Chap 10:Nụ hôn tức giận

Lúc Vương Nguyên tỉnh dậy đã không còn thấy Vương Tuấn Khải ở bên cạnh.Cái cảm giác mơ mơ màng cứ nghĩ là còn ở Vươngg Gia.Đến khi cậu mở mắt tỉnh cả ngủ khi thấy không gian hoàn toàn lạ lẫm.

Vương Nguyên giật mình ngồi bật dậy nhìn dáo dác cả căn phòng.Đúng là không phải phòng của cậu.Phòng của cậu đâu to mà đẹp như thế này.Lại quan sát khắp phòng, thắc mắc Vương Tuấn Khải rời giường từ lúc nào.Sao anh không gọi cậu dậy để giúp anh rời giường.Vương Nguyên phát hiện tuy Vương Tuấn Khải thâm sâu khó lường, nhưng vốn rất cao ngạo, lòng tự tôn lại rất cao.Bề ngoài anh có vẻ dường như không quan tâm đến đôi chân của mình.Nhưng thật ra cậu thấy được anh luôn trốn tránh không cho cậu thấy được sự bất lực của anh.Giống như ngày hôm qua anh ở một phòng khác tắm rửa sạch sẽ rồi mới trở về.Sáng hôm nay anh rời đi mà không cần sự giúp đỡ của cậu.Ngoài phả bắt buộc ngồi xe lăn trước mặt mọi người,Vương Tuấn Khải không bao giờ cho ai thấy mặt yếu đuối của anh.

Bất giác Vương Nguyên có chút buồn bực, cậu vốn không ngại vất vả mà.Cậu cũng không chê anh phiền phức vậy thì anh còn ngại gì chứ.

Mới sáng do suy nghĩ của mình khiến Vương Nguyên có chút phiền lòng.

-Cốc..Cốc...

Nghe tiếng gõ cửa Vương Nguyên chưa hiểu chuyện gì đã thấy thím Lan mở cửa đi vào cùng hai cô gái váy áo chỉnh tề hình như là nhân viên của cửa hàng nào đấy.
Trên tay cả ba người là vô số túi giấy lớn nhỏ.

- Vương thiếu gia, đây là quần áo và đồ dùng của cậu.Thiếu gia nói cậu dùng tạm trước.À,thiếu gia đang đợi cậu ở bờ hồ.

Miệng Vương Nguyên há hốc, dùng tạm mà nhiều thế này à?!

Cậu ngây ngốc gật gật đầu nhìn bọn họ đi rồi đi đến cầm các túi lên xem, nào là quần áo,giày dép, còn có cả đồ lót.

Rất nhiều nha..Vương Nguyên bị những món đồ xa xỉ đẹp đẽ này làm cho choáng váng.Nhất là nhìn các tem còn giá trên đó.Thật là cậu chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ khoác lên người những món hàng đắt đỏ thế này.

Lựa qua chọn lại, qua một lúc Vương Nguyên mới chọn cho mình một bộ quần áo thoải mái, đơn giản nhất để mặc.Nghĩ đến bờ hồ buổi tối đêm hôm ấy cậu còn phải rình rập để ngắm anh từ xa.Thế mà chỉ một chút nữa cậu lại đường đường chính chính xuất hiện ở nơi đó.

Thật là sự đời khó đoán mà.

Vương Tuấn Khải thong thả ngồi trong khu vườn rợp cây xanh.Không khí trong lành, ánh mặt trời đan qua kẽ lá tạo cảm giác ấm áp như có vầng sáng bao phủ lấy lưng anh..

Vương Nguyên chớp chớp mắt nhìn đến ngẩng ngơ, hít thở sâu thả nhẹ bước chân trên cỏ.Dù tiếng động rất nhỏ nhưng Vương Tuấn Khải vẫn phát hiện, nhẹ nhàng quay đầu lại.

Vừa nhìn thấy cậu anh liền nở nụ cười ấm áp.Vương Nguyên tự nói với lòng không được bị anh mê hoặc.Phía sau nụ cười đẹp đẽ ấy là cả một bụng dạ xấu xa.Cậu đã được giáo huấn rồi nên phải khắc cốt ghi tâm.

- Lại đây.

Vương Tuấn Khải mở miệng gọi cậu.

Thiên Vũ kéo ghế mời Vương Nguyên , dĩ nhiên anh ta đúng là một vệ sĩ biết làm vui lòng cậu chủ mình.

Chiếc ghế của cậu và vị trí ngồi của Vương Nguyên sát kề bên nhau.
Cậu cũng không mặc cả làm gì, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh.

Vương Tuấn Khải tay lướt bàn phím laptop, ngừng lại quay mặt tự nhiên hỏi cậu:

- Em thích mẫu nào?.

Lúc này Vương Nguyên mới ý thức được anh đang xem cái gì.Cậu nhìn vào màn hình máy tính thấy anh đang lướt xem các kiểu quần áo nam.

