#10. Bắt tại trận

Về nhà, Vương Nguyên ngã mình lên giường, mắt ngước nhìn trần nhà, nhớ lại việc lúc chiều, thật sự cậu rất sốc khi biết cả mình và Tiểu Kha đều là người bị hại. Cậu đang lo lắng cho Tiểu Kha, cô nàng có lẽ là người buồn phiền nhất, bạn thân của cô ấy bị tình nghi. Cậu chỉ mong sao, giải quyết xong chuyện này thì cậu và Tiểu Kha sẽ lại như trước, bình thường như những người bạn khác.

Miên man suy nghĩ, cậu giật mình khi hình ảnh của anh vừa hiện lên trong đầu cậu. Chậc...lại nợ anh một lời cảm ơn rồi. Lúc đó cậu ngất đi, nên không thể thấy được bộ dạng của anh lúc đó, thật rất đáng sợ. Đối diện với anh, cậu bỗng tặc lưỡi, không thể mở lời được. “Có lẽ phải tìm dịp nào để cảm ơn anh ấy.....và xin lỗi nữa...”

---------------

Vương Tuấn Khải hằng đêm đều hoạt động như một cỗ máy đã được lập trình sẵn, vẫn quanh đi quẩn lại ở trong phòng, uống nước và đọc sách, sau đó lại ra ngoài ban công hóng gió.

Tối nay có khác đi với mọi ngày. Anh đứng ngoài ban công, nhưng tay cầm điện thoại, chỉ muốn nhắn tin nói với Vương Nguyên một vài điều, nhưng sao lại nhát gan quá. Có phải lòng tự trọng trong anh quá cao rồi không?

______________________________

Sáng hôm sau, mọi việc vẫn còn chưa dịu xuống. Bây giờ, đến trường đối với Vương Nguyên thật sự nhàm chán, bộ dạng của cậu như người mất ngủ, uể oải. Đến lớp, cậu gục đầu xuống bàn, cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xầm bàn tán của mọi người xung quanh. Sự việc như thế này, người bị bêu xấu vẫn là cậu, họ đổ hết lên đầu cậu, rằng cậu chính là kẻ hám sắc hám danh. Chí Hoành đến lớp, thấy bạn mình như vậy, cũng chỉ biết thở dài, Vương Nguyên cậu chính thức bị cô lập.

Giờ ăn trưa..

Vương Tuấn Khải cùng bốn người bạn khá thân ngồi ăn trưa tại căn tin. Vương Tiểu Kha và cô bạn An Châu thì lại ngồi bàn ăn khác.

_ Nè Tiểu Kha, sao hôm nay cậu không đến ngồi chung với mấy anh vậy? Bộ hai anh em giận gì hả?_ An Châu thấy lạ, giờ ăn trưa nào Tiểu Kha cũng lẻo đẻo theo mấy anh lớp trên kia, nhưng bây giờ lại cứ chìa ra bộ mặt ỉu xìu mà ngồi ăn một mình.

_ Không có gì đâu. Tớ không thể cứ bám theo mấy ảnh được, họ còn có chuyện riêng của bọn họ, tớ không có quyền xen vào._ Tiểu Kha ăn như không ăn, đưa muỗng đồ ăn lên tận miệng rồi lại thả xuống, cô không còn tâm trạng nào để ăn cả.

Vương Tuấn Khải nhìn sang bàn ăn của Tiểu Kha. Anh nhíu mày hỏi:

_ Này. Đó là nhỏ An Châu đó hả?

_ Ai mà biết...._ Vũ Phong lên tiếng_ .....nhưng cũng có thể là cô ta.

Tuấn Khải vẫn cau mày nhìn chằm chằm cô bạn của Tiểu Kha soi sét, nhìn rất quen. Sau một hồi lục lại bộ nhớ, cuối cùng cũng biết được rằng mình đã từng gặp cô ta.

Buổi chiều hôm ấy, lúc quay lưng đi định bỏ về thì thấy bóng ai đó thoắt ẩn thoắt hiện sau gốc cây. Khi cái bóng đó di chuyển một cách lén lút qua từng gốc cây dừa, thật không thể không khiến người ta phải để ý đến. Là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn, tay cầm máy ảnh và di chuyển về hướng bãi biển. Lúc đó anh chỉ nhìn lướt qua, bộ nhớ chỉ ghi lại được khoảnh khắc đó, và mãi đến bây giờ mới được in đậm rõ nét trong đầu anh.

_ Vũ Phong!...._ Tuấn Khải nhìn Vũ Phong, mặt biểu lộ vẻ nghiêm túc.

Vũ Phong cũng nhìn lại anh, và có vẻ hai người đã hiểu được ý nhau, hai người gật đầu. Còn ba người kia thì vẫn không hiểu hai cậu bạn của mình đang định làm gì,  thật kỳ lạ.

_ Chiều, tại nhà cậu nhé? OK?_ Vũ Phong nháy mắt cười khoái chí, đáp lại cũng chỉ là cái gật đầu của Tuấn Khải. Có vẻ như mọi chuyện gần được giải quyết xong rồi đây.

______________________________

“Được! Làm theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn nhé! Mọi người còn thắc mắc gì nữa không?”_ Vũ Phong búng tay, có vẻ như đã bàn bạc xong rồi. Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên và Tiểu Kha đều lắc đầu, kế hoạch do Vũ Phong bày ra tương đối hoàn hảo, chỉ hy vọng sẽ thành công mà thôi.

