11. Bạn người yêu cũ lật mặt như lật bánh tráng
Jay Chang xuất viện lặng lẽ hơn mọi người nghĩ, sau khi làm toàn thể bệnh viện ngã ngửa vì hóa ra sau tất cả mọi chuyện, người nâng khăn sửa ví cho cậu vẫn không phải là Na Doobin. Nhiệm vụ cuối cùng của Doobin không phải là nắm tay Jay ra cổng bệnh viện mà chỉ là thanh toán viện phí cho Jay. Vừa nhìn hóa đơn Doobin vừa xót ruột nghĩ rằng biết thế ngày xưa đừng sĩ diện đòi mời Jay mười lần viện phí. Cậu cũng không lường trước được, Jay vào viện quá nhiều lần chỉ trong vỏn vẹn sáu tháng. Jay đánh nhau, đưa bạn gái vào viện, tự đưa bản thân vào viện, lần nào cũng lôm côm làm loạn hết cả phòng cấp cứu, thế mà trước đây Doobin phải viện cớ đến xem mắt mới có thể gặp được Jay.
Jay thẫn thờ xuất viện. Hôm đó bác sĩ thông báo cậu đã khỏi hẳn rồi, dặn dò sau này tuyệt đối không được ăn hải sản, Jay đần mặt ra hỏi một câu, em phải ra viện thật rồi ạ. Bác sĩ cười ồ lên bảo bây giờ cậu muốn nằm viện tiếp thì cứ ăn cua đi, Jay không dám thử lại, thật khó khi vừa muốn ăn dầm ở dề trong bệnh viện vừa muốn cơ thể khỏe mạnh bình thường.
Xuất viện buổi sáng, buổi tối đi ăn mừng xuất viện, Jay chia tay cô bạn gái đẹp như siêu mẫu của mình. Cậu đã định chia tay ngay trong cái đêm thơm mùi nước lá thảo dược, nhưng cuối cùng vẫn phải lên đồ thật đẹp, hẹn hò ở một nơi đủ đẹp để chụp một ngàn kiểu ảnh rồi mới mạnh dạn nói ra được câu chia tay. Bạn gái nhăn mày hỏi lý do, Jay nghĩ nát óc vẫn không tìm thấy lý do gì chính đáng để nói ra mà không bị đánh. Kết thúc cuộc tình chóng vánh, hai người bước đi hai đường sau lời trách móc khó hiểu của bạn gái Jay:
"Anh là con rùa rụt đầu!"
Đêm đó, Jay phá lệ ngồi ở một trạm xe bus gần nhà hàng cậu vừa hẹn hò, nhắn cho Doobin một cái tin:
Jay: Bạn gái tớ bảo tớ là con rùa rụt đầu.
Doobin: Có thật không? Hay cô ấy bảo cậu là con rùa không bao giờ biết cái gì là rụt đầu vào mai?
Jay: Là sao?
Doobin không trả lời. Mấy tiếng sau, khi đã về tới nhà, cẩn thận xoa một mớ thuốc lên người, Jay nằm dài trên giường ngẫm nghĩ.
Jay: Cô ấy nói tớ hèn, cậu nói tớ dốt?
Doobin không trả lời.
Jay: Tớ chia tay rồi.
Doobin vẫn không trả lời. Tin nhắn của cậu vòng vèo hai ngày sau mới đến được chỗ Jay:
Doobin: Buồn không?
Jay: Tớ vẫn chưa biết cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra.
Doobin: Cậu ăn gân bò không?
Jay: ???
Doobin: Hôm chia tay Jay xong, tớ đi ăn gân bò.
Doobin: Đừng mặc đồ hiệu, ám khói dính sa tế, tớ không có tiền đền đâu.
