#4. Bạn của anh?

Từ trên tầng hai, Vương Nguyên tựa vào lang cang dòm xuống. Dưới phòng khách, cậu thấy loáng thoáng có vài bóng người, nghe tiếng thì có thể đoán là bạn của anh. “Người lạnh lùng như anh mà cũng có nhiều bạn đến vậy ư? Chắc cũng là con nhà quyền quý hết nhỉ...”, cậu nghĩ thầm, chốc thấy những bóng người đó đang bước đến cầu thang, cậu luống cuống chạy ngay vào phòng Tiểu Kha.

_ Cậu sao vậy?_ Tiểu Kha đang ngồi đọc tạp chí, thấy cậu tức tốc chạy vào đóng cửa cái “sập”, cô ngẩn người.

_ A... không có gì a... chỉ là tớ thấy hình như.. bạn của anh cậu đến chơi thì phải...

_ Thật không???_ Tiểu Kha vứt luôn cuốn tạp chí sang một bên, mặt cô bỗng hớn hẳn ra, mắt sáng rực lên. Tiểu Kha lon ton chạy tới chỗ bàn trang điểm, chải lại mái tóc, thoa chút son bóng lên, nhìn đôi môi căng mọng trông thực quyến rũ, bây giờ thì cô đã trở lại dáng vẻ thiên thần như lúc ở trường rồi. Nguyên Nguyên đứng nhìn cô lăng xăng hết chạy qua bên này rồi lại chạy qua bên khác mà mặt cậu đần ra, có chuyện gì mà lại khẩn trương vậy nhỉ?

Vừa lúc cậu nghe thấy hình như tiếng người đã vang vọng rất gần ngoài cửa, bỗng Tiểu Kha đẩy người Nguyên qua một bên toan mở cửa.

_ Ahaha chào các anh mới đến chơi hả.._ vừa đúng lúc mở cửa thì bạn của Vương Tuấn Khải đã đi ngang đến cửa phòng Tiểu Kha, cô nàng nở nụ cười tươi rói lễ phép chào hỏi, cậu ngớ người ra, thật là khác với lúc nãy, cô nàng lại ra dáng dịu dàng như thiếu nữ vậy.

_ Chào em Tiểu Kha._ Lục Triều Vĩ, một trong đám bạn của anh cất tiếng chào lại Tiểu Kha cùng nụ cười soái đến lạ thường, còn 3 cậu bạn còn lại thì chỉ biết gãi đầu cười duyên với cô nàng, mặt ai nấy đều đỏ, nhưng mà không ngoại trừ Tiểu Kha a,có chuyện gì với cô ấy vậy kìa? Để ý anh nào chăng?

_ Ồ ai vậy nè?_ La Đình Khiêm, một người trong đám 4 chàng trai lúc này mới chú ý đến cậu.

_ A..đây là bạn em, tên là Vương Nguyên. Vương Nguyên à, đây là bạn của anh Khải đó, anh này là Lục Triều Vĩ, còn anh này là La Đình Khiêm, Vũ Phong và Trình Đăng Khôi...bla..bla.._ Tiểu Kha kéo tay Nguyên đứng gần mình và miệng thì không ngừng luyên thuyên.

_ Vậy em đi lấy nước cho các anh a~~_ sau khi tuông một tràng thì cô nàng lại tung tăng chạy xuống nhà bếp.

Vương Nguyên hơi ngượng ngùng chào lại các anh, rồi cậu bất giác nhìn Khải, thấy anh cũng nhìn chằm chằm cậu, tim chợt đánh một cái “thịch”, cậu bối rối quay đi nơi khác.

_ Vương Nguyên. Em cùng vào chơi với tụi anh nhé._ Chợt Vũ Phong kéo tay cậu dẫn vào phòng Tuấn Khải, làm cậu không kịp phản ứng gì, thật là tự nhiên...