_ Vậy là được rồi. Tiểu Nguyên. Ngày mai anh sẽ hộ tống em đi, tránh gặp phải chuyện như lần trước nữa. Được chứ?_ Vũ Phong quay sang Vương Nguyên, mặt cười vô tư mà không biết rằng anh đã cố tình động chạm đến một người nãy giờ còn chưa lên tiếng.

_ Nực cười! Kế hoạch thế nào thì làm theo như vậy đi. Cậu mà lẻo đẻo theo sau Vương Nguyên nhỡ bại lộ thì sao hả?_ Vâng, giờ thì Vương Tuấn Khải đây đã mở miệng phản bác rồi. “Cái gì mà tiểu Nguyên? Cái tên háo sắc này...Nếu cậu không giúp tôi chuyện này thì tôi đã đấm nát mặt cậu rồi!”, anh rủa thầm.

Vương Tuấn Khải và Vũ Phong lườm nhau, mắt phun tia sét, không ai nhịn ai.

_ Ai da...cho em xin đi. Hai người là bạn của nhau mà..._ Vương Nguyên cảm thấy tình hình không được ổn, cậu vội giải hòa cho hai người kia_ Chúng ta cứ làm theo kế hoạch đi ha. Em cảm ơn anh, Vũ Phong...nhưng không cần đâu ạ..em tự lo cho mình được mà.

Vương Nguyên lại đến chỗ Tiểu Kha, cô nàng chỉ im lặng từ nãy giờ, bình thường miệng đã luyên thuyên không ngừng, giờ lại thành như thế này, Vương Nguyên nhìn mà xót lòng..

_ Tiểu Kha. Đừng...buồn nữa...chúng ta hãy cố gắng trải qua việc này..được không?_ Cậu đặt nhẹ tay mình lên bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Kha, mỉm cười an ủi. Nhưng đáp lại vẫn là khuôn mặt buồn thất thỉu của cô nàng, làm cậu tụt tinh thần theo.

Đằng này là vậy, còn đằng kia, hai con người đó vẫn tiếp tục bắn tia sét cho nhau.

_______________________________

Tan học. Vương Tiểu Kha cùng Vương Nguyên ở lại trễ một chút. Trường đã vắng bóng học sinh. Ở tầng 3, hai người đang đứng đối diện với nhau.

“Tách..tách”

_ Hà hà...Vương Nguyên. Vương Tiểu Kha. Hai người chết chắc rồi. Hôm nay còn dám hẹn nhau ở những nơi thế này sao?

.

.

.

_ Dừng lại được rồi. Cô đã đi quá xa rồi đấy.

“Á??!??”

Cái bóng đen nấp sau vách tường giật bắn người quay lại. Hai thân hình cao ráo đã đứng sau cô từ khi nào.

_ Tôi đã đoán đúng. Chỉ có một người biết tất cả bí mật của Tiểu Kha. An Châu. Cô có gì phủ nhận không?_ Vương Tuấn Khải nhếch mép, nhìn cô ả bằng cặp mắt sắc lẹm, ẩn trong nó là sự tức giận lẫn khoái chí.

Còn An Châu, cô ta bây giờ chân đứng còn không vững, mặt tái xanh lại. “Sao....sao lại....các anh không thể...?!?!?”

_ Cô thật quá ngu ngốc._ Vũ Phong tay đút túi lửng thửng tiến lại gần An Châu, khiến cô phải lùi lại, anh giựt phăng cái máy ảnh đang treo trên cổ cô ta._ Đây chỉ là một màn kịch mà thôi._ Anh vừa nói vừa bật máy lên xem, toàn là ảnh chụp lén Vương Tiểu Kha._ Cha chả...sao chỉ toàn hình của em gái cậu thôi nè Tuấn Khải. Cô cũng ranh ma thật đó, An Châu.

An Châu nhìn hai con người đang dùng ánh mắt tóe lửa nhìn cô, cô run sợ sắp phát khóc..

“Tại sao?...An Châu?!?”

_Tiểu Kha..?!?_ An Châu giật bắn người quay lại nhìn, la Vương Tiểu Kha và Vương Nguyên. Tiểu Kha đang nhìn cô, đôi mắt đượm buồn, nơi khóe mắt đã ngấn nước. Cô ả lúng túng, hết nhìn hai người này đến nhìn hai người kia, không dám mở miệng.

_ Nói lí do đi. Một tiểu thư danh giá như cô, tại sao lại đi hại bạn của mình chứ?_ Vũ Phong đanh mắt lại, khuôn mặt tỏ ra hàn khí băng lãnh. An Châu vẫn không lên tiếng, chỉ sụt sịt. Ba người còn lại vẫn nhìn cô chờ đợi câu trả lời.

Sau một hồi im lặng, An Châu nuốt nước bọt, cô nhắm mắt thật chặt cho hàng nước đọng lại làm cô khó chịu chảy xuống. Mím môi, sau đó thở dài, cô mới mở mắt ra nhìn Tiểu Kha, đôi mắt bây giờ đầy nét cười ngạo mạn:

_ Tôi. Một tiểu thư như tôi, mắc gì phải ganh tỵ với cô. Cô có tiền bạc của cải, tôi cũng có. Tôi-không-ganh-tỵ-với-cô._ An Châu trợn to mắt, hất mặt lên nhìn Tiểu Kha, dòng nước mặn vẫn mặc nhiên mà chảy, những lời nói chua chát thốt ra. Tiểu Kha khóc, không phải là ganh tỵ thì là vì cái gì?

_ Tôi GHÉT cô! Vương Tiểu Kha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top