–
Jay không bắt bẻ cái số dư ngân hàng rất nhiều chữ số không của Doobin, cậu thay ra mặc vào mười lăm chiếc áo, cuối cùng cũng chọn được một chiếc phù hợp với chủ đề gân bò. Doobin sang đón vào chiều muộn, Jay ngạc nhiên thấy Jay ăn diện đẹp đẽ hơn hẳn những lần hẹn hò với giày lười và áo phông. Vừa ngồi vào xe, bắt gặp đôi giày oxford buộc dây sáng loáng, Jay huýt sáo:
"Ây, hôm nay làm sao thế?"
Doobin cười:
"Bà chủ quán gân bò có một cậu con trai được lắm."
Jay nói:
"Thật không?"
Doobin gật đầu:
"Thật. Quán quen của tớ mà."
Jay nheo mắt:
"Chia tay tớ xong thì liền đi à ơi với con trai nhà bán gân bò?"
Doobin nói:
"Để cho quên niềm đau mà cái áo Adidos mang lại."
Ở với Jay vài ngày trong bệnh viện, Doobin vỡ ra một bài học rằng để khóa miệng bạn người yêu cũ thì chỉ cần một từ khóa là Adidos mà thôi. Jay ngậm tăm nhìn đường, Doobin lại phải tốn công bắt chuyện.
"Cậu đá người ta hay là cậu bị đá?"
Jay nói:
"Đầu tiên là tớ đá."
"Đầu tiên?"
"Sau đó cô ấy hỏi tớ vì sao lại muốn chia tay. Tớ không nói được. Tớ bị đá."
"Haha."
Doobin cười hai tiếng không thể nhạt nhẽo hơn, hai tiếng cười cũng có tác dụng khiến Jay ngậm tăm không khác gì Adidos. Doobin hỏi:
"Nhưng vì sao cậu muốn chia tay?"
Jay nói:
"Vì tớ thấy tớ yêu Doobin hơn."
Doobin liếc mắt nhìn sang, đáp lại cậu là một tràng cười sằng sặc từ vị trí bạn người yêu cũ. Cậu nhếch môi cười nhạt, Jay lén lút liếc một cái rồi lại tiếp tục cười.
Mấy cơn mưa chớm hè bắt đầu đổ xuống thành phố vào ban đêm, nước mưa chỉ đủ để tráng một lớp ướt mỏng lên đường phố. Doobin lái xe vòng vèo như thể lạc đường rồi đâm vào một con ngõ nhỏ ở khu đồi cao của thành phố. Jay cứ phải hỏi đi hỏi lại xem Doobin có nhớ đường không hay chỉ loạng quạng bạ đâu trúng đó, Doobin điềm nhiên lái xe vào trong ngõ, dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, lại dẫn Jay đi vào một con hẻm chỉ đủ cho hai chiếc xe đạp tránh nhau.
"Mấy cửa hàng kỳ lạ...", Jay vừa nhìn đường vừa thở gấp, "có định buôn bán hay không mà đường vào còn nhỏ hơn eo của Na Doobin thế này?"
Doobin không nói gì, cậu chỉ lần tay vào tường bước đi. Hai bên bờ tường cao quá đầu Jay, cả một khu phố cổ dường như đều hướng mặt về phía khác, chỉ có vài cánh cổng phụ cũ mòn đóng kín. Đi hết một con dốc chừng hai trăm mét, cuối cùng Jay cũng được chống hông thở hắt rồi cậu không ngừng than trách Doobin. Nhà hàng bán gân bò ở trên đỉnh đồi, phía trước mặt là cả một con đường lớn đủ cho hai chiếc ô tô chui lọt, Doobin lại cứ thế dẫn Jay leo dốc rồi vào bằng cửa sau. Jay cạn lời mím môi dấn mấy bước để tới trước cánh cửa gỗ, nói ngắt quãng:
"Trước khi đến đây... tớ... không đau lòng... Nhưng đến đây... rồi...tớ lại... đau bụng."
