#16. Phá đám

Vũ Phong, chàng trai hào hoa hám sắc, con trai độc nhất của tập đoàn Vũ Thiên, một đối tác lớn của tập đoàn Vương gia đây. Vũ Phong được thừa hưởng gen trội từ cha, với gương mặt chữ điền và sóng mũi cao thẳng tắp, đôi mắt tuy một mí nhưng lại duyên đến lạ, ẩn bên dưới hàng lông mày hình con sâu, đậm nét và đẹp vô cùng. Anh ta cao to hơn những người bạn của mình kể cả Khải, không hề có bản tính ăn chơi hay tỏ ra là con nhà quyền quý, nhưng khi nhìn vào mắt anh, người khác có thể sẽ phải cúi đầu kính nể.

Vũ Phong và Vương Tuấn Khải quen nhau từ nhỏ, nhưng cả hai đều không tỏ vẻ thân thiện khi đi cùng nhau, hễ nói năm ba câu là lại đấu đá gây sự với nhau. Bề ngoài thì cứ như nước với lửa, nhưng họ lại hiểu rõ bản tính của nhau, và có lẽ điều đó đã trở nên quen thuộc đối với họ rồi, một ngày không gây nhau hẳn là trời sẽ sập.

Nhưng vì sao lại nhắc đến anh chàng này nhỉ?

Chính vì sự có mặt của anh ta về sau sẽ gây cản trở không ít đến mối quan hệ của hai người kia, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Vũ Phong ngày hôm đó, đã thấy cảnh tượng ái ân của hai người vừa nhắc đến kia, anh im lặng, nhẹ nhàng đóng cửa lại và quay lưng đi.

Không hiểu vì sao trong lòng lại thấy hơi khó chịu, anh khẽ nhếch miệng.

Anh có biệt danh là “hám sắc”, cái biệt danh này sẽ lộ ra khi chỉ có anh và những người bạn kia. Anh vốn thích những thứ đẹp đẽ, và anh ấn tượng với Vương Nguyên.

Bên trong Vương Nguyên ẩn chứa thứ gì đó đẹp thuần khiết, chắc hẳn người nào tinh mắt sẽ thấy được điều đó. Vũ Phong cũng vậy. Nhưng anh đã trễ mất rồi, Vương Nguyên lúc nãy ngoan ngoãn trong lòng Vương Tuấn Khải thế kia, Vương Tuấn Khải đã nhanh hơn anh một bước. Bị bạn tranh giành mất đồ chơi quý hiếm kia, lần này Vũ Phong quyết định bày trò phá đám hai người kia cho hả dạ mới được, ăn không được thì phải phá cho hư.

______________________________

_Này Vương Nguyên!

Cậu quay mặt lại nhìn ngay khi nghe tiếng ai đó gọi, là chất giọng trong trẻo khá quen của một người.

Không ai khác ngoài cô, Tiểu Kha. Lại một lần nữa cô chủ động đến bắt chuyện với cậu, giống như lần đầu tiên gặp nhau vậy.

Tiểu Kha đang cùng bạn ra về,  bắt gặp Vương Nguyên đứng ở tầng 1 đợi ai đó, cô biết tổng người cậu đang chờ, mỉm cười tách khỏi lũ bạn mà đến chỗ cậu.

Vương Nguyên còn đang ngây người nhìn cô, ắt hẳn lại bị cô làm cho ngạc nhiên nữa rồi, Tiểu Kha phì cười, sau đó thì đanh mắt lại tỏ ý trêu cậu:

_ Này bánh trôi ngốc! Là đang đợi anh tớ đấy hả?

Vương Nguyên bối rối quay mặt đi, không cho cô nàng thấy bộ dạng ngại ngùng khó coi của cậu. Vương Tiểu Kha không biết đang có ý gì, là đang tỏ ý kỳ thị hay là đồng tình với cậu đây, cậu thấy hơi lo.

_ Này. Đừng như thế chứ. Tớ không có ác ý gì đâu a._ Tiểu Kha giương tay kéo lấy lỗ tai to của cậu để hướng nhìn của cậu về phía cô._ Tớ đứng về phía hai người mà. Vì vậy hãy cố lên bạn hiền à. Hihi

Nói rồi cô nàng lại tung tăng đến chỗ đám bạn đang đợi đằng kia, còn cậu thì lại ngơ ngác, hết nhìn cô rồi lại nhìn cái sàn nhà, gò má đỏ ửng, trong lòng tự dưng vui lạ thường, bất giác đôi môi nhỏ kia lại mỉm cười.

_ Nói em ngốc thật không sai chút nào ha.

