Chương 1: Một ngày tháng bảy

PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDITS, THANKS.

Translator: kirowan

Beta reader: Whitenavy


Tám tuần trước

Sự khác biệt duy nhất trong phòng chờ ở văn phòng của Hokage sáng nay là việc Sakura đang đọc một tập thơ. Đây là sở thích mới của cô.

Sakura có tật 'nhanh thích chóng chán', nhưng một khi đã thích thứ gì thì cô sẽ hết sức say mê và cuồng nhiệt tìm hiểu về nó. Cô cần giết thời gian trong lúc chờ đội trưởng đến và nghe chỉ dẫn cho nhiệm vụ tiếp theo. Sakura thấy đọc thơ còn có ích hơn là thất thần nhìn bức tường trước mặt như Sai hay ngoáy lỗ tai như Naruto.

Cuối cùng Kakashi cũng chịu xuất hiện, chẳng ai buồn ngẩng lên bình luận gì.

"Thầy đến muộn," Sakura nói.

"Lần này là vì sao đây?" Naruto hỏi. Qua nhiều năm, Naruto có một sở thích quái đản là xem những lời nói dối của thầy mình đa dạng đến đâu.

Kakashi nhún vai. "Vòi nước uống ở ngoài học viện bị hỏng. Thầy đi qua đúng lúc nhìn thấy một hàng dài bọn nhóc đáng thương đang chết khát. Là một jounin, nghĩa vụ công dân của thầy là phải chạy đến nguồn nước gần nhất để tìm sự giúp đỡ. May là thầy đã quyết định làm vậy, lúc về đến nơi đã có ba đứa nhỏ ngất xỉu-"

Naruto ngồi phịch xuống, chẳng còn hứng thú nữa. "Thầy nói cái đấy hai tuần trước rồi."

"Em không nghĩ là chuyện đó có thể xảy ra hai lần à?" Kakashi hỏi.

"Không. Nhất là khi ngoài học viện chẳng có cái vòi nước uống nào," Sai chỉ ra.

"À," Kakashi gật đầu. "Hèn chi bọn nhỏ lại chết khát như vậy."

Kakashi ngồi xuống cạnh Sakura rồi rút sách ra. Hành động này có phần hơi kì quái bởi Kakashi thường thích ngồi cách mọi người một ghế. Tuy nhiên, trong phòng chờ chỉ có sáu cái ghế, mà hai cái lại ở tận bên kia phòng. Dù có ghét ở gần người khác thế nào chăng nữa Kakashi cũng không thể thể hiện rõ ràng đến mức ấy được.

Sakura cũng không quan tâm Kakashi ngồi đâu vì cô đang mải đắm chìm trong những bài thơ, những vần điệu du dương và cách dụng từ khéo léo. Chủ đề thơ thường nói về tình yêu, về những người phụ nữ sắc nước nghiêng thành, một vài bài bi thương, một số khác lại tươi sáng, phẫn nộ có mà thô tục cũng có. Cô thích nhịp điệu của chúng. Cô thở dài não nề, thật lãng mạn biết mấy nếu có một thi sĩ yêu mình sâu sắc rồi truyền tải tình cảm ấy lên trang giấy, vĩnh viễn lưu giữ nó.

Bên cạnh cô, Kakashi đang cười khùng khục. Cô liếc sang, tưởng rằng Kakashi đang cười vì những trò đùa tục tĩu trong Icha Icha (cô ghét quyển sách ấy), nhưng sau khi nhìn lại thì cô nhận ra Kakashi thực ra đang đọc sách của cô qua vai cô.

Sakura lập tức gập quyển thơ lại, bực bội quay sang nói. "Thầy cười cái gì đấy?"

"Cười em," Kakashi thẳng thừng. "Em thích thơ từ hồi nào thế?"

Sakura đỏ mặt, nhưng cô cũng chẳng mấy xấu hổ. Đây là Sở thích mới của cô, cô chọn nó bởi cô thích hình ảnh thiếu nữ yêu thi ca. Nhưng tiếng cười của Kakashi đã làm tiêu tan hình tượng kia. Rõ ràng thầy ấy không nghĩ cô là kiểu người đó.

"Thơ thì làm sao chứ?" cô thách thức hỏi. "Đấy là hình thể văn chương được nhiều người tán tụng. Tuy em cũng chẳng mong thầy hiểu được điều đó."

Ai thẩm thấu được óc hài hước của Jiraiya cũng đều không có khiếu thưởng thức cả.

"Thầy cũng có thể thưởng thức thơ như bao người bình thường khác," Kakashi nói. "Đây là Naka đúng không?"

"Chúc mừng, thầy đã đọc đúng dòng chữ ở gáy sách."

Kakashi mỉm cười. "Thầy biết chút ít về Naka."

"Vậy sao?" Sakura không tin lấy một lời nào.

"'Tâm hồn nàng héo tàn nhanh hơn gương mặt nàng.'"

Sakura nhìn Kakashi chằm chằm.

"Chương ba của Núi và Biển. Đây là bài thơ cuối cùng ông ấy viết theo lệnh của Thiên Hoàng," Kakashi giải thích, quay trở lại với quyển sách của mình. "Một trong những bài thơ cuối cùng ông viết trước cuộc khởi nghĩa, Naka bị xử tử cùng tất cả những kẻ khác trong thiên triều khi chính quyền bị lật đổ."

Sakura vẫn nhìn Kakashi. "Em không ngờ thầy lại biết nhiều về thơ ca đến thế đấy."

"Thầy có rất nhiều sở thích," Kakashi nói úp mở. "Nhìn qua thì có vẻ như thứ em đang đọc là những sáng tác đầu tay của Naka trước khi ông ấy trở thành kẻ bợ đỡ hoàng tộc thì phải."

"Đúng vậy," Sakura nói, nhìn xuống cuốn sách của mình. "Đây là tuyệt tác của Naka."