Doobin cười cười đi theo sau Jay vào trong quán. Quán ăn chỉ chừng bảy tám chiếc bàn nhỏ là thùng phuy nhiều màu dựng đứng, đã đến giờ ăn nhậu mà vẫn vắng hoe. Chỉ có một đầu bếp cùng một phục vụ đang vu vơ đuổi ruồi, Jay ngồi xuống bàn, uống hết nửa bình nước rồi mới bắt đầu nhìn quanh quất.
"Em trai con bà chủ quán của cậu đâu?"
Doobin nhún vai không nói gì, cậu đưa tờ giấy in menu tới trước mặt Jay. Cầm tờ menu lên xem xét đã đời, Jay kêu ca nho nhỏ:
"Quán sá gì chỉ bán mỗi gân bò? Hai mươi bảy món gân bò, đùa tớ à?"
Doobin nói:
"Bán vì đam mê thôi. Cậu ăn cay được không?"
Jay gật đầu chắc nịch, Doobin gọi một lượt gỏi gân bò, gân bò xào, gân bò nướng, tất cả cậu đều dặn làm ít cay. Jay có vẻ không vừa ý, Doobin lại thảnh thơi nhịp chân theo lời bài hát gì xập xình như là phát hành vài mươi năm trước.
Gỏi gân bò, gân bò xào, gân bò nướng lần lượt được mang ra, cùng lúc bà chủ quán cũng rời khỏi bếp. Jay nuốt nước bọt nhìn mấy dĩa gân bò trong veo trộn lẫn với bột ớt đỏ au, đầy vun những ớt xanh ớt đỏ. Gắp một miếng gân bò cho vào miệng, Jay nhai nhai mấy cái rồi ngay lập tức nhổ ra.
Doobin nhướn mày:
"Sao thế?"
"Cay!"
Tiếng "cay" với chữ a kéo dài vang lên, Doobin cười cười gắp cho Jay một miếng khác.
"Gỏi gân bò ít cay nhất."
Jay phun phì phì một miếng ớt, lại ừng ực uống hết nửa bình nước còn lại, quệt môi kêu lên:
"Quán này sinh ra để làm gì thế? Đã ở xa tít mù khơi lại còn làm thức ăn cay xé lưỡi, để tớ xem tên là gì? "Gân bò xào cay" à? Phải đặt tên là "cay xào gân bò" mới đúng."
Bạn người yêu cũ ăn nói loạn hết cả lên, Doobin vẫn điềm nhiên nhặt một gắp gân bò cho vào miệng. Jay chọc đũa vào từng đĩa thức ăn, thuyết trình lại cho Doobin bằng giọng nói tưng tửng tức cười:
"Giới thiệu với Doobin, đây là món ớt nướng gân bò. Thành phần chính của món này là ớt xanh đỏ tím vàng được trình bày theo chủ đề tuần hành vì đa dạng bản dạng giới, bên trên rắc một lớp gân bò nướng để tăng thêm tính cay đắng cho món ăn. Đây là món gỏi ớt trộn gân bò, thành phần chính là bột ớt được chọn lọc từng quả một ở tận trong rừng sâu Amazon, vận chuyển về đây bằng Boeing 777, ngâm trong nước suối tiên, phơi trên mâm đan bằng trúc mọc trong tử cấm thành Trung Hoa, nghiền bằng cối ngọc thạch, đóng gói vào hộp pha lê Swarovski, đem ra trộn với một mẩu gân bò không có tác dụng gì đáng kể."
Jay là người có tiêu chuẩn ăn uống rất cao, Doobin đã quá quen với những lần ca cẩm về miếng bít tết được Jay tả là "dai như nỗi nhớ" nên cậu chỉ bình tâm ăn uống. Jay thỉnh thoảng lại gắp một miếng rồi thuyết trình một trăm câu, đến khi Jay bắt đầu nói móc rằng đây đúng là một quán ăn đủ tiêu chuẩn cho người vừa bị đá bởi vì bị đá sẽ cay, Doobin ngẩng đầu gọi với lên:
"Mẹ, cho con bát súp đuôi bò không cay."