Vương Nguyên lắc đầu thành thật nói:

- Anh mua cho em nhiều rồi.Với lại ở nhà em còn rất nhiều đồ.Đem đến mặc là được.

Vương Tuấn Khải nhíu mày, không đoái hoài đến cậu nữa, xoay laptop đưa cho người vệ sĩ đứng bên cạnh.

-Bảo họ mẫu mới về đều đưa đến, tất cả các màu,size S.Còn những thứ khác tôi sẽ đặt sau...

- Vâng.Thiếu gia.

Thiên Vũ nhanh chóng ôm lấy chiếc máy tính rời đi.Vương Nguyên nghẹn họng, mím môi nhìn anh.

Vương Tuấn Khải chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt không tốt của cậu, nhàn nhạt nói:

- Từ bây giờ ở bên cạnh anh.Những gì đã cũ em nên ném đi.

Một ý hai nghĩa nhưng Vương Nguyên làm sao hiểu nổi ý anh.Cậu chỉ vì câu nói của anh mà có chút tổn thương.Cậu nghĩ anh biết cậu là con riêng, những thứ cậu sử dụng luôn cũ kĩ và không đắt tiền nếu đem về đây sẽ làm xấu đi vẻ sang trọng của nơi đây..

Vương Nguyên nghĩ cũng lạ ở Vươngg Gia bao nhiêu năm bị mẹ cả và Vương Lam thường xuyên nặng lời nhiều lần thành thói quen đến mức cậu không quan tâm.Nhưng bây giờ cậu lại rất quan tâm lời nói của Vương Tuấn Khải đối với cậu.

Thấy cậu bé bên cạnh im lặng cúi đầu.Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên.

- Thế nào?Không muốn?

Quá khứ của cậu anh vô cùng quan tâm.Vì quan tâm mới trở nên phiền lòng mà bắt ép cậu.Nhưng não của cậu nhóc này không biết suy nghĩ được những gì anh nói hay không.

Vương Tuấn Khải buồn bực ôm mặt cậu lại gần cắn nhẹ lên môi Vương Nguyên.

- Ui..đau..

Vương Nguyên ủy khuất che môi nhìn anh.

Vương Tuấn Khải kề môi cạ vào tay cậu, đôi mắt sâu thẳm híp lại đầy nguy hiểm và quyến rũ,ma mị cảnh cáo:

- Nguyên Nguyên .Quá khứ em ra sao.Anh sẽ bỏ qua.Nhưng hiện tại và tương lai em phải biết em là người con trai của anh.Cái gì lưu luyến trong não em.Em nên tẩy xóa từ ngay bây giờ.Hiểu không..?

Lưu cái gì? Xóa cái gì?

Vương Nguyên căng thẳng cố gắng tiếp thu lời anh.Nhưng dù cố vận động tất cả các dây thần kinh đến mức nào,cậu vẫn không hiểu nổi Vương Tuấn Khải nói gì và tức giận vì cái gì.

Vương Nguyên kéo lấy tay anh sợ hãi lí rí trong miệng:

- Được..được..Em sẽ bỏ hết không lấy thứ gì cả..Nhưng em..em muốn lấy hình của mẹ em...

Một chút khó chịu vì nghĩ đến quá khứ của cậu trong anh dường như tắt ngụm.Ánh mắt sợ hãi lẫn lời nói đáng thương của cậu làm Vương Tuấn Khải cảm thấy bất lực còn có không đành lòng.Vương Tuấn Khải kéo cậu vào lòng anh đặt khuôn mặt tuấn tú lên vai cậu buồn cười xoa đầu cậu thở dài:

- Đồ ngốc.Ảnh của mẹ anh sẽ cho người đến lấy...

Được rồi, chàng trai ngốc này không phải bọn người tâm cơ ngoài kia.Anh không cần làm cậu sợ hãi quá mức.Cứ từng chút mà bắt cậu làm tù binh của mình là được.

Vương Nguyên ngẩng mặt thở phào.Cũng may ảnh của mẹ cậu đem về đây không bị anh cấm cản.

Cậu nhíu nhíu mày kéo tay anh, nhẹ giọng thương lượng:

- Sách vở tuy đã cũ nhưng em còn phải ôn thi...ưm...

Lời kế tiếp bị Vương Tuấn Khải nuốt vào miệng.Anh chỉ sợ cậu nói tiếp anh sẽ bóp chết đồ ngốc này thôi.Trong mắt cậu, anh là loại người gì thế này.Chẳng lẽ anh lại đi ganh tỵ với người đã khuất còn có những thứ vô tri vô giác kia.

Vương Nguyên lúc đầu còn cố đẩy anh ra vì đây là sân vườn có người ra vào.Nhưng làm cách nào cũng không thoát ra được.Còn bị anh vừa hôn vừa cắn đến thở không ra hơi.

Vương Nguyên thật lòng vừa ấm ức vừa xấu hổ.Đến tận cùng vẫn không biết mình sai chỗ nào.

Có điều hôm nay trời rất đẹp.Ánh nắng cũng ấm áp và vàng rực hơn ngày thường.

30/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top