chap 13
-Roy! Em đừng vậy có được không? Tên đó có đáng để em như thế này? - Ken nhìnRoy như van lơn pha đau buồn vô hạn. Ken yêu Roy... Yêu rất nhiều...mỗi khi nhìnRoy buồn lòng cậu lại đau nhói. Ken không biết kẻ nào đã khiếnRoy trở nên u buồn như vậy. Nếu gặp kẻ đó chắc Ken sẽ giết chết hắn ( Karry *nhếch mép khinh thường* :cả dòng tộc nhà mi cũng không động được vào sợi tóc của ta ) .
- Tránh xa tôi ra... Tôi không cần anh. -Roy lạnh lùng, nhẹ gạt những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi,cậu bước đi.
- 5 năm rồi...5 năm rồi... Nếu hắn còn yêu em thì sao hắn chưa về? - Ken nhìn Roy đau khổ
- IM ĐI!!! Cậu ấy sẽ về... Anh biết gì về cậu ấy chứ ! -Roy hét lên rồi chạy đi...
Roy bỏ chạy vì nhỡ điều Ken nói là sự thật... Karry không yêuRoy nữa... Nhưng trái timRoy vẫn mãi yêu Karry... Phải chăngRoy đã đặt trái tim mình nhầm địa chỉ ? ( t/g: chuẩn )Roy lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, Karry nhất định sẽ về... Vì lời hứa...
Bông tuyết trên tay còn đó... Mà người đã đi đâu mất rồi?... roy viết ra giấy tất cả những nghĩ suy của mình... Nỗi nhớ về nó. Rồi cho vào một lọ rỗng bịt kín, thả trôi ra biển. Mong biển sẽ gửi những tâm sự củacậu đến ai kia.cậu biết tỉ lệ Karry nhặt được chiếc hộp chắc chưa đến 0,00...001% có n số 0 trong đó.Roy tự cười với suy nghĩ của mình. Dù sao làm vậy cũng khiếncậu nguôi ngoai đi phần nào.Roy tưởng tượng ra cảnh một người lạ nào đó vô tình vớt được cái lọ này... Hazzz. Tưởng tượng làm gì khi không biết nó có tạt lại vào bờ hay là bị con cá nào đó nuốt chửng không cơ chứ.
Yin quay về nhà, lấy những tấm ảnhcậu và nó chụp chung ra nhìn, không nhiều lắm vì nó không thích chụp ảnh. Nước mắt lại rơi...cậu quá yếu đuối chăng... Phải chi nó không đi theo những hoài bão, phải chi nó suy nghĩ rằngRoy chỉ hạnh phúc khi bên nó, phải chi...
Ôi! Phải chi mãi mãi vẫn chỉ là phải chi thôi.
Nỗi đaucậu tự chịu vìcậu đã không thể giữ nó bên cạnh, vìcậu quá yếu đuối cứ mãi ngóng trông về một bóng hình.... Xa mãi... Nhưng nếu chọn,Roy vẫn sẽ chọn Karry... Đợi Karry đến hết đời cũng được... Không cần biết nó còn nhớRoy không...
Con tàu trao đảo mạnh giữa những trước những con sóng lớn, nhưng sẽ mãi mãi không bao giờ chìm xuống. Vì những con tàu này được thiết kế để chống lại những thảm hoạ tại tam giác quỷ. Lớp vỏ có thể chịu được áp lực có thể làm bẹp xép một khối thép đặc nặng trăm tấn và chống lại được hiện tượng phụt khí, hiện tượng sóng âm cường độ siêu mạnh. Lớp bảo vệ của con tàu đến 10 bom nguyên tửcậung phá mạnh cũng chào thua. Hiện tại nó không cho bật lớp vỏ bảo vệ vì như vậy con tàu mới chao đảo,nó tận hưởng được con bão lớn.Nó đứng vịn vào thành tàu ngắm những con sóng dữ,thích thú nhìn sự nổi giận của thiên nhiên.
