Chương 2

Màn đêm buông xuống, điểm xuyết những ánh đèn rực rỡ, trong căn hộ nhỏ được bài trí ấm áp mà thoải mái, cô gái dịu dàng khẽ quay đầu, đứng tại phòng bếp tuy nhỏ nhưng đầy đủ trầm tư. . . . . . Uhm. . . . . . Bữa tối ăn cái gì thì tốt đây? Chỉ có một mình mình, cũng không cần quá phiền toái, tùy tiện làm đầy bụng là được rồi.

Chủ ý đã quyết, Kaning khóe miệng không tự giác lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt, đang chuẩn bị bắt đầu nấu bữa tối cho mình thì bỗng dưng, một âm thanh khác lạ nhẹ nhàng truyền đến, làm cho cô không khỏi sửng sốt, bất giác từ phòng bếp nhỏ quay ra, ánh mắt hướng cửa quan sát. . . . . .

"Sao anh lại tới đây?" Nhìn người đàn ông cao lớn vừa mở cửa vào, Kaning không khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc.

Nghe vậy, người đàn ông cao lớn, Kavin, thấy thần sắc cô có vẻ kinh ngạc, không biết tại sao, trong lòng không khỏi có cảm giác buồn bực cùng chán nản dâng lên, nhưng trên mặt lại vẫn như cũ không chút gợn sóng, chỉ là ngữ điệu hơi hơi lộ ra một chút tâm trạng không tốt. "Làm sao? Em đang có việc?"

"Không phải." Dường như nhận thấy được sự phiền muộn ẩn dưới vẻ bề ngoài của anh, Kaning ẩn chứa ý cười, ôn nhu hỏi: "Anh ăn tối chưa?"

Không có lên tiếng, Kavin chỉ là lắc đầu thay cho câu trả lời, tâm tình vốn đang buồn bực, vì cô ân cần quan tâm mà dường như trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp .

Không biết người kia cảm xúc đang biến hóa, Kaning cười chỉ hướng sofa."Vậy anh ngồi nghỉ ngơi trước đi, em lập tức đi nấu ngay."

Lời nói mềm mại còn chưa dứt, cô đã nhẹ nhàng quay lại phòng bếp nho nhỏ, nghĩ đến có hơn một người cùng nhau ăn cơm, lập tức quyết định sửa đổi thực đơn bữa tối, hơn nữa vội vàng từ trong tủ lạnh lấy ra càng nhiều nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị xử lý.

Thuận theo chỉ thị của chủ nhà, an vị ở trên sofa, Kavin khẽ quay đầu, ánh mắt thâm trầm chăm chú vào một bóng dáng đang bận rộn chuẩn bị tại phòng bếp, vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì, mãi một lúc sau, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua bó hoa bách hợp xinh đẹp được sắp xếp tỉ mỉ ở góc tủ, đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn. . . . . . Nói thực ra, anh đối thực vật không có nghiên cứu nhiều, cùng lắm chỉ có thể nhận biết một số ít loại như hoa hồng, bách hợp ... , nhưng mà theo ấn tượng của anh, cô dường như thiên vị loại hoa nào đó mà anh không biết tên, cho dù là làm việc ở cửa hàng bán hoa, cũng chỉ mang loại hoa này về nhà; không lẽ từ lúc bắt đầu, cô chưa từng cắm loại hoa khác sao?

Khó hiểu thầm nghĩ, rồi lại cảm thấy bản thân thực nhàm chán, chú ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này, anh lập tức lắc đầu, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ảnh chụp trên cuốn tạp chí lá cải đặt ở bàn trà kia đột nhiên đập vào mắt, làm cho hàm dưới của anh không khỏi căng ra, con ngươi đen thâm trầm bỗng chốc lóe lên sắc bén . . . . . .

Cô xem qua chuyện xấu trên báo của anh rồi sao?

Nếu là như vậy, vì sao trên người cô không cảm nhận được một chút tức giận cùng phẫn hận, thậm chí việc cơ bản nhất là chất vấn cũng không có, vẫn như trước dùng sự ôn nhu vô tận cùng ý cười dịu dàng đón tiếp tên đàn ông không chung thủy là anh đây?

Anh không hiểu cô, cũng nhìn không thấu cô!

Đúng vậy! Kavin không thể không thừa nhận bản thân trước sau đều không hiểu, cũng nhìn không thấu người phụ nữ đã cũng anh kết giao ba năm này. Từ lúc ban đầu hai người quen biết, anh cũng chẳng phải lấy phương thức bình thường mà theo đuổi cô. Lúc đó, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng cho rằng bất ngờ đưa ra yêu cầu kết giao vô lễ kia, nhất định sẽ được nhận lại một trận phẫn nộ, xem thường cộng thêm lạnh lùng cự tuyệt, nhưng bất ngờ là, cô lại nở nụ cười ôn nhu, ngượng ngùng mà vui sướng đồng ý.

Vì thế, bọn họ kết giao .

Ba năm trở lại đây, anh từng tự hỏi bản thân vô số lần, vì sao cô gái trầm tĩnh, lịch sự, ôn nhu này bằng lòng ở bên anh?

Là vì lợi ích sao? Không, không phải! Bọn họ bên nhau từ đó tới giờ, cô chưa bao giờ yêu cầu anh bất kỳ vật gì, chứ đừng nói tới tiền tài .

