18. Bạn người yêu cũ và lý do tại sao chúng ta chia tay
Đính chính, mục 01. Jay Chang sống với Na Doobin và Thanh Cong, Yoon Jongwoo ba tháng, chưa hề tốn một đồng xu teng nào. Thậm chí cái mắc áo của cậu cũng là của mẹ Doobin mua giúp, còn bàn chải đánh răng thì trong một ngày đi siêu thị cùng Doobin, cậu gạ Doobin rằng bàn chải của Doobin đã đến lúc thay, sau đó nhanh tay nhón lấy loại bàn chải giá cao ngất nhưng mua một tặng một. Tiền nước Thanh Cong trả, tiền điện Yoon Jongwoo trả, mấy thứ hoá đơn tiền rác tiền mạng, Doobin cũng không ngửa tay ra đòi. Doobin chi tiền ăn uống, đôi khi còn chi cả tiền cho mấy chục vị bia mà Jay hứng lên mua thử. Dép đi trong nhà tắm là loại dép xốp màu xanh, may mắn không được viết bút xoá nên tránh nhắc Jay về quá khứ kinh hoàng.
Thế nhưng sau ba tháng sống cùng với Na Doobin và Yoon Jongwoo và Thanh Cong, Jay dần dần nhận thấy, danh dự của cậu rơi rớt không còn lấy một mảnh nào.
Đầu tiên là ở nhà một mình buồn chán, đi mách mẹ Doobin để kéo cậu về. Doobin kéo thêm Cong về, mất công vừa ghét vừa yêu Cong, bóng gió tưởng tượng Cong và Doobin có gì đó, đỉnh điểm còn tự mình làm mình buồn nôn với câu chuyện sửa điều hoà biến thái của Cong với Doobin. Tưởng rằng cái áo Prada lai Adidos đã là lần quê độ cuối cùng thì không, sợi miến vô tình chui ra từ lỗ mũi mới là thứ chấm dứt hoàn toàn hình tượng Jay Chang ngầu lòi thời thượng.
Jay trốn biệt cả tuần sau đó. Cậu lết tấm thân đầy mùi dầu gió lên toà soạn từ sáng sớm, đến tối mịt mới len lén về nhà. Thanh Cong như cô Tấm nuôi cá bống, khác biệt duy nhất là cậu không cần bưng bát ra giếng đọc thơ gọi Jay.
Cơm nước xong xuôi, Cong sẽ chừa ra một phần ngon nhất, đựng trong bát đĩa đẹp nhất, nhắn cho Jay một cái tin "Anh để phần cơm em rồi", sau đó đi lên gác. Sáng hôm sau Cong thức dậy, phần cơm canh luôn sạch bách, bồn rửa cũng khô cong, bát đũa úp gọn gàng trên giá. Cong không khỏi ngạc nhiên. Jay bình thường làm gì cũng rầm rầm loảng xoảng, vậy mà Jay ăn rồi rửa bát, anh lại không nghe thấy được tiếng động nào.
Dạo này Doobin cũng trực liên miên. Không phải ngày nào cũng có ca bệnh nặng thót tim, thỉnh thoảng Doobin lại đứng cả ngày trong phòng cấp cứu chỉ để tiếp mấy ca lông gà vỏ tỏi, đôi khi làm người hoà giải cho mấy cặp vợ chồng cãi nhau rồi tăng huyết áp vào viện, có lúc tỉ mẩn đến bất thường ngồi khâu vết thương đầu gối cho một đứa nhỏ đá bóng rồi bị ngã đứt da. Rảnh rỗi sinh nông nổi, Na Doobin lại tìm người đi xem mắt.
Phải nói rằng xem mắt đã trở thành một thú vui khó bỏ của Doobin. Cậu không có nhiều bạn bè để tụ tập bên ngoài bệnh viện, còn mỗi khi bạn bè trong bệnh viện Doobin tụ lại một chỗ thì đa số bệnh nhân sẽ cầm chắc án tử trong tay. Giữ quan hệ bạn bè rất mệt mỏi, người xem mắt lại giống như một bữa mì ăn liền với topping thịnh soạn. Mặc quần áo đẹp, ăn xong một bữa ăn, ai về nhà nấy, mười ngày sau đã quên tiệt nhau trong đời.