Chà, phòng của anh rộng thật, nhưng sao chỉ toàn một màu xám ảm đạm lạnh lẽo thế này? Anh và mọi người ngồi vào bộ ghế sofa màu tối, còn cậu thì ngồi trên chiếc giường bigsize màu trắng muốt của anh, lén lút nhìn anh và các bạn tán dóc với nhau. Đúng là người tiết kiệm lời nói a, bạn anh ai cũng luyên thuyên không ngừng, còn anh chỉ biết im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ nhếch mép thôi. Nói là quan sát mọi người, nhưng thực chất mắt cậu chỉ chăm chú nhìn mỗi anh. Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thanh tú và cả dáng người thanh cao của anh, trông anh như tỏa ánh hào quang vậy, nhìn oai quá chừng. Nghĩ đi nghĩ lại, 4 người bạn của anh nhìn ai cũng soái, nhưng trong mắt cậu bây giờ, anh là phong độ nhất.

Tuấn Khải liếc qua cậu, giật mình, cậu giả ngơ quay sang hướng khác, giả vờ soi đồ vật xung quanh.

_ Vương Nguyên này. Em có bạn gái chưa vậy?_ Vũ Phong đã nhận ra ánh mắt của Khải, cậu nhếch mép nhìn về hướng Nguyên hỏi.

Vương Nguyên ngạc nhiên nhìn Vũ Phong, tất cả ánh mắt đổ dồn vào cậu tò mò đợi câu trả lời, cậu lúng túng gãi gãi sau gáy cười hề:

_ Ờ....em vẫn chưa...có ạ..hề hề.

Nói đến vụ có bạn gái, cậu bất giác liếc sang anh, anh cũng nhìn cậu rồi quay đi, cậu nhớ lại lúc mới chạm mặt với anh: “Anh..có thể giúp em tìm bạn gái không?”, đó là câu nói vô duyên nhất từ trước đến nay khi cậu tiếp xúc với người lạ a, “BÙM”, nửa óc trên của cậu nổ như núi lửa phun trào rồi, mặt cũng đỏ gay lên, a~~ nhớ lại cảnh tượng đó thiệt là mất mặt quá đi a~~~ T.T

_ Cậu ấy là đại ngốc đó a~ Em đã truyền thụ hết bí kíp cho cậu ấy rồi mà cậu ấy vẫn không chịu thông a~_ Tiểu Kha vừa mới bưng khay nước lên phòng, nghe Vũ Phong hỏi vậy liền chộp lấy thời cơ dìm Nguyên à. Nguyên Nguyên quay sang nhìn cô nàng, mặt hầm hầm sát khí, còn cô thì lè lưỡi tinh nghịch trêu lại.

_ Sao yếu quá vậy em?_ Đình Khiêm nhìn Vương Nguyên từ trên xuống dưới, trông cũng được trai mà sao lại chưa mối tình nào vắt vai được nhỉ.

_ Còn cậu thì sao? Lúc nào cũng tự nhận mình đẹp trai nhất mà sao cũng chưa ai thèm ngó tới vậy..hắc hắc.._ Vũ Phong nhíu mày nhìn Đình Khiêm, cười khinh bỉ, làm Đại Khiêm cũng câm nín luôn, quê quá rồi. Phong lại quay sang cậu, nở nụ cười thân thiện:

_ Đừng nghe nó nói nha tiểu Nguyên. Em hãy cố lên. Tụi anh hứa sẽ giúp em a.Phải không Tuấn Khải?~~~

Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vũ Phong nghi hoặc, “Trước giờ cậu ta chỉ quan tâm tới con gái thôi mà, sao bây giờ đến cả con trai cũng giơ bộ mặt đó ra vậy? Còn nhiệt tình giúp đỡ cậu nhóc đó.. Cơ mà....cái gì mà tiểu Nguyên? Nực cười!”

_ Cảm ơn các anh, thật tốt quá..nhưng em thấy không cần phải vậy đâu a.._ Nguyên Nguyên cười gượng từ chối.

_ Đừng ngại a, tụi anh có lòng tốt mà. Haha_ nói rồi, Vũ Phong lại nhìn sang Tuấn Khải, nở nụ cười nguy hiểm, còn Tuấn Khải thì vẫn chăm chăm nhìn lại nhưng là với ánh mắt tóe lửa. Nhưng nó không làm Vũ Phong sợ, vì anh hiểu rõ Tuấn Khải hơn ai hết, ngược lại anh khá đắc ý với việc làm của mình a.

