💙Chương 60💚
- Ý cậu là sao? ~Na Na hỏi~
- .....2 ngày trước..ở khu trung tâm thương mại..cậu ta đã bí mật xuất hiện ở đó.
- ....
- Đương nhiên là Tuấn Khải không biết được sự tồn tại của cậu ta.
- Vậy bây giờ cậu ta đang ở đâu?
- Cô muốn gặp cậu ta sao?
- Tôi....
- ...Nghe này Na Na....Cậu ta đang ở một vùng nông thôn nhỏ. Cô có muốn....giúp cậu ta về trời không??
- Cậu...
- Hãy suy nghĩ cho thật kĩ...Vương Nguyên sẽ quay lại trong vòng mấy tháng tới đấy..và nếu như cậu ta quay lại...Tuấn Khải...cô biết điều gì sẽ xảy ra chứ?...
- .....
- Hãy đến gặp tôi tại cafe XXX tối nay...nhớ là suy nghĩ cho thật kĩ nhé.
Vương Viễn bước đi...nở nụ cười ma mị...
***Tối hôm đó***
Na Na đi đi lại lại quanh bàn trang điểm...
Cô đang suy nghĩ điều gì đó..
Cô đang rất phân vân.
Sau vài phút, cô xách túi và bước ra khỏi nhà...
- Cô đến muộn ~Vương Viễn lên tiếng~
- Xin lỗi. Vương Nguyên đang ở đâu?
- Cô đâu cần vội như thế...cô muốn uống gì?
- Tôi đến đây không phải để uống nước.
- Thôi được, vậy tôi sẽ vào chủ đề luôn.
- ......
- Cậu ta đang ở một vùng quê nhỏ...có tên là Lục Lam. Hiện tại cậu ta đang làm ở một nông trại bò sữa...mọi thứ đều rất bình thường..trừ việc...
- ??
- Trừ việc..cậu ta đang phải ẩn mình..
- Vì mụ ta sao?
- Cô rất thông minh...2 năm trước bà ta tình cờ đã xuất hiện ở đám cưới của cô...và hiện tại bà ta vẫn chưa được tìm thấy..tức là bà ta vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
- Cậu...tại sao cậu biết được nhiều chuyện như thế?
- Cô không cần biết điều đó. Cô nên lo cho bạn trai cô trước đi..2 năm rồi mà Anh ta vẫn an toàn là một điều thực sự may mắn đấy.
- Nếu như vậy...thì làm sao..Vương Nguyên có thể quay lại chứ?
- Gần đây cảnh sát đã tìm ra một số manh mối về khu nhà ở của bà ta...Tôi nghĩ sẽ không lâu nữa cảnh sát sẽ tóm gọn được bà ấy
- ......
Vương Viễn cười..1 nụ cười nửa miệng :
- Đây là địa chỉ nơi ở của Vương Nguyên...
- .....
- Mạng sống của cậu ta sẽ do cô quyết định...
- ....
***Sáng hôm sau***
Tuấn Khải gần như đã hồi phục hoàn toàn..
- Tuấn Khải, Anh ổn chứ? ~Na Na lo lắng~
- Anh ổn..
- Chờ em nhé..em ra ngoài lấy một ít nước cho Anh.
Nói rồi, Na Na bước ra ngoài.
Bỗng nhiên, Anh cầm lấy cổ tay Na Na rồi kéo lại.
- Na Na...Anh xin lỗi.
- ...
- Xin lỗi vì đã bắt em chờ đợi quá lâu..
- ......
- Na Na...em nên đi tìm một hạnh phúc mới của mình. Đừng chỉ vì một thằng tệ bạc như Anh mà quên đi chính bản thân của em.
- Tuấn Khải....
Na Na tiến lại gần tát mạnh vào mặt Anh.
- Nếu Anh thực sự lo lắng cho em..thì hãy quên cậu ta đi. Chúng ta sẽ làm đám cưới. Em đã chờ đợi Anh cả mấy năm đấy..Anh hiểu chứ?