Vậy là vì danh sao? Cũng không có khả năng, nói cho cùng cuộc sống của cô vẫn là vô cùng đơn thuần, sau khi cùng anh kết giao, tất cả hành động lại càng thêm thầm lặng, hai người thậm chí rất ít khi cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng, địa điểm hẹn hò thường xuyên nhất chính là căn hộ nhỏ của cô.

Đừng nói đội chó săn không chụp nổi hình của cô, tới cả hai tên đồng sự kiêm bạn tốt kia cũng không biết anh có một người bạn gái quen nhau đến ba năm. Nghĩ tới chuyện này, Kavin nở nụ cười có chút kì quái . . . . . . Nếu để cho hai người kia biết đến sự tồn tại của cô, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc! Kỳ thật anh cũng không phải cố ý che dấu bạn tốt về sự tồn tại của cô, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Đáng chết! Anh chỉ là không muốn giới thiệu cô cho bạn tốt biết, để tránh. . . . . . Để tránh. . . . . .

Nghĩ đến chuyện gì đó, Kavin sắc mặt không khỏi nghiêm lại, không thể không tự thừa nhận, anh quả thật sợ bạn tốt gặp được cô rồi, không cẩn thận tiết lộ với cô sự tồn tại của "người kia".

"Người kia" là khi anh còn trẻ đem lòng yêu say đắm, khó có thể quên được, thế nên sau này anh luôn theo bản năng tìm kiếm những phụ nữ có khuôn mặt tương tự.

Không thể phủ nhận , cô cùng "người kia" giống nhau nhưng . . . . cũng lại không giống!

Cô cùng "người kia" có khuôn mặt tương tự, làm cho lúc trước anh vừa liếc thấy cô thì lập tức quyết tâm không cần biết dùng phương pháp gì, cũng muốn cô trở thành bạn gái của anh. Nhưng tính tình của cô cùng "người kia" lại khác xa nhau, làm cho anh cùng với cô ở chung càng lâu, trong lòng lại càng mờ mịt.

Trên thực tế, anh thích mùi vị yên tĩnh, nhu hòa trên người cô , chẳng cần làm gì hết, chỉ cần lẳng lặng ở bên cô, tinh thần cùng thể xác vốn luôn vì công việc bận rộn mà căng thẳng bất tri bất giác liền thả lỏng, có thể thực sự nghỉ ngơi. Cũng bởi vì như thế, anh dần tạo thành thói quen hưởng thụ cuộc sống có cô làm bạn, cho dù hai bên chưa từng nói rõ, nhưng đều ngầm hiểu ý nhau gặp mặt một tuần một lần, rồi anh vô thức thường xuyên đến tìm cô hơn, dần dần gia tăng làm một tuần hai tới ba lần, thậm chí hôm nay đã là lần thứ tư trong tuần này rồi!

Khó trách cô vừa rồi nhìn thấy anh đặc biệt có chút kinh ngạc, bởi vì không bao lâu trước đó, khi anh đột nhiên phát hiện mình bất tri bất giác lại đi tới dưới lầu căn hộ của cô thì trong lòng cũng vì hành vi "Quyện điểu quy sào" của bản thân mà cảm thấy khiếp sợ. (Quyện điểu quy sào: chim mỏi cánh quay về tổ)

Khi nào thì anh đã đem chỗ của cô coi như là tổ của anh rồi?

Nghĩ đến đây, Kavin nở nụ cười tự giễu, suy nghĩ ở trong đầu giống như thủy triều, mãnh liệt khuấy đảo, làm cho anh không khỏi mệt mỏi nhắm mắt, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, trang bìa tạp chí trên bàn trà lại đập vào mắt, làm cho con ngươi của anh phút chốc co rụt lại, tâm tư thật vất vả mới bình tĩnh được lại không thể khống chế cuồn cuộn nổi lên . . . . . .

Từ khi nào thì anh bắt đầu qua lại giữa đám phụ nữ, đem hết khả năng làm cho mình trở thành kẻ mang tiếng phong lưu bên ngoài? Đúng rồi! Là khoảng chừng một năm trước đây! Thỉnh thoảng nhìn cô, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi khó hiểu, lo âu cùng phiền chán, anh nghĩ rằng bản thân đối với cô, người có khuôn mặt tương tự nhưng tính tình khác xa với "người kia", rốt cuộc đã hết hứng thú rồi, vì thế anh bắt đầu ý đồ gây bất hòa, thậm chí chủ động đi bar, bất luận là phụ nữ có cá tính hay khuôn mặt có vài phần giống "người kia" đều tiếp xúc, ảnh chụp chuyện xấu cũng bắt đầu công chiếm trên mặt báo.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy, anh rốt cuộc có thể thoát khỏi cảm giác buồn bực kia, không nghĩ tới chỉ làm cho tình huống thêm nghiêm trọng, nhất là khi anh cố ý xa lánh cô, cũng làm cho chuyện xấu bị đăng báo, cô không những chưa từng chất vấn anh lấy một câu, thậm chí ngay cả một chút cảm xúc phẫn nộ, ghen tị cũng chưa từng có, vẫn như trước lấy nụ cười dịu dàng nghênh đón dù anh cố ý giảm bớt thời gian gặp mặt.

