Chương 5

Tuấn Khải tận lực rón rén mở cửa, rón rén đi vào nhà, rón rén cởi giày, rón rén nhón chân đi vào phòng ngủ. Suy cho cùng mọi việc làm hiện tại vẫn là 'tận lực rón rén'

"V-ư-ơ-n-g - T-u-ấ-n - K-h-ả-i" Vương Mama hít sâu một hơi, gọi lớn họ và tên thằng con trai đang 'tận lực rón rén' trốn vào phòng

Tuấn Khải xoay người lại, lộ ra nụ cười  'đáng yêu' không có văn thơ nào viết hết về sự 'đáng yêu' ấy

Vương Tuấn Khải học lớp 5, nhưng có dáng người vượt trội hơn so với bạn cùng lứa, dáng cao mét năm, giọng nói hóm hỉnh. Chỉ cần hắn hướng về người khác mà cười như ban nãy thì có mà khiến cho con người ta say như điếu đổ. Thế nhưng đối với người 11 năm qua nhìn hắn từng chút, từng chút trưởng thành mà nói chẳng ăn thua nửa phần

"Làm ơn dẹp cái nụ cười ngốc nghếch đao đần ấy cho mẹ nhờ nhé. NÓI. Tại sao lại về trễ?" 

Tuấn Khải đối với chuyện này thì cực kì phiền muộn, với người khác thì nụ cười của của hắn luôn là đẹp nhất, tỏa nắng nhất, sáng sủa nhất, hoàn mĩ nhất. Thế mà trong mắt Vương Mama lại cho rằng nụ cười ấy là ngốc nghếch đao đần sao? Có cái gì đó không phải ở đây nhỉ? 

"Con..con đến nhà bạn..à là nhà bạn học ạ" Tuấn Khải lấp liếm cho qua chuyện

"Đến nhà ai?" Vương Mama vẫn giữ vững chân lí 'con nhà mình chỉ có mình là hiểu nhất'. Rõ ràng liếc sơ qua là thấy không đáng tin rồi, con trai ngốc. Lừa được ta sao?

"À...nhà Vương Nguyên" Phản ứng đầu tiên của Tuấn Khải lúc này là Vương Nguyên. Mình quả thực có đi nhà Vương Nguyên, thế không được tính là nói dối đâu a~

Vương Mama trợn to mắt, con ta ăn đậu hủ nhiều quá riết rồi bị ngốc có phải không? Cả khu này có ai mà không biết Tuấn Khải và Vương Nguyên không đội trời chung? Muốn bịa chuyện cũng nên bịa cho giống một chút chứ???

"Đến nhà Vương Nguyên thật mà, không tin mẹ cứ gọi cho cậu ấy. Con không cản" Tuấn Khải tức muốn nghẹt thở, thực sự mình đến nhà Vương Nguyên đấy chứ

"Nhà Vương Nguyên thật 100% à? Bảo Bối của mẹ, con có bị ngốc không đấy? Không bịa sao? Là nói thật ư?" Vương Mama đưa một tay lên trán mình một tay lên trán Tuấn Khải, bà cần kiểm tra nhiệt độ cơ thể thằng con trời đánh này. Không lẽ nó cũng có lúc lên cơn sao?

"Vâng, là nhà Vương Nguyên. Là VƯƠNG NGUYÊN!! Thế bây giờ mẹ tin con chưa?" Tuấn Khải hất tay Vương Mama ra khỏi đầu, cứ như thể bản thân Tuấn Khải là người bệnh hay gì ấy

"..." Vương Mama kì thực rất ư là muốn thốt lên câu 'Tuấn Khải này con làm cho người bình thường như mẹ cảm thấy đứa con như con thật phi thường đấy'

Tuấn Khải nhìn mẹ mình lần đầu bại trận một chút, khẽ cười đắc ý. Vì sao à? Từ trước đến giờ trong các cuộc đại chiến với mẹ cậu luôn luôn là người thua cuộc. Xoay lưng trở về phòng với nét mặt hớn hở. Có lẽ đêm nay sẽ ngủ ngon giấc hơn

Bỏ lại ở phòng khách là một Vương Mẫu hiền từ đã và đang trong tình trốn chạy nỗi kinh hoàng mang tên "Con nhà ta đi đến nhà Vương Nguyên", đến giờ vẫn chưa kết thúc

Tuấn Khải vào phòng, chốt cửa lại rồi quay ra hướng phòng khách mà thè lưỡi. Không biết vì sao tâm tình trở nên đặc biệt tốt

------------------------------------------

Họp vào ngày thứ hai, theo thông lệ (*) là do Vương Nguyên đứng trên bục giảng làm tổng kết tuần

Nhưng mà, hôm nay là một ngày rất kì quái

Thực sự...

Tất cả đồng học đều cảm thấy hôm nay rất khác thường, nhưng chắc biết mấu chốt là ở đâu. Cứ thế cái lớp dần dần chìm trong bầu không khí quái đãng này

Đột nhiên Nhất Lân hỏi Đình Tín: "Đình Tín, lại đây tớ bảo" Nhất Lân vẫy vẫy tay mời gọi 

"Gì thế?" "Tại sao hôm nay Vương Bát Đãn lại không quấy rối nhỉ?"