Hoặc nói cách khác, bác sĩ Na Doobin coi đối tượng hẹn hò xem mắt không khác gì bệnh nhân cấp cứu.
Doobin gọi điện về cho mẹ, mẹ Doobin lại một lần nữa rất thức thời mà gọi điện cho Jay. Khi đó Jay đang ở phim trường, mướt mồ hôi cắn răng phất mấy sợi dây lụa theo ý đồ của tay nhiếp ảnh gia vì đẹp trai nên hay tán tỉnh người khác. Đến lúc nghỉ ngơi giữa buổi chụp, Jay vừa thở hồng hộc vừa chạy vào một góc không có đám người vây quanh nhiếp ảnh gia, vội vàng gọi lại cho mẹ của Doobin.
Mở đầu vẫn là màn chào hỏi xã giao như thường lệ, mẹ của Doobin không quanh co mà nhanh chóng đi đến nội dung chính. Jay thì khác, dù đang hớt hải trông chừng bên phía phim trường, Jay vẫn cảm thấy khá không bình thường khi nghe mẹ Doobin hỏi:
"Jay có muốn đi xem mắt với bạn không?"
Trong đầu Jay hiện lên một suy nghĩ rối rắm, mẹ người này không thích mình rồi.
Jay nói liến thoắng:
"Đi hẹn hò đôi ạ? Cháu chưa đi lần nào, cũng lâu lắm không gặp gỡ ai. Cô giỏi quá, lần này còn tìm được tận hai đối tượng một lúc. Cháu đồng ý, nhưng với điều kiện cháu được chọn bạn hẹn trước, người kia là của Doobin, có được không ạ?"
Trong đầu mẹ Doobin hiện lên một suy nghĩ đơn giản, người này không thích con trai mình rồi. Để Jay không khó xử, mẹ Doobin ngắc ngứ vài giây rồi nói:
"À... Ừm. Jay nhắn ngày nghỉ sang cho cô nhé, để cô sắp xếp cho hai bạn."
Na Doobin nghe mẹ kể lại tình hình xong, sắc mặt không xanh không xám, chỉ thở dài thườn thượt rồi tự lẩm bẩm, bạn có biết là tôi tự hào vì dùng một dao cũng có thể chính xác luồn qua kẽ xương sườn, xiên ngang quả tim mà màng sau tim vẫn không rách, nhưng bạn thì không cần dùng dao vẫn đủ làm tim rách toé loé như pháo hoa đêm ba mươi tết hay không...
--
Jay Chang trung thực thật thà, mẹ Doobin đưa cho cậu thông tin của hai người, cậu liền nhanh chóng nhận lấy người hợp với mình, đẩy cho Doobin người hợp với cậu.
Hôm đi xem mắt, trời mưa rả rích. Hai người cãi nhau lác đác vài trận từ tối hôm trước, đến khi nhét ví vào túi áo để ra ngoài mà vẫn còn cãi nhau. Toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi chẳng thấm vào đâu, Thanh Cong nghe lâu thành quen nên cũng không còn muốn can thiệp.
"Cậu cắt hành như thế ai mà ăn được? Dài đến nỗi quấn quanh lưỡi tớ còn vừa."
"Nhà này có bốn người, ba người ăn được. Cậu xem lại cậu đi."
Jay cau có:
"Cậu thì hay rồi, bác sĩ đức cao vọng trọng làm gì cũng đúng."
Doobin đóng sầm cửa nhà, co đầu gối muốn thúc vào mông Jay một cái nhưng nhịn được, Jay lạnh te mở dù rồi chạy ra xe trước, không thèm đếm xỉa đến sự thật rằng hai người cùng đi chung xe, trên hiên nhà cũng chỉ có một chiếc dù mà thôi.
Dù mẹ của Doobin chọn người xem mắt vô cùng lí tưởng, cậu vẫn cảm thấy lấn cấn trong lòng như cầm trên tay cuốn tạp chí mới ra lò nhưng mép đã quăn thành một ống.
Doobin không để Jay lái xe. Cậu lặng im nghe Jay phàn nàn chỗ hẹn gì hẻo lánh xa xôi, không khác lắm với mấy lần hẹn hò mà Jay không được ăn thịt bò đúng lửa. Khi đã ghét nhau thì làm gì cũng ghét, Doobin bẻ tay lái rẽ ra khỏi đường lớn, Jay kêu lên cậu có ý gì thì nói ra, không việc gì phải xả giận bằng cách đập phá nắn bóp vô lăng tận tình.