______________________________  

Chỉ vài ngày sau đó, thông tin nóng hổi giữa Vương Nguyên và Tiểu Kha dần dịu đi, Vương Nguyên cậu trên lớp  cũng đã quen dần với mọi người, cậu nhóc mang gương mặt khả ái nay lại thân thiện làm không biết bao nữ sinh thầm để ý a. Cậu tốt bụng thật nha, hay giúp đỡ các bạn khác đặc biệt là các bạn nữ sinh ý =)) Nhưng mà vẫn chưa có cô nào lọt vào mắt xanh của cậu sao?

Tan học, vẫn như thường lệ, cậu đứng ở tầng 1 chờ học sinh về hết, cậu không hiểu mình đứng đó để làm gì, nhưng tim cứ một mực bảo cậu đứng im đó, nhất định phải thấy bóng dáng của ai đó mới chịu ra về, quả tim hư đốn, báo hại chân cậu tê cứng không chịu bước đi.

_ Vương...Vương Nguyên._ Nghe tên mình, cậu quay phắt người lại, khuôn mặt chốc chốc bỗng hớn hở hẳn, nhưng cậu khá là thất vọng vì đó không phải là anh.

_ Cậu....có thể...nhận món quà này của mình không?_ Là một cô gái, dù không đẹp như Tiểu Kha nhưng cũng thật xinh a, cô ấy đang tỏ tình với Vương Nguyên a.

_ Cảm ơn cậu nha._ Vương Nguyên đón lấy món quà của cô nàng, rồi cười thân thiện. Nụ cười như thiên thần ấy làm cô gái đó đơ người, mắt thì long lanh, mặt thì đỏ như cà chua chín_ Sao...sao thế?_ Nguyên thấy cô bạn nhìn mình không nói gì, cậu ngây thơ huơ huơ tay trước mặt cô.

Chợt chân cậu thụt lùi bởi một lực đẩy khá mạnh. “Tớ thích cậu lắm Nguyên Nguyên à!!!!”, cô nàng đang mơ màng choàng tỉnh, rồi nhào tới ôm Nguyên luôn, trông cô có vẻ hạnh phúc a~~

Nguyên Nguyên mặt còn ngơ ngác, không biết phải phản ứng thế nào, cậu đứng người. Còn cô bạn kia sau khi lợi dụng thời cơ xong thì che mặt bỏ chạy, bỏ mặc cậu ngốc kia đang ngây người nhìn theo cô. Mặt Vương Nguyên bấy giờ đã bắt đầu đỏ, tay cậu run run cầm hộp quà, chân đứng không vững mà ngồi phịch xuống đất.

_ AAA~~ Gì...gì vậy nè?_ tim thì đập thình thịch, cậu lắp bắp không nói nên lời, cả người nóng ran lên. Thiệt là, trước giờ chưa đụng chạm với con gái như thế này, bây giờ bị cưỡng ôm, mặt cậu ngốc chưa từng thấy, lại còn phản ứng chậm nữa cơ. Các bạn nữ sinh khác mà biết cái nhược điểm này của cậu chắc họ tranh nhau tỏ tình với cậu quá, hời thế còn gì... =..=”

Vương Nguyên cậu ngồi đó thẩn thờ một hồi lâu mà vẫn không biết rằng, tất cả cảnh tượng ân ái vừa rồi đều đã được thu hết vào tầm mắt Vương Tuấn Khải anh đây. Anh chít miệng lắc đầu, mắt cụp xuống kiểu như chào thua cái cậu ngốc dễ dãi kia.

Mấy ngày sau đó, không biết có phải là cô bạn gái kia đồn lên hay không, mà buổi tan học nào Vương Nguyên cũng được một bạn nữ sinh đến tỏ tình, nhưng mà cái cậu ngốc đó vẫn ngây thơ nhận quà a~~ Ngốc ghê, nhận quà tức là chấp nhận con gái người ta rồi còn gì, khéo chuyện này mà bị đồn ầm lên thì không hay cho cậu đâu.

