Mizukage


"Hatake Kakashi, chú to gan gớm!" -  thủ lĩnh của chiến binh đeo mặt nạ rít lên.

Sakura phải kiềm chế để gật đầu đồng ý với điều đó, trèo qua bức tường của một ngôi làng khác vào ban đêm ư? Quả là một hành động liều lĩnh và quá nguy hiểm! Nhưng Kakashi đã nháy mắt với cô khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cô và đã nói "hãy tin ta" trước khi bước lên như không có chuyện gì xảy ra.

Vì tin tưởng anh là bản năng thứ hai của cô nên Sakura đã đi theo bất chấp sự nghi ngờ của mình. Và giờ, cô đang cố gắng xoa dịu trái tim đang đập rất nhanh của mình và tự hỏi bản thân rằng liệu thanh kiếm nguy hiểm đang kề sát cổ
cô nằm trong câu "tin ta đi" của Kakashi hay không. Anh đã có một kế hoạch, phải không? Hay anh lại quên nói với những người còn lại về điều đó một lần nữa?

Ngoài tên thủ lĩnh, người mặc một bộ kimono màu xanh với một chiếc áo cao cổ có sọc thì những người còn lại trong nhóm khá to cao và đều mặc đồng phục tiêu chuẩn với áo khoác màu xám. Họ đều đeo mặt nạ với biểu tượng làng của họ trên trán, ở lỗ mắt có rãnh mỏng và thiết kế lượn sóng thay cho miệng và điều đó giống như của ANBU khiến Sakura ngay lập tức nhớ đến Haku, cái chết của người đầu tiên mà cô đã chứng kiến ​​tận mắt và sẽ không bao giờ quên được. Cuộc sống hoang tàn của Zabuza và Haku và hoàn cảnh đau lòng về cái chết của họ đã trở thành biểu tượng và nguồn cảm hứng cho tất cả những gì sai trái với thế giới Shinobi tàn ác này. Ngay cả bây giờ, kể cả sau chiến tranh thế giới Shinobi lần thứ tư, thì hòa bình đã không còn nghe như một điều không tưởng ngớ ngẩn hay xa lạ nữa, cô vẫn thường xuyên nghĩ đến họ và số phận đáng buồn của họ như một lời nhắc nhở cho những người được che chở như cô rằng cô không hề biết khó khăn và đau khổ thực sự là gì.

Ngôi làng mà họ đang ở bây giờ là nơi mà những học viên nếu muốn tốt nghiệp từ học viện thì phải chiến đấu với đồng đội của mình cho đến chết và chỉ những người sống sót mới có thể trở thành Genin, đó cũng là cách để loại bỏ cảm xúc để đổi lấy sự thuận lợi trong trận chiến. Sakura rùng mình khi nghĩ đến nó và chế độ ấy đã được dừng lại sau khi Zabuza một mình giết toàn bộ học viên trong một lớp và tất cả những người ở độ tuổi như Kakashi trở lên lại đều may mắn khi không phải thực hiện bài tốt nghiệp vô nhân đạo ấy.

"Ao, anh vẫn còn ở trong ANBU sao?" - Kakashi nhẹ nhàng nói với người đàn ông.

"Pffft, Shinobi từ Konoha, người mà không có sức chịu đựng cao nên phải giải nghệ khi vẫn còn ở đỉnh cao phong độ đây sao? Có đúng là chú đang có vấn đề như lời đồn không?" - người đàn ông nói.

"À, mặc dù là vậy nhưng tôi vẫn có đủ sức chịu đựng để đột nhập vào làng của anh. Không phải rất tuyệt vời khi nền hòa bình mà chúng ta đã cùng nhau chiến đấu hết mình đã cho phép mức độ tự mãn của anh tăng cao rồi hay sao? Không có hàng phòng thủ nào khác ngoài màn sương tầm thường này à? Tôi rất ngạc nhiên đấy. " - Kakashi mỉm cười và khôn ngoan bỏ qua câu hỏi.

"Im đi đồ kiêu ngạo."
- Ao gầm lên và đưa thanh kiếm của mình đến gần Kakashi  khiến người của anh ta cũng làm như vậy với những người còn lại.

Mỉm cười khích lệ Sarada đang hoảng sợ nắm lấy tay mình, Sakura thầm chửi rủa trong đầu. Tin tưởng Kakashi là một chuyện nhưng âm thầm đi cùng với sự dũng cảm của đàn ông thì lại là một chuyện khác và đây không phải là điều mà cô có hứng thú. Sakura vừa định nói lên sự không hài lòng của mình trước hành động của họ thì liền bắt gặp ánh mắt khẩn thiết từ Kaeru:  Đừng có mà nghĩ đến điều đó, Sensei biết thầy ấy đang làm gì!