Jay vung vẩy đầu đũa để một mẩu ớt rơi ra, cậu lẩm bẩm:
"Có đuôi bò mà lại không viết vào menu, một cái đuôi bò cũng phải nấu được bảy mươi nồi súp, tại sao mẹ... mẹ... mẹ?"
Doobin:
"..."
Jay:
"MẸ?"
Bà chủ quán từ nãy đến giờ ngồi ở một chiếc bàn cách không xa Jay và Doobin nhẹ nhàng bỏ đống khăn giấy gấp dở để chống gối đứng lên.
"Mẹ??"
Doobin vẫn chỉ mỉm cười rất thiếu đòn, cậu ăn một trái đậu bắp sống, gắp một miếng gỏi đặt vào lá rau chát, cuộn chặt lại rồi nhét vào miệng Jay. Jay trệu trạo nhai miếng gỏi gân bò, lần này cậu không dám nhè ra nữa mà rướn cổ nuốt. Miếng gỏi vừa nuốt xuống khỏi cổ, Jay đau khổ kêu lên:
"Na Doobin cậu bị điên à? Vì sao không nói sớm?"
Doobin cười:
"Vui mà."
Mùi súp đuôi bò thơm nức từ trong bếp bay ra, Jay lặng lẽ đập đầu xuống thùng phuy, không may lại thành một tiếng rầm cực mạnh.
Cậu đâu có ngờ được, mẹ của bác sĩ Na Doobin lại là một bác gái bán gân bò.
--
Trong ấn tượng của Jay, Doobin là người hiếm khi hoặc không bao giờ nói dối. Cậu nói thật mọi thứ, từ giờ tử vong cho đến lí do chia tay. Thế nhưng chỉ trong một đêm đỏ au những ớt và vã mồ hôi vì gân bò, Jay đã có dịp chứng kiến bác sĩ Na Doobin trơn tru nói ra một ngàn lời nói dối.
--
Mẹ của Doobin đặt bát súp đuôi bò xuống bàn, lần này súp chỉ có màu trắng đục như nước gạo, không còn là "chất lỏng đỏ thắm sóng sánh sắc hoa cẩm chướng" mà Jay dùng để giới thiệu món gân bò xào như trước. Jay luống cuống nhe răng cười, mẹ của Doobin mỉm cười đáp lại.
Phiên bản phúc hậu của Na Doobin, Jay nghĩ. Bà không có vẻ già lắm nếu như xét theo sự thật là con trai cũng đã ba mươi tuổi, mái tóc chỉ ngả màu muối tiêu ở một chỏm nhỏ trên trán, khóe mắt cũng chưa hẳn đã nhăn. Jay dần hạ nụ cười xuống, thận trọng tìm một câu giới thiệu, Doobin đã đưa tay chỉ vào Jay, nhẹ nhàng khoát tay.
"Jay, bạn con. Jay Chang"
Mẹ của Doobin à lên một tiếng rồi nhanh nhẹn kéo ghế ngồi xuống bàn. Jay toát hết mồ hôi, Doobin vẫn thản nhiên xoay bát súp đuôi bò về phía cậu.
"Jay cũng là bác sĩ đúng không?"
Jay tự mình mút đũa rồi tự ho lên một tiếng. Cậu vội vàng xua tay:
"Không phải ạ, cháu là... à... biên tập viên... làm báo."
"Ồ, làm sao mà hai đứa biết nhau?"
Jay trót hé miệng nhưng không có chữ nào thoát ra, Doobin ung dung nói:
"Bệnh nhân của con ấy mà. Cậu ấy bị dị ứng hải sản."
"Ahaha... haha... vâng ạ."