"Thầy không cho là thế. Những tác phẩm đời đầu của Naka toàn là yêu đương ủy mị. Chỉ đến khi làm thi sĩ thiên triều ông mới bắt đầu tìm được phong độ," Kakashi nói.

"Gì cơ? Ý thầy là mấy bài về chiến tranh, vinh quang và trồng trọt?" Sakura tỏ vẻ không đồng tình. "Những tác phẩm sau này của ông ấy mới là tệ hại – rõ ràng ông ấy chỉ đang cố nịnh nọt Thiên Hoàng thôi. Ông ấy đã bán đứng bản thân rồi."

"Thầy cũng không ngạc nhiên khi em thích những thứ sến sẩm kia," Kakashi thở dài. "Em con gái mà."

"Liên quan gì chứ?" cô phản pháo. "Những tác phẩm đầu tay của Naka nồng nhiệt hơn mấy bài thơ khô khan sau này nhiều."

"Nhưng sau này kĩ thuật của ông ấy lại tiến bộ hơn."

"Kĩ thuật chả là gì so với đam mê cả!"

"Vậy mà ông ấy chả kiếm nổi một đồng lúc viết về tình yêu."

Nghe thì có vẻ như họ đang cãi nhau. Naruto và Sai chắc chắn đang nghĩ thế, xét theo cách cả hai đang đắn đo nhìn nhau. Dù Sakura khá thường xuyên tranh cãi hay nịnh nọt đội trưởng của họ, nhưng chẳng mấy khi Kakashi phản ứng lại.

Nhưng thật ra cả hai đều đang rất vui vẻ. Trong suốt cuộc tranh luận, khóe miệng Sakura luôn nhếch lên thích thú, cô đang cố khai sáng cho thầy mình giá trị của đam mê, đồng thời lấy làm lạ khi Kakashi dường như rất yêu thích sự chuẩn mực... Nhất là với một người mà cô vẫn tưởng là chẳng bao giờ bày tỏ ý kiến về bất cứ vấn đề gì, cũng như thói chậm trễ của thầy ấy.

"Chuyện gì đã xảy ra với sở thích cũ của em thế?" Kakashi hỏi, trở lại với cuốn sách của mình.

"Em chẳng biết thầy đang nói cái gì hết," cô khịt mũi.

"Em biết mà," Kakashi mớm lời. "Sở thích đan lát ấy."

"Sakura-chan dừng vì muốn tốt cho chính thầy đấy," Naruto nói. "Ai bảo thầy cứ mặc tất cả những gì cậu ấy đan cho thầy cơ. Cậu ấy thấy thương thầy quá đấy mà."

"Nhưng thầy thích cái khăn len màu vàng ấy mà," Kakashi nói. "Thầy vẫn còn giữ nó đấy, thầy sẽ đeo nó tiếp vào mùa đông năm sau."

Naruto khịt mũi như thể không để ý thấy cái trừng mắt của Sakura. "Bất chấp việc cái khăn ấy lủng một lỗ to đến độ nhét vừa tay thầy qua ấy hả?"

"Chính bởi vì nó có một cái lỗ thầy nhét vừa tay qua đấy."

"Em đã đan cho thầy nhiều cái đẹp hơn rồi cơ mà!" Sakura cãi. "Thầy quàng cái khăn ấy chỉ để trêu em thôi!"

"Đó là lần đầu tiên có người đan khăn cho thầy; cái khăn ấy có giá trị tinh thần lắm đấy. Thầy sẽ nâng niu nó như cái cây đầu tiên Naruto tặng thầy vậy: Ngài Ukki."

"Tớ cá là thấy ấy đặt tên cho cả cái khăn," Naruto đoán.

"Cái gì thầy ấy chả đặt tên," Sakura cười, nháy nháy mắt.

"Đặt tên luôn cho cả "thằng nhỏ" nữa hả?" Sai hỏi một cách rất logic. Sakura và Naruto phá ra cười ngặt nghẽo đến không kịp thở, phải bám chặt vào tay ghế của mình cho khỏi ngã.

Kakashi thản nhiên nhìn họ. "Ba đứa đúng là độc ác với người thầy đáng thương này. Đáng ra thầy phải đẩy cả ba đứa cho Gai mới đúng."

"Bọn em sẽ ngoan mà, Kaka-sensei," Sakura ngọt ngào nói, huých vai Kakashi để thầy biết là họ đang đùa. "Nhưng em sẽ quyết tâm làm thầy phải thích thơ Naka."

Kakashi ai oán nhìn Sakura. "Em bắt nạt thầy."

"Ai bắt nạt người khác bằng thơ được chứ, thầy đúng là đồ không có gu thưởng thức," cô nói.

"Chắc chắn là em chưa bao giờ làm tù nhân chiến tranh như thầy rồi. Sao em nghĩ thầy lại biết nhiều về thơ thế?"

"Tại vì thầy là một ông già đa cảm với tâm hồn vụn vỡ muốn viện nhờ đến thi ca để diễn tả cảm xúc trong tim mình," cô nói.

Kakashi vẫn chuyên chú vào quyến sách con heo của mình, nhưng cô biết là thầy chỉ chực phá ra cười. "Bị em nói trúng rồi," Kakashi chịu thua, giọng thích thú.

Sakura đắc thắng ngồi xuống.

Đó là khởi đầu của ngày định mệnh của Sakura. Nếu có một sự kiện mang tính bước ngoặt trong đời cô, thì cô có thể dễ dàng chỉ ra đây là cách mọi chuyện bắt đầu. Như Kakashi vẫn nói, người ta rất dễ lạc lối trên đường đời. Cô chưa bao giờ đồng ý với điều đó, bởi cô luôn chắc chắn tương lai mình sẽ đi về đâu (và lí do Kakashi bịa ra cho sự chậm trễ của mình cũng vô cùng tận), nhưng nghĩ lại thì buổi sáng hôm đó đã làm cuộc đời cô bẻ ngoặt sang một hướng khác.