"Chú muốn gì đây? Tôi hy vọng câu trả lời của chú là thỏa đáng và tôi không ngại giết chú và thậm chí là không sợ bất kỳ hậu quả nào mà điều đó gây ra đâu." - Ao nói một cách cộc cằn. 

"Phải rồi, ANBU của chúng tôi cũng có quyền giết những kẻ xâm nhập ngay tại chỗ nhưng anh phải biết rằng Mizukage của các anh sẽ không hài lòng về cái chết của tôi đâu."- Kakashi cười.

"Vậy sao?" - Ao nói.

Mizukage... Sakura không quan tâm lắm đến chính trị ở Thủy Quốc nhưng cô đã nghe nói rằng Terumi Mei đã nghỉ hưu từ vài năm trước vì ngài ấy đã kết hôn. Cô không tương tác nhiều với ngài ấy trong hoặc sau chiến tranh nhưng cô nhớ ngài ấy là một người phụ nữ cao ráo, mảnh mai với làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh lá cây và mái tóc màu nâu vàng được tạo kiểu ... giống Cây thông Noel .

"Phải, Keiki nợ tôi một ân huệ và tôi biết ngài ấy sẽ rất vui khi được trả hết đống ân huệ phiền phức ấy cho tôi một cách chu đáo" - Kakashi nói.

"Một ân huệ?" - Ao nói.

"Đúng vậy, một ân huệ. Đó là một ân huệ cực kì to lớn và tôi đến đây để yêu cầu nó." - Kakashi nói.

"Và ân huệ ấy là?"-  Ao hỏi một cách cộc cằn.

"Một phần nhiệm vụ của tôi," - Kakashi trả lời với một cái nhìn nhanh về phía Sakura như thể anh muốn tự mình đảm bảo rằng cô đang cư xử đúng chừng đúng mực.

Ừ, em vẫn đang đứng yên đây nhưng sẽ không lâu nữa đâu. Sau này anh sẽ nhận đủ đòn từ em vì đã đánh bạc mạng sống của chúng ta! - cô nghĩ quẩn.

"Tôi sẽ ném họ vào tù làm con tin để đảm bảo rằng chú sẽ không làm điều gì quá ngu ngốc."

"Không, anh không thể ném họ vào tù được, họ cũng là một phần của ân huệ." - Kakashi cau mày trả lời. 

"Tôi cảnh báo chú, nếu chú đang nói dối tôi..." - Ao nói.

"Ồ không, tôi sẽ không bao giờ nói dối anh."-  Kakashi nói.

"Được rồi, Hatake! Đi theo tôi." - Ao rống lên. 

Họ được đưa về phía trước và đồng thời bị tách ra, đó là chiến lược phổ biến để đảm bảo rằng các tù nhân sẽ không thể dễ dàng trao đổi thông tin hoặc phối hợp với nhau. Sakura không chịu buông tay Sarada nên những người lính đã nhanh chóng chấp nhận vai trò làm "mẹ" của cô, ít nhất thì họ cũng có vẻ đoan trang. Người đàn ông tên Ao tháo mặt lạ xuống, để lộ khuôn mặt của một người đàn ông trung niên với mắt phải được che bằng miếng che mắt.

Một Byakugan. Anh ta đã đánh cắp từ Hyuga? Liệu Kakashi có biết mức độ nguy hiểm của việc đưa Sharingan vào lãnh thổ của kẻ thù không ?! Đôi mắt không che của người đàn ông quét qua cô và đọng lại trên khuôn mặt cô với sự dữ dội và Sakura chỉ mỉm cười với anh ta cho đến khi anh ta quay đầu đi.

Họ đi qua những con đường vắng vẻ với những mảng sương mù thỉnh thoảng thoảng qua xung quanh cho đến khi họ đến một tòa nhà hình trụ cao to và rộng lớn. Nếu ngôi làng này giống như của họ thì nó hẳn phải là nơi làm việc của Mizukage. Họ được lệnh vào bên trong và lên cầu thang, nơi Ao gõ vào những cánh cửa rộng bằng gỗ và khi cửa mở, họ bước vào ... không phải văn phòng  mà là nơi riêng tư của Mizukage.

