéo đến giăng kín cả bầu trời trong xanh của mùa hạ, từng hạt mưa trĩu nặng rơi xuống ướt đẫm hàng cây đào bên ngoài cửa sổ. Katsuki ngồi cạnh giường Izuku trong căn phòng tối om, nơi chỉ còn tiếng mưa rơi và hơi thở của cả hai người hiện hữu quanh bốn bức tường trắng. Izuku nằm im, gương mặt nhợt nhạt nhưng lại toát lên vẻ thanh thản lạ thường.

"Anh biết không," giọng Izuku vang lên khe khẽ, âm thanh mỏng manh như chính hơi thở cạn kiệt của em, "Có một giai điệu mà tôi luôn muốn thổi, nhưng chưa bao giờ có cơ hội." Lời nói ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy nỗi u uất, vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Katsuki nhìn em, lòng hắn thắt lại từng cơn như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim hắn bằng bàn tay vô hình. Cảm giác bất lực trào lên như một cơn sóng dữ, cuốn trôi mọi niềm hy vọng còn sót lại. Hắn siết chặt tay đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt, đôi môi run rẩy, cố gắng tìm lời để xoa dịu nỗi đau đang gặm nhấm cả hai.

"Cậu vẫn có thể thổi nó cho tôi nghe," hắn nói, giọng khàn đặc vì kìm nén cảm xúc, như muốn níu giữ chút hi vọng mong manh, dù biết nó chỉ là ảo ảnh.

Izuku khẽ lắc đầu, đôi mắt xanh sâu thẳm như màn đêm, chứa đựng nỗi buồn mà chỉ có kẻ đối diện với cái chết mới thấu hiểu. "Tôi không đủ sức nữa..." Em ngừng lại, giọng nói vỡ ra, yếu ớt như ngọn gió nhẹ lướt qua. "Nhưng nếu có một ai đó thổi cho tôi nghe trước khi tôi ra đi, có lẽ... tôi sẽ thanh thản hơn."

Lời nói ấy, nhẹ nhàng mà sắc bén, đâm vào lòng Katsuki như một lưỡi dao vô hình. Hắn cảm thấy như bản thân đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng, không thể với tới hay cứu lấy em. Hắn không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Nỗi đau chồng chất trong lòng, như thể mọi thứ đang vỡ vụn ngay trước mắt mà hắn không cách nào ngăn cản được.

Katsuki nhìn chằm chằm vào cây sáo trên tay em, vật chứng cho bao nhiêu giai điệu mà em từng thổi lên với niềm say mê, giờ đây lại im lặng và lạnh lẽo như số phận nghiệt ngã đang bao trùm lấy Izuku. Hắn chợt cầm nó lên, đôi tay run rẩy nhưng dứt khoát.

"Vậy... Tôi sẽ thổi cho cậu," hắn nói, giọng trầm thấp, nhưng chứa đựng quyết tâm mãnh liệt. Đôi mắt đỏ của hắn nhìn em, tràn đầy nỗi đau và tình yêu mà hắn chưa bao giờ nói thành lời.

Em khẽ cười, đôi mắt vô hồn nhưng lại ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi.

Katsuki đưa cây sáo lên môi, bắt đầu thổi. Âm thanh vang lên, khẽ khàng nhưng đầy xúc cảm. Dù chẳng phải là người chơi sáo chuyên nghiệp, nhưng hắn đã đặt toàn bộ tâm hồn vào từng nốt nhạc. Hắn không biết giai điệu mà Izuku muốn nghe, hắn chỉ biết thổi bằng cả trái tim, như để gửi lời chào tạm biệt đến người mà hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trân quý nhiều đến nhường nào.

Izuku im lặng lắng nghe, hơi thở yếu ớt dần trở nên nhịp nhàng hơn. Em mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và đầy mãn nguyện. Trong những âm thanh ấy, em như nhìn thấy cả cuộc đời ngắn ngủi của mình, những niềm vui, nỗi buồn và cả nỗi cô đơn kéo dài suốt bao năm.

Đêm hôm ấy, Izuku lặng lẽ ra đi trong giấc ngủ sâu, nhẹ nhàng như một chiếc lá cuối cùng rời khỏi cành vào mùa thu. Gương mặt em thanh thản đến không ngờ, đôi môi vẫn vương một nụ cười dịu dàng, như thể em đã chấp nhận cái kết này từ lâu. Ánh trăng ngoài kia nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt em một thứ ánh sáng mờ ảo, khiến em trông như đang ngủ say, chỉ chờ một khoảnh khắc để tỉnh lại.

Nhưng hắn biết, em sẽ không bao giờ mở mắt nữa. Hắn ngồi đó, im lặng và bất động, như thể cả thế giới đã ngưng đọng cùng với hơi thở cuối cùng của em.

Tay hắn vẫn cầm chặt cây sáo, cây sáo mà em đã yêu quý biết bao, nhưng giờ đây im lìm, không còn vang lên những giai điệu mà em từng truyền tải bằng cả tâm hồn. Những ngón tay mạnh mẽ của hắn siết chặt lấy nó, đến mức chúng bắt đầu đau nhói, nhưng Katsuki không quan tâm. Trái tim hắn còn đau đớn hơn gấp bội, từng nhịp đập như đang bị nghiền nát dưới sức nặng của sự mất mát. Hắn đã ngồi bên em cả đêm, mong mỏi điều kỳ diệu nào đó xảy ra, mong rằng sẽ có một khoảnh khắc mà em hít thở trở lại. Nhưng sự im lặng dày đặc đã trả lời cho hắn...

Izuku đã rời bỏ thế giới này, mãi mãi.

Nhưng lạ kỳ thay, giữa nỗi đau đớn đến nghẹn thở ấy, Katsuki cảm nhận được một sự bình yên mơ hồ.

Nhìn gương mặt thanh thản của em, hắn hiểu rằng em đã ra đi một cách nhẹ nhàng, mang theo những giai điệu cuối cùng của cuộc đời mình. Không còn sự đau đớn, không còn nỗi lo âu hay những ngày tháng mệt mỏi, em đã để lại tất cả phía sau, chỉ còn lại hắn với những ký ức và nỗi trống vắng khó lòng lấp đầy. Trong khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy, trái tim hắn vừa đau đớn, vừa bình thản đến kỳ lạ. Izuku đã rời xa hắn, nhưng em đã ra đi trong sự an yên, điều mà ít ai có được khi đối mặt với cái chết.

Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi. Gió thổi qua khung cửa sổ, mang theo những âm thanh mơ hồ của một giai điệu đã lụi tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top