#8. Hiểu lầm

Câu nói của Vương Nguyên như sét đánh trúng tai Khải, không còn tin vào mắt mình nữa. Cậu nhóc trước mặt mình chính là đang theo đuổi em gái của mình.

Vương Nguyên vội chạy đi, bỏ lại anh đứng ngẩn người nhìn bóng dáng cậu khuất dần. Chợt tim có chút nhói. Anh nắm chặt lấy hộp quà, chặt đến mức cái hộp bị méo đi. Vậy là những hoài nghi trong anh giờ đã được giải đáp, cảm giác của anh là thật, cậu thích Tiểu Kha.

Ngồi trong xe, tay anh vẫn cầm hộp quà, bị bóp gần nát. Anh nhìn nó, suy nghĩ một hồi lâu. Cái hộp bị hư rồi, làm sao mà đưa cho Tiểu Kha được. Cuối cùng, anh quyết định mở nó ra coi thử.

Bên trong là một quả cầu tuyết và một tấm thiệp. Hương thơm từ tấm thiệp phả ra, làm mặt anh có chứt điểm hồng. Đừng nói là cậu lấy nước hoa của mẹ xịt lên tấm thiệp đấy nhé, con trai ai lại đi tặng con gái kiểu này. Anh vẫn mặt dày mở tấm thiệp đó ra đọc:

  “Gửi Tiểu Kha,

Cảm ơn cậu, nhờ cậu mà mình đã rút ra được nhiều kinh nghiệm trong hẹn hò, nó thật thú vị a.

Nhưng mà, nó làm mình có cảm giác rằng, mình thích cậu. Ngày nào cũng nghĩ về cậu hết, lúc nhìn thấy cậu, mình lúng túng vô cùng, không dám nhìn mặt cậu. Nhưng được nói chuyện với cậu, nhìn thấy cậu cười, mình hạnh phúc lắm..

Tiểu Kha à, làm bạn gái mình nhé. Cho mình cơ hội được không?

 Vương Nguyên.”

Anh cười khẩy, ai đã dạy cậu nói những câu sến súa như vậy nhỉ, không phải là anh đâu. Bỗng chốc anh lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt ánh lên chút bực dọc, anh xé nó, xé tấm thiệp của cậu. Gói lại món quà và cất vào cặp, anh chống tay nhìn ra cửa sổ xe, nhắm mắt khẽ thở dài, không hiểu mình đang bị gì?

Hộp quà đó, anh đã không đưa cho Tiểu Kha.

______________________________ 

Một tuần sau, hình cậu và Tiểu Kha dạo biển được dán đầy trên bảng tin nhà trường, không biết là ai đã tung nó lên.

Cậu đang ngồi học trong lớp, bỗng Chí Hoành ở đâu chạy hớt hãi đến trước mặt cậu làm cậu giật mình:

_ Sao...sao vậy?

_ Này!...hộc hộc... Có....có thật..hộc hộc....cậu và Tiểu Kha hẹn hò không???_ Hoành vừa thở vừa nói gấp.

Vương Nguyên sững người nhìn Hoành, mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu. Mặt đã bắt đầu đỏ lên, cậu bối rối nhìn xung quanh..

_ Không...không hẳn là như vậy đâu....các cậu đừng hiểu lầm..._ Cậu cười ngố, xua xua hai tay biện hộ.

Mấy ai mà tin cậu, bằng chứng hai người vừa đi vừa nắm tay rõ rành như vậy, còn chối gì nữa.

_ Chậc...cậu này ghê thật nha._ mọi người liếc ngang liếc xéo cậu, còn Hoành thì cười hí hửng, ghé sát cậu_ Này..sao cô nàng tiểu thư đó lại bị cậu cưa đổ được hay vậy? Chỉ tớ coi...

_ Cậu nói năng gì bậy bạ vậy...bọn tớ thật sự không có gì hết...thật mà...Nếu được như vậy thì tốt rồi..._ giọng cậu nhỏ dần, câu cuối thì thành ra là tự lẩm bẩm.

