Chap 19
Ong SeongWoo kết thúc lịch trình sớm liền trở về nhà. Liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc Daniel vẫn chưa hết tiết. Nhìn căn nhà bừa bộn, toàn là vết tích của Kang Daniel, SeongWoo thở dài, nhưng rồi chẳng hiểu sao bỗng muốn dọn dẹp phụ thằng nhóc đó một lần. Anh xắn tay áo lên, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc.
___°°°___
Kang Daniel mở cửa bước vào, liền thấy anh idol ngồi nghiêm mặt trên ghế sofa. Tưởng rằng anh đang mệt, Daniel liền cười tươi chạy vào mở tủ lạnh, ném cho anh chai nước.
- Hôm nay về sớm thế?
SeongWoo đặt chai nước lên bàn không buồn uống, đưa mắt nhìn cậu.
- Kang Daniel, rốt cuộc em đang giấu anh chuyện gì?
Daniel ngơ mặt.
- Em giấu anh chuyện gì cơ...?
SeongWoo đặt xấp giấy mỏng lên bàn. Daniel cầm lên, con dấu đỏ chót đóng mộc trường đại học của cậu, Daniel liền gãi đầu.
- À... Ừ... Chuyện đó không quan trọng lắm..
- Không quan trọng? Em bị cấm thi lại không quan trọng? Kang Daniel, rốt cuộc thì tại sao lại không đến trường, để nhà trường phải chuẩn bị làm hồ sơ đuổi học em?
- Em đi làm...
Daniel nhỏ giọng, bàn tay sau gáy xoa đỏ ửng mảng da. Lần đầu tiên cậu thấy Ong SeongWoo nóng giận như vậy.
- Em bỏ học để đi làm? Chẳng phải buổi tối em làm thêm ở cửa hàng tiện lợi rồi hay sao?
SeongWoo nhăn mặt, thật sự anh rất không thích cậu bỏ học.
- Lương ở cửa hàng tiện lợi được trả rất rẻ. Chi phí sinh hoạt không đủ. Em cũng muốn trả thêm tiền nhà cho anh. Căn nhà này không thể nào cho thuê với giá 200.000 won được..
- Kang Daniel! Em không hiểu hay không muốn hiểu? Anh cho em thuê 200.000 won mỗi tháng, thì chỉ cần trả anh nhiêu đó là được rồi!
SeongWoo thật sự rất giận, anh lớn tiếng. Người kia rõ ràng cứ suy nghĩ lung tung rồi lại tự hành hạ bản thân mình. Việc học đang rất quan trọng, lại có thể bỏ học chỉ để đi làm trả thêm tiền nhà cho anh sao?
- Nhưng em có cảm giác anh đang thương hại em! Anh hiểu không?
Cuối cùng Daniel cũng gắt lên. Phải, là cậu sợ anh đang thương hại cậu. Từ bé cậu được dạy rằng, mình nhận được bao nhiêu, phải trả bấy nhiêu, vậy mới công bằng. Nhưng với một căn nhà thế này, 200.000 won mỗi tháng, rõ ràng là chẳng công bằng chút nào. Lòng tự tôn của Daniel lại quá lớn, cậu muốn bản thân trưởng thành một chút, không trở thành gánh nặng của bất cứ ai, hay ít nhất không cần ai bao dung, thương hại.
- Thương hại? Em có biết em đang nói gì không?
SeongWoo không còn lớn tiếng nữa, nhưng giọng nói anh có chút tổn thương. Anh chỉ muốn giúp đỡ cậu một chút. Anh biết nếu để cậu ở nhà mình mà không lấy tiền, Kang Daniel sẽ không bao giờ chấp nhận. Anh đành nhận mỗi tháng 200.000 won từ cậu, với mong muốn cậu không cảm thấy gánh nặng. Nhưng hóa ra, cậu vẫn nghĩ là anh đang thương hại cậu.