Doobin dừng lại ở một cửa hiệu bán bánh mì bên đường. Lát sau, cậu ôm ra một ôm sáu bảy khối bánh mì sandwich. Doobin mở cửa sau, tọng số bánh mì vào đó, xé một gói bánh, đem bốn lát bánh mì nhét vào họng Jay. Jay trợn mắt vì đống bánh mì chèn cổ họng, Jay không ú ớ nổi ba tiếng, Doobin quát:
"Cậu làm ơn im đi có được không?"
Rồi như mọi khi, một người im lìm như yêu cầu, người kia bứt rứt nghĩ rằng mình lại mạnh tay quá. Jay rứt bánh mì không ra ăn mà không kêu một tiếng, Doobin nói câu "ăn tinh bột kìa" vốn là để đùa, nhưng Jay lần mò lấy ra một gói sandwich ngũ cốc với lúa mạch đen, tiếp tục nhai nhai mà không nói chuyện.
Nhà hàng được mẹ Doobin đặt trước lúc nào cũng phải nằm trong những ngõ ngách hun hút của thành phố, mà nhiều khi người đi ngang còn không biết đó là nhà hàng. Jay và Doobin đi vào, bàn hẹn đã có một người ngồi, nhìn từ sau lưng cũng đoán được là bạn hẹn của Jay.
Doobin bắt tay với bạn hẹn của Jay, cậu vừa định vươn tay ra làm tí động tác ga lăng thì bạn hẹn của Jay đã nhiệt tình đi sang kéo ghế. Nhìn chiếc ghế sơn vàng bọc vải kem lung lay chán, Doobin nhìn thẳng vào Jay lần đầu tiên trong buổi tối để xem sắc mặt cậu có tốt hơn không.
Không hổ là Jay Chang, phút trước còn im im nhai bánh mì như gấu trúc nhai măng, phút sau đã có thể cười tươi như hoa, cong cong mắt nhìn người đối diện. Chỉ buồn cười một nỗi, khoé môi Jay có dính một mẩu vụn mì nho nhỏ. Doobin lại quen tay với lấy một tờ khăn giấy, bạn hẹn của Jay thì lại mỉm cười đưa cho cậu chiếc điện thoại của anh ta. Jay nhìn vào màn hình điện thoại vài giây, cậu nhướn mày lên, nhìn ra ngoài trời. Ít lâu sau, Jay tự động rút khăn giấy ra lau miệng.
Lee Minhyuk, hai mươi lăm tuổi, giám đốc một công ty kiến trúc. Người cao đến một mét chín mươi, mặt mày đẹp trai, ăn mặc không có điểm nào để chê, chỉ năm phút đầu tiên đã chứng minh được bản thân là người được giáo dục kỹ lưỡng.
Trong lòng Doobin tự nhiên nảy sinh ra cảm giác bố đẻ tiễn con về nhà chồng.
Bạn hẹn của Doobin không tới muộn giờ. Ngồi cạnh Lee Minhyuk, cậu trai này thành ra nhỏ bé như sinh viên đại học. Mà cũng không khác sinh viên đại học là bao, Kim Jaejoon là bạn dưới khoá của Thanh Cong, lúc này đang làm thầy giáo dạy tiếng Anh, vẻ ngoài lẫn giọng nói trông nhẹ nhõm như một giọt nước mưa.
Bốn người nói chuyện không tính là rôm rả nhưng cũng không thiếu đề tài. Mẹ của Doobin dường như rất quyết tâm cho lần hẹn này, Doobin và Kim Jaejoon nói chuyện rất hợp nhau, bên này Jay và Lee Minhyuk cũng thế. Lee Minhyuk lại là người rất tinh tế. Minhyuk hỏi Jay thích hãng thời trang nào, Jay nhìn cái ống tay áo của Doobin rồi buột miệng nói là Prada. Doobin phì cười, cậu còn chưa kịp buông vào một câu nào vô duyên thì Minhyuk đã bàn ngay đến bộ sưu tập mới nhất của hãng. Lee Minhyuk không thèm để ý đến lí do vì sao Doobin cười trộm, Jay nhăn mày một cái, Minhyuk biết được nên tránh cái gì.