Đương nhiên lí do là đây, trước sau thì dù gì Nhất Lân hôm nay thông mình hơn một chút rồi. Đình Tín chạy đi nói với Chí Hoành, thế là chưa đầy 5 phút...Cả lớp ai cũng biết nguyên nhân của cái bầu không khí quái lạ này ở đâu ra rồi đấy. 

Quả thật rất là không bình thường...

Nguyên nhân là thế, bây giờ trong đầu tất cả đồng học đều chỉ có một câu hỏi to đùng chắn ngang đại não nhỏ bé kia

/VƯƠNG TUẤN KHẢI HÔM NAY TẠI SAO KHÔNG QUẤY RỐI NHỈ?..../

*

Vâng, và 1..2..3. Wao~ Tất cả các đồng học của chúng ta đồng loạt xoay đầu chín mươi độ về phía Vương Tuấn Khải. Hắn tuy rằng chẳng nghe lọt tai một chữ Vương Nguyên tổng kết. Nhưng cũng không đến nỗi quấy rối, chỉ im lặng mắt dán vào cuốn truyện tranh "One Piece"

Vì sao?

Lớp trưởng và Vương Tuấn Khải làm hòa??? Sao hỏa đụng trái đất? 29/7 sẽ là ngày tận thế? Mặt trời nuốt chửng trái đất trong vòng 30 giây? 

Đúng là thảm họa tới rồi...

Mà khoan, không thể nào đâu. Chắc chắn không có khả năng đó rồi. Tỉ lệ Vương Tuấn Khải và lớp trưởng làm lành nhỏ bằng tỉ lệ Khủng long bạo chúa xuất hiện lần nữa trên trái đất.

Vì vậy, kết luận của đám bạn ngây thơ đó chính là...

Do "One Piece" quá hay mà thôi^^

*

Về phần Tuấn Khải, tay cầm truyện tranh nhưng trong đầu vẫn không có lấy một chữ, hiện tại Tuấn Khải đang nghiên cứu về một việc cao siêu hơn nhiều, mà việc này lại liên quan đến Vương Nguyên

"Vì sao Vương Tuấn Khải này lại luôn chống đối Vương Nguyên?"

Tuấn Khải luôn rối rắm suy nghĩ mà việc người khác xem là chẳng có gì để rối rắm suy nghĩ cả

~

"Bởi vì thói quen?" Tuấn Khải dựa lưng vào lan can sân thể dục, tự đặt ra câu hỏi cho bản thân

"Thật là một thói quen đáng sợ. Làm ơn sửa nhanh cho tớ yên lòng" Vương Nguyên bước đến, vỗ lấy vai hắn

Cả tiết thể dục này, xem như bùng rồi đấy. Cứ đứng tựa đầu vào lan can thảo luận, hai người dường như bỏ cả thế giới này bên ngoài câu chuyện ấy rồi phải không?

"Bắt nạt người khác cũng thành một thói quen? Làm mãi rồi quen tay à? Tớ phục cậu rồi, thật không thể nào suy nghĩ" Vương Nguyên ngã đầu vào vai Tuấn Khải

Thu hồi ánh mắt ban nãy về khổ chủ, nhìn Tuấn Khải vẫn còn đang xoắn lên, bất chợt tựa như không, Vương Nguyên lên tiếng hỏi "Tuấn Khải này, cậu ghét tớ lắm sao?"

"..." Tuấn Khải xoay ngang, bắt gặp ánh mắt của Vương Nguyên gần thật gần. Tim cũng vì thế mà đập nhanh hơn một chút. Đại não cũng vì thế ngưng hoạt động một chút. Tay chân cũng vì thế mà thừa thải một chút. 

Nói chung, chỉ vì ánh mắt ấy mà cả người Vương Tuấn Khải đều bị đình trệ đến hết mức có thể...

"Tuấn Khải!! Tớ đang nói chuyện với cậu đấy" Vương Nguyên lấy tay chọc bụng Tuấn Khải, lúc này người kia vẫn đang ngây ngốc với mấy cái ý nghĩ vớ vẩn hết sức đặc biệt trong đầu

"Không ghét!!" Tuấn Khải dần kéo bản thân về hiện thực, từ tốn đáp

"Làm gì mà xoắn đến thế? Hai từ  như thế cũng đủ làm cho tớ cảm thấy yên lòng rồi" Vương Nguyên khẽ mĩm cười nói

Tuấn Khải nghiêng người về phía trước, ngắm nhìn nửa mặt bên của Vương Nguyên

"Nhìn cái gì?" Vương Nguyên lườm một cái cháy mặt

"Không có gì" Tuấn Khải cười xòa cho qua chuyện

Tuấn Khải phát hiện gần đây mình càng ngày càng thích ngắm nhìn Vương Nguyên ngẩn người, thế đây là thế nào a~???

............................................

Không biết thế nào =.=

Minh Thi

22:07

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: