#5

Những tháng ngày đó, Katsuki đã quyết định bỏ qua tất cả. Hắn làm ngơ trước những lời đồn đại ác ý, những lời chỉ trích cay nghiệt của người đời. Bạn bè và gia đình, những người thân cận nhất, đều khuyên hắn từ bỏ, rằng mối quan hệ này sẽ chỉ đem đến đau khổ. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả, không chỉ là nửa mạng sống, mà còn cả sức khỏe, tinh thần và tương lai của chính mình, chỉ để yêu em một cách trọn vẹn. Với Katsuki, đúng sai hay hậu quả không còn quan trọng. Yêu em, Izuku, là mục tiêu duy nhất hắn theo đuổi, là lẽ sống không thể thay thế trong cuộc đời hắn. Hắn tin chắc rằng nếu cố gắng hết sức, nếu sẵn lòng hy sinh mọi thứ, cuối cùng, hắn sẽ nhận được tình yêu từ em.

Nhưng thực tế phũ phàng hơn rất nhiều so với những gì Katsuki tưởng tượng.

Em đứng đó, trước mặt hắn, đôi mắt em phủ đầy nỗi buồn. Nhưng nỗi buồn ấy không phải vì hắn, không hề có một chút cảm xúc nào hướng về hắn. Ánh mắt em xa xăm, như thể khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ gần gũi đến mức hắn tưởng. Một cái lắc đầu nhẹ từ em, và rồi hai từ ngắn ngủi, "xin lỗi", bật ra từ đôi môi em, nhưng với hắn, nó tựa như một nhát dao chí mạng. Hai từ ấy xé toạc trái tim hắn, dập tắt hoàn toàn những tia hy vọng mong manh mà hắn đã giữ chặt trong suốt bao năm.

"Rốt cuộc là do thời gian không đúng, hay là do tao không đáng?" Katsuki hỏi, giọng nói khàn đi, vừa vì nỗi đau chất chứa, vừa vì sự tổn thương mà hắn cố nén lại không muốn thể hiện ra.

Em không trả lời ngay, chỉ khẽ thở dài. Đôi mắt em không biết nói dối, và em cũng không muốn che giấu sự thật nữa. Lời em đáp lại càng khiến hắn cảm thấy bản thân như rơi xuống vực thẳm vô tận của sự thất vọng.

"Đều không đúng... không phải do thời gian, cũng không phải do cậu. Là vì tớ chưa từng yêu cậu. Ngay từ đầu, tớ chưa bao giờ yêu cậu."

Những lời nói ấy vang lên trong đầu hắn, như tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả thế giới xung quanh hắn như ngừng lại. Mọi thứ dường như tan biến, chỉ còn lại nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nhận ra rằng từ lúc bắt đầu, hắn chưa bao giờ có cơ hội. Những gì hắn đã làm, tất cả sự hy sinh, mọi nỗ lực điên cuồng...

Tất cả chỉ là sự cố gắng vô vọng, không bao giờ có kết quả.

Tháng ngày dần trôi qua, Katsuki chìm đắm trong một sự im lặng mịt mờ không lối thoát. Những ngày đầu sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng tất cả đã chấm dứt một cách đột ngột và tàn nhẫn như vậy. Mỗi sáng thức giấc, hắn vẫn hy vọng rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng, rằng khi mở mắt, hắn sẽ thấy em đứng đó, nở một nụ cười dịu dàng, an ủi hắn, xóa tan đi những nỗi lo và cảm giác trống rỗng đang ăn mòn trái tim hắn từng chút một.

Nhưng ngày qua ngày, em không bao giờ quay lại.

Nỗi thất vọng ngày càng lớn dần trong lòng Katsuki, khiến hắn bắt đầu tự vấn bản thân, không ngừng suy nghĩ về mọi thứ hắn đã làm. Hắn tự hỏi liệu mình đã sai ở đâu? Có phải trong quá trình yêu em, hắn đã bỏ qua điều gì đó mà lẽ ra hắn nên để ý? Hắn như lạc lối trong những dòng suy nghĩ dằn vặt, liên tục tua lại từng khoảnh khắc giữa hắn và em, cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu nhỏ nhoi, những biểu hiện em từng cho thấy, hay bất kỳ tia hy vọng nào mà hắn có thể đã bỏ lỡ trong sự mù quáng của tình yêu.