Ở cái vùng tam giác quỷ này có nhiều những cơn bão lớn và gió xoáy với sức mạnh không thể tin được, hải quân Hoa Kì gọi đó là Microburst. Ngoài ra còn có cả khí methane hydrate bay lên từ sâu trong lòng đại dương. Khí methane hydrate nổi lên dưới dạng bọt khí làm giảm đi nhanh chóng tỉ trọng lực đẩy tàu thuỷ và tàu ngầm,mạnh đến mức có thể khiến chúng chìm xuống mặt nước hay thậm chí còn chìm xuống tận đáy biển. Đấy chính là hiện tượng phụt khí. Hiện tượng này còn tạo nên một dòng điện,qua đó là một từ trường khiến mọi thiết bị,dụng cụ từ điện và từ không thể hoạt động. Ở đây còn có cả sóng hạ âm gây lên ảo ảnh, những hiện tượng quái dị, tạo cho người ta cảm giác sợ hãi tột cùng. Sóng hạ âm cường độ mạnh có thể giết chết một con người trong phút chốc, kinh khủng hơn nó có thể vặn nát cả những cột buồm, làm con tàu hay cái máy bay hư hỏng nặng nề mà rơi xuống đáy biển.
Trụ sở căn cứ của nó đặt ở trung tâm vùng tam giác quỷ- nơi xảy ra thảm hoạ kinh khủng nhất. Người của nó- những con người tiến hoá- không bị ảnh hưởng bởi những thảm hoạ này và cả thiết bị đến phương tiện,vũ khí chiến đấu cũng thế. Có thể nói căn cứ của nó là một nơi bất khả xâm phạm. Không cần đến lớp vỏ bảo vệ, chỉ cần đến những hiện tưởng quái dị ở cái vùng này cũng khiến cho không ai dám lại gần.
.
- Thưa thiếu chủ! Người nên vào trong đi ạ! - Lay cúi đầu cung kính
- Người nên vào trong đi ạ! Thưa thiếu chủ! - Lei làm lại y hệt Lay
* Lay,Lei là hai anh em sinh đôi, đều là hai hậu duệ của thần chết. Tuyệt đối trung thành. Được nó coi như hai người bạn. Lay mang trong mình sức mạnh của hỏa, Lei mang trong mình sức mạnh của nước hay băng (Hai ông này cộng lại sẽ thành dung nham) *
- Không! - Nó nhếch mép
- Thiếu chủ... - Lay nhìn nó cầu khẩn
- 2 thuộc hạ ngắm biển với người nhá! - Lei nhìn nó y hệt Lay.
Lay lập tức quay sang Lei cốc cho một cái rõ đau
- Đã nói không được chặn họng anh!
- Au...em nói hộ mà - Lei vênh mặt lên cãi
- Ai cần em nói hộ
- Em cần
- Cái ngang
. . .
Nó đến đau bụng với cách cãi nhau của hai anh em nhà này : con nít. Chỉ trước mặt nó và khi không có người 2 anh em nhà này mới vậy chứ trước mặt đám thuộc hạ thì tử khí không khác gì thần chết.
Mải nhìn hai Lay,Lei cãi nhau mà nó không để ý đến một con sóng lớn đang chuẩn bị đập vào...và...
" ÀOooooo........"
" Cốp..."
" Oái..." " Á...á..."
Một loạt âm tanh vang lên. Đầu tiên là tiếng sóng đập vô bờ, sau là tiếng vật thể lạ con sóng mang theo rơi vào đầu nó,tiếp là tiếng kêu của nó, cuối cùng là tiếng hét của Lay, Lei. Cơn sóng đi xuống, nó ,Lay,Lei ướt nư chuột lột.
Nó cúi xuống nhặt cái vậttheo con sóng đập vào đầu nó. Nó là một cái lọ thủy tinh trong suốt, trong đócó những hoa tuyết cắt từ giấy, tờ giấy cuộn tròn,được buộc bằng sợi ruy bănghồng với dòng chữ "gửi nỗi buồn về biển"
- Thư SOS ạ - Lay lại gần chỗ nó
- À ha... Thư SOS - Lei cũng lại gần
Nó nhìn Lay, Lei. Cơ mắt nó giật giật
- Ngu! Ngu! Thằng điên nào đi cắt hoa giấ, buộc ruybăng cho thư SOS...ngu! Ngu!