Vương Tuấn Khải chiều nào cũng thấy cái cảnh tượng đó đến mà nhàm chán. Không phải là anh không có người tỏ tình, chỉ là người ta không đủ can đảm đối diện trước mặt anh mà chỉ lén lút bỏ vào học bàn của anh thôi.

Lần thứ n thấy Vương Nguyên vẫn vui vẻ nhận quà của người khác. Đến lúc này, không thể chịu nỗi, Tuấn Khải bước thẳng đến chỗ Vương Nguyên, mắt chằm chằm nhìn cậu trông rất đáng sợ.

_ “Cốp”_ Cái đầu heo nhà cậu có vấn đề hả? Ai tỏ tình cũng nhận là sao?_ Anh gõ một cái rõ đau lên đầu Nguyên Nguyên làm cậu giật cả mình.

_ Ai daaa đau! Anh...?_ cậu ôm đầu quay lại, thì ra là anh, nãy giờ, à không, trước giờ đều bị anh thấy hết rồi sao? Cậu đỏ mặt, cúi đầu luống cuống tay chân.

_ Gì...gì chứ? Người ta tặng quà cho em...tỏ tình gì ở đây??_ cậu lí nhí trong miệng, như anh vẫn nghe thấy.

_ Này. Cậu có ngốc cũng phải chừa bớt cho người ta đi chứ. Dành hết vậy coi được sao? Không có ai tặng không cho mình cái gì đâu ha._ Mắt anh nheo lại, xả một tràng vào mặt Nguyên làm cậu không kịp vuốt mặt luôn.

_ Vậy...vậy là tỏ tình đó hả?_ Nguyên Nguyên vẫn chìa khuôn mặt ngơ ngác hỏi lại Tuấn Khải, chạm ngay khuôn mặt lạnh tanh không một tiếng nói của anh, cậu lại cười hề_ Nhưng mà..nhưng mà em chỉ nhận quà thôi..chứ chưa có đồng ý người ta mà.

_ Nhận quà tức là chấp nhận lời tỏ tình của người khác, tức là cậu sẽ phải hẹn hò với họ đó. Có hiểu chưa?_ Nguyên Nguyên ơi là Nguyên Nguyên, đọc sách cho lắm vào, đòi có bạn gái cho lắm vào, đến cả điều nhỏ nhặt này mà cũng không biết.

_ Uôi...không có được a~~ Mẹ bảo chỉ được yêu một người...em nhận nhiều quà như vậy...làm sao đủ tiền nuôi họ đây??_ sau một hồi tiêu hóa hết lời nói của anh, cậu hoảng hốt ôm đầu, có vẻ cậu hiểu chuyện, nhưng là theo một hướng khác. Vương Tuấn Khải mặt cũng đen dần luôn, anh câm nín, đùng đùng quay đi.

_ A...anh..._ Nguyên thấy anh toan bỏ đi, cậu chới với. Anh quay mặt lại, nhíu mày nhìn cậu._.....vậy...bây giờ em phải làm sao?

Tuấn Khải nhìn cậu, khá ngạc nhiên. Cậu giở khuôn mặt mèo đáng thương nhìn anh. Anh nhìn cậu một lúc, lắc lắc đầu, tay xoa xoa vần thái dương. Rồi anh tiến lại gần cậu, vẫn là với khuôn mặt băng lãnh đó..

_ Trả lại hết đi.

“HẢ?”, Nguyên trố mắt nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.

_ Không muốn có chuyện rắc rối thì đem trả lại tất cả những gì cậu nhận được đi._ Tuấn Khải kiên nhẫn, thở dài một cái rồi quăng cho cậu một câu, quay lưng bỏ đi, mặc cậu có hiểu hay không.

Cậu ngẩn người, đồ đã tặng rồi bây giờ đem trả đi sao?

Hôm sau cậu đem hết tất cả các món đồ các bạn tặng cho mình, đem đến từng lớp trả lại cho từng người, mặc dù làm thế cậu cảm thấy có lỗi, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cứ làm theo thôi, là lệnh của Vương Tuấn Khải mà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top