Hôn?

             Về đến nhà cũng đã là 4h chiều, cả hai định sẽ nghỉ ngơi rồi chiều sẽ đi mua đồ để nấu cơm tối . Đang bình thường thì Hiori bỗng nhớ ra một chuyện ...
"Ấy chết lại quên uống thuốc!"
Em liền tức tốc chạy lên phòng lấy thuốc mà không nói gì với Karasu

Lấy viên thuốc rồi hốc vội , may là em kịp uống chứ không để lâu. Đang ngồi một lúc để thuốc ngấm thì karasu bước tới
"Em bị bệnh gì vậy?"
Lần trước khi gặp em , khi thấy em sắp ngất vì không kịp uống thuốc cậu đã muốn hỏi tình trạng của em , nhưng cảm giác em cứ né tránh nên cậu bây giờ mới giám hỏi

Nghe anh hỏi vậy thì em hơi chột dạ. Em băn khoăn không biết phải nói thế nào với anh.
Nhưng nghĩ lại thì sống với anh một thời gian thì trước sau gì cũng không thể dấu được , cuối cùng em vẫn nói
"Ừm bệnh của em có liên quan đến tâm lí"

"Nó xuất phát từ cái ngày định mệnh đó, ngày em ra tay với cha mẹ em..."

"...cứ đúng 4h chiều kí ức về ngày đó cứ ùa về , cả cảm giác của lúc đó cũng bị gợi lại, nó khiến em rơi vào tình trạng tâm lí bất ổn . Em đã tiêm một lượng thuốc ức chế lớn trong nhiều năm để kiểm soát bản thân , tránh gây ra những hành động mất nhân tính như lần đó...."

"Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cứ vào 4h chiều cơ thể em sẽ yếu đi do tác dụng của thuốc ức chế , nếu muốn bình thường thì phải uống thêm lọ thuốc này..."

Sau khi nghe em nói , karasu rơi vào trầm tư . Cậu suy nghĩ mãi về những lời em vừa nói . Em đã phải duy trì tình trạng đó trong suốt 5 năm ...

Cậu không nói gì mà chỉ xích lại gần em , dịu dàng ôm em vào lòng . Cậu biết bản thân mình không phải bác sĩ tâm lí nhưng cậu thực sự muốn chữa lành cho em
"Anh sẽ bù đắp cho em nhiều nhất có thể ..."

"Dù anh biết rằng mình không thể so với thuốc , anh cũng chẳng là thần thánh hay bác sĩ tâm lí nhưng xin em... hãy cho anh cơ hội để ôm lấy trái tim mỏng manh của em..."

Hiori không biết phải đáp lại ra sao. Em từ từ dang lấy đôi tay ôm lại anh. Cơ thể anh ấm áp lắm, nhất là tấm lưng. Em muốn dựa vào anh , để cảm nhận hơi ấm , cảm nhận cảm giác an toàn mà anh mang lại . Những lời anh nói ra đều giống như mật ngọt rót vào tai em

Nhắm mắt lại , im lặng cảm nhận tình cảm của anh . Hơi thở của anh , dọng nói trầm ấm của anh ,.... Hay bất cứ thứ gì mà anh mang tới , đối với em đó đều là sự chữa lành

"Anh biết không Karasu , em cảm thấy cuộc đời có lẽ vẫn rất đáng sống. Em cảm thấy thật may mắn khi ông trời đã cho em gặp lại anh..."

Karasu nghe vậy thì có chút để í. "Gặp lại" , í em là trước đó em đã gặp anh sao? Cậu có dấy lên chút hoài nghi . Bỗng cậu cảm thấy vai mình có chút ươn ướt. Quay lại nhìn thì thấy em đang rơm rớm nước mặt
"Em...em...sao thế? Anh làm em buồn sao ?"
Cậu bối rối liền gạt đi vài hạt lệ vương trên mi mắt em

Em cười nhẹ
"Không , không đâu Karasu à .... Đây là những giọt nước mắt của hạnh phúc"
Sau khi lau qua vài giọt thì mắt em cũng không tuôn thêm giọt nước mắt nào nữa. Thật ra em cố tình nói như thế , dù karasu chưa biết chuyện cả hai từng gặp nhau lúc nhỏ. Em chỉ tạm nói như thế vì cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng...

Hai người cứ thế ôm nhau , im lặng cảm nhận đối phương , cảm nhận tiếng tim đập của nhau mà không cần nói cũng chẳng cần nhìn

Sau một lúc cả hai cũng từ từ buông nhau ra mà cũng chẳng nói gì . Hai người cứ thế làm việc của mình ....