Jay cười thêm mấy tiếng nữa rồi vụng về khuấy bát súp đuôi bò. Doobin tủm tỉm cười, cậu xoay người lấy một bình trà mới, rót cho Jay một cốc. Mẹ của Doobin thấy bạn của con trai cứ khuấy mãi bát súp mà chưa dám ăn, bà bèn buông tha cho người vô tội để hướng về phía con trai nói chuyện. Jay được dịp ngồi im ăn súp, làm khán giả bất đắc đĩ cho một đoạn đối đáp lạ lùng. Giọng nói của hai mẹ con đều rất dịu dàng, mẹ hỏi một câu con đáp một câu, nghe vừa khách sáo lại vừa thân thiết.
"Dạo này con làm việc nhiều không?"
"Con không làm nhiều đâu, dạo này bệnh nhân ít, lại có thêm bác sĩ thực tập."
"Con ngủ được không?"
"Con ngủ tốt."
"Có bỏ bữa không? Mẹ thấy con hơi gầy."
"Con tăng cân nhiều lắm. Jay vào viện mấy ngày trước, con được ăn ké đồ ăn khuya."
"Mẹ làm đồ ăn gửi vào cho."
"Chỉ béo Gyuvin và người yêu nó thôi."
"Gyuvin chưa chia tay à?"
"Vẫn chưa. Con nghe nói cuối năm Nayoung về, lúc đó mới biết kết quả."
"Còn con thì sao? Cô Minhee nói rằng lần trước con đi xem mắt không được tốt."
"Dạo gần đây cô Minhee lại giới thiệu người mới. Vài ngày nữa con sắp xếp gặp mặt xem sao."
"Con vẫn còn ngủ ở phòng cấp cứu đấy à?"
"Con về nhà mà. Đêm nào trực mới ở lại phòng cấp cứu."
"Đã tìm được người thuê nhà chưa?"
"Con đăng tin nhưng không ai liên hệ."
"Cậu cho thuê nhà?"
Jay dừng tay gặm một miếng đuôi bò, mẹ của Doobin cười hiền hậu:
"Doobin chê ở nhà một mình buồn nên không chịu ở, cô bảo nó tìm người thuê nhưng mãi không thấy có ai tới thuê. Không biết nó có đăng tin thật không, ở lại bệnh viện mãi không tốt."
Jay gật đầu lia lịa kể ra nào là vong ám, vi khuẩn xấu lẫn việc da dẻ Doobin vì không phơi nắng nên đã xám xịt nhăn nheo. Được mẹ của Doobin nhiệt tình đồng ý, Jay phởn phơ uống một ngụm súp đuôi bò, hồn nhiên nói:
"Cho tớ thuê đi."
Doobin nhăn nhăn đôi lông mày, cậu còn chưa kịp phủ đầu Jay thì mẹ đã nói:
"Jay cần thuê nhà hay sao?"
Jay đáp:
"Vâng, cháu đang muốn tìm nơi nào gần bệnh viện trung tâm một chút, tiện đường đi làm. Một tháng cậu cho thuê bao nhiêu tiền?"
"Tiền bạc nói làm gì, quan trọng là tìm người ở cùng cho vui thôi. Quyết định luôn đi, bao giờ thì Jay đến ở?"
Từ đầu đến cuối, Doobin chưa nói được một câu nào. Jay nhìn nét mặt người yêu cũ, niệm chú xin lỗi Na Doobin ba lần, đánh bạo hỏi Doobin một câu:
"Tớ đến ở được không?"
Doobin không tình nguyện gật đầu một cái rồi vươn tay múc một bát súp, cúi đầu ăn. Jay khoan khoái gặm nốt mẩu đuôi bò trong tay, mẹ Doobin hỏi:
"Đồ ăn cô làm có hợp khẩu vị Jay không?"
Jay gật đầu lia lịa:
"Ngon lắm ạ, món nào cũng ngon, cháu chưa bao giờ ăn chỗ gân bò nào ngon như thế này. Gân bò cắt miếng rất vừa, nêm gia vị rất thấm, súp đuôi bò lại càng ngon hơn."