Họ đến một căn phòng thiếu ánh sáng với cửa sổ lớn và một người phụ nữ đang thả mình trên chiếc ghế sofa dài sang trọng. Người phụ nữ có mái tóc màu nâu vàng được cắt rất ngắn, đôi mắt xanh lục bảo, đường nét gầy guộc và thân hình cân đối. Cô ta ngồi dậy, hai chân dang rộng như một người đàn ông và nhổ một thứ gì đó vào một chậu trên sàn và Sakura nhận ra đó là thuốc lá.

"Ồ, xem ai đến này." - cô ta nói và nheo mắt lại nhìn họ. Ao bước đến gần cô ta và thì thầm điều gì đó vào tai.

"Keiki,"-  Kakashi cười.

"Kakashi, ngươi lại trèo tường à? Ngươi có cần phải tuyệt vọng đến mức cần gặp ta bằng cách này không?" - người phụ nữ nở nụ cười với Kakashi.

Sakura không thích sự gần gũi mà người phụ nữ đang nhìn Kakashi một cách chậm rãi như kiểm tra anh từ đầu đến chân và nhìn anh như thể anh là một món khai vị ngon miệng cho cô ta.

"Ngươi vẫn giữ được phong độ của mình." - cô ta nhận xét.

"Tôi đã làm những gì tôi có thể và có vẻ như ngài cũng vậy. " - Kakashi trả lời.

"Ha! Và ta cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Trận đấu này có vẻ như hơi muộn màng nhưng ta sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu! Ta biết lần này ta có thể đánh bại ngươi mà ."

"Hừm, nhiều người có lẽ cũng nghĩ vậy." - Kakashi nói và mỉm cười gãi đầu.

"Vậy ... tại sao ngươi lại đến đây? Ta đang mong được gặp ngươi trong lần tới với chiếc mũ của Hokage trên đầu." - Keiki hỏi và ngửa cổ nhìn những người còn lại đang đứng sau Kakashi.

Nhiều người muốn anh trở thành Hokage đến vậy sao? Nó gần giống như một bệnh dịch vậy! 

"Đơn giản thôi, tôi đến đây để cầu xin ân huệ mà ngài đã nợ tôi," - Kakashi nói.

"Tốt thôi, ngươi biết ta phấn khích thế nào khi có những thứ như này mà. Hãy nói cho ta biết nó là gì " - Mizukage trả lời.

"Tôi cần tìm một ai đó."

"Ai đó ở Thủy Quốc?" - cô ta hỏi và nhìn sang Ao để tìm thêm thông tin nhưng anh ta lắc đầu.

"Phải, càng nhanh càng tốt"-  Kakashi nói. 

"Được thôi, Đội Ninja thợ săn của ta giờ sẽ là của ngươi. Vậy đó là ai?" - cô ta ra hiệu cho Ao, người gật đầu miễn cưỡng với chỉ thị của Mizukage. 

"Một người phụ nữ với mái tóc đỏ, và đó là tất cả những gì mà tôi có thể nói cho ngài biết vào lúc này, rất xin lỗi ngài." -  Kakashi cười.

"Và họ là ai? Cậu bé kia rõ ràng là một ANBU và ta có thể phát hiện ra từ khoảng cách xa một dặm. Nhưng con bé và người phụ nữ này thì sao?"-  Đôi mắt của Keiki xuyên qua khi quét qua họ gần giống như của Ao. 

"Một phần của nhiệm vụ," - Kakashi nói.

Keiki lên tiếng. -"Nếu một người như ngươi ở bên họ thì họ hẳn phải cực kỳ quan trọng. Ngươi có chắc là nên đưa họ đến đây không? Ta biết món nợ của ta là rất lớn nhưng nó có nhất thiết phải lớn đến vậy không? "

"Pfft, Tsunade luôn tìm mọi cách để đặt tôi vào đúng vị trí dành cho tôi và đây không phải là nhiệm vụ cấp S, mà là cấp B, viết tắt của trông trẻ ( Baby-sitter). Một trong số họ là học trò của ngài ấy và ngài ấy đang cố gắng thu thập thông tin về các phương pháp chữa bệnh. Nhưng đó không phải là lý do tại sao tôi ở đây mà là con bé. Con bé và người mà tôi đang tìm kiếm có mối liên hệ với nhau" - Kakashi nói.

"Hmmmmm, ta không tin ngươi nhưng chúng ta hãy tạm thời để sang một bên." - Keiki nói. 

Cô ta đứng dậy và vươn vai một cách nhàn nhã  gần giống như một con mèo, các khớp xương cô ta kêu thành tiếng rõ ràng và Sakura nhận thấy cô ta cao ráo và di chuyển như một kẻ săn mồi đích thực. Bộ quần áo toàn màu đen sẫm, vừa vặn của cô ta lại phù hợp với Kakashi như đồng phục của chiến binh đẳng cấp. 

