1. Bạn người yêu cũ bật công tắc
Jay gặp lại Doobin trong một chiều đầu đông.
Sau khi chia tay, Jay vẫn thường tưởng tượng xem thử mọi chuyện sẽ ra sao nếu như hai người gặp lại. Ý là, thật tốt nếu như lúc đó Jay vẫn đẹp trai, vẫn ăn mặc đẹp, càng giàu có hơn, và đi cạnh là người yêu hiện tại. Còn Doobin, nếu có cơ may nào đó, cậu sẽ đầu bù tóc rối, hối hả bước đi trên đường, áo xống ố vàng màu cũ kĩ của bệnh viện, chân còn lê đôi dép xốp màu xanh được viết tên bằng bút xóa đã thành đặc sản của phòng cấp cứu. Rồi Jay sẽ cười thật tươi, hỏi cậu sống có tốt không, có người yêu chưa. Sau đó Jay giới thiệu người yêu của mình, hai người nắm tay nhau đi qua Doobin, không ai trong hai người bọn họ ngoái đầu nhìn lại.
Nghĩ đến đó, lòng Jay bỗng nhiên nặng trĩu. Dẫu rằng tự thấy có lỗi và cay cú nhiều khi bị đá, nhưng lòng Jay vẫn biết mình sẽ ngoái lại để nhìn theo chiếc cổ áo xộc xệch muôn thuở của Doobin. Đáng sợ nhất là Jay nghĩ mình sẽ nhìn bằng được cho đến khi Doobin đưa bàn tay phải vẫn cầm cây bút bi loại hai nghìn một cây lên sửa cổ áo. Và rồi Jay sẽ bùng nổ nếu như sau khi người yêu cũ của cậu hạ tay xuống, cổ áo của cậu ta vẫn xoắn thành một túm nhàu nhò.
Jay gặp lại Doobin trong nhà hàng mà hai người cùng nhau tới hai lần, một lần vào ngày chính thức yêu nhau, lần thứ hai sau ngày chính thức chia tay. Nhà hàng có một dãy bàn gần cửa sổ, Jay và Doobin đều thích ngồi gần cửa sổ. Còn có những điểm chung khác thuộc về vấn đề tâm lý mà hai người hoàn toàn hòa hợp, như là hai người không thích ngồi quá gần cửa ra vào, không thích ngồi quá xa tầm mắt của nhân viên phục vụ, không thích ở nơi có nguồn sáng hắt thẳng vào mặt để nhược điểm trên khuôn mặt cứ thế lộ ra hoàn toàn - hoặc trong tư tưởng của Doobin là, ánh sáng sẽ làm kính của cậu bị lóa. Kết quả là khi Jay vừa yên vị ở bàn số bốn, người ở bàn số sáu đang cầm một tờ nhật báo an ninh lật nhẹ để sang trang, giấy báo mỏng tang èo uột cong xuống, một nửa gương mặt của Doobin hiện ra với vẻ đăm chiêu thường trực.
Dạo này thời tiết vào mùa ẩm, Jay lại trở nên đẹp trai. Jay chuyển từ tòa soạn báo thời trang phát hành trên mạng mạng sang một tạp chí giấy, kết quả là được ăn ngủ điều độ hơn, mỗi tháng chỉ cần phải nổi điên tầm năm ngày đổ lại. Nhìn lại mình để chắc chắn là không có gì đáng xấu hổ, Jay rón rén cầm áo khoác lên che mặt, định sẽ đổi bàn. Ngay lúc vừa định nhổm dậy bước đi, phục vụ nhà hàng với đẳng cấp đánh hơi nhu cầu khách hàng siêu nhanh siêu chính xác đã mau chóng đi tới hỏi:
"Anh cần gì ạ?"
Doobin ngẩng đầu nhìn lên. Mắt hai người chạm nhau một giây, Jay cười hề hề nói với cô phục vụ:
"Anh cần đổi hoa cẩm chướng thành hoa hồng. Hồng màu trắng phớt."
Cô phục vụ bưng bình hoa cẩm chướng đỏ đi, Jay cúi đầu nhìn điện thoại. Bảy giờ ba mươi, người cậu hẹn đã trễ hai phút. Lờ mờ ở phía đối diện Jay, Doobin cũng nâng cổ tay lên để nhìn vào chiếc casio cũ mèm được cậu đưa đi thay dây năm ngoái. "Thời trang làm gì, đúng giờ là được", câu trả lời xuề xoà nghe mà thấy ghét, Jay đã nghe nhiều lần. Bác sĩ chú ý giây phút đúng là hợp lý, nhưng không hợp lý chút nào nếu người yêu của bác sĩ là người làm thời trang.
Đưa tay lên vẫy có trẻ con quá không? Nhe răng cười liệu có nham nhở quá không? Trầm giọng xuống tí nữa thì sao nhỉ? Jay thử vẫy tay vài lần dưới gầm bàn, sau đó lại thử cơ miệng của mình.