Sau mỗi chữ "ngu" là nó cốc cho hai tênkia rõ đau. Nó cầm cái hộp vào trong
- Auu...hu....- Lay, Lei ôm đầu
Nó bỗng quay phắt lại
- Kích hoạt chết độ bảo vệ
- Dạ - Lay,Lei đứng nghiêm, nắm tay phải đập vàongực. Đây là cách chào của Hắc Long phiệt
Nó vào trong phòng, ngắm nghía cái hộp. Dòng chữ trên ruy băng... Hình như nó đã gặp ở đâu đó. Lay, Lei sau khi kích hoạt xong cũng vào trong với nó
- Thuộc hạ đọc với - Lei,Lay đồng thanh rồi ngồi sang hai bên.
Đã kích hoạt chết độ bảo vệ, bên ngoài sóng to gió lớn, con tàu của nó vẫn đứng yên sừng sững.
Nó mở cái hộp ra... Không khí trong hộp bị bịt kín nay được giải toả. Một mùi hương nhẹ dịu, thanh khiết từ trong chiếu hộp toả ra
- À ha... Của con người...khịt khịt - Lei hít hít
- Giống cái con có bốn chân mà dùng để canh cửa ấy - Lay quay ra đá xoay Lei
- Her...
Nó không nói gì, nhắm mắt cảm nhận. Mùi hương rất thân thuộc... Nó quen chủ của chiếc hộp này chăng... Nghe có vẻ vô lí.
Nó lấy bức thư ra đọc... Sững người...
"[...] 5 năm Karry đi biệt không chút tin tức, Karry biết Roy đau khổ thế nào không? [...] sao Karry lại nghĩ bên Karry Roy không có hạnh phúc... Trong khi hạnh phúc củaRoy chính là Karry...Karry còn nhớ lời hứa chứ? Bông tuyết vẫn còn mà... [...] nhớ Karry lắm...Roy lại khóc rồi... Karry mau về ha... [...] )
Một số chữ bị nhoè... Có lẽ là chủ nhân của bức thư này đã khóc khi viết .
Nó lặng người... Ở phương xa kia vẫn có người luôn nhớ về nó... Kí ức ùa về...cậu nhóc thiên thần khiến tim nó lỗi nhịp... Lời hứa hẹn... Những kỉ niệm... Nước mắt...
Nó đã lãng quên rồi sao?
Lay, Lei cũng im lặng không nói gì... Họ biết karry là tên của nó... , cả thái độ bất thường của nó. Giờ hai anh em có thở cũng không dám thở mạnh. Không gian tĩng lặng hẳn... Bên ngoài gió bão cũng đã ngừng... Một sự im lặng đến đáng sợ
- Ngươi nghĩ sao? Một cái lọ từ lục địa Nhật Bản... Lại được đưa đến đúng nơi nó cần đến cách hàng vạn dặm nhờ sóng biển...
- Duyên phận thưa thiếu chủ...- Lay cúi đầu
- Có lẽ hai người là cặp đôi trời định...- Lei cũng cúi đầu
- viết từ 6 tháng trước... Phiêu dạt nửa năm... - Nó trầm ngâm - Về căn cứ... Ta sẽ đến đất liền - Ánh mắt nó ánh lên một tia lửa
- Yes ser !!! - Lay Lei đồng thanh rồi lái thuyền trở về căn cứ.
Hôm sau nó cùng thuộc hạ tiến về đất liền. Theo sau là 2 cái tàu chiến hộ tống. Không quân cũng được tập hợp sẵn sàng ứng chiến. Thủy quân, lục quân cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Không biết nó về đất liền thămRoy hay định chiến tranh đây....
* * *
- Không! Con muốn tự quyết định hạnh phúc... Ba đừng xen vào -Roy hét lên
- Nghe lời ba đi Roy. Thằng Ken nó yêu con thật lòng mà - ông Nam nhìnRoy cầu khẩn
- Nhưng con không yêu cậu ta! Với lại chẳng phải con đã có hôn ước với Karry sao?
- Thằng Karry nó biệt tích 5 năm rồi...
- Nhưng bama Karry vẫn còn...
- Hai người họ cũng đồng ý cho con lấy người khác
- Không! Bama mà bắt con lấy hắn ta con tự sát cho bama coi - mắtRoy bắt đầu đỏ hoe
- Phải đó bama... Bama để em tự định hôn nhân của mình đi - Yun cũng cầu xin giúpRoy
- Không phải ta không muốn... Nhưng ba của Ken là chủ phiệt lớn nhất hiện nay... Nếu không nghe theo e là...