Cả trường đang xôn xao về tin tức nóng hổi này, nhưng thật may là nhà trường đã gỡ bỏ nhanh chóng, tránh cho các nhà báo biết được sẽ ảnh hưởng rất xấu đến các học sinh.

Tiểu Kha ngồi trong lớp, hôm nay cô nàng không cười tươi như ngày thường nữa, mà khuôn mặt lúc nào cũng hiện lên nét lo lắng.

Tan học, Vương Nguyên thấy cô nàng ra về cùng bạn, cậu toan chạy đến nói chuyện, bỗng nhiên Tiểu Kha lơ cậu. Vương Nguyên sững người, ngạc nhiên nhìn cô, nhưng cô bỏ đi rồi, Tiểu Kha hôm nay không được vui, đã vậy còn bơ cậu, có lẽ là do chuyện sáng nay. Mặt cậu xìu xuống, phụng phịu. Nhưng rồi trong đầu không khỏi nghĩ đến kẻ nào dám làm chuyện này, cậu khẽ nhíu mày.

Vừa ngay lúc ấy, Vương Tuấn Khải vừa trên phòng học đi xuống, hôm nay sắc mặt lại khá hơn, cậu nhìn anh hoài nghi, đừng nói là...

_ Khải ca..._ Không nghĩ lâu, cậu vội chạy đến giữ anh lại.

_ Gì?_ anh khẽ nhíu mày.

_ Tấm hình...tấm hình chụp sáng nay..có phải là của anh không?

_Cái gì? Cậu đang nghi tôi đấy à?_ Khải không khỏi ngạc nhiên, anh nheo mắt nhìn cậu, không ngờ cậu lại dám hỏi anh câu đấy, lẻo đẻo đi theo hai người hôm ấy là đã quá đủ với anh rồi, anh đâu có rảnh đến mức chụp hình hai người làm gì chứ.

_ Không...không phải...nhưng góc chụp này trùng với chỗ anh đứng hôm ấy...nên em mới..._ Nguyên loay hoay chìa tấm ảnh ra, chỉ chỉ vào và phân tích như chuyên gia.

_ Ha! Cậu cứ như thám tử ấy nhỉ?

_ Chứ sao..em là fan ruột của Sherlock Homles a.._ Nguyên vỗ ngực tự trào._ Nhưng...đừng nói người chụp này là anh nha..

_ Cậu? Mắc mớ gì tôi phải làm như vậy? Bộ cậu nhìn tôi giống rảnh lắm hả?_ Khải quát, làm cậu giật mình.

_ Vậy..tạo sao lúc nhìn tấm ảnh ở bảng tin trường..anh lại cười?_ Nguyên hơi sợ, cậu lắp bắp. Ngay lúc cậu đến bản tin, đã thấy anh đứng đấy. Anh nhìn tấm hình hồi lâu, rồi lại cười khẩy lên, đút tay vào túi quần lửng thửng quay lưng đi. Đó là những hành động mờ ám khiến Vương Nguyên cậu nghi nhất, và giờ thì thủ phạm mà cậu nghĩ đến chỉ có thể là anh.

Vương Tuấn Khải sau khi nghe đến câu này, anh chợt khựng người, cười..? “Bộ mình cười sao?”, anh nghĩ thầm, mặt đăm chiêu. Nếu chuyện cậu và Tiểu Kha hẹn hò bị cho là thật, thì mọi người hâm mộ Tiểu Kha sẽ ghét Vương Nguyên, như vậy thì hai người họ sẽ chia tay sớm thôi, làm sao chịu nổi dư luận...đó là những gì anh nghĩ đến khi nhìn tấm hình, trong một phút suy nghĩ lung tung, thì suy nghĩ ác ý đó bỗng xuất hiện trong đầu anh, vì thế nên anh cười.