Katsuki tự hỏi, nếu như hắn đã cố gắng nhiều hơn, nếu hắn có thể mềm mỏng hơn, không quá cố chấp với cảm xúc của chính mình, thì liệu em có thay đổi? Liệu hắn có thể giữ em ở lại bên mình không? Có phải chỉ vì hắn đã không đủ tốt, không đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách này, để khiến em yêu hắn?

Và để rồi, một câu hỏi khác còn đau đớn hơn lại lặng lẽ hiện lên trong tâm trí hắn: Hay ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã thất bại trong cuộc chiến này, khi mọi thứ còn chưa kịp diễn ra? Có lẽ sự thất bại ấy không phải đến từ hành động hay quyết định của hắn, mà từ sự thật cay đắng rằng tình yêu này vốn dĩ chưa bao giờ có cơ hội để thành hiện thực.

Katsuki vẫn nhớ rõ từng tháng ngày khi hẹn gặp em. Một chàng thiếu niên với đôi mắt xanh trong, rực rỡ như màu của những tán lá vào mùa hạ, tỏa ra sự bao dung và rộng lớn. Đôi mắt ấy, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đã cuốn hút hắn, làm hắn như bị chìm vào một không gian yên bình mà hắn chưa từng trải nghiệm trước đó. Còn nụ cười của em, dịu dàng và sáng ngời, tựa như những tia nắng ban mai len lỏi qua những cánh hoa mong manh của mùa xuân. Mỗi khi em cười, trái tim hắn như tan chảy trong ánh sáng ấy, nhưng đằng sau nụ cười đó, hắn dần nhận ra, ẩn chứa một nỗi đau thầm kín mà em luôn cố giấu đi.

Katsuki không biết chính xác khi nào hắn bắt đầu yêu em. Có lẽ tình yêu đó đã nhen nhóm qua từng khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hay từ những ngày tháng dài hắn được chứng kiến sự mạnh mẽ và sự mong manh của em cùng tồn tại. Trước khi kịp nhận ra, tình yêu ấy đã lớn dần trong hắn, âm thầm nhưng mãnh liệt. Hắn dành cả cuộc đời mình cho tình yêu đó, cho em, như thể em là lẽ sống duy nhất mà hắn có. Mỗi khoảnh khắc bên em là niềm vui duy nhất hắn tìm thấy trong thế giới này. Nhưng có lẽ, chính tình yêu mù quáng đó đã đưa hắn vào con đường dẫn đến sự hủy hoại hiện tại.

Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Katsuki một mình đến nơi mà trước kia họ thường ngồi cùng nhau bên bờ sông. Đó là một địa điểm quen thuộc, nơi từng đầy ắp tiếng cười và những câu chuyện vu vơ của hai người. Hắn vẫn nhớ từng khoảnh khắc nhỏ, nơi hắn ngồi bên cạnh em, nghe em nói về ước mơ, về cuộc sống, và đôi lúc chỉ đơn giản là ngắm nhìn em cười. Hắn nhớ rõ nụ cười đó, nụ cười từng khiến hắn tin rằng mọi thứ sẽ mãi mãi tốt đẹp. Nhưng giờ đây, nơi ấy chỉ còn lại sự im lặng, lạnh lẽo và trống rỗng, như thể tất cả những ký ức đẹp đẽ đó đã tan biến cùng với ánh nắng chiều dần tắt.

Hắn ngồi xuống, cảm nhận rõ rệt cái lạnh của mặt đá xuyên qua lớp quần áo, nhưng hắn không quan tâm. Mọi cảm giác giờ đây đều trở nên vô nghĩa so với nỗi trống trải trong lòng. Gió thổi qua nhè nhẹ, mang theo mùi của dòng sông, thứ mùi mà trước đây hắn đã từng quen thuộc, từng thấy an ủi. Nhưng giờ đây, nó chỉ nhắc nhở hắn về những ngày tháng đã qua, về em, về những gì hai người đã từng có. Katsuki nhìn xa xăm, ánh mắt mơ hồ như tìm kiếm một hình bóng đã xa, dõi theo khoảng không nơi em từng ngồi. Hắn nhớ lại lần cuối cùng em ở đây, trước khi mọi thứ vỡ nát không cách nào hàn gắn.