Na Na bật khóc..
Anh khẽ ôm lấy Na Na...
Anh biết chứ, Anh biết nỗi đau đó chứ..
Anh hiểu Na Na đau lòng như thế nào..
Nhưng sao thế này...chính bản thân Anh cũng đau đớn tưởng như sắp chết..
- Na Na...đừng khóc..
Nắng tắt… dải tà dương chẳng còn kéo dài được nữa nên vội vàng biến mất sau hàng cây thưa lá. Lại một đêm thu chơi vơi lạnh hơi sương buông xuống bao trùm lên tất cả.
Tiếng nhạc cứ kéo dài vô tận chẳng khi nào muốn dứt như con tim Anh thổn thức, mong chờ hoài... Những âm thanh nhẹ nhàng, réo rắt nhưng khắc khoải, dẫn dụ hồn người lạc bước đến chông chênh. Bản nhạc chẳng vẽ nổi hình hài của thời gian nhưng..nó khiến Anh nhớ về em..
Nếu ai đó đã từng nghe bản nhạc Sad Violin có thể cảm nhận được nỗi buồn ở bài hát đó... nó như nỗi buồn , nỗi nhớ thương của Anh về em...
Nước mắt không chỉ mặn mà còn rất đắng, yêu không chỉ là hạnh phúc mà còn rất đau, Em ở nơi nào trong biển trời mênh mông ấy, có biết chăng…khi nhận ra ta cần nhau thì chỉ còn một giọt nước mắt muộn màng.
***Tại nhà Na Na***
Cô đã dùng hết 2 bịch giấy...
Cô khóc...
Cô đau lắm..
Người đàn ông mà cô yêu..cô chờ đợi trong từng ấy thời gian lại có thể dễ thay lòng đổi dạ như thế sao?
Cô hận chính bản thân mình..
Ước gì cô có thể quay ngược lại thời gian..
- Vương Viễn...tôi cần cậu giúp.
- ..Cô mau nói đi.
- Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi..chúng ta cùng hợp tác chứ?
- Tốt thôi..nhưng tôi sẽ được gì.?
- 10% cổ phiếu của công ty.
- Có ít quá không?
- 12% được chứ.
- Tôi sẽ đến nhà cô trong ít phút nữa. ~Vương Viễn trả lời ngắn gọn rồi tắt máy~
***Nông trại Lục Lam***
- Dì ơi cháu xong rồi..haha.. ~tiếng cậu vọng từ đằng xa~
- Có thật không đấy?
- Thật mà..dì có thể ra đây kiểm tra..hết nhẵn nhụi luôn nhé..há há..
Cậu chỉ vào thùng cỏ hết nhẵn..
- Tốt đấy..
- Dì..thế cháu được đi chưa?
- Ngồi đấy mà mơ đi nhóc con...
- Dì..cháu cho ngựa ăn xong rồi mà..cho cháu đi đi mà dì..
- Nhưng mà chỉ được đi 5 phút thôi đấy.
- Cháu thề, cháu hứa,cháu đảm bảo..
Nói rồi, cậu phi nhanh như bay ra quán tạp hóa gần đó.
- Cháu muốn mua gì? ~cô chủ quán hỏi~
- Dạ cháu muốn mua một món quà..
- Cháu định tặng ai?
- Dạ..bạn cháu.
- Cháu xem cái này được không.
Cô chủ quán đưa cho cậu một món đồ..
Cậu nhìn xung quanh cửa hàng và bất chợt cậu dừng lại ở một món đồ.
Đó là một con búp bê nam rất điển trai..nó như một chàng ca sĩ đang tự do bay nhảy ở trên sân khấu.
Nhưng ánh mắt của cậu thoáng vẻ buồn phiền..
Con búp bê đó...cậu đang rất nhớ ai đó chăng?
- Cháu thích con búp bê đó à? ~cô chủ quán hỏi~
- Dạ..vâng..cô có thể bán cho cháu con búp bê đó được không.
- Tất nhiên....
- Tiểu Hạnh -
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top