- Căn nhà này ít nhất cũng 400.000 won một tháng. Anh chỉ lấy 200.000 won. Thật sự là không thương hại sao? Em cũng có thể trả đủ cho anh như một người bình thường mà! Anh có thể công bằng với em một tí được không?
Daniel chỉ vào căn nhà, rồi lại vỗ vào ngực mình, cậu cau mày nhìn anh, ánh mắt ngập tia đau lòng. Daniel từ ngày bé đã sợ những ánh mắt thương hại của người đời dành cho mình. Từ ngày còn sống ở Busan, cuộc sống của cậu chưa bao giờ khá giả. Ngày bé cùng mẹ ra chợ mua thức ăn, người này người nọ vì thương gia đình cậu khó khăn mà bớt một ít tiền, cho thêm một ít đồ ăn. Nhưng mẹ cậu chưa bao giờ nhận những điều đó. Mẹ dạy cậu rằng, mình chỉ nhận những thứ xứng đáng với những gì mình bỏ ra, phải sống nhờ chính mình, không sống nhờ lòng thương hại. Căn nhà này cũng thế, 200.000 won của cậu hoàn toàn không xứng đáng.
- Nhà của anh, anh lấy bao nhiêu tiền là chuyện của anh! Em không cần giấu anh bỏ học để đi làm thêm trả tiền nhà! Anh không cần thu thêm tiền của em!
- Không đi học là chuyện của em! Em tự giải quyết! Em không có nhiệm vụ phải báo cáo với anh mà anh gọi là giấu! Còn cái nhà này, tôi không thuê nữa là được!!
Daniel gắt lên! Đi vào phòng ngủ vơ vài bộ đồ nhét vào balo, xốc lên vai. SeongWoo vẫn đứng yên ngoài phòng khách, nhìn vũng nước chảy ra từ chai nước lạnh đang loang lổ từng mảng trên mặt bàn kính. Anh chợt nhận ra, hóa ra, anh và cậu không đủ thân thiết như anh vẫn thường nghĩ. Đúng! Anh là gì mà cậu phải báo cáo với anh những vấn đề riêng của cậu.
Daniel đeo balo đi ra khỏi phòng ngủ, lướt ngang qua SeongWoo đang đứng lặng người ngoài phòng khách, cậu bắt gặp tia tổn thương nơi đáy mắt anh. Cậu mở cửa toan bước ra, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng. Phát cáu với cảm xúc hỗn loạn của chính mình, cậu quay lại nhìn anh, ném chìa khóa nhà về phía anh rồi hét lớn một câu.
- Ong SeongWoo! Tôi nói cho anh biết! Từ lúc gặp anh, tôi chỉ giấu anh ba điều. Điều thứ nhất. Tôi là fanboy của anh! Điều thứ hai. Một ngày chó chết nào đó tôi nhận ra tôi không còn là fan của anh nữa! Điều thứ ba. Khi nhận ra điều thứ hai thì tôi biết là tôi yêu anh mẹ nó rồi. Không muốn làm fan của anh nữa, chỉ muốn làm chồng của anh thôi!!
Nói rồi Daniel bỏ đi, để mặc SeongWoo vẫn đang thẫn thờ nhìn cánh cửa vừa bị đóng sầm lại. Tay không tự chủ được mà đưa lên ngực vuốt vuốt nơi con tim đang đập điên cuồng. Anh từ từ ngồi xuống ghế sofa, mở chai nước uống một ngụm lớn. SeongWoo có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Daniel lại đi mất rồi. Anh không chạy theo cậu, vì ví tiền của cậu, bị bỏ quên trên bàn...
Chỉ vỏn vẹn 1 phút sau đó.
*Rầm! Rầm! Rầm!*
- Ong SeongWoo! Mở cửa! Để quên ví tiền rồi!!!
Khóe miệng Ong SeongWoo bất giác cong lên, đi ra phía cửa nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy Daniel đang xấu hổ đến đỏ cả tai nhưng vẫn làm mặt lạnh lùng mà đập cửa đòi ví.