Ở bên kia, Kim Jaejoon không bị mắc chứng nhiều lời hay trả treo như Jay . Doobin nói gì, cậu chàng này cũng nghiêng nghiêng đầu cười. Hệ quả của việc học ngành tiếng Anh là Jaejoon có vẻ hiện đại hơn Thanh Cong chỉ biết đến cỏ cây bếp núc, bàn về vấn đề gì, dù là xã hội hay y tế hay là những câu đùa cũ rích của Doobin, Jaejoon cũng thoải mái phản ứng theo. Tóc Jaejoon không nhuộm. Jay nhìn đi nhìn lại cái chẩm đầu đen mượt, chất tóc chắc chắn mềm mại, chắc chắn rất thích hợp để xoa đầu.
Ăn xong bữa ăn dễ chịu hơn hẳn bữa bánh mì trên xe hơi, vấn đề tiếp theo sẽ đi đâu khá phức tạp. Bốn người đàn ông nhìn kiểu gì cũng không giống bạn bè không biết cùng nhau đi đâu cho hợp lý. Bao nhiêu đề xuất đều bị gạt sang bên, đến khi Jay nghĩ rằng chắc hẳn Na Doobin còn một phương án cuối cùng là khoa cấp cứu của bệnh viện trung tâm, Lee Minhyuk đột nhiên đề xuất một quán rượu nhỏ do công ty của anh thiết kế. Kim Jaejoon quả quyết gật đầu đảm bảo rằng mình đã trên mười tám, Doobin không biết nghĩ gì mà cứ mủm mỉm cười.
Jay huých khuỷu tay Doobin, nói lép nhép trong cổ:
"Cậu biến thái vừa vừa thôi."
Mí mắt Doobin giật lên một cái, cậu đưa tay dụi mắt mà không nói năng gì. Lee Minhyuk đưa địa chỉ cho Kim Jaejoon và Doobin, đến lượt Jay, cậu xua tay lắc đầu:
"Na Doobin biết là được rồi, em đi chung với bạn ấy."
Lee Minhyuk nhướn mày:
"Hai người thân nhau nhỉ."
Doobin cười cười:
"Tiện đường đi chung thôi."
Jaejoon nói:
"Hai người ở chung một khu à?"
Jay chậm chạp mở miệng:
"Chung một mái."
Doobin không còn mủm mỉm cười theo yêu cầu của Jay, tự nhiên Jay thấy mình như đang công bố một sự thật gây ảnh hưởng đến toàn nhân loại. Jaejoon và Minhyuk mất một khoảng thời gian mới tiêu thụ được hết câu Jay nói. Tiêu hoá hết lời Jay, Minhyuk xoay chiếc chìa khoá xe trong tay, nói:
"Anh đưa Jay đi. Trong xe anh có nhạc Damien Rice đấy."
Jay đi luôn không thèm nhìn lại. Trên đường tới quán rượu, Doobin tranh thủ bỏ chút thời gian lên Google tìm xem Damien Rice mà Jay thích là ai. Vừa nghe nửa bài, Doobin đã tắt ngay không gắng nữa. Không phải nhạc không hay, chỉ là Doobin không hợp.
Phần còn lại của buổi hẹn, Jay không nhớ có Na Doobin tồn tại. Nói chuyện với Lee Minhyuk không có gì khúc mắc, quán rượu có bartender xịn, từ kiến trúc đến nội thất không có chỗ nào để chê, Jay không thấy có gì đáng phàn nàn.
Jay vui vẻ đến tận khi Lee Minhyuk nhận được một cuộc gọi có vẻ khác thường. Anh ra ngoài nghe máy, vào quán thông báo rằng công trình có việc gấp phải bay ngay trong đêm, xin lỗi Jay vì không thể đưa cậu về nhà. Jay không câu nệ gì nhiều, nhưng cho đến khi Doobin dừng xe trước cửa ra hiệu cho cậu lên xe, Jay mới chợt nhớ ra rằng kịch bản này khá giống với hôm đầu tiên hai người gặp gỡ.