Anh đứng sau cậu từ lúc nào, thấy cái bộ dạng đao đần của cậu mà phát cười, anh bước đến xoa rối đầu cậu. Vương Nguyên khá nhột, cậu tắt hẳn nụ cười lườm người kia.

_ Anh nói không đúng sao? Tự dưng lại đứng cười một mình thế kia mà.

_ Em đã đợi anh mà anh còn nói vậy sao?_ Nguyên dỗi, toan bước đi trước thì anh giữ lại. Anh nhìn cậu ôn nhu, sau đó thì nắm lấy tay cậu kéo đi, “Về thôi. Em có vẻ thích làm nũng ha.”

Vương Nguyên cốt là muốn như vậy, muốn được thấy bộ mặt khác của anh mà thôi, cậu lén cười.

_Yooo! Làm gì mà về trễ vậy hả?_ Là Vũ Phong, anh và cậu chỉ vừa mới ra khỏi cổng trường, anh ta không biết từ đâu nhảy xổ tới.

_ Cậu làm gì ở đây?

_ Tớ đợi hai người. Không thể về chung sao?_ Vũ Phong giương mắt cún nhìn, trông thật khó coi a. Tuấn Khải nhìn anh ta, thở hắt ra, thật lạ, khi không ngày hôm nay lại đòi về chung. Vương Nguyên bối rối nãy giờ, cứ sợ bị anh ta phát hiện. Đoạn, Vũ Phong choàng cổ cậu, cười trong sáng, “Em trai à đi ăn kem không hả? Anh mời.”, không để cậu mở miệng, anh ta đã kéo Nguyên rời khỏi Tuấn Khải.

Anh nhìn theo, mặt đằng đằng sát khí nhìn cậu bạn kia, rõ là Vũ Phong có ý đồ, nhưng anh không thể bỏ mặc Nguyên cho anh ta được, vội càng bước đi theo, mắt không ngừng bắn tia sét bề phía Vũ Phong. Phá đám thành công, anh ta đắc ý quay lại nhìn Vương Tuấn Khải, nhếch miệng cười.

----------------

Tại quán kem.

Vũ Phong hí hửng mang khay kem đến bàn, đặt một ly kem trước mặt Nguyên, ly còn lại để trước mặt mình, vui vẻ xúc ăn, bơ luôn cái người kia mặt đã đen xì.

_ Này. Của tôi đâu?

_ Của cậu hả? Đợi xíu đi, người ta đem tới cho._ Vũ Phong tỉnh bơ đáp, sau đó lại quay sang Vương Nguyên tươi cười_ Kem ngon chứ?

Vương Tuấn Khải đỏ mặt tức giận, tai xì khói, không ngờ lại bị tên bạn thân chết tiệt này làm cho quê độ, mà lại là trước mặt Vương Nguyên thế này, thật là muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi.

Vương Nguyên cười méo mặt, rồi cậu lại quay sang nhìn Khải, ánh mắt tội lỗi kiểu “Tiểu Khải a, em vô tội, đừng giận em”. Vương Tuấn Khải lúc đầu đã muốn nhịn, chỉ vì không muốn bị lộ mối quan hệ của cả hai người, nhưng thật không thể chịu được cảnh Vương Nguyên bị tên kia bám lấy.

Một lát sau, cái không khí ngột ngạt giữa ba người vẫn chưa được giải tỏa, Vương Nguyên  đứng dậy có ý muốn đi vệ sinh, cậu thật sự sợ hai con người kia mỗi khi họ đụng mặt nhau, khó mà can ngăn được, vì vậy trốn vào nhà vệ sinh là cách tốt nhất.

Sau khi Vương Nguyên đi, hai người kia vẫn bắn tia sét nhìn nhau, không cần dùng khẩu hình để nói chuyện. Anh nhìn cậu với ánh mắt sắc lẹm tóe lửa nhất, như muốn soi mói ý đồ bên trong cậu bạn thân. Còn Vũ Phong cũng bình thản mà nhìn lại, nhưng là với ánh mắt cười đắc ý. Vương Nguyên đi được một lúc rồi sao lại chưa thấy ra, trong đầu Vũ Phong chợt nảy ra ý hay, nhếch miệng cười:

_ Haidaaa sao tiểu Nguyên đi lâu vậy nhỉ? Phải vào xem em ấy đang làm gì nào._ nói rồi anh ta đứng dậy toan đến nhà vệ sinh.

_ Đứng lại cho tôi......Ai cho cậu tự ý đi xem người khác như vậy hả?_ anh đứng phắt lên nói chặn ngay, người nóng ran, nhận ra mình sơ hở, anh lấy lại trạng thái bình tĩnh nhất. Quá đúng ý, Vũ Phong cười khẩy, nhìn anh thách thức.