- Mở cửa!!! Trả ví để ông còn đi tìm nhà khác!!!
- ...
- Ong SeongWoo! Anh đừng giả điếc!!! Mở cửa ra!!
Daniel mất kiên nhẫn, chẳng biết vì xấu hổ hay quê độ mà đập cửa ngày càng lớn. Cuối cùng cửa cũng mở. Đằng sau cánh cửa, gương mặt SeongWoo vẫn bình thản như không hề có cuộc cãi vả, cũng không có luôn câu tỏ tình theo cách bá đạo của người kia.
Daniel liếc anh một cái, lách người đi vào nhà. Trên bàn chỉ có chai nước còn một nửa với vũng nước loang trên mặt kính, hoàn toàn không có ví tiền của cậu.
- Ví tiền của tôi đâu?
Daniel hất mặt về phía SeongWoo.
- Không biết! Ví tiền của cậu sao hỏi tôi. Tôi không có phận sự quản chuyện của cậu cơ mà!
SeongWoo thản nhiên dựa người vào cửa, khoanh tay lơ đãng nhìn cậu với ánh mắt không – phải – chuyện – của – tôi !
- Anh.. Anh..! Rõ ràng tôi để trên bàn!
Daniel giận đỏ mặt. Cậu thừa biết anh đã giấu nó đi rồi.
- Không biết!
SeongWoo nhún vai một cái, rồi nhìn Daniel như thách thức.
Daniel chỉ tay vào mặt anh, bực tức mà thở hắt một cái. Xảo quyệt!! Cậu liệng balo xuống sàn nhà, bắt đầu lao đi tìm cái bóp.
SeongWoo nhịn cười muốn nội thương. Sao lại có người phút trước vừa mới tỏ tình ngầu lòi, phút sau lại bò bằng tứ chi để tìm ví cơ chứ?
Daniel tức lắm! Người kia quả thật giấu ví của cậu rất kỹ, tìm mãi vẫn không ra, mồ hôi vương đầy trên trán, vài giọt trên lưng thấm vào lớp áo. Daniel lục tung nhà ra vẫn không thấy cái ví của mình. Vừa mệt vừa đói, cậu liền từ bỏ ý định đi tìm cái ví. Mở tủ lạnh lấy đồ ăn, nằm dài trên sofa vừa ăn vừa thở. SeongWoo thấy cảnh đó liền bĩu môi bỏ vào nhà bếp.
- Này thì mạnh miệng đòi bỏ nhà đi cơ đấy!
Daniel nghe thế thì nổi máu, nhưng quá mệt để cãi lại, chỉ nhoài người, đưa chân ra để ngáng đường SeongWoo. Anh vướng phải chân cậu, vấp té một cái rõ đau. Cái ví của Daniel giấu sau mông rơi ra ngoài. SeongWoo hốt hoảng, vội nhặt cái ví lên, bỏ chạy hết tốc lực vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
- NÀYYY!! Tên lưu manh nhà anh!! Trả ví đây!!!
Daniel thấy ví của mình nằm trong tay người kia liền ném bịch bánh sang một bên, đuổi theo anh. Phòng ngủ bị khóa trái cửa, chìa khóa Daniel vứt lung tung nên cũng đã mất luôn rồi. Cậu chỉ biết đứng bên ngoài đập cửa gào lớn.
- ONG SEONGWOOO!!!! Ví tiền của tôi mà anh dám nhét sau mông anh!!!!! THÚI HẾT TIỀN CỦA TÔI RỒI!!!!!!!!!!!!
___°°°___
Ngồi mãi nãy giờ cả tiếng rồi vẫn không biết viết gì cho chap 20 :'<
Quyết định là post chap này trước đã... =))))
Bây giờ thì không còn chap nào dự phòng cho sự lười biếng của Kem nữa :v
Các bạn nhớ nha! Chữ "Kem" luôn đi chung với chữ "Lười" :3
Định chap sau lái một chút cho ChamWink... Nên viết gì cho ChamWink đây hả các cậu..??
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top