Tsunade cuối cùng cũng gọi họ vào văn phòng, bà đưa cho họ hai cuộn nhiệm vụ. "Nhiệm vụ chia đội," bà nói. "Các cậu biết phải làm gì rồi đấy."

"Ôi trời," Naruto rên rỉ. "Mấy cái này chẳng bao giờ đi đâu về đâu cả!"

"Có rất nhiều tin đồn về việc Iwa kí hợp đồng với một nhóm lính đánh thuê, Naruto. Chúng ta cần phải kiểm tra tất cả thông tin, phòng trường hợp một trong số đầu mối đó là đúng," vị Hokage nhắc nhở Naruto. "May cho các cậu đây chỉ là nhiệm vụ ngắn ngày thôi đấy. Đến cuối tuần chắc các cậu cũng được về nhà rồi."

"Mong là có phép màu đó xảy ra," Kakashi lầm bầm, cầm lấy cả hai cuộn nhiệm vụ rồi đưa một cuộn cho Naruto. Sakura cũng đoán trước được đội hình sẽ được phân thế nào.

Đây đã là chuyện thường thấy gần đây. Với số lượng nhiệm vụ kiểm chứng tin đồn nhiều như hiện giờ, các đội buộc phải phân ra để có thể bao quát nhiều khu vực hơn. Nhưng lúc nào họ cũng có nguy cơ phải trở về tay không. Họ chỉ có mỗi nhiệm vụ là quan sát và thăm dò tình hình, Đội Kakashi cũng chẳng bao giờ phát hiện thấy điều gì đáng để báo cáo. Với mỗi tin báo về việc kẻ địch xâm nhập Hỏa Quốc thì phải đến cả trăm tin là hỏa mù, nhưng họ vẫn phải điều tra tất cả những tin tức đó.

Họ đã thực hiện cả thảy sáu nhiệm vụ kiểu này, Kakashi dẫn một đội và Naruto chịu trách nhiệm phân đội còn lại. Sakura lúc nào cũng ở cùng Kakashi.

"Nhiệm vụ lần này là gì vậy?" cô hỏi, ghé lại gần Kakashi để nhìn cuộn nhiệm vụ.

"Chúng ta nhận được tình báo là một jounin ưu tú của sẽ hẹn gặp với đám lính đánh thuê tại một trong hai thị trấn này vào ba ngày nữa," Tsunade nói với cả đội. "Jonan ở phía bắc và Chiba ở phía đông. Đương nhiên có một nơi là để đánh lạc hướng nên các cậu phải tách ra."

"Có thể cả hai đều là giả," Kakashi nói, đọc kĩ cuộn thư nhiệm vụ.

"Cũng có thể," vị Hokage đồng ý. "Nhưng nếu thông tin này là thật thì rắc rối đấy. Đây không phải là lính đánh thuê bình thường. Chúng là đầu sỏ của một tổ chức tội phạm lớn."

Sau một thoáng im lặng, Kakashi gật đầu, cuộn lại cuộn giấy. "Chúng tôi sẽ cố hết sức. Naruto và Sai đến Chiba, Sakura và thầy sẽ đến Jonan. Nhất trí chứ?"

Hai cấp dưới của Kakashi gật đầu – nhưng người thứ ba thì nhăn nhó. "Sao Sakura-chan lúc nào cũng ở đội thầy?" Naruto nghi ngờ hỏi.

"Bởi vì mỗi lần tớ đi đâu với cậu," Sakura nói trước khi Kakashi kịp mở miệng, "cậu đều nhìn trộm tớ thay đồ hết! Thầy Kakashi cực kì đứng đắn đấy."

"Còn tùy xem đó là ai," Kakashi lẩm bẩm nói. "Còn gì ngài muốn dặn dò nữa không, ngài Hokage?"

Tsunade xua tay. "Chuẩn bị đi," bà nói. "Tất cả giải tán – gọi đội tiếp theo vào."

Rời văn phòng, Naruto tung cuộn nhiệm vụ từ tay này sang tay kia, cười nhăn nhở. "Nhiệm vụ của bọn mình sẽ là đồ xịn," cậu nói. "Tớ sẽ chống mắt nhìn mặt hai người khi bọn tớ trở về với cả núi thông tin, có thể còn thêm cả một, hai tay lính đánh thuê nữa."

"Hờ, cậu nghĩ thế thật hả?" Sakura vượt lên đi cạnh Naruto. "Tinh tướng! Nếu đúng là có thông tin thật thì bên tớ mới là người sẽ thu thập được nhé. Đúng không, Kaka-sensei?"

Không phản ứng.

"Thầy?" Sakura lướt mắt nhìn người đàn ông đi phía trước. "Thầy nghe không đó?"

Rõ ràng là không, bởi lúc đó Kakashi mới ngơ ngác quay đầu về phía cô, "Hửm?" Tâm trí thầy cô đang để đâu đâu rồi.

"Đừng có như trên mây như thế chứ," cô rầy la. "Tinh thần cạnh tranh của thầy đi đâu rồi?"

"Ờ," Kakashi nói, vẫn lơ đễnh như thế, chẳng nghe lấy một lời nào cả.

"Chúc may mắn với đồng đội của cậu," Naruto nói, lắc đầu với cả hai bọn họ. "Gặp nhau sau nhé, hai người phải khao một chầu rượu khi chúng tớ trở về với lũ địch đấy."

"Không đâu," Sakura gọi với theo. "Bởi vì tớ mới là người bắt được địch nhé!"

"Rồi rồi!" Naruto vẫy tay tạm biệt, rẽ sang một hành lang khác cùng Sai.