"Hi!"
Doobin mỉm cười.
"Chào cậu."
Jay nói:
"Lâu ngày không gặp."
Doobin nói:
"Cũng không lâu lắm, mới bốn tháng."
Jay muốn bổ sung là bốn tháng rưỡi nhưng lại sợ Doobin nghĩ mình đếm ngày chia tay nên đành thôi. Doobin xoay nhẹ đồng hồ trên cổ tay, hất cằm ra cửa.
"Cậu có hẹn à?"
"Ừm."
Doobin gật đầu rồi không nói gì thêm.
Doobin là người rất đúng giờ, từng có những buổi hẹn với Jay được cậu tính đến từng phút một. Cậu không bao giờ ăn tối sau tám giờ ba mươi, lúc này đã tám giờ kém, nếu nhanh chóng lắm thì Doobin cũng không kịp ăn món tráng miệng cho kịp thời gian. Jay còn nghĩ linh tinh thì đã có người bước tới đứng trước bàn của cậu, nói thăm dò:
"Anh là Jay Chang?"
Jay ngại ngùng gật đầu, Doobin cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Người kia vui vẻ ngồi xuống, xin lỗi vì đường tắc, Jay xua tay vội nói không sao. Một cô gái lướt qua chỗ Jay rồi dừng lại cạnh Doobin. Không giống như hai người chưa từng gặp nhau, cô gái nói:
"Bác sĩ Na."
Doobin cười:
"Không phải trong bệnh viện, không cần gọi anh là bác sĩ."
Cô gái cởi túi xách rồi ngồi xuống bàn, Doobin đưa tay gọi phục vụ. Phục vụ đi tới hai bàn cùng một lúc, Doobin đẩy thực đơn cho cô gái, Jay đưa thực đơn cho em trai đối diện mình, cả hai người cùng nói với phục vụ:
"Anh gọi như cô ấy/anh ấy."
Doobin ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, Jay nhìn lại anh. Hai người không ai nói gì thêm, hai người bạn hẹn chọn xong món thì bắt đầu nói chuyện. Tai Jay chỉ nghe có một nửa, em trai tên là Lee Jaemin, nhỏ hơn Jay ba tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, đang làm truyền thông cho một công ty luật có tiếng, ngoài giờ còn làm huấn luyện viên thể hình. Một nửa tai còn lại, Jay nghe được cô gái tên Seohyun, đồng nghiệp của Doobin là Gyuvin, trưởng khoa là Kim Sungchul, cô gái kia nhỏ hơn Doobin hai tuổi.
Món khai vị vừa dọn lên, màn hình điện thoại của Jay hiện lên một tin nhắn.
Doobin: Cậu xem lại xem mắt à?
Jay nhăn nhó nhắn tin:
Cậu đi lần thứ mấy rồi?
Doobin: 1.
Bạn hẹn của Doobin ăn uống không phát ra tiếng, hai người bọn họ không nói chuyện nhiều. Người đối diện Jay thì khác, cậu trai có dáng dấp đủ tiêu chuẩn quảng cáo phòng gym này nói không ngừng nghỉ. Jay làm thời trang, nói nhiều đã thành thói quen, hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, từ việc người mẫu nào đang đi tập chung phòng tập của cậu cho đến việc trong thành phố có cửa hiệu thời trang nào mới mở. Thỉnh thoảng Jay liếc nhìn về phía Doobin, cậu nói một câu cực ngắn, mỉm cười một cái rồi lại cúi đầu.
"Em nghe nói tạp chí số tháng chín rất quan trọng."
Bạn hẹn của Jay đổi chủ đề từ ăn kiêng sang công việc của Jay, Jay giật mình nói:
"Hả? Ơ... ừm, số tháng chín được coi như là số tết."
"Năm nay bên anh chọn ai lên bìa? Chắc người mẫu ngôi sao này nọ tranh giành nhiều lắm."
Jay lười kể chuyện tạp chí, cậu nói hú họa:
"Anh không biết, anh chỉ phụ trách mảng phim ảnh thôi."
Bạn hẹn nói:
"Em không ngờ tạp chí thời trang lại có mục phim ảnh."
Jay cười cười định tặng cho bạn hẹn một chút kiến thức về các tiểu ban của tạp chí, màn hình điện thoại đặt dưới đùi lại sáng lên.
Doobin: Hai người hợp nhau đấy.
Jay nhắn lại:
Haha.
"Tạp chí thời trang không chỉ có thời trang thôi đâu, thực ra thời trang cũng không có nhiều chủ đề để nói như thế. Bọn anh còn phải tạo quan hệ, phải bán quảng cáo, đủ thứ trên đời."
Jay thẳng thắn nói ra bản chất của cái tạp chí mà ai cũng nghĩ là thời thượng chỉ trừ Doobin, cậu trai kia ồ lên với thứ âm thanh khoa trương lộ liễu. Jay nhằn nhằn một miếng bít tết trong dĩa. Sau tin nhắn "haha" nhạt nhẽo đó, Doobin không trả lời.