Điều này làm cho anh lại càng cảm thấy nôn nóng bất an, tính tình cũng càng trở nên khó chịu, tới mức mà nghe nói có một dạo, các nhân viên bộ phận tài vụ thậm chí nổi lên phong trào cúng Thái tuế để giải hạn.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn là lưu luyến mùi vị yên tĩnh nhu hòa trên người cô, chẳng những không hề tận lực xa lánh cô, thậm chí vô thức gia tăng số lần hai người gặp mặt, cảm giác phiền chán khó hiểu kia mới thoáng bình ổn lại, nhưng mà. . . . . . Đúng vậy, vẫn là có "nhưng mà"! Nhưng mà cảm giác phiền muộn nóng nảy kia giống như là một con ác thú bất tử, bình thường lẳng lặng ẩn náu ở chỗ sâu thẳm nhất trong thân thể anh, sau đó ở lúc anh không ngờ tới, đột nhiên nhảy ra cắn xé anh.

Anh tự nhận không phải là tên háo sắc bại hoại, ai đến cũng không cự tuyệt, thậm chí có thể nói có phần ưa thích sự thanh khiết.

Hơn một năm trở lại đây, người bên ngoài nhìn vào đều thấy anh chuyện xấu đầy trời, bạn gái bên người thay đổi cái một, nhưng chỉ có anh là rõ ràng nhất, anh cùng với những phụ nữ kia chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, ở nơi công cộng thì nhìn như vô cùng thân thiết, phía sau lại không hề tiến thêm một bước.

Đương nhiên, trong những phụ nữ kia, không ít người toan tính muốn cùng anh có quan hệ thân thiết hơn, nhưng muốn nói anh giả nhân giả nghĩa cũng tốt, nói anh ra vẻ thanh cao cũng được, tóm lại, anh cũng không có hứng thú lên giường với phụ nữ mới lần đầu tiên gặp mặt. Về phần một số ít người có thể cùng anh có cơ hội hẹn hò lần thứ hai, bình thường mới bắt đầu không đến nửa giờ, anh sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, hơn nữa vội vàng tìm cớ chấm dứt, chứ đừng nói có lần thứ ba .

Nói đến thật tức cười, anh vốn tưởng bản thân chán ghét cô, mới cố ý lui tới cùng phụ nữ khác, không nghĩ tới cô chẳng quan tâm ngược lại làm cho anh càng thêm nôn nóng thấp thỏm, lo âu bất an, chỉ có thể không ngừng tự hỏi! Nếu không là danh cũng không phải là lợi, cô vì sao bằng lòng nhân nhượng, ở lại bên một người đàn ông đầy tiếng xấu bên ngoài? Là vì yêu sao? Nhưng nếu là bởi vì yêu, cô làm sao có thể chịu được "Hoa Danh bên ngoài" của anh mà không hề truy cứu chất vấn chứ?

Có khi chính anh cũng không rõ hơn một năm qua, bên người không ngừng thay đổi lần lượt những phụ nữ có diện mạo, tính tình giống với "người kia", rốt cuộc là bởi vì quên không được mối tình say đắm, hay chỉ là vì muốn xem cô có thật là chẳng quan tâm như vẻ bề ngoài không?

Nghĩ đến đây, đối với ý nghĩ kỳ quái của chính mình, Kavin khóe miệng không khỏi cong lên tự giễu.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Bất ngờ, một thanh âm mềm mại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, Kaning bưng đồ ăn nóng hổi từ phòng bếp nhỏ đi ra.

Đột nhiên hoàn hồn, Kavin không muốn nhiều lời lắc đầu. "Không có gì."

"Phải không?" Thuận miệng lên tiếng trả lời, Kaning rõ ràng không để tâm, nhẹ nhàng đem mấy món ăn gia đình đơn giản nhưng ngon miệng đến để trên bàn trà nhỏ, rồi mới hướng anh khoe ra lúm đồng tiền thanh lệ như một đóa hoa sen. "Đói bụng chưa? Mau tới ăn đi!"

Kinh ngạc đọng lại trên mặt anh khi nhìn thấy nụ cười trong sáng mềm mại kia, chẳng biết tại sao, Kavin đột nhiên thấy ngực căng thẳng, tình ý chợt như thủy triều cuồn cuộn, tâm trí chao đảo dữ dội, dục vọng mãnh liệt trong nháy mắt lan ra toàn thân, ý nghĩ kêu gào muốn hung hăng xâm chiếm cô, giày vò cô, đem cô hoàn toàn hòa nhập vào trong thân thể của mình.

Đúng vậy! Anh không phải loại háo sắc bại hoại,  cho nên còn có gì phải lo lắng chứ?

Con ngươi thẫm lại, anh không chút do dự thuận theo dục vọng của chính mình, đột nhiên đứng dậy dùng sức đem thân thể mềm mại, tràn đầy mùi thơm tinh tế mà nữ tính của cô ôm vào trong lòng, làm cho bản thân trong phút chốc bùng phát dục vọng đối với cô.

"Kavin?" Hoảng sợ, Kaning kinh ngạc kêu to, lập tức sâu sắc cảm nhận được dục vọng cứng rắn mà nóng bỏng của anh, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng như say rượu, dường như ngượng ngùng lại như bất đắc dĩ nhìn người đàn ông trước mắt, cố nén ý cười thấp giọng nhắc nhở, "Anh không đói bụng sao? Cơm còn chưa có ăn đâu. . . . . ."

"Đói!" Tiếng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên, nhưng không có ý định thỏa hiệp. "Nhưng anh muốn ăn em trước."

Lời tuyên bố chưa dứt, anh một tay ôm ngang eo cô, mang theo tiếng cười cùng tiếng kinh hô, bước chân vững vàng, nhanh chóng mà tao nhã hướng trong phòng đi tới.