"Học trò của Tsunade, cho đến khi Kakashi tìm thấy người mà anh ta đang tìm kiếm thì cô có thể tự do di chuyển trong làng của tôi và thu thập thông tin về các phương pháp chữa bệnh của chúng tôi. Tôi hy vọng cô sẽ thấy được một vài nghiên cứu của chúng tôi rất thú vị và hữu ích " - cô ta nói với Sakura.

"Nghiên cứu của ngài?" - Sakura tò mò hỏi.

Mizukage tự hào nói: - "Chúng tôi đang nghiên cứu các bộ phận giả và cấy ghép cho cả mục đích dân sự và chiến đấu. "Tất nhiên, hầu hết chúng đều được bảo mật nhưng cô có thể thấy tại một vài cơ sở vật chất và hỗ trợ tại bệnh viện làng."

Sakura rất phấn khích trước viễn cảnh đó. Tại sao cô lại không nhận thức được điều này sớm hơn? Nhưng ngay lập tức, một thứ gì đó trong đầu cô liền bảo cô phải thận trọng hơn.  Người phụ nữ này không phải là hơi quá thân thiện và dễ chịu sao? Hay tất cả không phải vì ân huệ mà cô ta nợ Kakashi? Và ngoài ra, cô ta đã rất mong muốn được loại bỏ ân huệ nào?

"Họ có thể ở lại nhà khách, trời đã muộn và đứa trẻ cần được ngủ," - Keiki nói và xua tay ra hiệu.

"Còn ngươi thì ở lại, chúng ta có một số điều cần phải thảo luận trước đã." - cô ta nói với Kakashi một cách gay gắt khi anh bước đi. 

Sakura định phản đối thì Kaeru nắm lấy cánh tay cô và thì thầm  - "bỏ đi,  người phụ nữ này cực kỳ nguy hiểm."

Nhưng...

"Sensei có thể tự mình xử lý mà không cần đến sự can thiệp của cô"

Ném cái nhìn cuối cùng về phía Kakashi trước khi bị kéo ra ngoài, Sakura cảm thấy vô cùng bất an. Anh đã che giấu rất kỹ nhưng cô có thể thấy rõ được sự căng thẳng trong anh và mức độ cảnh giác mà anh đặt ra.Không nghi ngờ gì về điều này nữa, họ đang ở trên lãnh thổ của kẻ thù.

Sau chiến tranh thế giới Shinobi lần thứ 4 và sự thành lập của Liên minh Shinobi, sự cạnh tranh giữa các ngôi làng và các quốc gia khác nhau chính thức kết thúc.

Chính thức.

Nhưng thật ra lại là một cách không chính thức, mọi quốc gia vẫn đang tiếp tục đào tạo và củng cố quân sự. Không chính thức, những người có kinh nghiệm như Kakashi lại không thể nghỉ hưu vì giờ đây đã có nhiều nhiệm vụ hơn là giải cứu mèo và  hộ tống những khách VIP mà các ngôi làng trước đây từng yêu cầu. Về mặt chính thức thì mọi người đều đang chờ đợi một cuộc xung đột lớn tiếp theo mà họ coi là không thể tránh khỏi.

Khi Keiki và Kakashi đối mặt với nhau trong căn phòng thiếu sáng giống như những sinh vật chết chóc từ cùng một thế giới, lạc loài, cùng độ tuổi, gần giống nhau về kỹ năng, những người sống sót trong bóng tối hầu như chỉ được biết đến từ những câu chuyện thì đột nhiên Sakura bỗng thích thế giới xung đột cũ đang ngẩng cao đầu, hít gió và mỉm cười xấu xa hơn.

******************************************

Căn phòng ở nhà khách là một công trình kiến ​​trúc tròn khác với cây cối rậm rạp ở phía trên, sạch sẽ và rộng rãi, có mùi rêu và mùi gì đó hăng hơn mà Sakura không thể xác định được. Nhìn Sarada đang ngủ vùi trong chăn trên một chiếc nệm êm ái khiến Sakura nhận ra rằng xương và cơ của cô đau nhức khi mong chờ một đêm ngon giấc trên chiếc giường bình thường.