- Cháu sẽ lo
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, từ ngoài một chàng trai thiên thần lạnh giá với ánh mắt như có thể đóng băng mọi thứ bước vào. Vẫn phong cách trắng trắng và trắng, bạc bạc và bạc. Không ai khác, chính là nó.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên...
- Karry? -Roy nhìn nó. Bao nhiêu cảm xúc vui buồn lẫn lộn trongcậu, kia chẳng phải là người con trai khiếncậu đau khổ... Chẳng phải là ngườicậu vẫn bao đêm hằng mong sao?
- Sao? - nó khẽ cười- không vui à?
- Vui! Vui lắm á! -Roy cười tươi, nụ cười thiên thần sau hơn 5 năm thất lạc quay trở về. Hạnh phúc vỡ oà,Roy ôm chầm lấy nó, ôm thật chặt như sợ nó biến mất một lần nữa. Nó cũng đưa tay ôm lấyRoy. Phải chính là mùi hương này, thoáng nhẹ dễ chịu, nó nhẹ hôn vào máRoy. CònRoy hạnh phúc trong vòng tay ấm áp của nó ( t/g: ước gì mình được nhưcậu ấy/ Karry: ghen à? / t/g* không cảm xúc*: ừ)
- Ehèm! Ở đây không phải có hai anh chị đâu nhá - Yun hắng giọng.
Nó buôngRoy ra, nhìn Karry, nhếch mép
- Hai vị đây còn chưa nói... Trẻ con dám phát biểu linh tinh
- Her...
Mọi người đều tủm tỉm cười
- Bao lâu nay cháu đi đâu vậy? - Như nhìn nó trìu mến - Cháu ngồi đi đã
Nó ngồi xuống,Roy cũng ngồi xuống cùng nó, bám xiết lấy tay nó
-Roy! Con buông Karry ra xem nào! - ông Nam nhíu mày nhìn con
- Thói quen không sử được ấy mà chú! - nó quay sangRoy vỗ đầucậu nhóc.
- Hì...-Roy tít mắt
- Chẹp chẹp... Ai vừa nước mắt ngắn nước mắt dài mà...Oái! - Yun đang nói thì bị nó tương thẳng cái gối vào mặt
- Im
- Dạ - Yun ngoan ngoãn
Nam nhìn nó
- Cháu chắc sẽ đối phó được với Ken chứ?
- Thừa sức...- Nó ngồi ngả ra ghế, vắt chân lên, dáng vẻ khoan thai của một vị chúa.
- Được! Chàng trai! - Nam vỗ vai nó - Giao lại nơi này cho mấy đứa, ta phải đi gấp
- Dạ
- Good Bye các tình yêu - Như hôn gió
- Amen! Mẹ đi cho con nhờ - Yun xua xua...
- thằng nhóc này - Như nhìn Yun bó tay.
Sau khi bamaRoy đi khuất
- Đi nốt đi - Nó nhìn Yun
- Hehe... Đi liền! Hạnh phúc nhá! - Yun cười tít mắt rồi chuồn thẳng.
- Bao lâu nay Karry đi đâu vậy? -Roy nhìn nó cười buồn
Nó hôn nhẹ lên môiRoy
- Xin lỗi! Karry sai rồi
- Ơ...-Roy mặt đỏ rần
- Cái này... Cho Karry nhá - Nó rút từ trong túi ra cái lọ thủy tinh
- Hả?...ơ... -Roy ngạc nhiên
Nó đặt lên môiRoy một nụ hôn nồng nàn, đầy tình cảm
- Đói! - nó buôngRoy ra
-Roy đi làm đồ ăn cho Karry nha! -Roy đỏ mặc chạy vào trong bếp
Nó nhìn theo bóngRoy thầm cười. Hạnh phúc của nó chính là đây sao?
Sáng hôm sau, Ken đến nhàRoy.Cậu vẫn chưa biết gì về sự có mặt của nó.
- Em đi ăn với anh nhé! Anh có chuyện quan trọngcần nói - Ken cười tươi nhìnRoy trìu mến
- Xin lỗi! Em có hẹn rồi -Roy cũng mỉm cười
- Có hẹn? Với ai?