Chỉ chốc lát sau, bên trong phòng khách không còn tiếng người, trên bàn trà, đồ ăn nóng hổi bị quên lãng , theo thời gian trôi qua mà dần dần nguội lạnh.

Tiếng rên rỉ nho nhỏ, triền miên mà nồng nhiệt, ở trên chiếc giường mềm mại, hai thân thể gắt gao quấn lấy nhau, hợp tấu một giai điệu trước sau bất biến. . . . . .

Một hồi lâu sau, cảm xúc mãnh liệt qua đi, cô gái xinh đẹp mảnh mai nằm ở trên giường, chăn hạ thấp, hơi hơi lộ ra những vết đỏ trên lưng tuyết trắng, như tố cáo sự đòi hỏi kịch liệt trước đó của người đàn ông.

Bỗng dưng, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên khớp xương trên tấm lưng tuyết trắng, mảnh mai mới bị anh "cẩn thận chiếu cố" không lâu trước đó, sau một hồi lưu luyến không thôi, lại chậm rãi chuyển tới khuôn mặt xinh đẹp đang nửa vùi trong gối, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc hỗn loạn, lộ ra má phấn đỏ hồng bên dưới. Đôi mắt nặng nề khép chặt, Kavin biết rõ cô vẫn chưa ngủ, đây chỉ là thói quen của cô mà thôi! Từ từ nhắm hai mắt lặng im không nói, thần sắc mông lung giống như đang đắm chìm hay hồi tưởng lại chuyện gì, cho dù nằm ở bên người, nhưng lại có cảm giác rất xa cách, làm cho người ta. . . . . . nôn nóng khó hiểu!

Nhận thấy được ác thú trong người đang muốn rục rịch trỗi dậy, anh ngầm hít mạnh một hơi, cưỡng chế ý nghĩ nóng nảy bất chợt ở trong lòng, cánh tay cường tráng đưa ra, chặn ngang eo, đem thân thể mềm mại đang đưa lưng về phía mình ôm vào trong lòng, làm cho tấm lưng mảnh mai dính sát vào lồng ngực của anh.

"Làm sao vậy?" Giống như là bị đánh thức, Kaning chậm rãi mở đôi mắt đang mơ màng, khẽ quay đầu, hơi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt.

Chuyện gì đang xảy ra? Anh từ trước đến nay luôn bình tĩnh hướng nội, tình cảm hiếm khi biểu lộ ra ngoài, cho dù hai người đã ở trên giường triền miên vô số lần, nhưng mỗi lần hoan ái qua đi, giống như ngầm giao hẹn với nhau, mỗi người tự động chiếm cứ một bên giường, lẳng lặng bình ổn sau dư âm kích tình, chưa bao giờ có . . . . . . loại hành động dịu dàng thế này!

Rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô sự kinh ngạc cùng mê hoặc, Kavin có chút buồn bực không hiểu, đôi mắt dường như lảng tránh, đem tầm mắt bình tĩnh dừng ở trên trần nhà, thật lâu sau mới dùng giọng nói nhàn nhạt mở miệng ―

"Thứ sáu tuần này, cùng đi ăn cơm đi!"

Nghe vậy, Kaning không khỏi sửng sốt một chút, thần sắc có một chút kinh ngạc ngoài dự tính.

Nên nói như thế nào đây? Ba năm qua, quan hệ của bọn họ tuy rằng không thể nói là tầm thường, nhưng rất ít cùng nhau ra ngoài, thậm chí ngay cả đến nhà hàng ăn cơm hoặc là đi dạo phố, xem phim, loại hẹn hò bình thường nhất cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cũng bởi vì như thế, hình của cô chưa bao giờ xuất hiện ở trên trang bìa tạp chí lá cải, đối với chuyện này, cô thật ra là cảm thấy thật may mắn.

Nhưng vừa rồi cô mới nghe thấy cái gì? Anh bỗng dưng lại có ý nghĩ mời cô đến nhà hàng ăn tối!

"Vì, vì sao?" Có chút phản ứng không kịp bởi tình hình vừa rồi nên cô đỏ mặt không thôi, lại còn nói lắp, dường như không hiểu anh thình lình mời cô là có dụng ý gì.

Với quan hệ của bọn họ, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, cần phải có lý do sao? Cô rốt cuộc coi anh là cái gì? Đối với câu hỏi kỳ quái của cô, Kavin vừa khó hiểu vừa tức giận, phẫn nộ tăng thêm lực, đem thân thể mềm mại trong lòng ôm càng chặt hơn, nhưng ngoài miệng lại thờ ơ, lạnh nhạt nói : "Không có lý do gì, nếu em có việc bận, vậy cũng không miễn cưỡng."

Anh. . . . . . tức giận cái gì chứ? Nhận thấy bản thân không biết đã chọc giận người đàn ông phía sau chỗ nào, Kaning mặc dù khó hiểu nhưng cũng không dự định hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười. "Thứ Sáu em không có việc gì."

"Quyết định như vậy đi." Biết được cô không có cự tuyệt, Kavin tâm tình trở nên khá hơn một chút.

