#19. Đau

Sáng hôm sau, Vương Nguyên bật dậy..

_ Chết mất!!! Trễ rồi!! Tiểu Khải sẽ cáu mất!!!

Cậu cuống cuồng, tung chăn tung gối toan chạy vào nhà vệ sinh, cậu còn đang mớ ngủ, cứ tưởng hôm nay đang hẹn anh đến công viên cơ. Chợt nhớ ra hôm qua anh đã hủy buổi hẹn, cậu lại lờ đờ ngã phịch lên giường, mắt buồn nhìn trần nhà.

_ Chán! Chán quá! Ngày hôm nay không được gặp anh....Haizzz...

Vương Nguyên lại nhớ đến lí do anh hủy buổi hẹn, là vì có chuyện trong nhà. Cậu vơ lấy điện thoại nhắn tin cho Tiểu Kha hỏi han tình hình.

Mãi một lúc sau, nghe thấy tiếng điện thoại kêu, cậu liền chụp lấy nó mở ra xem.

<<Cậu nói gì vậy? Nhà tớ có bị gì đâu. Mà không phải hôm nay cậu đi chơi cùng Khải ca hả?>>

Cái gì vậy? Đùa sao?? Cậu là đang ở nhà đấy.

Vương Tuấn Khải. Anh đang ở đâu?

Cậu gọi cho anh, không liên lạc được. Đầu óc cậu bây giờ đang rất hoang mang, không hiểu sao anh lại nói dối cậu, anh đang làm gì, tại sao lại giấu cậu, không thể nói sự thật được sao?

Chán nản, cậu quăng điện thoại sang một bên, mới sáng mà tâm tình đã bất ổn, khiến cậu có cảm giác lo sợ.

___________________________

Ngoại ô Trùng Khánh...

Chiếc ô tô đen dừng lại trước một khu nhà vườn, phải nói khi nhìn vào chỉ toàn thấy cây và hoa, cả cánh cổng cũng có những dây leo xanh quấn quanh nó. Trông rất thanh tịnh.

Vương Tuấn Khải xuống xe, vẫn là với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc ấy, anh quay mặt lại nhìn vào trong chiếc xe, chờ bóng dáng một cô gái bước ra, là Tiêu Lan.

Xe lăn bánh dời đi nơi khác theo lệnh của anh. Hai người hiện tại đang đứng trước  khu nhà vườn đó. Tiêu Lan nhìn anh mỉm cười, sau đó thì nhẹ nhàng mở cổng, cả hai thoáng chốc đã đi vào giữa khu vườn lớn.

Vào trong một chút nữa, sẽ thấy một căn nhà gỗ nhỏ, nhà được làm bằng gỗ liêm đấy, thứ gỗ quý hiếm và không hề rẻ. Cả hai người từ từ bước đến căn nhà đó, nhà không có ai cả. Chợt nghe tiếng đang chẻ củi ở sân nhà phía sau, Tiêu Lan hớn hở chạy ngay đến.

_ Bà ơi!!! Cháu về rồi đây!

Người kia đang chẻ củi chính là bà ngoại của Tiêu Lan. Thấy cô, bà cười hiền từ, dừng hẳn công việc vào tiếp đứa cháu đáng yêu.

Vương Tuấn Khải thấy bà cũng từ tốn chào hỏi, bà không lấy làm ngạc nhiên, mỉm cười nhìn cậu, vì đối với bà thì cậu quá quen thuộc rồi.

Bà ngoại của Tiêu Lan xem ra còn rất khỏe mạnh so với vẻ bề ngoại. Lúc Tuấn Khải và Tiêu Lan còn quen nhau, hai người rất hay về thăm bà, thậm chí bà còn quý anh hơn cả cô cháu gái kia. Bà còn hay bảo Tuấn Khải là cháu rể nữa, mỗi lần chỉ có Tiêu Lan cùng mẹ về thăm, bà thường hay hỏi tại sao anh không đến.

Vì vậy, chuyến đi lần này của hai người, cũng chỉ vì bà muốn gặp mặt anh, nên anh đành miễn cưỡng theo cô.

---------------

_ Tuấn Khải...Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi. Nếu lần này không có cậu, chắc bà sẽ giận tôi mất._ Tiêu Lan cười nói, sau đó thì quay ra thở dài_ Bà sao là quý người ngoài hơn cháu gái ruột của mình vậy chứ? Thật đáng ganh tỵ!

Tuấn Khải không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cô, nghe cô nói. Cả hai sau khi dùng bữa trưa, bà bảo hãy đi dạo quanh vườn, rất mát mẻ, đành nghe theo vậy.