_____________________________

Ở bệnh viện lớn nằm giữa trung tâm thành phố . Karasu Rei bước vào phòng bệnh của chồng mình. Ông vẫn đang bất tỉnh

"Chồng ơi em nhớ anh nhiều lắm..."
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay người vẫn đang bất tỉnh trên giường

Bỗng cô để í đến bình truyền nước của chồng sắp hết , liền kêu y tá tới xem. Cô y tá bước vào phòng và thay bình mới. Trong lúc đó cô tâm sự với cô Rei
"Vì nhiệm vụ mà hi sinh quên mình . Đúng là đôi khi chỉ muốn hạnh phúc bên gia đình nhỏ cũng thật khó , chị nhỉ?"
Cô Rei chỉ trầm ngâm gật đầu

Sau khi thay xong , cô Y tá cũng không quên nói thêm
"Chúc chồng chị sớm tỉnh lại..."
"Cảm ơn em" nói xong cô lại đăm chiêu nhìn chồng

Sau khi cánh cửa phòng bệnh khép lại, cô y tá lại nở nụ cười . Đi đến một góc khuất của bệnh viện rồi nghe điện thoại
"Mọi thứ vẫn tiến triển rất tốt ! Thưa chủ nhân..."
"Loại độc đó không tác dụng ngay lập tức mà ngấm từ từ ..."
"Nhưng mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi vì với sự lơ là của ả phu nhân nhà Karasu thì mọi thứ diễn ra dễ dàng hơn nhiều..."

Người ở đầu dây bên kia nói với chất giọng hài lòng
"Cứ tiếp tục như vậy . Nếu mày thực hiện tốt sẽ có phần thưởng hậu hĩnh"
Ả y tá không dấu nổi sự thích thú
"Vâng~ chủ nhân cứ tin tưởng ở tôi"

Sau khi cúp máy với ả y tá , tên được nhắc là "chủ nhân" liền quay ra nhìn lấy cô gái đang bị xích và bịt miệng
"Sao nào ? Chứng kiến người thân mình cứ từng giây phút trôi qua gần cận kề với cái chết mà không làm được gì. Nhục nhã quá nhỉ ?"

Cô gái đó tức điên lên muốn phá tan số dây xích và bịt miệng nhưng bất thành. Tên đó nhận ra cô muốn nói gì đó nên tạm tháo bịt miệng của cô ra

Ngay lập tức cô liền quỳ xuống van xin
"Xin anh ! Làm ơn đừng làm hại gia đình của tôi nữa mà ..."
Ngay khoảnh khắc này cô bất chấp tất cả chỉ để thuyết phục được hắn
"Tôi sẽ làm tất cả những gì anh muốn, nhưng đừng làm gia đình tôi bị liên luỵ"

Hắn nghe vậy thì cười khẩy
"Tao ghi âm lại rồi đấy nhé! Đừng thất hứa đấy..."
Cô ta cũng đáp lại: "ngươi cũng không được đụng vào gia đình ta nữa!"

"Nhưng cô có đảm bảo sẽ thực hiện theo yêu cầu của tôi không?" Hắn ta chất vấn
"Anh cứ nói đi"
Hắn ta liền cười điên cuồng, lôi ra tấm ảnh từ túi áo mà ném vào mặt cô

Người trong bức hình không ai khác chính là Hiori yo. Cô có hơi sốc , rốt cuộc hắn có ý gì ?

"Giết nó, thằng trong bức ảnh" Hắn dứt khoát nói ra
"Có điều nó sẽ gây tổn thương cho báu vật của mày đó~" hắn mỉa mai cô
"Im đi!" Bây giờ cô phải đấu tranh tâm lí. Dù rất yêu quý em trai , nếu khiến em ấy tổn thương , cô không biết mình sẽ còn cơ hội yêu thương em ấy nữa không. Nhưng trước sau gì hắn ta cũng sẽ nhắm tới em ấy

"Tôi đồng ý!" Cô dứt khoát nói ra
"Mày chắc chứ ~" hắn ta liền ra vẻ thích thú
"Tôi không hối tiếc gì nữa..."

"Nhưng mày chưa cần phải thực hiện bây giờ" hắn tiếp tục nói
"Hả? Tại sao?" Cô thắc mắc
"Tao muốn tình cảm của chúng nó sâu nặng đến độ, nếu một trong hai đứa chết thì đứa còn lại sẽ rơi vào tuyệt vọng suốt đời" hắn ta vừa nhấp rượu , vừa thốt ra những lời dơ bẩn đó

"Mày không phải là người nữa rồi..." cô chỉ biết bất lực thốt ra
"Giữa 1 người chết và 3 người chết mày chọn cái nào?"

"Mày là một con quỷ!"
Cô cắn rứt lương tâm, nhưng hắn nói đúng , cô không còn lựa chọn nào khác . Dù có khiến Tabito đau khổ nhưng đổi lại sẽ giữ được mạng sống của cả gia đình . Dù ích kỉ nhưng cô vẫn phải chọn
"Tôi sẽ giết cậu ta.... Nhưng ngươi cũng đừng hòng đụng đến những người ta yêu thương..."

"Ôi cảm động quá đi thôi!" Hắn nói với giọng cợt nhả
Hắn lại bịt miệng cô , rồi nói thêm
"Tao là kẻ luôn giữ lời, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nếu mày giám phản bội tao thì mày cũng đoán được kết cục rồi nhỉ?"

Cô nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn , cũng do bản thân cô quá ngốc khi đã theo hắn để giờ phải ở trong tình thế này....