Sakura bắt kịp Kakashi, cô mỉm cười chắp tay sau lưng đi cạnh thầy mình. "Thầy đang nghĩ gì mà suy tư thế?" cô đùa. "Nhớ lại những lần ngâm thơ trong nhà tù ẩm thấp của làng Mây à?"

"Thầy đang nghĩ là," Kakashi nói bằng giọng nghiêm trọng, "Jonan là thị trấn phía tây bắc."

"Thì?"

"Đó là nơi gần đây nhất có dấu vết của Sasuke đúng không?"

"À... đúng vậy." Lòng Sakura chùng xuống, nụ cười nhạt đi. Cái tên ấy luôn làm ngực cô đau nhói, đến độ cô ước mình chưa bao giờ nghe thấy nó.

"Nhưng... đó là một thị trấn lớn," cô ngập ngừng.

"Ừm," Kakashi đồng tình.

"Nên không chắc..."

"Ừm," Thầy cô lại đồng ý.

"Chắc là cậu ấy cũng đi đến nơi khác rồi."

"Hẳn rồi." Kakashi nhún vai, dường như đẩy ý nghĩ ấy sang một bên. "Thầy chắc chín mươi chín phần trăm nhiệm vụ này sẽ lại công cốc thôi nên nhớ mang theo một bộ bài nhé. Hay mang một bàn cờ nhỉ?"

"Em sẽ mang vài tập thơ Naka," cô nói.

"À. Thế thì thầy mang vài cái nút tai vậy."

Họ chia tay ở ngoài tháp Hokage rồi nhất trí hẹn nhau ở cổng tây đúng tám giờ sáng mai. Sakura biết mình chẳng cần đặt báo thức; đằng nào cũng phải chín rưỡi Kakashi mới đến.

Chậm rãi thả bộ về nhà, tâm trạng Sakura chùng xuống khi nghĩ về Sasuke. Báo cáo mới nhất từ hai tuần trước cho thấy Sasuke đã xuất hiện ở ven vùng đông bắc Hỏa Quốc, có lẽ cũng khá gần với nơi họ chuẩn bị tới. Tsunade đã cử một số Ám Bộ lần theo dấu vết Sasuke, nhưng như thường lệ, khi họ đến nơi thì những dấu vết ấy đã nguội lạnh. Sasuke không muốn bị tìm thấy, và vì cậu cũng chẳng gây ra mấy rắc rối nên Tsunade cũng không buồn bỏ công truy lùng.

Khi đối phương không muốn được giúp đỡ thì một người cũng chỉ có thể làm được đến vậy. Sakura cũng đã học được cách chấp nhận chuyện Sasuke xuất hiện vài tháng một lần, nhưng chỉ trong các báo cáo.

Tuy Naruto không bao giờ từ bỏ Sasuke, nhưng Sakura không được mạnh mẽ như thế. Cô không chịu nổi cảm giác vắng bóng, mòn mỏi, cự tuyệt và bất lực. Bất kể Sasuke hiện đang ở đâu hay làm gì, đó không còn là chuyện của cô nữa. Có vài thứ dù bản thân có muốn níu giữ cũng không được. Đêm đó, Sakura ngắm ảnh kỉ niệm của Đội Bảy rồi chìm vào giấc ngủ.

-----------------------------------

Sakura tỉnh dậy, thu xếp những vật dụng cần thiết (và cả những vật dụng không mấy cần thiết) rồi đến cổng phía đông. Cô đến nơi lúc chín giờ, nhưng phải hai mươi phút sau Kakashi mới xuất hiện.

"Lần này là vì chuyện gì thế?" cô ngáp.

"Thầy trượt chân trong phòng tắm, cho đến mười phút trước thầy vẫn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Họ nói trong hai tuần thầy không nên di chuyển, nhưng thầy không chịu bởi thầy còn có công chuyện phải làm."

"Năng nổ thật," cô đều đều nói.

"Cảm ơn em."

Kakashi đi vượt lên trước, nhưng Sakura vội giữ lấy tay áo thầy mình. Kakashi không phản ứng, kể cả khi bị cô sáp lại gần hít hít ngửi ngửi. Thầy cô kiên nhẫn đứng đó cho đến khi cô ngửi xong, Sakura tức tối đi vọt lên trước. "Em tưởng thầy bảo thầy thôi rồi cơ mà!" Sakura nghiến răng.

"Thôi gì?" Kakashi theo sau, ngây thơ hỏi.

"Đừng có giả vờ – em ngửi thấy mùi ấy khắp người thầy đấy."

"Đi ngửi chỗ khác đi."

"Thầy chỉ làm vậy mỗi khi cần giải tỏa căng thẳng thôi cơ mà," cô nói. "Thầy căng thẳng vì cái gì thế?"

"Không biết em có để ý không nhưng chúng ta đang có chiến tranh đấy."

"Chúng ta chưa có chiến tranh. Mà cứ làm như điều đó có thể làm thầy mảy may lo nghĩ ấy." Sakura nhìn Kakashi chờ đợi, nhưng nếu cô nghĩ mình sẽ có được một câu trả lời thì cô đã nhầm, Kakashi chỉ im lặng nhìn xa xăm ra những hàng cây.

Sakura thở dài thành tiếng rồi bỏ cuộc. "Đi thôi vậy," cô rên rỉ. "Nhưng đừng có làm việc đó khi chúng ta làm nhiệm vụ, kinh lắm."

"Thế thầy có được giải tỏa bằng cách khác không?"

"Có một tuần thôi mà, em chắc chắn thầy có thể nhịn được."

Điều này có lẽ có phần lạc quan thái quá.

Cũng như những nhiệm vụ trước đây, họ nhanh chóng xuất phát, di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể để có thể bắt đầu nhiệm vụ sớm hơn. Họ hướng về phía đông bắc, tới vùng sản xuất nông nghiệp nằm giữa Jonan và những cánh đồng lúa bất tận. Naruto và Sai xuất phát đi về hướng đông, Sakura mong manh mối hai người đó lần theo chỉ là giả. Suốt vài tuần qua cô chẳng hề được vận động tay chân một cách đúng nghĩa mà chỉ có thể ngồi không.