Họ được phục vụ đồ ăn nhẹ và nước giải khát vừa đủ để lấp đầy cái bụng đói. Cùng nhau, họ đã trải giường cho bốn người và tắt mọi ánh đèn. Sakura đã giúp Sarada đánh răng, tắm rửa, chải đầu, mặc bộ đồ ngủ và đi ngủ, cặp kính của cô bé được đặt gọn gàng ở nơi cô bé có thể dễ dàng lấy được.

Sarada đã không nói gì cả và con bé chắc đã rất hoảng sợ với những sự kiện trong ngày, nhưng Sakura đã vuốt tóc cô bé và thì thầm những lời động viên cho đến khi cô bé chìm vào giấc ngủ.

Ngồi khoanh chân trên sàn, lưng dựa vào tường, Kaeru ngáp một cái.

"Tại sao anh ấy vẫn chưa về?" - Sakura trầm giọng hỏi cậu.

Kakashi càng vắng mặt lâu thì cô càng lo lắng. Kaeru nhún vai cho qua nhưng trông cậu ta cũng mang vẻ lo lắng không kém.

Cả hai người đều lúng túng về những gì Kakashi đang lên kế hoạch và điều này đã khẳng định cho điều mà Sakura lo sợ, rằng anh đã nhượng bộ cô chỉ để thể hiện và vẫn đang làm những gì cô không muốn anh làm: giữ bí mật, có khả năng tự làm tổn thương bản thân... hy sinh...mọi thứ. Đúng là nhận được sự giúp đỡ từ Đội Ninja thợ săn để truy tìm Karin là một việc khá tài tình mà cô không ngờ tới nhưng đối với những người còn lại... Rin và những cỗ máy của cô ấy vẫn ở đâu đó và người phụ nữ Keiki đó đã khiến Sakura phát hoảng theo nhiều cách khác nhau.

Kaeru đã kể cho cô nghe tất cả những gì anh biết về Mizukage ngay khi họ về phòng. Rõ ràng, cô ta là em gái song sinh của Mizukage trước đó và chưa bao giờ có sở thích nối ngôi cho đến khi chị gái cô ta nghỉ hưu. Biệt danh của cô ấy là "Thợ săn" và cô ấy đã từng là đội trưởng đội Ninja thợ săn của Kirigakure trong hơn hai mươi năm. Vào lần đầu tiên nhận chức vụ đó, cô ta được cho là tàn bạo, tàn nhẫn và cực kỳ điêu luyện.

"Và Kakashi biết cô ta từ..."

"Tôi nghĩ họ sẽ quay trở lại, theo như tôi biết thì họ đã  từng chiến đấu chống lại nhau trong đại chiến Shinobi lần 3 ." - Kaeru phỏng đoán. 

"Họ có vẻ như không phải là kẻ thù với tôi," -  Sakura phản đối một cách ủ rũ.

Kaeru nhún vai. - "Đôi khi kẻ thù sẽ trở thành bạn bè. Tôi khá chắc chắn rằng họ sẽ đối đầu với nhau nếu có cơ hội. "

"Tôi sẽ ra ngoài tìm anh ấy," - cô nói và đứng dậy một cách nhanh chóng.

Kaeru cũng đứng dậy theo. - "Cô có chắc không? Có lẽ tôi cũng nên đi cùng ".

"Không, họ đã biết anh là ANBU rồi vậy nên họ sẽ không để yên cho anh đi dạo quanh làng trong đêm muộn thế này đâu. Dù sao thì bây giờ cũng là mấy giờ rồi? Nửa đêm chưa?"

"Có vẻ như là vậy." - Kaeru nói.

"Anh ở lại với Sarada trong trường hợp con bé thức dậy và không biết mình đang ở đâu. Đừng để con bé một mình, được không? Và làm ơn không đánh bạc! "

"Tôi có thể đi đánh bạc ở đâu vào thời điểm này trong..."

"Anh thực sự có thể không nghĩ về điều đó được không?!" - Sakura cau mày.

"Họ đã lấy hết tiền của tôi rồi, đúng là những kẻ khốn nạn! Một khi chúng ta trở lại Konoha, tôi sẽ lấy lại hết số tiền ấy, cứ chờ xem! Cô cũng sẽ nhận lại được phần của mình" - Kaeru phàn nàn. 

"Tôi sẽ giúp anh," - Sakura nói và lấy áo khoác của mình từ móc bên cửa với suy nghĩ rằng cô sẽ thích đánh bại lính gác của bà Nohara,  từng người một.

Không khí bên ngoài ngột ngạt và có mùi của đại dương. Sakura đến Tháp Mizukage trước nhưng không có đèn và tất cả các cửa ra vào đều bị cấm đóng. Nó có thể có nhiều nghĩa nhưng cô tự nhủ không nên lo lắng và lặp đi lặp lại điều đó nhiều lần để thuyết phục bản thân rằng Kakashi không ở đó trong bóng tối với người phụ nữ đó.