'Xin lỗi cậu Hiori , nhưng tôi phải tiếp tục chia cắt hai người rồi...'

________________________________

Tối đến , cả hai sau khi đã ăn uống dọn dẹp xong thì ra sofa phòng khách ngồi chơi
"Em có vẻ thích chơi mấy trò bắn súng nhỉ? Liệu nó có ổn không?"
"Em chơi mấy game này từ nhỏ rồi nên không thấy có vấn đề gì lắm"hiori thản nhiên đáp

"Cha mẹ em không ý kiến gì sao?"
"Họ chủ động mua máy chơi game cho em, họ cũng chẳng cần quan tâm em chơi gì"

"Họ không cho em đi chơi với các bạn đồng trang lứa , trong một lần em xin họ đi chơi thì đã bị họ mắng. Đến hôm sau thì thấy có một chiếc máy chơi game đời mới nhất được đặt ở phòng em"

"Cũng từ đó em chìm đắm trong game và khám phá ra sở thích mới , đó là hack các thiết bị điện tử"

Nhìn em vừa nói vừa điều khiển tay cầm với gương mặt lạnh tanh , cậu liền thấy không ổn. Từ nhỏ đã phải tiếp xúc với những thứ tiêu cực như vậy, nên việc em có những suy nghĩ lệch lạc cũng là điều khó tránh khỏi

Cậu không hiểu cha mẹ em nghĩ gì mà lại làm những hành động như vậy với em , khi em mới chỉ là một đứa trẻ. Suốt tuổi thơ của em bị ràng buộc bởi cha mẹ . Bỗng cậu cảm thấy có chút đồng cảm. Sinh ra đã bị gắn những trọng trách to lớn, đáp ứng mong muốn của cha mẹ dù bản thân không hề thích

Chúng ta đều là những đứa trẻ không có tuổi thơ trọn vẹn...

Nhìn trong màn hình game, hai nhân vật mà cả hai đang điểu khiển đều đang chật vật để chống lại những con quái vật . Những con quái vật đó tượng trưng cho những áp lực , định kiến từ gia đình và xã hội. Còn những nhân vật đó chính là chúng ta

Nếu chỉ chơi một mình thì rất khó để qua màn nhưng nếu cả hai cùng hợp lực thì sẽ dễ dàng hơn. Chỉ là... nếu game kết thúc thì sao . Thứ gì sẽ sảy ra sau đó ? Câu trả lời nằm ở chính chúng ta

"Cuộc sống này đôi khi mệt mỏi quá em nhỉ ?" Karasu không nhìn em mà nhìn vào màn hình game
Em cũng nhìn vào màn hình mà đáp lại
"Đúng vậy , nhưng làm gì được bây giờ ?"
"Anh cũng chẳng biết phải trả lời cụ thể ra sao..."
"Vậy mình đi tìm câu trả lời thôi..."
"Ừm"

Nghe qua chỉ là một cuộc đối thoại kì quặc hay vô nghĩa, nhưng với hai người thì nó có một điều gì đó rất quan trọng . Không nhìn vào mắt nhau nhưng lời đối phương nói ra thì người còn lại luôn khắc sâu vào lòng những lời đó. Họ đang càng lúc thấu hiểu nhau hơn

Sợi dây kết nối dữa cả hai đang dần rút ngắn khoảng cách . Điều đó cũng động nghĩa với việc cảm xúc của họ đang đồng bộ , con tim cùng chung nhịp đập , cùng mang cái cảm giác yêu?

Dù cai hai chưa sẵn sàng nói ra nhưng khoảng thời gian gắn bó bên nhau có lẽ đã giúp họ nhận thức ra được phần nào đó tầm quan trọng của đối phương trong cuộc đời của mình

Trong vô thức bàn tay của cả hai đã quấn lấy nhau để cảm nhận hơi ấm của đối phương. Bây giờ cả hai mới quay đầu lại nhìn nhau với ánh mắt đăm chiêu. Hành động của cả hai như bản năng , không hề có chút lí trí nào . Khoảng cách ngắn dần , hơi thở cũng hoà quyện và ấm áp hơn. Mắt chầm chậm nhắp nghiền lại để cảm nhận mọi thứ tự nhiên nhất

Cái chạm nhẹ như thể gió lướt trên môi . Cả hai để cho cái chạm ấy ngấm dần trên đầu môi. Mềm mại và ấm áp

Cả hai giữ nguyên nụ hôn phớt ấy trong vài giây rồi từ từ buông ra , cảm tưởng như có chút gì đấy lưu luyến

Cảm xúc của hai người bây giờ thật khó tả...

Dù chỉ là nụ hôn phớt nhưng dường như nó chính là bước đệm đầu tiên để hai người tiến gần hơn tới tình yêu

——————————hết chap12——————-

Giáng sinh nên tui tặng cho mấy bn một chap ngọt ngọt nè 🫶🏻

Tuần sau tui thi nên có thể không ra chap mới, nhưng mà mn yên tâm là thi xong sẽ có chap mới cho mn đọc liền nè

Bye 💖

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top