Chợt điện thoại của Tiêu Lan reo tin nhắn, là của Vương Nguyên. Cô tránh mặt anh một chút, sau đó thì mở ra xem tin nhắn.

<<Chị đang làm gì vậy? Chị rảnh chứ? Em ở nhà chán quá!!>>

Tiêu Lan phì cười, nhắn lại cho cậu.

Vương Nguyên cả buổi sáng hết ngồi rồi lại nằm, gắn bó với chiếc giường nhỏ thân yêu kia, đầu đặt lên đầu gối chán nản. Tiếng chuông điện thoại reo, Tiêu Lan hồi đáp rồi, cậu cũng không chần chừ mở ra xem..

<<Chị đang rất bận a. Hôm nay chị cùng cậu ấy ra ngoại ô thăm bà. Xin lỗi em a, chị không thể cùng em đi chơi được rồi.>>

Tay chân bủn rủn, cả chiếc điện thoại cũng cầm không nổi mà rơi xuống nệm.... Anh đang nói dối cậu!!

Cậu nắm chặt hai tay, bấu vịn vào tấm nệm, đôi mắt lờ đờ chớp lia lịa, chẳng mấy chốc đã ngấn nước. Tim lại nhói lên nữa rồi, nhưng nó đau hơn rất nhiều, đau quá!! Cậu ấm ức, rất rất tức, cậu nghiến chặt răn, cắn lấy đôi môi mỏng đến đỏ chót, cậu khóc, cậu cố kiềm nén không muốn phát thành tiếng, nắm chặt tay mà đập mạnh vào bờ ngực trái. Chính nó đã phản bội cậu, nó tự thắt lại vì người khác, nó đau vì người khác, mà không nghe lời cậu.

Vương Tuấn Khải đáng ghét!!  Nói dối cậu như vậy. Thử bảo làm sao có thể tin anh được nữa?!?

.

.

.

Khóc một trận, Vương Nguyên mệt lã người, đầu óc bây giờ mù mịt hết rồi. Cậu lửng thửng ra khỏi nhà, thứ cậu cần bây giờ nhất chính là không khí, trong nhà quá ngột ngạt.

Cậu cứ đi như vậy, dường như chẳng thể biết mình đi đâu, cũng chẳng hề biết có một người cứ đi theo cậu từ nãy giờ.

Vương Nguyên cuối cùng cùng cũng chịu an tọa trên ghế đá nơi công viên. Bây giờ đã gần chạng vạng, gió lạnh bắt đầu thổi rồi. Cậu đưa luôn cả chân lên ghế, bó gối lại và đặt đầu lên đó, trông cậu như trẻ lang thang, thật đáng thương..

Nhưng ít ra thì ngồi ở đây vẫn tốt hơn ở nhà, cậu nghĩ như vậy, cậu giờ chưa muốn về nhà, về đó, những kỷ niệm của cậu và anh tại căn phòng sẽ làm cậu bật khóc mất.

.

Bỗng một ly sữa nóng ịn ngay vào mặt cậu, cảm giác âm ấm khiến cậu nhanh chóng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu quay sang nhìn ly sữa, không phải nó có cánh mà bay đến chỗ cậu chứ?

Không đâu, có người đưa cho cậu đấy.

_ Có nhà sao không ở. Ra đây làm gì vậy?

Cậu ngẩn người nhìn người vừa phát ra giọng nói ấy, rất quen. Là Vũ Phong a.

Lần hai, cậu nghệch mặt ra, sao anh ta lại ở đây?

Vũ Phong cười, giúi vào tay cậu ly sữa kia, sau đó thì ngồi xuống cạnh cậu, tu ly cà phê của mình. Vương Nguyên cậu sẽ không thể biết được anh ta chính là người đi theo cậu suốt từ nãy giờ, ngay khi cậu vừa bước chân ra phố, anh ta đứng bên đường đối diện đã thấy cậu. Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi, đôi mắt sưng húp như vừa mới khóc xong, đặc biệt cậu lại đi một mình, đâm ra anh ta quyết định bám theo xem cậu sẽ đi đâu và làm gì.

_ Anh...cũng đi dạo hả?_ Vương Nguyên khẽ nhích xa Vũ Phong một chút, cậu vẫn còn chút cảm giác sợ anh ta, vì chuyện ở WC lần trước.

_ Ừm...Mà sao lại ở đây một mình vậy? Đã ăn tối chưa?

_....Ưm..em không đói.

“Ọt...ọt...!!!?”

.

.

.

Cả hai đều đơ mặt.