Chỉ là nếu Kakashi không ... anh có thể ở đâu cơ chứ? Sakura để cho đôi chân của mình tự quyết và nó đi dọc theo một con đường rộng lớn, vắng vẻ, cô cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi những suy nghĩ đen tối và tiêu cực bằng cách so sánh ngôi làng này với của Konoha. Ngoài sở thích của Kirigakure đối với các kiến trúc hình tháp, hình tròn ra thì điểm khác biệt lớn nhất là sự thiếu vắng dân làng trên đường phố. Có lẽ là đã quá muộn nhưng ở Konoha, có rất nhiều nơi mở cửa đến tận sau nửa đêm và luôn có người trên đường ngay cả đêm sáng.

Cảm thấy nhớ nhà nhưng quyết định đi theo con đường chính càng xa càng tốt đã được đền đáp ngay khi cô muốn bỏ cuộc . Kakashi ở đó! Một bóng đen đơn độc trên con phố thiếu ánh sáng, vừa rẽ vào một con đường nhỏ dường như dẫn đến một mỏm đá sừng sững phía trên họ.

"Kakashi! Này! Anh đi đâu vậy?" - Sakura hét lên, cảm thấy nhẹ nhõm đến mức muốn khóc. 

Anh quay lại và đứng yên để cô đến gần. Vẫn đứng yên? Không hẳn là vậy. Anh đang lắc lư và nheo mắt về hướng cô.

"Ồ, là em, Hoa anh đào nhỏ của tôi." - anh nói nhỏ, nở nụ cười rực rỡ.

"K... Kakashi, anh có say không vậy?" - Sakura nói trong sự hoài nghi. Người anh nồng nặc mùi rượu khiến cô sợ rằng mình có thể say chỉ vì hít thở cùng một không khí với anh.

"Kh... không...có.... Họ thậm chí còn không thể đứng dậy " - Kakashi nói và vẫy tay một cách miễn cưỡng trong không khí.

"Anh... anh đã uống rượu sao? Với bọn họ? "

Anh gật đầu tự mãn và nấc lên thành tiếng. - "rượu rất lạ...rượu...ngoại quốc... "

Ôi trời,  say xỉn còn may mắn hơn là bị thương hoặc bị giết.

"Đi thôi, em  sẽ đưa anh về." - cô nói và nắm lấy cánh tay anh. Kakashi sẽ sớm phải xin lỗi thôi vậy nên cô không cần phải mắng mỏ anh như mọi khi nữa.

Nhưng Kakashi đã hất tay cô ra, anh quay lại và tiếp tục đi loạng choạng trên đường như thể cô không có ở đó.

"Anh đi đâu vậy?" - cô hỏi.

Và anh thì thầm điều gì đó mà cô không thể hiểu được. 

"Kakashi, anh đã thảo luận điều gì với họ mà lâu đến vậy?" Hay họ vừa say một cách điên cuồng?"

"C ... công....v..i....việc thôi," - Kakashi nấc lên.

 Kaeru chắc chắn rằng Kakashi đã cố tình để Keiki mắc nợ để có đòn bẩy và sau đó, cả hai đều tính đến một vài điều mà họ nghĩ rằng có thể sẽ xảy ra. Cứu mạng ngài ấy, cứu một người thân yêu của ngài ấy, giết một người vì ngài ấy... không thể không liên quan đến tiền thưởng nhưng Kakashi có lẽ đã không nhận và Kaeru đã mơ hồ nhớ rằng mình đã được nghe về câu chuyện đó một lần trong số rất nhiều người đã kể về Kakashi khi còn ở ANBU. Chỉ có điều, cậu không thể nhớ bất kỳ chi tiết nào mà chỉ biết rằng người phụ nữ đó đã đóng một vai trò nào đó và điều này chỉ khiến Sakura thêm lo lắng về mọi thứ.

"Ngài ấy đang cố gắng để quyến rũ anh sao?" - Sakura thốt lên.

"Quy... quyến rũ ta à?" -  Kakashi thấy ý nghĩ đó vô cùng buồn cười nên anh bắt đầu cười khúc khích một mình và sẽ không dừng lại cho đến khi Sakura tức giận.

"Không vui đâu, ngài ấy đã nhìn anh như muốn ăn thịt anh vậy!" - cô nói.