Doobin đưa mảnh khăn ăn lên lau khóe môi. Người đối diện anh là một nữ bác sĩ xinh đẹp ở khoa chẩn đoán hình ảnh. Loanh quanh một hồi thì cũng lại gặp người trong ngành y, Doobin không giống như người khác, anh không được lựa chọn nhiều nghề nghiệp. Nữ bác sĩ thong thả cho một miếng bít tết vào miệng nhai nuốt, cô cũng chấm khăn ăn rồi nói với Doobin:
"Hôm nay bên cấp cứu có vẻ yên ổn? Anh còn ăn được bít tết cơ mà."
Doobin nhún vai:
"Nếu yên ổn thì anh đã ăn medium rare rồi."
Jay thích ăn thịt bò chín tái, thứ cậu chẳng mấy khi được ăn khi đi cùng Doobin. Jay làm ông trời con đã quen, vừa thấy Doobin nhíu mày một cái khi nghe tới từ "chín tái" thì đã ngay lập tức đổi thành chín kĩ, sau đó vừa trệu trạo nhai thịt bò vừa chê thịt bò dai nhách. Doobin cũng không vừa vặn lắm, cứ sau mỗi lần Jay làm mình làm mẩy kêu ca rằng vì yêu Doobin nên đến miếng thịt bò cũng không được như ý, cậu lại đưa Jay đi ăn bò hầm.
Doobin cũng muốn để Jay ăn thứ đồ ăn cậu thích, nhưng hẹn hò ngay sau khi vừa tỉnh táo gắp những máu thịt mỡ gân xương vải vóc lổn nhổn trong mớ tàn tích vốn là chân tay ai đó mà lại phải ăn thứ thịt còn đỏ ửng màu sống, Doobin sợ mình sẽ buồn nôn. Hoặc tệ hơn là sẽ không dám hôn Jay, việc mà cậu rất thích.
"Anh làm việc bận thế, chắc cũng khó có người yêu."
Doobin gật đầu:
"Ừ. Anh ngủ ở trong phòng cấp cứu."
Bác sĩ đối diện nói:
"Quanh năm?"
Doobin nói:
"Ừ."
Câu chuyện nhạt nhẽo đến đó là kết thúc, Doobin nhẩm tính rằng cứ đà này thì ba tháng nữa là cậu sẽ phải nghĩ đến chuyện đặt tên cho con của hai người. Là người trong bệnh viện, chỉ cần nghe đến tên Na Doobin mà chưa bỏ chạy thì chứng tỏ là tám mươi phần trăm đã phải lòng anh. Na Doobin ở bệnh viện trung tâm là minh chứng sống cho câu: Không phải đẹp trai thì có nhiều đứa yêu, đẹp trai nhưng yêu nghề mà lại là nghề y thì càng không có ai yêu nổi.
Ăn tối xong, Doobin hẹn nữ bác sĩ đi tới một trà thất. Chẳng mấy khi bệnh viện tống khứ được Doobin ra khỏi phòng cấp cứu nên đã hào phóng cho cậu nghỉ đến tận trưa ngày hôm sau với lời nhắn muốn giải phóng thứ gì thì cứ việc, Doobin ở nhà một mình cũng không có việc gì để làm. Jay vẫn còn chật vật lựa lời khuyên can em bạn hẹn rằng giới người mẫu thật ra không được đẹp như tưởng tượng, Doobin đi qua, gõ một ngón tay lên mặt bàn.
"Tớ về trước nhé Jay. Hôm nay tớ mời."
Doobin khẽ gật đầu với bạn hẹn của Jay rồi nhanh chóng bước đi. Nhưng nhanh cách mấy cũng không bằng được với Jay, còn chưa kịp nghĩ ra được một tia ý tưởng gì trong đầu thì bàn tay trái đã đưa lên chộp lấy cổ tay trái đeo đồng hồ casio mòn vẹt vẫn còn lưu luyến mặt bàn gỗ.
Cô bác sĩ đã ra đến cửa không phát giác được điều gì, em huấn luyện viên thể hình thì há miệng ngạc nhiên, Doobin quay đầu lại nhìn Jay, cậu hất cằm như thể bật công tắc cho Jay nói.
Cái công tắc của nói chuyện của Jay Chang chưa từng bớt nguy hiểm.
"Mình quay lại với nhau đi."
Bốn tháng kể từ khi Jay bị đá bởi một tay bác sĩ đầu bù tóc rối gầy gò lạnh tanh, cậu mở miệng và nhả ra một câu không ai lường trước. Người yêu cũ của Jay không buồn cau mày hay xao động trong mắt, Doobin đưa tay gỡ tay cậu ra rồi nhẹ nhàng đáp trả:
"Haha."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top