Nhưng vẫn có một phần nhỏ trong cô thầm vui mừng nếu nhiệm vụ này trở nên vô ích. Nếu những tin đồn ấy là thật thì cũng đủ làm khối người mất ngủ.

Di chuyển với tốc độ nhanh không cho họ thời gian để tán gẫu, nhưng cứ vài tiếng họ lại nghỉ lấy sức dưới bóng râm một lần. Sakura bắt chước Kakashi đổ nước trong bi đông lên đầu, nhưng rồi cô rên rỉ khó chịu vì nước chảy ròng ròng xuống cổ, luồn vào trong áo cô. Kakashi giả vờ ho để che đi tiếng cười của mình một cách hết sức thành thục.

"Thầy còn chẳng đổ tí mồ hôi nào," Sakura cằn nhằn. Da cô nhớp nháp một cách khó chịu, lúc ngồi xuống đầu gối cô như dính vào nhau.

"Bởi vì thầy là một người hoàn hảo mà," Kakashi nói với bộ mặt hết sức thành thực.

"Hah!" Sakura chế nhạo. Họ lại tiếp tục lên đường. Quần áo họ ẩm ướt nhưng tâm trạng của họ lại hoàn toàn thoải mái.

Mất hai ngày để đến Jonan nên đêm đầu tiên họ cắm trại dưới trăng. Kakashi chọn một khoảng đất có nhiều cây che bóng, và Sakura 'vinh dự' được giao nhiệm vụ nấu bữa tối. Họ có chuyện trò đôi ba câu, nhưng cả hai người đều quá mệt và Kakashi liên tục thẫn thờ suốt từ hôm qua.

"Có chuyện gì sao?" Sakura hỏi khẽ khi thấy ánh mắt thầy mình nhìn vào khoảng không vô định quá lâu.

"Hửm?" Kakashi nhướng mày liếc về phía cô.

"Có chuyện gì xảy ra mà em cần biết không?" cô hỏi. "Hồn thầy cứ ở đâu đâu ấy."

"Thầy chỉ đang nghĩ vài chuyện thôi." Thầy cô khẽ cười, nhấp một ngụm súp nóng cô vừa đưa.

Sakura thích nhìn Kakashi cười; một nụ cười ấm áp và dịu dàng, pha lẫn chút bất an. Vài năm trước cô mới được chiêm ngưỡng nụ cười ấy lần đầu tiên. Sakura thực sự không hiểu tại sao phải mất nhiều năm đến vậy để Kakashi lộ mặt, thầy cô cũng đâu có vấn đề gì với chuyện đó đâu. Ít ra thầy ấy cũng ngoan ngoãn kéo mặt nạ xuống cho y sĩ kiểm tra amiđan, dù lúc ấy Kakashi mang vẻ mặt cam chịu như thể mình bị bắt phải cởi quần lót vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy mặt Kakashi, Sakura có một cảm giác buồn phiền khó tả. Không phải thầy ấy xấu, đẹp trai, hay khác so với những gì cô tưởng tượng (cô thấy Kakashi dễ thương theo một cách độc đáo), nhưng Sakura đã quen với cái mặt nạ lâu đến nỗi nó đã trở thành khuôn mặt của Kakashi. Đối với cô, nhìn thấy những gì ẩn sau lớp mặt nạ là một sự xâm phạm còn lớn hơn cả việc nhìn thấy Kakashi tụt quần xuống.

Bây giờ thì cô đã quen với khuôn mặt của thầy cô hơn. Nhưng kể cả vậy cô vẫn thấy có phần ngượng ngùng khi thầy mình không che mặt. Nhìn thấy nụ cười mỉm của Kakashi khiến cô cảm thấy thân thiết hơn với bất kì người nào khác.

Họ nằm cạnh nhau trong túi ngủ của mỗi người. Nếu ở trong nhà, khoảng cách một hai gang tay này sẽ bị coi là thất thố, nhưng khi ở ngoài trời thì nó lại được coi là bình thường, đúng là kì lạ. Và đúng như những gì cô đã nói trong văn phòng Tsunade, khi họ thay đồ vào sáng hôm sau, Kakashi lịch sự quay lưng lại. Hoặc ít nhất thì cô không phát hiện ra phương thức nhìn trộm của thầy ấy.

Mất một ngày đường nữa họ mới tới được làng Jonan, nơi jounin Iwa gặp 'lính đánh thuê', nếu chuyện đó đúng là sẽ xảy ra. Họ chọn ngay một nhà trọ trên vách đá nhìn xuống toàn thị trấn nhỏ. Họ chẳng có việc gì làm ngoài lười biếng nhìn xuống số cư dân thưa thớt đi lại dưới đường như kiến rời tổ. Ai cũng có vẻ chán nản, bình thường và nhạt nhòa, nếu một jonin Iwa đi qua đây, hắn sẽ nổi bần bật như một con mối giữa đàn kiến. Sakura để việc theo dõi lại cho Kakashi, dù thầy cô tính ra chỉ có một con mắt dùng được. Cô thả mình xuống chiếc nệm lông vũ, tắm trong nắng chiều xuyên qua cánh cửa để mở và giơ cuộn nhiệm vụ lên đọc.

"Thầy Kakashi ơi." Sakura ngân nga nói.

"Ơi?" thầy cô đáp bằng giọng ngân nga không kém.

"Tổ chức này là gì nhỉ?" Cô xoay người nằm sấp, nhìn ra bóng lưng ngoài cửa của Kakashi. Rất lâu sau thầy cô cũng không trả lời, làm Sakura tưởng rằng thầy đã quên mất câu hỏi của mình, xét theo việc Kakashi đang bận nhìn xuống những mái nhà qua một bên ống nhòm. "Tổ chức mà những lính đánh thuê này là thành viên ấy," cô nói tiếp.