"Ngài ấy thích phụ nữ hơn đàn ông." - Kakashi mỉm cười và vò rối mái tóc của mình một cách vụng về.

"Kakashi!" - Sakura phàn nàn vì bị đối xử như vậy.

"Sao em lại ở đây một mình vào giờ này? Sẽ rất nguy hiểm đấy." - anh cau mày nói và lại nheo mắt nhìn cô. 

"Em đi tìm anh đấy! Và tất nhiên là nguy hiểm rồi, chẳng lẽ anh không nghĩ điều đó cũng sẽ xảy ra với mình sao?" - Sakura nói với anh.

Kakashi làm một cử chỉ khác và thở dài - "mah!"

 
Bây giờ họ đã đi đến cuối con dốc. Một cách quyết tâm, Kakashi quay sang bên trái và thấy có một cái cổng bằng gỗ ở đó, bỗng một tia sét bùng lên và trước khi Sakura kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì Kakashi đã xuyên Chidori của mình qua khung cửa.

"Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?" - Sakura hét lên nhưng anh đã đẩy cánh cửa bị hỏng và bước vào, cô nhìn vào tay anh với vẻ khó hiểu.

"Tối quá đi, không có ánh sáng sao...À, đây rồi." - anh thì thầm và chidori lại phát sáng.

Sakura nhận ra họ đã bước vào nhà tắm công cộng của ngôi làng này, một cảnh quan đẹp như tranh vẽ với những tảng đá nhiều hình thù, thảm thực vật phong phú và suối nước nóng. Nó được thắp sáng bằng những ngọn đèn dưới nước đầy màu sắc, mang lại chất lượng như mơ cho khung cảnh ướt át trước mắt.

Kakashi bắt đầu cởi quần áo.

"Ca... sao... anh...," -  Sakura lắp bắp nhưng rõ ràng là anh đang có ý gì đó, phải không? Chắc chắn rồi, không cần phải hỏi đến người đàn ông say khướt kia nữa. Kakashi cởi quần áo một cách nhanh nhẹn để đi tắm... áo sơ mi, quần dài, quần lót,mặt lạ - và năm giây sau, anh hoàn toàn trần truồng. 

Sakura thậm chí còn chưa bao giờ có cơ hội được nhìn anh trần truồng toàn bộ. Cảnh tượng ngay trước mắt lúc này khiến cô đỏ mặt dữ dội  ngay cả khi họ đã làm tình với nhau rất nhiều lần. Cô nhìn chằm chằm vào những cơ bắp như tạc trên lưng và những bắp chân của anh, những đường nét thanh lịch của đùi và bắp chân anh mà không thể rời mắt. Cô nhận thấy những vết sẹo mờ trên da anh, tất cả đều nói lên những trận chiến trong quá khứ, biểu tượng mà shinobi nào cũng phải mang trên người và ngón tay cô ngứa ngáy khi bất chợt muốn chạm vào anh.

Anh ném quần áo của mình sang một bên rồi nhìn xung quanh, bước tới băng ghế để lấy khăn tắm. Nắm lấy một cái dường như nhắc nhở anh rằng cô cũng ở đây, Kakashi chộp lấy một chiếc và quay lại và cười với cô.

"Thích sao?"

Trước khi cô có thể nghĩ ra một câu trả lời thích hợp thì anh đã thu hẹp khoảng cách giữa họ, nhấc bổng cô lên và ném cô qua vai và cùng cô xuống nước ngay sau đó.

"Kakashiiii!" - Sakura hét lên.

Nước có nhiệt độ khiến cô muốn căng cơ ra và sau đó ngâm mình trong hàng giờ. Khi Sakura đứng lên và ho sặc sụa thì gương mặt không che của Kakashi đang ở rất gần và đang cười rạng rỡ với cô.

"Thật tốt khi có em ở đây, ta đã rất nhớ em." - anh nói và đưa tay lên chạm ngón trỏ vào mũi cô.

Hơi nóng và cồn làm đỏ má cô và tóc cô ngày càng bết lại khi bị xẹp xuống bởi sức nặng của hơi nước.

"Em nghĩ anh được một vài người coi là một Sensei đáng kính đấy,"-  Sakura bật cười trước vẻ dễ thương này trước mặt cô.

"Em không nên mặc quần áo dưới nước, như vậy là vi phạm quy tắc của ta rồi." - anh nói một cách nghiêm khắc.

Kakashi ôm lấy eo cô và kéo cô lại gần.

"Mmmmh, ta có thể cởi quần áo của em không?" - anh gằn giọng.