Ký ức ấy trở lại với hắn như một cơn sóng lớn, mạnh mẽ và nhấn chìm hắn trong nỗi đau. Hôm đó, em ngồi trước mặt hắn, đôi tay đan chặt vào nhau, còn đôi mắt thì xa xăm, lạc lõng. Hắn nhận ra trong ánh mắt ấy một sự trốn chạy, một nỗi sợ hãi mà hắn không thể chạm tới. Katsuki đã cố gắng, cố kéo em trở lại, đã làm mọi thứ trong khả năng của mình. Hắn đã dùng hết sức mạnh và tình yêu để giữ em lại, nhưng cuối cùng, em chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt mệt mỏi, rồi thốt ra những lời mà đến tận bây giờ, hắn vẫn không thể nào quên.

"Tớ không thể, Kacchan... Tớ không thể yêu cậu."

Những lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim hắn, khắc sâu vào tâm trí hắn không cách nào xóa nhòa được. Chúng cứ vang lên trong đầu hắn mỗi khi hắn nhắm mắt lại, từng chữ, từng âm thanh rõ ràng, lạnh lùng, như một bản án không thể thay đổi. Ngày qua ngày, những lời nói ấy gặm nhấm hắn, làm hắn tổn thương như một căn bệnh không cách nào chữa lành. Hắn không thể chạy trốn khỏi nó, cũng không thể đối mặt một cách bình thản. Tất cả những gì hắn có thể làm là sống chung với nó, để nỗi đau ấy đâm sâu hơn vào tâm can hắn mỗi ngày. Đó là hình phạt cho tình yêu đơn phương mù quáng mà hắn đã dành trọn cho em, một tình yêu không bao giờ được đáp lại.

Có những đêm dài trằn trọc, hắn không tài nào chợp mắt. Trong bóng tối bao trùm, hắn nằm đó, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, lòng ngập tràn những suy nghĩ không hồi kết. Hắn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện đi theo một hướng khác. Nếu em có thể yêu hắn, nếu em không quay lưng rời xa hắn, liệu cuộc đời hắn có ý nghĩa hơn bây giờ không? Hắn tưởng tượng ra một viễn cảnh mà tình yêu của hắn được đáp lại, nơi hắn và em bên nhau, hạnh phúc không còn là thứ xa vời mà hắn mãi mãi không chạm tới.

Mỗi đêm, hắn tự thuyết phục mình rằng rồi hắn sẽ quên được em, rằng hắn sẽ học cách bước tiếp, dù cho con đường phía trước mịt mù. Nhưng càng cố gắng quên đi, hắn càng thấy bản thân bị mắc kẹt sâu hơn trong mạng lưới ký ức. Những ký ức về em vẫn đeo bám, như những bóng ma không cách nào xua đuổi được. Tiếng cười của em, âm thanh trong trẻo ấy vang vọng mãi trong tâm trí hắn. Những cử chỉ nhỏ nhặt, đôi khi chỉ là cái chạm tay thoáng qua hay cái nhìn lơ đãng của em, vẫn in sâu vào tâm trí hắn như mới ngày hôm qua. Những câu nói vụng về, ngại ngùng mà em đã thốt ra, những lời nói có khi em không để ý, nhưng đối với hắn, từng chữ đều trở thành ám ảnh. Từng khoảnh khắc đó kéo hắn quay lại thời gian trước, khi hắn còn tin rằng có thể thay đổi số phận, tin rằng tình yêu của hắn có thể đủ lớn để khiến mọi thứ khác đi.

Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn, không bao giờ thay đổi. Em chưa bao giờ yêu hắn, và điều đó không thể thay đổi, cho dù hắn có làm gì, có cố gắng đến đâu. Hắn nhận ra rằng không phải sự cố gắng hay hy sinh của hắn không đủ, mà đơn giản là tình yêu không thể cưỡng ép. Và chính điều đó làm hắn đau đớn hơn bất cứ điều gì. Sự từ chối của em không chỉ là một lời từ chối thông thường, nó là sự từ chối từ người mà hắn đã trao trọn cả trái tim, người mà hắn đã đặt tất cả hy vọng và tình yêu vào. Không có nỗi đau nào sâu sắc hơn việc bị từ chối bởi chính người mà ta yêu thương nhất, và sự thật ấy như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm hồn hắn mỗi ngày, không cách nào chữa lành.

Mãi cho đến một ngày đông giá lạnh, khi những cơn gió buốt thổi qua các ngõ phố mà hắn và em từng nắm tay nhau, Katsuki mới thật sự cảm nhận được rằng mọi thứ đã đổi thay. Trên những con đường ấy, từng bước chân của hắn như chạm vào những ký ức cũ, những ngày hai người bên nhau, nơi mỗi ngóc ngách đều chứa đựng một kỷ niệm. Những con phố mà trước đây đầy ắp tiếng cười, giờ đây chỉ còn lại sự im lặng và lạnh lẽo, như phản chiếu chính tâm trạng trong lòng hắn. Hắn đi qua từng góc phố quen thuộc, nơi cả hai từng chia sẻ những khoảnh khắc dịu dàng, nhưng cảm giác ấm áp ngày nào giờ đã hoàn toàn biến mất.

Rồi bỗng nhiên, từ xa, hắn nhìn thấy em. Em đang bước đi cùng một người khác. Người ấy cầm tay em, như cách hắn đã từng làm. Nhưng điều khiến hắn chững lại, cảm thấy như bị đóng băng giữa dòng người tấp nập, là nụ cười của em. Một nụ cười tươi sáng, tràn đầy hạnh phúc, một sự tươi vui mà hắn chưa từng thấy nơi em khi hai người còn bên nhau. Hắn đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn, không thể rời mắt khỏi em, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn vỡ vụn một lần nữa.

Nhưng điều kỳ lạ là, lần này hắn không cảm nhận được nỗi đau quen thuộc như những lần trước. Thay vào đó, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn, như thể tất cả cảm xúc trong hắn đã bị hút cạn kiệt. Hắn nhìn em, nhưng không còn hy vọng níu kéo hay khát khao được em chú ý. Chỉ có một sự chấp nhận lặng lẽ, rằng em đã tiếp tục cuộc sống của mình, bỏ lại hắn phía sau. Trong từng khoảnh khắc, sự thật hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết: em đã đi xa, và hắn không còn là một phần trong thế giới của em nữa.

Katsuki nhận ra rằng tình yêu của hắn, dù có chân thành và mãnh liệt đến đâu, cũng không thể thay đổi điều đó. Hắn đã yêu em bằng cả trái tim, nhưng tình yêu đơn phương chưa bao giờ là đủ để giữ lại một người. Và giờ đây, khi em đã thật sự rời xa, hắn chỉ còn lại chính mình, lạc lõng giữa những kỷ niệm mờ nhạt, giữa những nỗi đau mà dù có cố quên đi cũng không thể phai nhòa.

Hắn đứng đó, giữa dòng người qua lại vội vã, cuộc sống vẫn tiếp tục mà không chờ đợi ai. Hắn dõi theo bóng dáng em dần biến mất giữa đám đông, trong mắt vẫn còn đọng lại hình ảnh cuối cùng của nụ cười ấy. Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống gò má hắn, hòa vào dòng chảy bất tận của cuộc sống xung quanh.

Katsuki hiểu rằng có lẽ đã đến lúc hắn phải buông tay. Nhưng làm sao có thể buông khi trái tim hắn vẫn ràng buộc với em, với từng ký ức ngọt ngào, từng lời nói, từng ánh nhìn. Hắn tự hỏi, làm sao có thể buông bỏ khi những dấu ấn của em vẫn còn hằn sâu trong tâm trí, không thể xóa nhòa. Và trong chính khoảnh khắc ấy, giữa sự trống trải không lời, hắn nhận ra, để thật sự buông tay, có lẽ sẽ phải cần nhiều hơn cả thời gian, sẽ cần đến một trái tim mới, một con người mới, mà hắn chưa thể tìm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top