Kakashi thở dài, hạ ống nhòm xuống nhưng không quay mặt lại. "Một tổ hợp tội phạm thì gọi là tổ chức tội ác," thầy cô nói. "Người ta đồn rằng nó được tập hợp bởi một tập đoàn lính đánh thuê, nhưng không ai biết chắc về điều đó. Cũng có thể chỉ là một lũ ô hợp tập trung lại thành nhiều nhóm không có nổi một kẻ cầm đầu thôi. Đó là lí do vì sao nhiệm vụ này là nhiệm vụ rác."

Sakura sững lại. Cô nhíu mày nhìn bóng lưng Kakashi, tự hỏi có phải mình đã nhầm khi nghe thấy sự khó chịu trong giọng nói của thầy mình không. Không những thế Kakashi còn tỏ thái độ không muốn nói chuyện.

Hoặc có lẽ, giống như cô, Kakashi đang mất kiên nhẫn vì sự buồn tẻ. Phải rất lâu rồi họ không được giao một nhiệm vụ thật sự, có buồn bực cũng là chuyện dễ hiểu. Tuy nhiên, với tư cách là một cựu binh, hẳn nhiên Kakashi đã từng trải qua thời kì bình yên trước bão, và mất bình tĩnh là một chuyện rất... trái với tính cách của Kakashi.

"Có chuyện gì sao?" Sakura dò hỏi.

Thầy cô ngập ngừng rồi quay lại mỉm cười, "Đâu có gì," sau lại tiếp tục công việc quan sát. Suốt buổi tối, Kakashi để ý đến cử chỉ của mình hơn, nhưng không gì qua khỏi mắt Sakura. Cô tỉ mỉ quan sát Kakashi như thầy cô quan sát thị trấn phía dưới, tự hỏi tại sao vai Kakashi lại căng lên, tại sao thầy cô liên tục luồn tay vào tóc, tại sao thầy cô lại nhíu mày thay vì bình thản như thường ngày. Rõ ràng nhất là khi thầy cô kéo mặt nạ xuống lúc ăn tối, cũng chẳng trách người bồi bàn có vẻ bị xúc phạm khi thấy vẻ mặt của Kakashi. Thầy ấy nhìn như thể bị ép phải ăn một bữa dở tệ vậy.

Sakura không nói chuyện với Kakashi sau đó nữa. Họ thay đồ ngủ sau tấm màn che rồi nằm xuống nệm ở hai đầu phòng. Kakashi không bao giờ chủ động lên tiếng nếu Sakura không bắt chuyện. Thật ra, thầy cô mải suy nghĩ đến nỗi có lẽ chỉ mình Sakura ý thức được sự im lặng khác thường giữa họ.

Là tại cô sao? Cô đã vô ý làm Kakashi bực bội sao?

Kakashi yên lặng ngủ trong căn phòng tối mát mẻ của họ. Thỉnh thoảng Sakura không nhịn được ngẩng đầu lên kiểm tra xem thầy mình còn ở đó không, không hiểu sao cô có cảm giác nếu cô không chú ý Kakashi sẽ biến mất. Cô chưa bao giờ có cảm xúc vô lý đến thế trước đây, nhưng mỗi lần liếc thấy mái tóc sáng màu bù xù thò ra khỏi lớp chăn thì cô lại thấy an tâm phần nào.

Đương nhiên là thầy ấy sẽ không đi đâu rồi! Kakashi có thể biến đi đằng nào được chứ?

Luồng gió lạnh buốt thổi vù vù qua mái ngói và bốn bức tường, luồn vào phòng. Sakura kéo chăn vào sát người hơn, vùi mặt vào gối. Ngoài cảm giác chán nản vì những nhiệm vụ rác gần đây, cô còn thấy bất an về nguy cơ chiến tranh đang rình rập. Cô chưa bao giờ phải trải qua một cuộc chiến trường kì diện rộng với một làng lớn nào. Cô lớn lên trong hòa bình. Lúc cô sinh ra thì chiến tranh giữa những gia tộc và giữa các ngôi làng đã thuộc về một lịch sử xa xưa như khủng long rồi.

Nhưng khi lịch sử thời loạn lại sắp sửa tái diễn, cảm giác an toàn cô quen thuộc từ thuở bé giờ trở nên hiếm có khó tìm. Kể từ khi làm việc cho Tsunade, cô càng rõ hơn về tình trạng xuống dốc của Konoha, từ vị thế một làng lớn được nể sợ, Konoha trở thành một ngôi làng già cỗi bị các làng mới hùng mạnh hơn chèn ép. Sau cái chết của Đệ Tam, bọn chúng như lũ diều hâu chầu chực trên đầu Konoha, chúng biết đâu là một con mồi bị thương và khi nào là thời điểm tấn công thích hợp.

Kakashi đã từng trải qua chuyện này rồi? Hẳn thầy cô biết phải trấn an cô thế nào. Sakura ngẩng đầu lên để nhìn về phía Kakashi, nhưng rồi sững lại.

Chăn của thầy cô được gấp gọn gàng trên cái giường trống không.

Sakura bật dậy nhìn quanh phòng. "Kaka-sensei?" cô thì thầm, chỉ có bóng tối trống rỗng đáp lại.

Sakura có chút chần chừ không muốn rời xa cái giường ấm áp của mình... nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Bực mình chậc lưỡi, cô vén chăn, nhón chân đi ra cửa để nhòm ra hành lang dài hun hút tối om. Cô dừng lại, dỏng tai lắng nghe. Ừ, không quá im ắng; cô có thể nghe rõ tiếng ngáy của những khách trọ phòng bên – và xa hơn là tiếng phụ nữ rên rỉ phấn khích. Sakura tự nhủ người phụ nữ kia chắc chỉ đang nhâm nhi cốc socola nóng trước khi đi ngủ mà thôi, và Kakashi không dính dáng gì đến chuyện này, dù nếu đúng là thầy cô có dính dáng thật thì cô cũng không ngạc nhiên.

