1 lúc sau đó bên trong cánh rừng:
Vương Nguyên:Cứu có ai không cứu tôi với!!!Lối thoát ở đâu vậy?
Tuấn Khải:Cái gì vậy!!!
Trong lúc Tuấn Khải chạy đến đó thì Vương Nguyên vấp vào 1 hòn đá và dơi xuống vực sâu thẳm bỗng 1 cánh tay rắn chắc cầm lấy tay cậu khi cậu ngước nhìn lên thì thấy Tuấn Khải cầm vào cành cây trên ngọn núi còn 1 tay thì bám lấy mình bỗng cành cây kêu..rách..rách..(gẫy rồi)....
Vương Nguyên nghĩ thầm:Nếu rơi từ độ cao này xuống nhất định sẽ...ơ..bịch...
Tuấn Khải:Tránh ra!!!Đồ ngu ngốc nhà cậu!!
Vương Nguyên:?!Thì ra ma cà rồng cũng biết chảy máu sao?
Tuấn Khải:Mẹ kiếp!!việc này đã....cút đi nhanh lên không tôi sẽ hút hết máu của cậu đấy!
Vương Nguyên:Tại sao lại cứu tôi!!!
Tuấn Khải:Ha
Vương Nguyên:Được rồi!anh hút đi nếu không chịu được tôi sẽ cố gắng tìm cách đẩy anh ra....Tôi thà chết cũng không mắc nợ ma cà rồng*cái đoạn này Vương Nguyên nghĩ thầm*
Tuấn Khải:Cậu thật là khó hiểu lúc thì muốn chạy thoát lúc thì muốn dấn thân và chỗ chết.....đẩy Nguyên xuống* Cua đao!ngươi làm gì vậy*Cậu muốn bị cắn như vậy sao đúng là việc không chịu khuất phục trước đây rồi bị lộ rồi phải không??
Vương Nguyên:Vết thương của anh???
Tuấn Khải:Tôi không cần cậu quan tâm đâu đúng là giả dối mà!!!
Vương Nguyên:...........
Tuấn Khải:Chi bằng bắt đầu đi chỗ này hay chỗ này hay......cậu thích chỗ nào!!!
Vương Nguyên:Tại sao!!anh lại không hút máu tôi còn chữa lành vết thương cho tôi nữa
Tuấn Khải:Bổn thiếu gia thích thế với lại mắc nợ ân tình của tôi đối với cậu cũng là 1 sự đau đớn mà!!
Vương Nguyên:Buông ra!!!Buông tôi ra trêu đùa người khác như vậy có gì thú vị chứ!
Tuấn Khải:Thú vị chứ với lại thả cậu ra thì cũng làm được gì!cuộc đời của cậu xác định sẵn là sẽ bị trêu đùa suốt cuộc đời rồi....
Vương Nguyên:Tại sao lại là mình chứ anh ta muốn đạt được gì từ mình chứ...
End Chương
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top