Riêng Vương Nguyên mặt đã đỏ chót ngay sau đó. Cả buổi trưa bồn chồn lo lắng vì không liên lạc được với anh, cậu đã ăn gì đâu, không đói mới lạ.

Vũ Phong nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu mà bật cười, anh ta đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, “Đi ăn thôi.”

Nói rồi anh ta đứng lên định đi, nhưng trông Vương Nguyên có vẻ còn đang đơ mặt ra ngồi đấy nhìn anh, anh ta phì cười:

_ Thôi nào. Anh không làm gì đâu mà sợ. Anh đãi đấy, đi thôi._ Vũ Phong kéo tay cậu đi, có vẻ như cơn đói cộng thêm từ “Anh đãi” đã thúc giục cậu đi theo anh ta, dù gì cũng ăn chùa, ăn xong rồi hẳn chạy.

__________________________

Chập tối, Vương Tuấn Khải mệt mỏi lết thân xác về nhà sau khi tiễn Tiêu Lan. Vương Tiểu Kha trông thấy anh bước vào, cô không để anh nghỉ ngơi, còn lôi anh lại mà tra hỏi, anh rũ rượi trả lời cho qua, anh nói anh đi chơi với Vương Nguyên cả ngày.

_ Anh nói cái gì vậy?!? Vương Nguyên ngày hôm nay nhắn tin hỏi anh đấy! Rốt cục là anh đã đi đâu?_ Tiểu Kha tức giận đánh thụi vào người anh.

Vương Tuấn Khải vừa nghe xong câu đó đã sững người, anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô em gái, sau đó thì lấy chiếc điện thoại ra và bật nguồn lên. Cả chục tin nhắn của Vương Nguyên. Tim anh đập liên hồi, Vương Nguyên đã biết chuyện anh nói dối cậu rồi, cậu sẽ giận anh, phải làm sao đây?

__________________________

_Vương Nguyên. Em là đang có chuyện buồn phải không?

Vũ Phong tay chống cằm ngồi ngắm cậu ăn, cả ngày đói nên giờ ăn ngon lành hẳn ra, trông đáng yêu vô cùng. Chợt nhớ đến dáng vẻ của cậu lúc chiều, anh ta hỏi. Vương Nguyên nhìn anh, anh ta thật lợi hại, nhìn thấy được tâm tư của cậu bây giờ sao.

_ Là Vương Tuấn Khải hả?

Vũ Phong thừa biết việc Tiêu Lan đến gặp Tuấn Khải, thừa biết cậu buồn là vì chuyện đó.

Vương Nguyên nhìn anh không khỏi ngạc nhiên. Vũ Phong đã biết quan hệ giữa hai người rồi sao? Chẳng nhẽ nó quá rõ ràng nên anh ta phát giác ra được. Cậu bối rối lắc đầu ngụy biện.

_ Haizz...Cậu ta cũng thật là...sao lại bỏ rơi em ở đây vậy chứ. Không sợ anh đây sẽ tha em về sao hả?_ Vũ Phong phì cười trêu chọc.

_ Phong ca....Vì sao...vì sao anh lại quan tâm đến em?

Vũ Phong ngạc nhiên nhìn cậu, cậu hỏi câu đó là có ý gì a...

_ Ngay cả lúc biết chuyện của tụi em như vậy mà anh vẫn giúp em...

_ Vì em là tiểu thiên thần a.

Vương Nguyên đỏ mặt, anh ta là đang nói gì vậy, còn nhìn cậu mà cười cười nữa.

_ Anh đã nói với Tuấn Khải rồi. Anh sẽ không bỏ tiểu thiên thần này đâu. Ngay khi hắn bỏ lại em một mình, thì anh sẽ đến bên em.  

Vương Nguyên vẫn trân mắt nhìn Vũ Phong, anh ta vừa nói ra những lời khó hiểu, cậu dường như không dám tiêu hóa những lời đó, thức ăn còn trong miệng mà không thể nuốt trôi.

Vũ Phong phì cười, trong lòng thầm đắc ý. Vương Tuấn Khải, đã cảnh báo trước rồi.

_ Vương Nguyên. Gần đến Giáng sinh rồi. Cuối tuần này đi chơi nhé!

__________________________

Vương Tuấn Khải ở trong phòng, đi qua đi lại, sốt ruột gọi điện thoại cho cậu. Vương Nguyên ngốc, đến điện thoại mà đi ra ngoài cũng không mang theo, báo hại anh gọi cho cậu nãy giờ mà không được. Không chần chừ, anh nhanh chóng chạy ngay đến nhà cậu.