"Vâng. . . . . ." Nỉ non đáp nhẹ một tiếng, Kaning lại chậm rãi khép mắt, ở trong lồng ngực ấm áp mà rắn chắc của anh, không có giãy giụa cũng không có rời đi, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Đôi mắt buông xuống, Kavin tâm tư phức tạp, chăm chú nhìn trên khuôn mặt còn chút dư vị sau khi hoan ái sau của cô, phảng phất ý muốn nhìn thấu triệt cô nhưng không được. Một lúc lâu sau, anh mới khép mắt, một tiếng than nhẹ như có như không bật ra khỏi cánh môi, ở trong không khí dần dần phiêu tán, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.

Trong phòng ngủ, bọn họ giống như hai cái thìa dán chặt lấy nhau, yên lặng chia sẻ nhiệt độ cơ thể, xung quanh lại trầm tĩnh như trước.

Thứ Sáu, đại bộ phận những người làm công ăn lương vẫn vì năm đấu gạo mà vất vả, bận rộn công tác cả ngày, nhưng bởi vì hôm sau là ngày nghỉ, cho nên khác xa với di chứng uể oải của Thứ hai, đa số người hôm nay rõ ràng đều có tâm tình khá tốt.

Viên chức bộ phận tài vụ của công ty cũng là như vậy, thậm chí ngay cả lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, người từ trước đến nay thái độ công tác nghiêm cẩn, yêu cầu siêu cao, cũng không ngoại lệ! Kavin cũng trở nên dễ dàng ứng phó hơn, đặc biệt là anh hiếm khi thời gian vừa đến, liền rảo bước ra khỏi văn phòng, đúng giờ tan tầm, làm cho cấp dưới kinh ngạc đến rớt hàm, còn tưởng bản thân sinh ra ảo giác .

Wow a! Không có nhìn lầm, chứng thật là chủ quản tài vụ của bọn họ.

Một đám người không hẹn mà cùng vụng trộm ra sức dụi mắt, sau khi xác định mình không có hoa mắt, mọi người thập phần ăn ý liếc mắt với nhau, sau đó rất nhanh thu hồi tầm mắt, cúi đầu mau chóng thu dọn đồ đạc.

Hắc hắc, nếu người lãnh đạo trực tiếp đã tan sở rồi, bọn họ chẳng lẽ không noi theo sao?

Mặt khác, không thèm để ý ánh mắt "Vạn chúng chú mục", Kavin biểu tình trước sau không chút thay đổi, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia vui sướng mà người bên ngoài khó có thể phát hiện, đáp thang máy một đường đi xuống đại sảnh lầu một, rảo bước đi nhanh ra khỏi cửa chính. Một chút ánh chiều tà ngày cuối hè rơi ở trên người khiến anh không tự chủ được khóe miệng hơi hơi cong lên.

Đúng vậy, tâm tình của anh không tệ, dù sao chút nữa sẽ có một cuộc hẹn ăn tối làm người ta chờ mong, không phải sao?

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh ý cười mở rộng, cước bộ nhẹ nhàng hướng chỗ đỗ xe đi đến, nhưng mà mới bước ra hai ba bước, bỗng một tiếng nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc từ phía sau vang lên!

"Kavin!"

Tiếng gọi trong trẻo ngọt ngào lại tựa như tiếng sấm bên tai, làm cho Kavin đột nhiên dừng bước, không dám tin quay đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra.

Nét mặt tươi cười so với nhiều năm trước hoàn toàn không thay đổi, vẫn chói lọi, rực rỡ như ánh nắng giữa hè đập vào mắt khiến con ngươi của anh phút chốc co rút nhanh, trái tim như nổi trống. Đầu óc trước nay luôn khôn khéo giỏi giang, nháy mắt trở nên trống rỗng, anh chỉ có thể kinh ngạc đứng nhìn người trước mắt, cô gái có khuôn mặt tương tự mà khí chất khác xa với Kaning . . . . . .

"Như thế nào? Sợ đến choáng váng sao?" Dường như đối với việc dọa người cảm thấy rất thú vị, cô gái xinh đẹp mang theo ý cười đầy mình, như ánh mặt trời giữa hè , từng bước một nhẹ nhàng đi tới gần anh. Cô. . . . . . đã trở lại. . . . . .

Kavin kinh ngạc đến thất thần nhìn cô gái, cô vẫn giống y như trong trí nhớ của anh, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, phảng phất như thời gian chưa bao giờ trôi qua ở trên người cô. Anh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hô hấp dồn dập, những rung động cuồng nhiệt khi còn trẻ giờ đây mãnh liệt bốc lên, ở thời khắc nhìn thấy cô, vì không kịp đề phòng mà xộc lên não, hơn nữa cường hãn xâm nhập tất cả các giác quan, làm anh nhịn không được cả người run rẩy liên tục.

"Đã lâu không gặp, không mời bạn cũ uống chén trà sao?" Nghiêng đầu, cô khéo léo cười hỏi, ngữ điệu cùng dáng vẻ vô cùng thân thiết, phảng phất như hai người thường xuyên ước hẹn, chứ không phải đã mấy năm không gặp mặt.

Vậy là cô thật sự đã trở lại. . . . . .

Kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, nghe thấy tiếng nói cười bên tai, tựa như mọi việc chưa bao giờ thay đổi, cô cũng chưa bao giờ rời đi, lồng ngực như là bị người ta cào xé từng trận, trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ, chỉ có thể hoảng hốt gật đầu, bị lạc trong nụ cười của người đẹp, cái gì cũng không thể nhớ nổi. . . . . .

Ánh đèn mờ nhạt, không khí tao nhã, ở trong quán cà phê, có đôi lứa hạnh phúc ngọt ngào, có bạn tốt vui vẻ tán dóc, đương nhiên cũng có tư vị phức tạp của tình nhân chia tay nhiều năm gặp lại.