Sakura còn nghe được tiếng cửa va lạch cạch vì bị gió thổi. Cô thấy cánh cửa để ngỏ ở cuối hành lang. Sakura chắc chắn một điều rằng khi họ đến nó vẫn được đóng kín.

Nghi ngờ, Sakura rón rén đi trên mặt sàn gỗ lạnh toát cho đến khi tay cô có thể chạm tới cánh cửa bị gió thổi mở ra đóng vào. Cô nín thở, đếm đến ba – rồi mở tung cửa và lao ra ngoài.

"Aha!" cô nói to.

Kakashi ngồi dưới một gốc cây cách đó vài mét, tay chống lên hàng rào gần đó một cách hờ hững đến mất tự nhiên. "Ồ," Kakashi giả vờ ngạc nhiên, "chào Sakura,"

Cô không bị lừa dù chỉ một giây. "Nhấc chân thầy lên."

"...không."

"Thầy!"

Thở dài, Kakashi nhấc gót xăng-đan ra. Sakura lập tức cúi xuống nhặt lấy mẩu giấy dù đã bị giẫm bẹp nhưng một đầu vẫn đang cháy dở. "Em tưởng thầy bảo sẽ kiềm chế trong nhiệm vụ này rồi cơ mà?" cô bắt bẻ.

"Thầy không hề hứa như thế, nghĩ lại xem," thầy cô đáp. "Nhưng mẩu thuốc lá dưới chân thầy hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên."

Sakura dập đầu lọc vào hàng rào cho tắt hẳn rồi ném nó ra vách đá để gió cuốn đi. Cô quay lại nhìn Kakashi bằng vẻ không hài lòng, Sakura định mở miệng nói thì bị cướp lời.

"Thầy không muốn bị lên lớp bởi một người không bao giờ hút thuốc," Kakashi nói. "Em cứ chăm lo cho sức khỏe của mình đi, còn sức khỏe của thầy để thầy lo."

"Em có định nói như thế đâu," cô nói dối. "Chỉ là em thấy đây đã là lần thứ hai trong hai ngày thầy hút thuốc rồi thôi, thật chẳng giống thầy chút nào."

"Tại sao không?" Kakashi hỏi.

"Thầy nói với em thầy không bao giờ hút thuốc một mình, trừ khi thầy đang bị căng thẳng."

"Thầy quên không nói là thầy còn hút thuốc sau sex nữa," Kakashi nhướng mày nói như thách thức.

Sakura quyết định lờ đi phát ngôn nhằm gây sốc kia. "Từ khi nhận nhiệm vụ này thầy hành xử kì quặc lắm," cô nhận xét. "Như thể thầy đang bực mình chuyện gì."

"Thầy chẳng bực mình chuyện gì hết," Kakashi chối.

"Tại em sao?" cô hỏi thẳng. "Em đã làm gì...?"

Kakashi nhìn cô ngạc nhiên. "Tại sao em lại-" thầy cô dừng lại, như thể đột nhiên nhận ra giọng mình gay gắt thế nào. "Chỉ là thầy không thích nhiệm vụ này thôi."

Một luồng gió nữa thổi qua, Sakura khoanh tay lại. Trời không lạnh, nhưng cũng không thể coi là ấm, cô nổi da gà. "Tại sao?" cô hỏi.

"Vô ích," thầy cô chỉ nói có vậy

.

"Thầy không thể biết chắc được," cô phản đối. "Ngày mai có thể chúng ta sẽ phát hiện ra gì đó-"

"Sẽ không đâu," Kakashi lại cắt lời.

Giọng Kakashi chắc nịch, Sakura thừa nhận, cũng có thể là thầy cô đúng. Nhưng kể cả vậy, Kakashi không phải tuýp người nôn nóng khi nhiệm vụ không mấy tiến triển. Thỉnh thoảng thầy ấy còn thích như vậy nữa, vậy thì tại sao nhiệm vụ này lại làm thấy ấy bất ổn đến vậy.

"Đây là khoảng lặng trước cơn bão, Sakura," Kakashi đều đều nói. "Thầy cho chỉ một tháng nữa... rồi Đại chiến thứ tư sẽ nổ ra."

Sakura run lên. Không ai muốn nói ra điều đó thành lời. Tất cả đều biết chiến tranh đang đến gần, nhưng không ai đề cập đến nó cho đến khi một ninja Iwa giết một ninja Konoha, hoặc ngược lại.

"Kaka-sensei?" cô gọi khẽ.

"Hửm?"

"Chiến tranh là như thế nào?"

Thầy cô nhìn xuống. "Em lo à?"

"Em cho là thế," cô mơ hồ nói. Sakura biết mình đang lo lắng, nhưng cô không sợ hãi. Có lẽ cô nên thấy sợ hãi, nhưng cô không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước. "Em chưa từng trải qua một cuộc chiến nào hết."

Kakashi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. "Một khi đã quen rồi thì cũng không tệ quá đâu. Chỉ cần em cẩn trọng thôi, đa số mọi người đều có thể sống sót. Em không nên lo lắng quá. Em là một người thông minh và mạnh mẽ mà."

Sakura thấy lòng ấm áp trước lời khen ngợi kia, cô thầm nhắc mình đây chính là người đàn ông đã sống sót qua thế chiến trước đó – cuộc chiến đẫm máu nhất trong ba cuộc đại chiến. Nếu ai là người hiểu rõ về chiến tranh thì đó chính là thầy cô. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thua?" cô hỏi, bởi vì đây chính là cái kết mà tất cả mọi người ở Konoha lo sợ.