_ Sao vậy? Tớ chỉ muốn đi xem thử em ấy sao thôi mà. Làm gì mà phản ứng dữ dội vậy a~~~

Vương Tuấn Khải không nói được lời nào, lần đầu tiên anh bị chặn họng như thế này, tức giận muốn đánh vào bản mặt khó ưa của tên kia. Anh cố kiềm nén, hay tay nắm chặt, ngồi phịch xuống ghế. Vũ Phong khoan thai đi vào nhà vệ sinh.

Vương Tuấn Khải ngồi ngoài kia nhưng lòng không hề yên ổn,  anh cắn răng, hai tay vẫn nắm chặt, duy chỉ có ngón cái và ngón trỏ ma sát với nhau. Vũ Phong đã làm gì Vương Nguyên, sao chưa thấy đi ra, người anh nóng quá, cảm giác khó chịu quá, anh rõ đã bị Vũ Phong nắm thóp. Không thể nhịn được nữa rồi, anh đứng dậy vội vàng chạy đến nhà vệ sinh.

----------------

Vương Nguyên còn đang đứng trong nhà vệ sinh, tay chống lên thành bồn, mắt đăm đăm nhìn vào gương. Được một lúc, một bàn tay, không hẳn, phải là một cánh tay của ai kia rắn chắc choàng qua vai cậu kia. Cậu giật thót, quay qua nhìn, nhìn rồi thì lại càng sợ hơn, là Vũ Phong a, sao anh ta lại vào đây, là tìm cậu ư. Vương Nguyên nhất thời cứng đờ người, tim đập liên hồi vì mới bị hù cho sợ.

_ Anh....anh sao lại ở đây??_ Cậu cười méo mặt, vụng về thoát khỏi cánh tay anh.

Vũ Phong bật cười, vờn cậu nhóc này thật thú vị, anh ta đang cố ý nhử con người ngoài kia vào đây mà.

_ Em đau bụng hay sao mà đi lâu vậy? Anh chỉ vào xem em thế nào thôi._ anh ta lại tiếp tục tiến gần đến cậu, choàng tay qua người cậu. Cậu hoảng loạn, trong đầu giờ chỉ nghĩ đến gương mặt Khải nếu nhìn thấy cảnh này, nhưng lại khóc thầm mong anh đến cứu cánh.

“Làm gì mà lâu ra vậy hả?”

Cuối cùng anh cũng đến rồi, cậu mừng muốn khóc. Vương Nguyên nhanh chóng thoát ra khỏi Vũ Phong một lần nữa, bước đến hướng Tuấn Khải.

_ Không có gì đâu a. Em...em ra trước đây.

Vương Nguyên bỏ đi một mạch, còn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh vẫn đứng đó, hết nhìn cậu rồi lại lườm tên kia. Thật may là anh vào kịp lúc, tên kia vẫn chưa làm gì, lòng có chút nhẹ nhõm.

Vũ Phong cũng định bước đi, ra đến cửa thì bị anh chặn lại:

_ Cậu..biết hết rồi sao?

Ánh mắt anh sắc lẹm cùng giọng điệu lạnh lùng đầy sát khí, nhưng nhiêu đó vẫn không làm Vũ Phong biến sắc, anh ra còn tỏ ra khoái chí với những gì mình làm nữa. Một lần nữa, bốn mắt nhìn nhau tóe lửa, Vũ Phong cười khẩy:

_ Ừ. Cũng không thể ngờ bạn tôi lại thành ra thế này cơ đấy. Nhưng mà...lại thú vị hẳn ra.

_ Cậu định làm gì?

_ Cậu cũng thấy rồi mà. Là đang quậy hai người đấy._ Vũ Phong ghé sát anh, tiếng thì thầm nghe như sét đánh ngang tai, thật chướng. Anh ta định bước đi nhưng lại tiếp tục bị Tuấn Khải chặn đường, anh chính thức bùng nổ, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, vẫn là giọng điệu đó mà gằn từng chữ:

_ Thử đụng vào Vương Nguyên xem. Tôi sẽ không nể tình bạn lâu nay đâu.

Vũ Phong bật cười, cuối cùng cũng nghe được câu cần nghe từ chính miệng của anh, anh ta cũng không thua gì, vẫn là gương mặt kiêu ngạo nhìn anh thách thức:

_ Ừ. Để xem cậu làm được gì. Nhưng tôi nói trước với cậu, hãy cố gắng mà giữ Vương Nguyên. Nếu để tuột mất, tôi mà giành được thì đừng hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top