Cô thật sự đã trở lại. . . . . . Người anh yêu say đắm nhiều năm trước . . . . .

Lần đầu tiên ý thức được lời của bạn tốt vài ngày trước đã hóa thành sự thật, Kavin kinh ngạc ngồi đối diện cô gái, tâm tư rối loạn, trong lòng có muôn vàn cảm xúc, dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng cũng lại giống như cái gì cũng không cần nói, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

"Những năm gần đây có khỏe không?" Tựa hồ không để ý tâm trạng phức tạp của anh, Mona cười mở miệng trước, thái độ của cô ung dung hào phóng, không có chút ngại ngùng của tình nhân cũ gặp lại.

Nghe cô ân cần thăm hỏi, Kavin rốt cuộc cũng giật mình lấy lại tinh thần, áp chế tâm tư phức tạp, anh tùy tiện gật đầu thay câu trả lời, âm thầm hít sâu một hơi, lúc này mới khôi phục sự bình tĩnh ngày thường, lấy giọng nói không chút gợn sóng hỏi: "Em thì sao? Vì sao đột nhiên trở lại?"

Năm đó, cô là thiên kim tiểu thư nhà giàu, còn anh chẳng qua là tên sinh viên nghèo, cha mẹ đều mất, bất luận gia thế hay bối cảnh, bọn họ đều là một trời một vực, không hề có điểm chung, nhưng hai người trong một lần được bạn học giới thiệu quen biết, tiếp đó liền yêu nhau .

Ngay từ lúc còn trẻ cho tới tận bây giờ, tính tình của anh đều không cởi mở, thậm chí có thể nói là nặng nề mà buồn tẻ; thế nhưng cô lại hoạt bát rạng rỡ, tựa như ánh mặt trời sáng lạn, làm cho anh bị hấp dẫn, như thiêu thân lao đầu vào lửa, sự nồng nhiệt trong lòng cũng vì cô mà nhen nhóm.

Thế nhưng dù có yêu say đắm cũng không bù đắp được khoảng cách gia thế, bối cảnh!

Ngay khi cha mẹ cô phát hiện bảo bối mình nâng niu trên tay, cẩn thận che chở, lại kết giao với một tiểu tử vừa nghèo vừa tầm thường thì e sợ con gái bị lừa gạt, tương lai phải chịu khổ, chịu thiệt, lập tức không nói hai lời, quyết định nhanh chóng thay cô xin nghỉ học, đem cô cưỡng chế đưa ra nước ngoài.

Lúc ấy bọn họ tuổi còn trẻ, cô không thể tách rời được cha mẹ, cũng không dứt được tình thân; mà anh cũng vô phương cho cô một cuộc sống sung túc đầy đủ. Cho nên dù tim như bị chảy máu, đau đớn tưởng như thế giới sắp hủy diệt, bọn họ vẫn là không thể không chia tay, thậm chí bị chặt đứt liên hệ, không biết tin tức của đối phương.

Bởi vì lúc trước chia lìa là bất đắc dĩ lại đau khổ như vậy, cho nên trong lòng của anh vẫn tiếc nuối thật sâu, vẫn không thể quên hình ảnh của cô, nhưng mà đã nhiều năm trôi qua, anh cho rằng bọn họ là hữu duyên vô phận, nên liền tìm kiếm những phụ nữ có khuôn mặt tương tự với cô.

Không nghĩ tới nay cô lại trở về, lại một lần nữa tươi cười rạng rỡ đi tới trước mắt của anh.

Không biết anh trong nháy mắt suy nghĩ cuồn cuộn, Mona yêu kiều cười khẽ."Đâu thể lúc nào cũng ở nước ngoài, đúng không? Hơn nữa, đã lâu không quay về Thái Lan rồi, em rất tưởng niệm mọi thứ ở nơi này."

Tưởng niệm mọi thứ ở Thái Lan? Có bao gồm anh không?

Suýt nữa buột miệng thốt ra, may mắn lý trí còn sót lại khiến cho anh đem câu hỏi xúc động này kịp thời nuốt trở về, Kavin khóe miệng giật nhẹ, cười lớn nói : "Em làm sao mà biết chỗ của anh?"

Thái Lan nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ!

Cho dù tâm tình kích động thế nào, anh cũng sẽ không ngốc đến mức nghĩ rằng việc hai người "ngẫu nhiên gặp" ở ngoài cao ốc nơi anh làm việc là sự trùng hợp.

"Em nhớ trên tạp chí lá cải, các bài báo liên quan đến anh cũng không ít, tư liệu cá nhân còn viết rất tường tận." Tiếng nói thanh thúy tràn ngập ý trêu chọc, Mona thích thú chế nhạo đời sống tình cảm phong phú của anh, cuối cùng mới cười bổ sung. "Nói thật, mấy ngày trước em có gặp MJ rồi, biết được tình hình gần đây của anh cũng không khó."

Đúng rồi! Khó trách MJ biết cô đã trở lại.

Trong lòng thầm nghĩ, Kavin đối với sự trêu chọc của cô, đang nghĩ tới làm như thế nào phản ứng, vừa vặn nhân viên phục vụ vào lúc này đưa lên đồ uống, cũng khiến anh bớt ngại ngùng.