"Nếu chúng ta thua?" Kakashi nhắc lại. "Ai biết? Điều đó phụ thuộc vào Iwa. Tất nhiên chúng ta sẽ bị bóc lột. Các lãnh chúa của chúng ta sẽ bị áp bức, chúng ta sẽ mất những vùng lãnh thổ chiến lược, Thổ Quốc sẽ tận dụng điều đó để tiến hành xâm lược những quốc gia nhỏ hơn cho đến khi hoàn toàn kiểm soát được miền tây bắc. Nếu chúng quyết định xuống tay độc ác, Konoha sẽ bị thiêu ra tro, các gia tộc ninja và cư dân còn sót lại sẽ buộc phải di cư sang làng khác hoặc thành lập một làng mới. Tương lai của một ngôi làng bại trận lúc nào cũng rất bấp bênh. Kể cả nếu chúng ta sống sót, chúng ta cũng sẽ bị tan đàn xẻ nghé."

Nghe chẳng có chút lạc quan nào. Sakura nhíu mày nhìn màn đêm rồi nuốt khan. "Em không nghĩ mình có thể rời Konoha." Một làn gió nữa vờn mái tóc cô bay bay. Cô nheo mắt, cả người run lên thấy rõ.

Kakashi cởi chiếc áo khoác lông của mình ra. "Em sẽ không phải làm thế," thầy cô nói. "Bởi chúng ta sẽ không thua. Lực lượng của Iwa cũng tương đương với ta nhưng bên ta lại dày dạn kinh nghiệm hơn. Nếu chúng xâm lược, chúng ta sẽ có lợi thế địa hình và khí hậu. Và nếu chúng ta thất bại thì vẫn còn Cửu vĩ. Thua cuộc là một chuyện rất khó xảy ra."

Nói xong, Kakashi choàng áo khoác của mình lên vai Sakura. Hơi ấm trùm lấy cô, Sakura tức thì ngừng run rẩy, cô hơi bực bội với sự thiếu kiểm soát của cơ thể mình và lòng tốt không cần thiết của Kakashi. Nhưng ít ra bây giờ người cô cũng ấm lên... dù cổ áo của Kakashi ám mùi khói chẳng mấy dễ chịu. Thầy cô dịu dàng xoa cánh tay cô, như một cách để nói rằng tâm trạng tồi tệ của mình không phải lỗi của Sakura. "Nhưng tại sao chúng lại muốn phát động chiến tranh vào lúc này? Sao không phải là sớm hơn?" cô chỉ ra. "Trừ khi chúng đang có một thứ mà trước đây chúng không có."

"Một con át chủ bài nào đó?" Kakashi nhún vai. "Chưa chắc. Chiến thuật không phải là điểm mạnh của Iwa, chúng vẫn còn nản chí từ lần bại trận trước với ta. Kể cả chúng có vũ khí bí mật đi chăng nữa thì thấy cũng thấy cơ hội chiến thắng của chúng bằng không."

"Nhỡ át chủ bài của chúng là Tổ chức kia thì sao?" cô hỏi.

Bàn tay thầy cô khựng lại trên vai cô, Kakashi dường như đang cân nhắc điều này. "Kể cả nếu phỏng đoán của chúng ta là chính xác và Tổ chức kia là do lũ lính đánh thuê cầm đầu thì Iwa cũng sẽ phải tự lo lấy thân mình. Người ta không đặt lòng tin vào tội phạm bởi lúc nào chuyện đó cũng phản tác dụng."

Quả nhiên là cô đã đúng. Kakashi là người có kinh nghiệm và đúng là thầy cô có thể trấn an cô. Chỉ cần nghe Kakashi bình thản phân tích tại sao Konoha sẽ không thua cũng đủ để xua đi cảm giác bất an mà Sakura không hề biết là mình có cho đến khi tâm trạng cô nhẹ nhõm trở lại. "Cảm ơn thầy," cô thì thầm.

Thường thì sau khi vui vẻ đưa ra lời khuyên và sau khi Sakura cảm ơn Kakashi, thầy cô sẽ mỉm cười rồi trìu mến xoa đầu cô như thể cô chỉ lo nghĩ những chuyện không đâu. Nhưng lúc này khi nhìn cô, đôi mắt của Kakashi tối lại và gần như không biểu lộ cảm xúc gì. Gần như, bởi cô có thể thấy sự hối hận trong đó.

Kakashi đã nói dối cô điều gì đó.

Thầy cô đột nhiên nhắm mắt lại, như biết đôi mắt ấy đã phản bội mình rồi đứng nhanh dậy. "Em không nên ngồi ngoài này đâu, lạnh đấy. Chúng ta nên vào trong thôi, có vẻ em vẫn muốn tiếp tục quản thầy mà."

Vẫn có chút mông lung, Sakura để Kakashi dẫn mình về phòng. Cô đứng nhìn chiếc nệm, ngón tay siết lấy chiếc áo vẫn lưu giữ hơi ấm của Kakashi trên người cô, nhưng Kakashi đã lập tức chui vào giường mình, thở dài mỏi mệt.

"Sáng mai chúng ta phải dậy sớm đấy Sakura," thầy cô lẩm bẩm, phủi bụi khỏi gối của mình.

Cô ngồi nhưng không nằm xuống. "Thầy ngủ ngon," cô thì thầm đáp lại, đầu cô vẫn bận nghĩ về ánh mắt của Kakashi. Ngay cả khi thầy cô đã nằm xuống và hơi thở trở nên ổn định, Sakura vẫn ngồi đó nhìn thầy mình, đoan chắc một điều rằng Kakashi cũng đang thao thức hệt như cô.


T/N: Từ một người hờ hững với Kakashi, mình đã biến thành fan. Khi đọc mọi người hãy để ý nhé, những thứ nhỏ nhặt đều là manh mối cho diễn biến về sau đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top