- Đừng can dự vào đời sống cá nhân của em, nếukhông ta chẳng thể làm bạn được đâu -Roynhìn Ken khẳng khái
- Em đừng như vậy được không! - Ken nhìnRoy khổ sở
Bỗng một giọng nói lạnh lùng, âm vực phát lên
- Cút
Nó từ trong nhà bước ra nhìn vị khách không mời màđến
- Ngươi là ai? -Ken hất mặt nhìn nó
không nói gì, nó nhếnh mép khinh bỉ làm Ken tức sôimáu
- Đây là Karry, bạn trai em -Roy chạy lại chỗ nó, ôm lấy cánh tay nó.
Ken giật mình trợn tròn mắt nhìn nó. "Ngoạihình hoàn hảo không chê đâu được, nhưng khí thế ngạo mạn, nhìn mặt chắc thuộcdạng vô tâm... " Ken nghĩ thầm.
- Tôi và cậu nói chuyện được chứ?- Ken nhìn nó dòhỏi
- Ok - Nó lạnh lùng đáp không cảm xúc
roy níu tay nó lại
- Ư...
- Ngoan... Vào ăn trước đi - Nó xoa đầuRoy
- Ưm -Roycười tươi vâng lời rồi chạy vào trong.
Hành động củaRoy khiến tim ken đau nhói.
Nó và Ken đến một bãi rộng gần nhàRoy. Ken nhìnthẳng vào mắt nó
- Cậu chính là người đã bỏRoy đi?
- Phải - Nó thờ ơ
- Cậu xứng đáng vớicậu ấy sao?
- Phải
- Cậu biết tôi yêucậu ấy?
- Phải
Những câu trả lời thờ ơ của nó khiến Ken rất bựcmình, cậu có cảm giác như nó khinh cậu vậy ( chuẩn)
- Ngươi có gì hơn ta chứ?
- Tất cả
- Ngươi...- Ken tức nghẹn - Ngươi thề suốt cuộc đờingươi chỉ yêuRoy chứ?
- Không
- Đúng như ta nghĩ... Ngươi chỉ là một tên chẳng ragì - Ken nhếch miệng khinh bỉ
- Vậy sao?
- Phải
Nó chạm vào tai, nơi có một thiết bị liên lạc chỉHắc Long phiệt mới có
- San bằng Mitsu phiệt
- Yes ser! - Có tiếng người đáp lại nhưng chỉ nónghe thấy, đó là tiếng của Lay. Lay và Lei đã đợi lệnh của nó mãi. Đây là dịpphô trương sức mạnh của những con người tiến hóa.
Ken nhìn nó khó hiểu
- Mitsu phiệt xem trụ được bao lâu nó nhếch mépkhinh bỉ rồi bước đi.
Ken có linh cảm chẳng lành, vội vã trở về phiệt.
.
- Nếu tên kia bị làm saoRoy có khóc không?
- Không... Karry làm gì anh ta rồi à... Ưm...anh talà con trai Mitsu phiệt chủ đấy... -Roytròn mắt nhìn nó.
- Đi ra đây với Karry - Nó xoa đầuRoy rồi kéocậudậy dẫn đi
-Roynhớ nơi này chứ - Nó nhắm mắt tận hưởng gió biển, mái tóc bạch kim phất phơtrong gió.
- Ưm... Đây là nơi Karry nói lời chia tay -Roy nghẹn lại... Những kíức trước đây như chợt ùa về nhưng nó đã được chặn lại bởi một vòng tay ấm áp.
- Thứ lỗi cho ta... Đã làm em đau buồn - Nó ôm chặtRoyvào lòng, nhẹ hôn lên tóccậu.
Bỗng dưng mọi thứ trước mắtRoy nhòe đi... Những đaukhổ ,cô đơn của suốt 5 năm như lại ùa về... Vỡ òa...Roy tựa vào bờ vai nó khóc nức nở.
Nước mắt sẽ vơi đi nỗi buồn, sẽ xóa đi hết buồn đauquá khứ... Để hướng về một tương lai... Ngày mai, sẽ không còn buồn đau, sẽkhôngcậu đơn nữa... Vì đã người đó đã quay về... Người đó sẽ dắtcậu đi vượt quamọi sóng gió...hạnh phúc nhé!!
* * *
Lúc đó, một nơi khác, cách đó 50 km về phía Tây.
- Nào! Các chiến binh... Hãy cho chúng biết sứcmạnh của Hắc Long phiệt!
- Tấncậung!
