Chương 22

  Sau khi dùng qua cơm trưa, hai
người mới lên xe đi về Vương gia.

Vừa về đến nhà, Vương Tuấn Khải
liền kéo cậu chạy về phía phòng
mình còn hành lý của cậu lại do
má Lỗ gọi người hầu mang tới
phòng bên cạnh

"Khải Khải, anh chạy chậm lại đi." Trời ạ, anh chạy nhanh như thế là muốn cậu mệt chết sao? Cũng không nghĩ đến anh cao 184cm còn cậu chỉ cao 175cm thì sao có thể đuổi kịp được anh chứ? Một bước của anh bằng hai bước của cậu đó.

"Ừ." Ngoài miệng đồng ý nhưng
vẫn không hề giảm tốc độ.


Cuối cùng cũng đến phòng mình,
mở cửa anh lập tức đẩy cậu vào rồi cũng xông vào lục tung mọi thứ.

Đứng cạnh cửa, hai tay chống gối liều mạng thở dốc, đợi tới lúc bình ổn lại hô hấp cậu mới đứng thẳng người nhìn xem anh đang làm gì.


Anh lục tung tất cả chẳng biết là
đang tìm cái gì, chỉ thấy anh lục
lọi bên này, tìm kiếm bên kia mà
chỗ nào anh chạy qua đều trở nên rối loạn.

Quần áo trong tủ đều bị anh ném ra ngoài, ngay cả giá sách cũng cùng chung số phận, sách đều bị anh ném hết xuống đất.


Nhíu mày: "Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?" Anh cứ lục loạn như thế so với bị trộm còn thảm hơn.

"Nguyên Nguyên." Vọt tới bên cạnh,
kéo tay cậu, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây
giờ, không thấy vật kia đâu."

"Anh đừng vội, trước tiên nói cho
em biết anh muốn tìm thứ gì?"
Nhìn anh lo lắng như vậy, vật đó
chắc chắn là rất quan trọng.

"Hồng ngọc, cha đưa nó cho anh
nói muốn tặng cho em." Nói xong, buông cậu ra định xông đi tìm tiếp nhưng cậu đã kịp thời giữ anh lại.

"Tặng em?" Chẳng trách anh lại
vội vàng tìm kiếm, hóa ra là muốn tặng cho cậu.

"Cha nói là muốn tặng cho con
rể tương lai." Không phải cậu nói bọn họ sẽ kết hôn sao? Đó chẳng phải là cho cậu à.

Cười cười: "Nó trông như thế
nào?" Cứ chạy loạn như anh thì còn lâu mới tìm ra được, đoán chừng lát nữa quản gia mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ ngất xỉu.


"To thế này." Lấy tay so sánh độ
to nhỏ.

"Màu đỏ." Cụ thể trông như thế
nào thì anh không nhớ rõ lắm.

Sao mà vật anh nói cậu hình như
đã thấy qua ở đâu rồi, vẻ mặt khó
hiểu nhìn anh tập trung suy nghĩ.

Lúc nhìn thấy sợi dây đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi áo sơ mi mới đột nhiên hiểu ra. Cậu nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.
Vươn tay kéo vật lộ ra trên cổ
anh: "Anh xem, có phải anh muốn tìm cái này không?"

Cúi đầu nhìn miếng hồng ngọc
treo trên cổ mình liền cười vô
cùng vui vẻ: "Hóa ra là ở đây."
Vội vàng tháo xuống rồi lập tức
đeo cho cậu.


Trời ạ, tên ngốc đáng yêu này, vật đeo ở trên cổ còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua chỉ biết thở dài lắc đầu Cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại trên miếng ngọc liền đưa tay nắm nhẹ miếng ngọc.

  Thì ra miếng hồng ngọc này là vật gia truyền truyền cho trưởng tử của Vương gia, Vương Long Sinh
sợ anh đánh mất nên dùng dây
buộc lại đeo lên cổ anh.

Hôm qua cậu nói bọn họ sẽ kết hôn nên anh mới nhớ tới mấy ngày trước cha cứ nhắc đi nhắc lại bên tai mình.


"Nguyên Nguyên, em có thích không?" Mắt mở to tràn đầy hy vọng nhìn cậu, chỉ thiếu mỗi cái đuôi là giống như chó con vui sướng nhìn chủ.

Nhảy lên bám chặt cổ anh rồi đặt
xuống một nụ hôn lên má: "Thích."