Thậm chí không cần đợi sự cho phép của cô, anh đã bắt đầu mò mẫm tìm khóa kéo và cúc áo và trong quá trình đó, anh đã cù cô khiến cô ré lên và cựa quậy nhưng anh lại chộp lấy cô.

"Ta muốn ngắm nhìn em và sau đó ta muốn ăn em vào bữa tối." - anh thở vào tai cô. 

Sau đó, Sakura nhìn chằm chằm vào khuôn mặt, hàng mi, đôi môi của anh, một tay cô nghịch những sợi tóc của anh, tay kia lướt nhẹ qua những vết sẹo gần như không nhìn thấy trên ngực anh khiến cô phải bật khóc đôi chút. Cô ngạc nhiên trước cảm xúc mãnh liệt như muốn bóp nghẹt mình, cô đang rất hạnh phúc, cảm giác như đang lơ lửng trên mây và thật ấm áp trong vòng tay của anh, tất cả căng thẳng đều tuôn ra khỏi cơ thể bởi anh như vũ bão, sự vô liêm sỉ của anh và sức nóng của nước làm cô thư thái đến tận xương tủy.

Kakashi không nhìn thấy nước mắt của cô vì anh đã nhắm mắt lại, tựa đầu vào một mỏm đá và trông hạnh phúc vô cùng. Thực ra trông anh hạnh phúc hơn cô từng thấy, đó có phải là điều khiến cô khóc không? Khuôn mặt của anh và cô biết rằng hạnh phúc như vậy chỉ có thể cảm nhận thoáng qua mà thôi? Hay do cô nhận ra rằng ngày mai sẽ đầy những nguy hiểm và khó khăn đang chờ đón?

Hay cô bị rung động bởi những gì anh đã nói bất cẩn trong lúc say rượu.

Trong cuộc làm tình của họ, anh đã hôn lên bụng cô một cách tôn kính, ngón tay anh vẽ những hình tròn xung quanh rốn cô.

"Ta không thể ngừng nghĩ đến việc có con cả ngày nay, nó thật khiến ta mất tập trung. " -  anh thì thầm.

Kakashi đã nói đến việc có con trong khi vuốt ve bụng .

Ngay cả khi đã ở trong bồn tắm này hơn một tiếng thì anh vẫn còn rất say, điều mà cô có thể dễ dàng chấp nhận là lý do cho câu nói như vậy nhưng anh đã nói nhiều hơn, cởi mở hơn.

"Ta đã từng có một giấc mơ về một ngôi nhà trong rừng, Bát Khuyển của ta sống trên tầng ba và có rất nhiều chó con ở khắp mọi nơi! "

Anh cười khúc khích với biểu hiện mơ màng trên khuôn mặt.

"Chúng ta không thường xuyên rời khỏi giường vì nó rất to và thoải mái." - anh thì thầm với niềm khao khát. 

Làm thế nào mà cô có thể lên tiếng sau khi nghe thấy những điều này?

Cho dù đến tận bây giờ, ít nhất là nửa giờ sau thì trái tim cô vẫn còn run rẩy. Hạnh phúc này... nó có thể là của cô không? Tại sao ý nghĩ ấy lại nhuốm quá nhiều sợ hãi?

Chúng ta có thể bỏ chạy không? Một ngôi nhà trong rừng... em thích ý tưởng đó. Em muốn anh bỏ lại tất cả mọi thứ, em muốn anh được an toàn, em muốn...  - một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí cô về một khuôn mặt nhỏ bé với mái tóc bạch kim bù xù, đôi chân nhỏ bé chạy trên sàn gỗ, cánh tay ngắn duỗi thẳng về phía cô.

"Sakura," - Kakashi thì thầm và mở mắt.

"V ... vâng?" - cô lắp bắp.

"Ta cần em làm cho ta một việc vào ngày mai." - Kakashi nói và giờ thì anh có vẻ tỉnh táo hơn.

"Vâng?"-  cô nói. Nỗi lo lắng ập đến và niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô.

"Hãy mở tất cả các phong ấn trong đầu ta và ta muốn em phá vỡ từng phong ấn một trong số chúng."

Gì cơ?

"Sau đó hãy lấy máu của ta và bắt đầu tìm cách chữa trị cho Sasuke khi ta đi. 

Anh đang nói gì vậy?

"Đó chỉ là một biện pháp phòng ngừa thôi vì tất nhiên là ta sẽ trở lại với Karin. Trong lúc chờ đợi thì ta hoàn toàn chắc chắn rằng em sẽ được an toàn khi ở đây."-  Kakashi nói. 

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top