Lay và Lei chỉ huy cuộc chiến. Quân đội của nó,toàn bộ là quân tinh nhuệ và thiện chiến, vũ khí tối tân, giáp tiên tiến... Thửhỏi ai có thể chống lại ( t/g: ta! / Lay,Lei: Hả? / t/g: một câu của ta là HắcLong phiệt vĩng viễn biến mất...háhá!! / Lay,Lei: Ax...ai làm thế bao giờ /T/g: Ừ,cậung nhận..)
- Tướng quân! Phía trước là tàu chiến của Mitsuphiệt - Một thiếu tướng báo với Lay.
- Bắn hạ đi...
- Rõ!
" Bùmmmm......" " Bùmmmmm...."" Bùmmmmmm....... " ...
Hơn chục tiếng đinh tai nhức óc vang lên... Từ tàuMitsu phiệt. Kèm theo đó là hơn chục con tàu chìm xuống đáy biển. Toàn bộ tàuchiến lớn bị phá hủy, chỉ với một quả ngư lôi bằng một đứa bé 3 tuổi...đủ thấysứccậung phá kinh khủng thế nào... Sau đó liên tục những phát súng bắn hạ cáctàu chiến còn lại, lính thuỷ Mitsu phiệt chưa kịp làm gì thì tàu lớn tàu bé đãchìm cả. Sau đó, toàn bộ quân của nó tiến thẳng vào bờ, một số nhảy xuống biểntruy sát. Quân nó đi đến đâu... Người chết đến đấy... Sau gần nửa tiếng, cờMitsu chính thức về với đất mẹ.
- Hoàn thành tiêu diệt cát cứ thuỷ quân- Lay nhếchmép nhìn ngọn cờ rồng đen phấp phới trên nóc nhà thủy quân
- Ôh lala... Không quân đại thắng...- Lei cũng báocáo
- Tổng tiến cậu - Lei,Lay đồng thanh.
Toàn bộ quân của nó thẳng tiến về trụ sở chính củaMitsu phiệt đặt ở một hòn đảo lớn. Ở đó chỉ có Mitsu phiệt, không có ngườingoài. Quân Mitsu phiệt tập chung chủ yếu ở đây. Giờ sẽ có không quân và "thuỷ binh lục chiến" ( nó có lục quân nhưng ở lại căn cứ). Không quân với những chiếc máy như đĩa bay nhỏ, vừa cho một người ngồi và lái. Bay lượn trên bầu trời như những cánh chim giữa không trung. Thuỷ quân lột xác thành những ninja sát thủ,lúc ẩn lúc hiện biến hoá khôn lường... Sau 6 tiếng, Mitsu phiệt bị xoá sổ. Ken tử trận, cả gia đình Ken bị giết không nương tay.
* * *
Quay lại với nó ( thời gian Lay, Lei đi thẳng, chiếm xong là đến rạng sáng hôm sau, còn giờ quay lại thời gian nó ômRoy)
* * *
-Roy muốn làm việc hợp pháp không? - Nó buôngRoy ra, lau nhẹ những giọt nước mắt còn đọng lại
- Có! -Roy hơi ngạc nhiên với câu hỏi của nó
- Làm người yêu không phạm pháp nhưng cũng không hợp pháp... MàRoy lại muốn làm việc hợp pháp nên... - Nó ngừng lại, ánh mắt buồn buồn
TimRoy như ngừng đập... Nín thở chờ nó nói nốt...cậu sợ... Sự việc cách đây 5 năm tái diễn...
Nó hít một hơi sâu
- Mình hợp pháp hóa tình cảm đi em
- Hả?... -Yin tròn mắt nhìn nó
- Làm vợ anh nhé! - Nó một chân quỳ xuống, hôn nhẹ lên tayRoy
- Ơ...-Roy đỏ lựng mặt
- Sao? Không đồng ý à - Nó ngẩng lên nhìnRoy
- A.... Không... Có có mà! -Roy giật mình lúng túng
Nó đứng lên, đặt lên môiRoy một nụ hôn nồng thắm... Hạnh phúc...
- Nhẫn anh quên mang theo rồi! Lát về anh trả nhá - Nó thì thầm vào taiRoy.
roy đỏ lựng mặt, vùi đầu vào ngực nó. Có từ ngữ nào diễn tả được hạnh phúc củacậu lúc này không nhỉ ?
// 4[7,
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top