Phốc một cái, Doobin ho sặc một ngụm súp. Giọng nói của Jay chân thành hết ý, nghe như thể bây giờ có nấu một bàn đúng hai mươi bảy món gân bò thì Jay cũng sẽ ăn hết chỉ trong tích tắc. Thái độ xoay chiều như chong chóng này Doobin không phải mới gặp lần đầu, cậu bình tĩnh nghe Jay dùng một ngàn mĩ từ để khen ngợi mấy món ăn mà đến bố cậu còn không nuốt nổi. Qua cái miệng trơn tru của bạn người yêu cũ, mẹ Doobin biến thành quán quân masterchef, phối hợp màu sắc lẫn hương vị không chỗ nào chê.
Doobin ngẩng nhìn cái miệng liến thoắng khen mẹ mình mà không hề biết ngượng, cậu chỉ muốn hôn một cái cho Jay bớt nói đi. Mẹ Doobin làm cô giáo hơn ba mươi năm, thành tích dạy học cũng không tính là xuất sắc nhưng kỹ năng phát hiện học trò đang nói dối lại rất siêu phàm.
--
Jay và mẹ Doobin vòng vo chuyện nhà ở sang chuyện nội thất, chuyện nội thất trên báo, chuyện nghề báo, dần dần chuyển sang chủ đề nghề nghiệp của Doobin. Lại đến phần bạn người yêu cũ tuyên dương cậu hết mình vì bệnh nhân, Doobin uống hết ấm trà, vừa quay sang lấy ấm khác thì mẹ cậu lắc đầu bảo rằng cứ hết mình vì bệnh nhân thì Doobin rồi sẽ chết khô vì già nua và ế ẩm.
"Jay làm báo chắc chắn quan hệ rộng, hay là cháu thử giới thiệu cho bạn vài người xem sao?"
Doobin chống cằm nhìn kẻ tung người hứng, Jay chớp mắt lia lịa hỏi lại:
"Cô nghĩ người như thế nào thì hợp với Doobin ạ?"
Mẹ Doobin gõ mấy ngón tay lên bàn ra chiều suy nghĩ rồi nói:
"Vui vẻ hoạt bát, nhiều năng lượng, đáng yêu, khi cần thì hiểu chuyện. Không để chuyện trong lòng, Doobin nhà cô lười đoán suy nghĩ của người khác."
Jay cười ha ha:
"Nghe cô tả giống hệt như cháu."
Doobin nói:
"Cậu đâu có đáng yêu."
Jay trề môi, mẹ Doobin nói đỡ:
"Mẹ thấy Jay đáng yêu mà."
Jay lắc đầu:
"Cháu thấy lạ là Doobin vẫn chưa nói "mẹ thấy đáng yêu thì mẹ đi mà yêu"."
Mẹ của Doobin khanh khách cười, Doobin chống tay lên trán ảo não lắc đầu câm nín.
--
Ăn xong bữa ăn vừa cay vừa nóng, Doobin kéo Jay ra về. Doobin cả buổi đã lép vế trước bạn người yêu ăn vào không nhiều nhưng nhả ra văn chương bao la bát ngát, cậu chỉ việc xách một hộp súp đuôi bò cho Jay rảnh tay vẫy chào mẹ Doobin. Mẹ Doobin nhắc đi nhắc lại chuyện Jay đến thuê nhà, Jay vỗ ngực hứa sẽ làm hợp đồng ngay trong đêm rồi chụp ảnh gửi sang làm chứng. Lại nhắc sang câu chuyện xem mắt, Jay tiếp tục hứa sẽ giới thiệu cho cậu thật nhiều đối tượng vui tươi trong sáng, đến khi Doobin tìm thấy bến đỗ thì thôi. Doobin đẩy Jay đi trước, miễn cho Jay cứ ngoái đầu nói với vài câu. Jay bước một chân ra, mẹ Doobin cầm khăn bếp phất nhẹ lên vai con trai rồi che miệng cười thầm. Doobin nhanh chóng nháy mắt một cái rồi tỉnh rụi quay lưng nhắc Jay cẩn thận đụng đầu vào cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top