_________________________

Vũ Phong đưa Vương Nguyên đến tận nhà. Trên đường đi, anh ta đã kể cho cậu nghe không ít chuyện phiếm, chọc cậu cười, làm cậu quên đi nỗi buồn trước đó. Vương Nguyên cảm thấy anh chàng này không tồi, anh ta vui tính như vậy nữa, nếu có người như anh ta làm bạn thì thật tốt.

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà Vương Nguyên. Vũ Phong còn làm bộ mặt tiếc nuối, ghẹo cậu cười phá lên, lợi dụng mà xoa đầu cậu, vẹo má cậu. Sau đó, đợi Vương Nguyên vào hẳn trong nhà, anh ta mới thong thả bước đi.

Tất cả, tất cả những gì diễn ra từ lúc nãy đều đã thu vào tầm mắt của bóng người lén lút ở góc tường đằng kia, là Vương Tuấn Khải.

Cảnh tượng thân mật kia làm anh tức điên. Đôi mắt sắc lạnh như sáng rực lên, dõi theo bóng dáng Vũ Phong khuất hẳn khỏi con phố nhà Vương Nguyên. Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, chặt đến mức gân xanh cũng phải nổi hết lên, anh đấm mạnh vào cột điện ngay tại đó.

“ Tên khốn!”

Anh gằn giọng, nhả từng chữ một, trong bóng tối sẽ không ai biết được mặt anh đã đỏ như thế nào đâu.

Vương Tuấn Khải anh vẫn đứng đó. Đôi mắt luôn chỉ hướng về căn phòng nhỏ của cậu ở tầng hai. Anh đợi, đợi cho đến khi căn phòng tối hẳn, biết được cậu đã đi ngủ, anh quay lưng bước đi.

_________________________

Lại thêm một buổi sáng mùa đông u ám, Vương Nguyên cậu lại một đêm nữa mất ngủ.

Uể oải đến trường, tâm tình vô cùng chán nản, cậu bây giờ chỉ muốn cuộn mình trong chăn, ở lớp chỉ toàn bàn ghế cứng, không đủ êm để cậu nằm.

Cả đêm hôm qua cậu không hề mở điện thoại mà nhìn một lần, nên chẳng biết động tĩnh gì của nó, chẳng biết anh đã gọi cho cậu, hay một vài tin nhắn được gửi đến. Đến nhìn nó cái vỏ còn không muốn nhìn huống gì mở nó ra xem. Dù gì thì cậu cũng chỉ biết nó chính là của anh cho, và có thể cậu sẽ đập bể nó, nếu biết được nó chính là món quà sinh nhật của Tiêu Lan tặng cho anh.

---------------

Giờ ăn trưa, Vương Nguyên lẳng lặng ra sau khuôn viên trường, cậu thừa biết đó là nơi của anh, nhưng không hiểu ai đã thúc dục cậu phải bước đến đó, trái tim cậu chính là mong muốn được nhìn thấy anh, nó nhớ anh, và nó đã thắng lí trí.

Khuôn viên phía sau trường phải nói chính là thiên đường. Nó mang lại cảm giác ấm áp cho cậu, và chỉ có cậu mới cảm nhận được.

Anh đứng dựa người vào thân cây, gương mặt anh tú không biểu hiện chút cảm xúc gì.

Anh nhìn cậu. Cậu bị anh phát hiện, cử chỉ hơi bối rối, cậu chỉ biết hướng mắt ngại ngùng nhìn xuống đất.

Vương Nguyên còn định tiến lại gần, nhưng chưa gì anh đã quay lưng bỏ đi, không nói lời nào. Vương Nguyên nghệch mặt, chuyện gì vậy trời?

Thật quái lạ, Vương Tuấn Khải hôm nay là có chuyện gì sao, cậu giận anh còn chưa nói, tự dưng anh giận ngược lại cậu.

Vẫn chưa thể hình dung lí do vì sao, cậu đành lủi thủi ngồi phịch xuống gốc cây, khuôn mặt lạnh lùng của anh vừa rồi, cậu đã nhìn thấy, hình như bờ ngực trái lại đau nữa, bực mình thật! Cậu nghẹn ngào cố ngốn đống thức ăn vào miệng, cảm thấy đồ ăn cũng mất hết vị ngon rồi. Nhưng, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi.

Vương Nguyên đứng đợi ở sảnh tầng 1, muốn gặp anh nói chuyện.

Vương Tuấn Khải thấy cậu, anh cũng lơ đi, thẳng một đường mà bỏ về.

Cậu cảm thấy ấm ức vô cùng, anh bị gì vậy?

“Hừ!! Vương Tuấn Khải đáng ghét!! Được thôi. Tôi nhận lời đi chơi với người ta cho anh biết!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top