Đồ uống đưa lên, nhân viên phục vụ sau khi lưu lại một câu "Mời thưởng thức", rất nhanh lại lui xuống, làm cho hai người im lặng trong chốc lát có thể tiếp tục nói chuyện.

"Anh vẫn như cũ." Nhìn tách cà phê trước bàn anh, Mona bỗng dưng nở nụ cười.

Như cũ?

Đối với bình luận bất ngờ này có chút khó hiểu, Kavin nhướng cao lông mày, nhưng hành động này trong mắt cô lại trở thành anh vì bị mình nói trúng nên phản ứng như vậy, lập tức cười duyên không ngớt!

"Cà phê đen, một muỗng đường, không thêm sữa, đúng không?" Cười khanh khách nói ra thói quen cũ của anh, cô thực tự nhiên giúp anh bỏ thêm một muỗng đường vào tách cà phê, dù sao trước kia cũng từng giúp anh làm như vậy vô số lần, động tác tự nhiên lại quen thuộc, tuyệt không cảm thấy có gì bất thường.

Một muỗng đường, không thêm sữa? Đây là thói quen trước kia của anh sao? Hơi cảm thấy kinh ngạc, Kavin hoảng hốt một chút, một ý niệm nhỏ bé lặng lẽ hiện lên ở trong lòng . . . . . . Không! Anh hiện tại thích hai thìa đường, một chút sữa.

Mới một thời gian, thói quen của anh đã bất tri bất giác thay đổi rồi sao?

Trong mắt lóe lên một tia mê muội người khác khó mà phát hiện, Kavin không biết rõ chính mình rốt cuộc đã thay đổi từ lúc nào, nhưng đối với "kiểu quan tâm như lúc trước" của cô, anh cũng không có ý định nói thêm gì, lập tức cười cười bưng lên tách cà phê khẽ nhấp một chút, chất lỏng màu đen hương thuần cùng vị đắng mãnh liệt lướt qua đầu lưỡi, tràn đầy trong miệng, lúc này anh càng thêm xác định một chuyện!

Cà phê đen tuy rằng hương thuần mê người, nhưng bây giờ anh lại càng ưa thích thêm một chút sữa tươi mềm mại mà dễ chịu.

"Mấy năm trở lại đây, sự nghiệp của anh thực đã thành công rồi, chúc mừng." Khuấy ly nước trái cây của mình, Mona thấy anh im lặng, thần sắc hơi cổ quái không biết suy nghĩ cái gì, lập tức vội vàng cười thay đổi đề tài.

"Nhờ phúc của MJ cùng Ren, anh chỉ là một chủ quản tài vụ nho nhỏ, không có gì đáng nói ." Khóe miệng hơi hơi nhếch lên một cái, Kavin nhẹ nhàng bâng quơ nói, thực cảm thấy chuyện này không có gì đáng kiêu ngạo .

Anh nói một cách thản nhiên, dường như bản thân thật sự chỉ là viên chức nhỏ, nhưng Mona cũng hiểu được sự thật không phải là như thế! Lấy ngay mẹ cô mà nói, trong một hai năm ở nước ngoài, khi cùng cô liên hệ qua điện thoại cũng mơ hồ ám chỉ anh đã không còn là tiểu tử nghèo ngày xưa; mà đã có được công ty riêng, cha cô ở trên thương trường thông thạo tin tức lại càng hiểu được chính mình lúc trước dã nhìn sai rồi.

Nhưng nói những chuyện này bây giờ thì có ích lợi gì? Cô không phải không biết cha mẹ công khai ám chỉ chuyện gì, nhưng bọn họ cũng đã chia tay nhiều năm, cho dù cô còn có tâm, anh cũng chưa chắc còn có tình a!

Nghĩ đến đây, Mona trước giờ vẻ mặt rạng rỡ cũng không khỏi hơi ảm đạm, lòng có chút se lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, hai người lại rơi vào xấu hổ trầm mặc.

May mà làm Kavin ý thức được sự việc, anh rất nhanh phá vỡ sự trầm mặc, quan tâm hỏi thăm: "Em mấy năm nay ở nước ngoài có tốt không?"

"Anh nói đến phương diện nào?" Nháy mắt cười cười, cô cố ý hỏi lại, không trực tiếp trả lời.

Nên nói như thế nào đây? Ở phương diện vật chất, cô từ trước đến nay đều được hậu đãi; nhưng ở phương diện tinh thần . . . . . . Bị buộc chia tay cùng anh, lúc ban đầu, cô vừa thương tâm vừa đau khổ, nhưng thời gian là phương thuốc tốt nhất, cô bận rộn thích ứng cuộc sống ở nước ngoài cùng việc học, ngày ngày qua đi, cảm giác đau khổ cũng chậm rãi biến mất. Sau đó phạm vi cuộc sống mở rộng, bạn bè càng ngày càng nhiều, số lần thương nhớ anh cũng càng lúc càng ít, tiếp đến có người theo đuổi, cô cũng trải qua vài đoạn cảm tình, nhưng trước sau cũng không có nơi dừng chân thực sự.

Những năm gần đây, ngẫu nhiên giữa đêm khuya mộng mị, cô lại nhớ đến bóng dáng của anh, trong lòng không phải không có tiếc nuối, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, dù sao anh cũng đã thuộc về quá khứ rồi.

Mãi đến gần đây, cha mẹ muốn cô về nước, bởi sau khi tốt nghiệp nhiều năm rồi vẫn trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng, dựa vào cha mẹ chu cấp cho nên cô liền ngoan ngoãn đóng gói hành lý, một đường bay trở về Thái Lan, sau đó. . . . . . sau đó liền không nhịn được ở bên ngoài chỗ anh làm việc chế tạo nên cái "cuộc gặp mặt ngẫu nhiên".