Vương Nguyên nhìn Tuấn Khải, anh vẫn im lặng mà không nói gì, phút chốc khẳng định được nghi hoặc của mình là đúng, cậu nhăn mặt:

_ Thật...thật không ngờ người như anh mà cũng làm được chuyện đấy..!! Hóa ra anh biến em thành trò đùa cho thiên hạ sao?...Ngay cả em gái mình mà cũng hại nữa...Anh...anh thật tồi tệ!!_ Vương Nguyên cậu tuông một tràng, rõ ấm ức. Không hiểu sao lại có một lớp nước mỏng nơi khóe mắt, giọng cậu nghẹn lại. Nói xong, cậu quay đầu bỏ chạy, mặc cho anh vẫn còn đứng ngẩn người. Cậu là đang nghi oan cho anh có biết không?

Vương Nguyên hiện đang hiểu lầm Vương Tuấn Khải. Kể từ hôm đó, cậu luôn tránh mặt anh, và chỉ tìm cách tiếp cận Tiểu Kha để làm rõ sự việc, nhưng sao khó quá. Còn anh, anh bó tay cho cậu, sao lại có thể nghĩ anh là con người như vậy được chứ? Thật là ngốc! Mỗi lần thấy anh, cậu quay mặt bỏ chạy, nhìn thấy cảnh đó, không hiểu sao tim anh nhói lên, anh khẽ thở dài. Làm sao cho cậu nhóc đó hết hiểu lầm đây? Người như anh sao lại để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt ấy chứ? Một thiếu gia quyền quý không thể hạ mình đi giải thích những hiểu lầm con nít của cậu được.

---------------

Vương Nguyên thẩn thờ đạp xe trên con đường vắng trong trường. Hôm nay cậu lại về trễ, vẫn như một thói quen, cậu đứng ở tầng 1, mà bóng dáng cậu chờ đợi vẫn không xuất hiện, cậu đành lấy xe về. Những sự việc vừa rồi làm cậu không thể chú tâm được vào việc gì hết. Sự thật là Tiểu Kha giờ luôn tránh né cậu, cậu rất buồn. Nhưng việc cậu luôn suy nghĩ anh mới chính là kẻ gây ra chuyện đó, lòng chợt nhói lên. Cậu luôn cho mình suy nghĩ vớ vẩn, chắc chắn người như anh không thể làm chuyện này được, nhưng mỗi lúc cậu muốn đến nói lời xin lỗi với anh, cậu lại không có đủ dũng khí, sợ anh nổi cáu lên vì đã nghĩ oan cho anh, đành quay đầu bỏ đi.

Mãi suy nghĩ, chợt có chiếc xe đạp chạy đến song song với cậu.

“BỐP”

“RẦM!!!”

Vương Nguyên ngã sóng soài xuống lòng đường, mặt nhăn nhó. Là ai đã đá cậu? Sao tự dưng lại đá cậu? Cậu choáng váng đầu óc, chưa định hình được thì thân hình nhỏ nhắn đã bị một lực kéo cậu đi.

“Á!!”_ Vương Nguyên bị lôi vào một nhà kho. Cậu bị quẳng vào đóng đồ cứng, tấm lưng gầy bị va đập mạnh.

Ở đây rất tối, cậu nhướng mắt lên nhìn, nhưng ánh sáng chiếu vào chỉ thấy được những bóng đen to cao đứng trước mặt cậu, không rõ là ai._ Mấy...mấy người là ai?_ cậu run sợ.

Một bàn tay nắm lấy tóc cậu giật mạnh:

_ Mày thật giỏi! Còn cả gan hẹn hò với tiểu thư nhà họ Vương kia. Dám hớt tay trên của tao sao?_ tên đó gằng giọng, nghe thật đáng sợ.

_ Tôi...tôi....không....làm gì...hết..._ lần đầu tiên trong đời cậu gặp chuyện như thế này, khiếp. Cậu lắp bắp không nói được gì, mặt trắng bệch, mắt nhắm tít lại.

“HỪ!”, gã đó ném mạnh đầu cậu xuống đất, làm cậu choáng váng mặt mày:

“Đánh nó!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top