Nói cho thật chính xác, suốt buổi gặp hôm đó, Doobin vớt vát hầu hết ấn tượng xấu là nhờ vào ngoại hình và cú ăn may sau cùng khi biến hình thành bác sĩ chó điên để cấp cứu cho bệnh nhân. Doobin là người biết đùa, nhưng ai tinh tế một chút sẽ đều nhận ra rằng cậu không thích đùa, cậu chỉ làm như đó là nghĩa vụ được hướng dẫn trong sách giáo khoa. Giữa Jay và Doobin không có mấy điểm chung, câu hỏi người này đưa ra, người kia trả lời qua một lần là bế tắc. Thế nhưng Jay vẫn y hẹn mà gặp lại vào bốn ngày sau, hai người cũng chính thức hẹn hò với nhau kể từ ngày đó.
Đám bánh mì lăn lóc tội nghiệp ở ghế sau, có gói đã trở thành mỏng dính vì bị Jay ép dẹp. Doobin liếc nhìn đám bánh mì đó, không tìm ra được từ gì để nói. Hỏi xem mắt có tốt không cũng thành thừa, cậu chứng kiến từ đầu đến cuối, nếu là cậu chắc chắn đã nghĩ được đến vấn đề sau này thuê khách sạn nào để làm đám cưới cho con.
Đường phố loang loáng ánh đèn, mưa thong thả chiếu xiên qua đèn từng đợt, cây cối từ khi nào đó đã sum suê đầy lá, Jay mở hé cửa kính, ngước mắt lên nhìn.
Doobin tìm hướng mưa xong thì hạ cửa kính xuống hết mức. Tưởng rằng Jay sẽ lẻo mép nói từ viêm phổi cho đến bụi mịn, nhưng cậu chỉ tựa cửa nhìn ra. Doobin lần theo hướng mưa, đi dọc những con đường không có mưa tạt ở phía Jay, vòng vèo rất lâu mới về được đến nhà. Tính từ lúc hẹn hò cho đến lúc chia tay rồi kể cả sau này, hình như đây là lần đầu tiên cả hai im lặng nhưng không phải vì có ai nổi giận. Doobin nhìn thấy điện thoại trên tay Jay sáng liên tục, Doobin nghĩ thầm trong lòng, ca chấn thương cậu gặp phải vào lần đầu tiên cậu gặp Jay nặng đến nỗi Doobin không có thời gian nhắn tin cho Jay đến tận ba ngày sau.
Thực ra nếu có thời gian, Doobin cũng sẽ không nhớ ra để mà nhắn tin cho Jay ngay sau buổi hẹn.
Cho đến cuối cùng, Doobin chưa từng hỏi Jay cho thật chính xác rằng Jay thích người ra sao. Cậu chỉ biết rằng Jay không hề thích người như cậu, con người thiếu tế nhị, thiếu thời trang, thiếu lãng mạn, thiếu luôn cả một chút cưng chiều.
Nghĩ gì nói nấy, Doobin buột miệng:
"Cậu thích người như thế nào?"
"Đẹp trai", Jay nói.
"Có tiền. Có học thức. Thích thiên văn, biết về vũ trụ. Sống có gu, thích nhạc Damien Rice. Trong tủ giày có một đôi oxford buộc dây, một đôi giày vải cổ cao, một đôi cổ thấp, không có giày lười. Nếu có giày lười thì phải cao trên một mét tám lăm, có quần lật gấu. Không bao giờ mặc quần màu đỏ cơ bản, nếu mặc thì phải mặc vest không bóng, không nhăn. Mặc áo măng tô đẹp. Nước hoa phải thơm. Không nói nhiều, nói đúng lúc đúng nơi, không chê quà tớ chọn, biết chọn quà cho tớ."
Doobin nói:
"Còn không?"
Jay đáp:
"Lịch sự. Thích đi du lịch, chụp ảnh đẹp. Mùa đông không bị cảm, tại tớ thích du lịch mùa đông. Nếu làm trong ngành thời trang thì tuyệt đối không làm cho Elle, tại em ghét. Khi ăn nhìn ngon miệng, không được kén ăn. Biết xem phim, có gu xem phim tốt. Yêu tớ. Hôn giỏi."
Doobin gõ ngón tay trên vô lăng theo từng điều kiện Jay nói. Đến điều kiện cuối cùng, cậu không còn đếm được Jay đã nói ra tổng cộng mấy điều.