Nghe cô đùa đùa hỏi lại, Kavin cũng cười khẽ ."Tùy ý em, nói một chút về cuộc sống ở nước ngoài đi!"

Nếu anh đã nói tùy ý, Mona cũng thật sự tùy tiện, bắt đầu tán gẫu về một ít chuyện lý thú trong cuộc sống ở nước ngoài những năm gần đây; còn anh thì mỉm cười lắng nghe, hai người tựa như bạn bè cũ bình thường rảnh rỗi nói việc nhà. Sau đó mỗi khi cô lộ ra bộ dáng tươi cười rạng rỡ thì ngực anh lại nóng bỏng rung động, ánh mắt vô cùng dịu dàng đọng lại trên nụ cười trước mắt, phảng phất như thời gian chưa từng trôi qua, bọn họ vẫn là đôi tình nhân yêu đương say đắm nhiều năm trước vậy. Cứ như vậy cười cười nói nói, quan tâm trêu ghẹo lẫn nhau, thời gian từ từ trôi qua, không biết qua bao lâu, chuyện nên nói đã nói, nên hỏi thì phải hỏi, nhìn thấy bạn cũ mỉm cười nói, Mona lại khẽ cắn môi, trên mặt do dự rõ ràng . . . . . .

Nên làm cái gì bây giờ? Cô biết bỏ lỡ hôm nay, bản thân có thể sẽ không còn dũng khí nói ra nữa. . . . . .

"Làm sao vậy?" Nhận thấy được cô có điểm khác thường, Kavin mềm giọng hỏi.

Tựa như có vài phần bất an lại như có vài phần chờ đợi nhìn người đàn ông trước mắt, Mona vài lần há mồm muốn nói nhưng lại thôi, sau một hồi chần chờ, rốt cuộc hạ quyết tâm, hít sâu một hơi rồi mới thấp giọng mở miệng hỏi!

"Chúng ta. . . . . . có khả năng tái hợp không?"

Tái hợp? Bọn họ?

Trăm triệu lần không dự đoán được cô lại hỏi như vậy, Kavin thoáng chốc sửng sốt, trong đầu như có tiếng nổ rầm rầm, nhìn chằm chằm người anh từng yêu sâu đậm, thậm chí làm cho anh vài năm nay theo bản năng luôn tìm kiếm những khuôn mặt tương tự cô. Không thể phủ nhận lồng ngực của anh đang dấy lên một cảm giác cuồng nhiệt như khi còn trẻ, trong nháy mắt tim đập gia tốc, thậm chí hô hấp cũng không tự chủ dồn dập hơn, thế nhưng . . . . . .

"Anh không biết. . . . . ." Bất ngờ, anh giống như thất thần thì thào nói nhỏ, đưa ra đáp án này. Đúng vậy! Cô không phải là "nguyên mẫu" sao? Anh đối với việc năm đó chia lìa vẫn tiếc nuối, cho nên đối với cô nhớ mãi không quên, không phải sao?

Cho nên khi cô đưa ra yêu cầu tái hợp, anh hẳn phải mừng rỡ như điên, một lời đáp ứng ngay, thu hồi lại phần cảm tình kia, làm cho tiếc nuối trong lòng biến thành viên mãn, không phải sao?

Thế nhưng tại sao trong giây phút này, trong đầu của anh lại hiện lên cũng là một khuôn mặt tương tự khác, nhưng không có tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, mà là một khuôn mặt tản ra mùi vị dịu dàng ôn nhu tựa như ánh trăng?

Khuôn mặt làm cho người ta thư thái yên tĩnh, vô thức mà thả lỏng tinh thần. . . . . .

Chậm đã! Anh tựa hồ quên mất một chuyện. Nhớ tới chủ nhân của khuôn mặt kia, Kavin thoáng chốc đột nhiên hoàn hồn, nhớ đến anh thế nhưng đã quên mất cuộc hẹn ăn tối do chính mình định ra, sắc mặt anh trước giờ bình tĩnh trầm ổn nay cũng không khỏi biến hóa, nhanh nhìn đồng hồ!

"Đáng chết!" Ảo não khẽ nguyền rủa, anh đột nhiên đứng dậy.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Bị hành động bất thình lình của anh dọa, Mona không ngừng thân thiết hỏi han.

"Thật có lỗi, anh còn có việc, đi trước một bước." Mắt thấy thời gian hẹn đã qua lâu, Kavin vội vàng bỏ lại một câu, cuối cùng bất chấp ánh mắt kinh ngạc của cô, thẳng lấy hóa đơn đi trả tiền, xong lập tức chạy lấy người, dùng tốc độ cực nhanh, động tác linh hoạt, hoàn toàn không có lãng phí một phút một giây.

Ngạc nhiên nhìn bóng dáng của anh ở trong chớp mắt biến mất bên ngoài quán cà phê, Mona một mình lưu lại không khỏi có chút thất thần, bên khóe miệng từ trước đến nay luôn rạng rỡ tươi cười bất tri bất giác có một tia ảm đạm chua chát . . . . . .

Trước kia, anh chưa bao giờ bỏ lại cô; nhưng nhiều năm đã qua đi, rất nhiều chuyện đều thay đổi. . . . . . thay đổi. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top