Hai tay ôm lấy eo cậu, xoay một
vòng, cười vui vẻ giống như chó
con được khen ngợi.

"Cậu chủ, tôi đã bảo người mang
hành lý của cậu Nguyên đến phòng cậu ấy rồi." Má Lỗ chợt xuất hiện, cắt ngang không khí ngọt ngào mà hài hòa của hai người.


Đỡ mông không cho cậu rời khỏi
người mình, sau đó bất mãn nhìn bà: "Nguyên Nguyên không ở cùng phòng với con sao?" Chẳng phải nói muốn chuyển đến ở chung với anh ư?


"Cậu chủ, hai người còn chưa kết
hôn nên không thể ở cùng nhau
được." Má Lỗ đối với cậu chủ nuôi từ nhỏ đến lớn này rất là yêu thương, còn đối với Tuấn Khải từ nhỏ đã mồ côi mẹ mà nói thì bà giống như một người mẹ hiền.

"Không thể sao..." Thất vọng bĩu
môi nhưng má Lỗ nói không được anh cũng không dám cãi lời.

"Đặt em xuống, để cho vị này....."
Vừa mới tới, thật sự không biết
nên xưng hô với vị quản gia có
địa vị không tầm thường trong
Vương gia này như thế nào.

"Cậu Nguyên cứ gọi tôi má Lỗ đi."
Nhìn hành động thân mật của hai người cùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt hạnh phúc của cậu khiến bà thực sự chấp nhận cậu.


Bà sẽ không nhìn nhầm, chàng trai này cực kỳ thích cậu chủ ngu ngốc nhà họ.

"Má Lỗ." Ngọt ngào gọi, giọng nói
trẻ con trời sinh vô cùng dễ nghe.

"Khải Khải đặt em xuống để má Lỗ dẫn em về phòng, em còn phải sắp xếp hành lý nữa." Vỗ vỗ vai anh.


"Không muốn." Bốc đồng xiết chặt tay không muốn thả cậu xuống, anh thích ôm cậu như thế.


Má Lỗ vô tình lướt nhìn xung
quanh phòng suýt chút nữa thì
ngất xỉu, chỉ vào đống hỗn độn
kia: "Cậu chủ, xin hỏi có chuyện
gì xảy ra trong phòng cậu vậy?"

Anh vừa mới về chưa tới mười phút đã làm loạn hết cả phòng lên, thật sự khiến người ta tức giận mà.
"Con..." Xấu hổ nhìn quanh
phòng không biết nên giải thích
thế nào.
Tựa vào lòng anh cười vui vẻ Lại
có người vì tìm đồ vật đeo trên cổ
mình mà lục tung hết cả phòng,
đoán chừng trên thế giới này chỉ
có độc nhất mỗi anh mà thôi.

"Thôi, để tôi bảo người vào dọn
dẹp." Vỗ trán, thật hết cách với anh, thấy anh vẫn ôm chặt Vương Nguyên lại vô lực vỗ trán: "Cậu ra
đây, tôi dẫn cậu Nguyên về phòng của cậu ấy." Bà chưa từng thấy tên ngốc này dính người như vậy.

Vô cùng vui vẻ ôm Vương Nguyên đi theo phía sau, đi chưa đến vài bước bọn họ liền dừng lại.

Má Lỗ mở cửa gian phòng cách
phòng anh chỉ vài bước chân:
"Đây là phòng cậu Nguyên."
Phát hiện phòng cậu gần phòng
mình như vậy anh liền vui sướng
ôm cậu chạy vào: "Nguyên Nguyên,
thật quá tốt, em rất gần anh đó."

Đứng ở ngoài cửa má Lỗ khẽ cười, may mà bà dặn người hầu đặt hành lý của cậu ở góc tường nếu không lấy dáng vẻ chạy loạn của anh không ngã mới là lạ. Đóng cửa lại, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.


Xem ra, cậu chủ đã thực sự tìm
được một người thật tâm thích
mình rồi.
"Khải Khải để em xuống đi." Vỗ vai anh ý bảo để mình xuống.

"Được rồi." Cuối cùng cũng đồng ý đặt cậu xuống, anh hơi cúi người buông tay ra, chờ sau khi cậu đứng vững mới đứng thẳng dậy.
Tuy để cậu xuống nhưng vẫn liên tục lẩm bẩm: "Cũng không để người ta ôm thêm một chút...Ôm Nguyên Nguyên thật thoải mái...."

Không để ý đến anh nhỏ giọng lẩm bẩm chỉ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu xem xét xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top