Bảng tên đường nhà đã hiện ra, Doobin cười nói:
"Jay nhà chúng ta xứng đáng mà."
Jay không nâng cằm khỏi cánh tay, cậu đáp:
"Đương nhiên rồi."
Jay lần đầu tiên nhận được một lớp hạt mưa rơi vào người, cậu vội vội vàng vàng thu mình vào xe, tự mình kéo cửa kính.
Ngôi nhà lớn bật tất cả đèn đóm, trong mưa nhìn ấm áp và lười biếng hơn ngày thường. Doobin đỗ xe sát hiên nhà, Jay sải hai bước đã tới hiên. Cậu đứng đợi Doobin, thế nhưng khi Doobin vừa chạm gót giày lên bậc thềm cuối, Jay quay người bước đi.
Doobin cộc lốc gọi:
"Này!"
Jay cộc lốc đáp:
"Gì?"
Bàn tay Doobin để trong túi quần hết nắm lại rồi buông ra. Hồi lâu sau, khi giọt nước trên chậu hoa leo bên hiên từ không có gì cho đến biến lớn rồi bắn toé lên lan can, Doobin mới xì ra một tiếng:
"Không."
Jay quay ngoắt người lại, tiếp tục tra chìa khoá vào ổ. Vừa giật mạnh bạo giật ổ khoá, cậu vừa kêu lên:
"Cậu bị thần kinh à?"
Doobin không đáp. Cậu đưa hai tay lên vuốt mặt một lần rồi sau đó theo Jay vào nhà.
Hai giờ sáng hôm đó, Doobin trở lại bệnh viện để chuẩn bị cho ca trực lúc bảy giờ. Doobin xách theo một ba lô quần áo nhỏ, một chiếc máy tính, cả một gói bánh mì mua buổi chiều. Khệ nệ hai tay đầy đồ đạc, Doobin đá cửa bước ra. Đập vào mắt cậu là tấm lưng dày không thể lẫn vào đâu, Jay quay lưng ở cách cửa phòng cậu chưa đầy hai bước.
Tiếng ngáy của Yoon Jongwoo vang lên đều đều dưới nhà, Doobin hạ giọng gọi khẽ:
"Jay !"
Jay dừng lại, không nói gì nhưng rõ ràng đang có ý đợi Doobin.
Doobin nói:
"Vì sao chưa ngủ?"
Jay quắc mắt nhìn cậu. Bác sĩ chó điên tội nghiệp nhìn lại bạn người yêu cũ, cho đến khi Jay giật bay gói sandwich trong tay cậu, xé một lát cho vào miệng hùng hổ nhai.
"Đói bụng."
Doobin nhìn Jay khó hiểu. Ừ thì Jay đúng là rất có khả năng đói bụng sau bữa ăn mà mỗi thứ chỉ bằng một góc bàn tay, nhưng nhà chỉ cần có Thanh Cong là sẽ luôn luôn có đồ ăn ngon lành trong tủ, việc gì phải trệu trạo nhai nuốt cái gói bánh khô khốc mì mà Doobin định đem lên bệnh viện nhai cho đỡ buồn?
Jay rướn cổ nuốt xong một lát bánh, nói:
"Cậu đi đâu?"
Doobin đáp:
"Tớ đi trực."
Jay nói:
"Bao giờ về? Áo này cậu vừa mặc xong, không cởi ra giặt à?"
Doobin lắc đầu:
"Hai ngày nữa tớ về. Lên đó thay đồng phục thôi."
Jay nói:
"Hai ngày nữa về lại mặc áo này à?"
Doobin nói:
"Tối nay đi bốn tiếng, mặc lên bệnh viện ba mươi phút, từ bệnh viện về ba mươi phút, tổng cộng mới có năm tiếng đồng hồ."
Jay quắc mắt nhìn, Doobin vội nói tiếp:
"Đương nhiên với cậu là hai ngày, nhưng mà tớ là... À thôi."
Cậu thì hay rồi, bác sĩ đức cao vọng trọng làm gì cũng đúng, giọng nói chua chát của Jay từ chiều đến giờ vẫn chưa tiêu tán. Doobin đưa tay gãi mũi, cậu nói:
"Thôi, tớ đi. Đi ngủ đi, đừng ăn nữa."
Cửa nhà đã khoá, Doobin lười đến nỗi chỉ thò chân lên vặn tay cầm. Cánh cửa lay lóc mãi không chịu hé ra, Doobin bất lực chửi một tiếng, tiếng chửi tích tụ hết bất lực chất đống cả một buổi chiều. Doobin quay lại đặt đống quần áo bánh mì lên nóc tủ giày, miệng cậu thốt lên một tiếng chửi tục vì bất ngờ. Jay xuống theo Doobin khi nào không biết, chỉ biết Jay đứng lù lù ngay đối diện cậu, trên tay vẫn còn cầm một nửa miếng bánh mì.
Doobin kêu lên nho nhỏ:
"Cậu làm cái quỷ gì thế?"
Jay hừ một tiếng thật to, sấn tới ôm bạn người yêu cũ một cái, siết cậu đến gãy xương sống, nhét nửa miếng bánh mì vào miệng Doobin rồi gào lớn:
"Tôi bị thần kinh mất rồi!"
--
Giây phút phòng cấp cứu có mặt bác sĩ Na Doobin được thư giãn nhất là khi cậu vừa bước vào ca trực. Doobin luôn luôn nhón mũi dép xốp xanh vào lằn ranh màu xanh lá trước cửa, dang tay xoay một vòng như vũ công chuyên nghiệp, cất giọng nói thanh thanh hào hứng nói "Hôm nay trời đẹp, hãy sống sót nào!", bất kể hôm đó trời đẹp thật hay là đì đùng mưa bão. Mặc kệ sau đó cậu có phải thở hồng hộc kiếm lại một chút hơi thở tàn, thọc tay vào ổ bụng chặn chỗ chảy máu hay đau khổ đứng ở giữa ngăn cho hai ông bà già đã kéo nhau vào bệnh viện mà vẫn còn đòi ly dị, giây phút bước vào phòng cấp cứu, cái câu "Hãy sống sót nào" vẫn luôn là khẩu hiệu không ngày nào thay đổi của Doobin.
Ấy vậy mà nó lại có ngày biến mất.
Bác sĩ chó điên tay cầm gói bánh mì tay cầm máy tính xách tay bước vào phòng cấp cứu vắng hoe. Giường bệnh gọn gàng phẳng phiu, băng ca trắng im lìm bên cửa, y tá Noh đang xem một bộ phim gì đó lồng sẵn tiếng cười của khán giả, Doobin đặt phịch đống tư trang của mình xuống góc giường quen thuộc, thẫn thờ lấy bánh mì ra nhai.
Bảy giờ kém mười lăm, phòng cấp cứu nháo nhào vì bác sĩ Na Doobin chưa đến giao ban. Y tá Noh gọi điện, mọi người trố mắt nhìn nhau khi nghe tiếng chuông ò í e réo ầm lên ngay góc phòng. Bác sĩ Seo Inyoung giật tấm phông ca rô, bên trong lộ ra một bác sĩ chó điên nằm co chân ngủ ngon lành, tay ôm gói bánh mì sandwich chỉ còn phân nửa.
Y tá Noh ghé đầu qua vai bác sĩ Seo, nhỏ giọng hỏi:
"Thế là hôm nay không đẹp trời à?"
Seo Inyoung đá vào chiếc dép xốp xanh đang treo lủng lẳng trên bàn chân thò ra khỏi giường của Doobin, gọi lớn:
"Na Doobin!"
Doobin bật dậy, ánh mắt không buồn lờ đờ lấy một giây. Vừa chộp cặp kính đeo vào mắt, Doobin vừa bình tĩnh nói:
"Còn chưa đến giờ giao ban mà."
Y tá Noh nhắc lại lời Doobin:
"Thế là hôm nay không đẹp trời à?"
Doobin ngáp dài:
"Đeeeẹp chứuuu...Đi cứu ngườ... Kim Taemin tránh đường cho người ta đi kìa!"
Với lấy cặp ống nghe quàng qua vai, Doobin cầm biên bản giao ban nguệch ngoạc kí vài chữ, lùa hết đám bác sĩ y tá để tiếp nhận ca cấp cứu đầu tiên.
Y tá Noh chép miệng, bác sĩ Inyoung lắc đầu:
"Đúng là bệnh thần kinh."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top