Chap 5: Gần một chút...
Thứ bảy hôm đó là một ngày đẹp trời...
Không quá lạnh, với những cậu bé lúc nào cũng hoạt động không ngừng thì chỉ sau 1 ngày làm quen với không khí ở đây, áo khoác mỏng là đủ.
Thứ bảy không phải đi học. bốn ca ca dẫn bốn cậu nhóc đi chơi Berlin. Đi tàu điện đến Alexandra Centre chơi, còn vào một trung tâm mua sắm đồ điện tử lớn nhất ở đó. Những cậu nhóc mắt sáng lên khi nhìn thấy những máy điện tử mới nhất, tai nghe Beat cực chất. Thiên Tỉ chạy đến quầy tai nghe, lấy một cái rồi đeo vào, bỗng chốc cả thế giới giống như chìm ngập trong tiếng nhạc điện tử, cậu thực muốn hoà vào những giai điệu đó nhảy theo...
Thiên Tỉ thích thú lắc lư nhún nhảy, hình ảnh đó đập vào mắt của người thiếu niên đứng ngay sau... Từ từ đi đến, lấy chiếc tai nghe ra
- Ơ...
- Nghe rất thích đúng không?
- Vâng... Anh cũng có một cái Beat Monster màu đỏ đúng không?
- Đúng... Nghe thử cái này đi...
- .... Là anh hát sao?
- .... *im lặng*
Thiên Tỉ ngây người, giọng hát đó thật khiến người khác mê đắm. Nhẹ nhàng, da diết, có thể tưởng tượng người khác đã hát bằng cả tấm lòng chân thành...Cả không gian xung quanh Thiên Tỉ lúc đó chỉ có giọng hát của anh, thời gian như dừng lại, cậu ngước nhìn anh, ngây ngốc mỉm cười... Người con trai này lại có giọng hát ấm áp như vậy sao?
- Nhìn đủ rồi chứ? Thấy thế nào?
- ... *đỏ mặt*
- Ý tôi là bài hát thế nào?
- À... hay ạ? Có thật là anh hát không vậy?
- Cậu muốn ăn đấm sao? Là tôi hát đó... Bài tập cho học kì này
- Nhưng sao lại nhạc Trung?
- Chẳng nhẽ tôi không được hát bằng tiếng mẹ đẻ
- ... À, vâng... em hỏi linh tinh rồi... Nhưng anh hát hay lắm đó
- Vương Nguyên có thể hát được những nốt cao, lần đầu nghe thấy rất vào tai, tâm trạng khi nghe cũng thấy rất tốt...
- ... "Vương Nguyên sao?"
- Cậu muốn mua tai nghe chứ? Mọi người sắp ra thanh toán rồi kìa?
- Vâng... Chắc em không mua nữa đâu... Đi thôi ạ
Đây là cuộc đối thoại dài nhất của cậu và anh... Nhờ bài hát của anh, chắc vậy. Chẳng phải cậu được nghe anh hát sao, dù chỉ là gián tiếp qua tai nghe nhưng cũng vẫn thấy thích thú. Anh ấy, lúc lạnh lùng, lúc ôn nhu; dù khoảng cách càng ngày càng gần, cũng nói chuyện với nhau vui vẻ hơn nhưng lúc nào cũng tồn tại một cái gì đó gượng gạo, một cảm giác ngượng ngùng
Alexandra là một trung tâm thương mại lớn nhất và nổi tiếng ở Berlin. Có đủ mọi thứ trong cái toà nhà to đùng đó và bọn trẻ đi mất cả buổi sáng để tha lôi một đồng đồ lưu niệm với quà tặng cho người thân. Nhất Lân, Đình Tín vốn mê đồ chơi nên được 2 ca ca cùng nhà đưa đi. Âu Dương ca thì thích thú dắt Vương Nguyên đi mua... quần áo :v Dù chẳng phải thích thú với đống quần áo cho lắm nhưng Âu Dương ca nhiệt tình Vương Nguyên đành để bị kéo đi khắp các cửa hàng để chọn đồ. Hai người con trai tướng mạo đều hảo soái dẫn nhau vào cửa hàng quần áo, một người lấy hết thứ này thứ kia đem cho người kia thử, một người mặt phụng phịu đáng yêu cam chịu đi thử đồ thật khiến mấy chị bán hàng muốn rụng tim ^^
Chỉ duy Thiên Tỉ và Tuấn Khải thong dong đi dạo từng tầng của khu mua sắm. Thấy nơi nào thú vị một chút thì sẽ đi vào, ngắm nghía, chọc chọc. Thiên Tỉ sẽ lấy một thứ lên hỏi ý kiến Tuấn Khải, sau đó bỏ xuống, nhặt thứ khác lên. Cũng toàn đồ lưu niệm, mô hình oto cho Dịch papa, cốc hình Berlin cho Dịch mama, cả gấu bông cho Nam Nam nữa... Tuấn Khải cầm giúp đồ cho Thiên Tỉ, thỉnh thoảng còn đưa ý kiến cho mấy món đồ cậu chọn. An an tĩnh tĩnh đáng yêu đi bên nhau... Thiên Tỉ bống nhiên chỉ muốn có thể mãi được đi như vậy...
****
Trưa đó ăn McDonal, Tuấn Khải lấy đồ ăn cho Thiên Tỉ, cậu đành ngồi xuống chờ cùng Vương Nguyên:
- Âu Dương ca đúng là Bảo Bình mà, bị điên rồi, bắt tôi đi khắp mấy cái cửa hàng đó muốn đau cả chân
- Bảo Bình là sao? - Thiên Tỉ quay sang hỏi Vương Nguyên
- Là cung hoàng đạo thôi. Hôm qua bị Trân tỷ đầu độc ấy mà >.< Tớ có đọc qua, thấy Âu Dương ca đó rất đúng
- ...
- À tớ là Thiên Yết, cậu là Nhân Mã... Anh ta là Xử Nữ ... - Vương Nguyên chi tay vào Tuấn Khải khi vừa đem khay đồ ăn đến.
- Sao cậu biết? - Thiên Tỉ ngạc nhiên, nhận khay đồ ăn từ Tuấn Khải rồi quay sang hỏi nhỏ Vương Nguyên
- Dựa vào ngày sinh thôi - Vương Nguyên thấy bạn mình nói nhỏ nên cũng bắt chước hạ giọng theo - Trong hồ sơ các host có mà, cậu không đọc sao? À, Dương ca có cái đó...
- ... Con trai mà tin ấy thứ này, cậu rảnh thật đó...
- Trân tỷ đầu độc tớ T^T mà anh ta rất tốt đó, Xử Nữ chu đáo mà...
- ....
Là chu đáo sao? Tất cả những gì anh ta làm cho cậu chính là vì cung Hoàng đạo nói anh ta là một người chu đáo, biết quan tâm đến người khác? Thì ra, sinh ra anh ta đã như vậy...
Mà trời ạ, sao lại bị mấy cung hoàng đạo đó ảnh hưởng chứ >.< Vương Nguyên chết tiệt
****
Bạn có biết biểu tượng của thủ đô Berlin là gì không? Chính là con gấu. Vì vậy khi đi dọc các con phố ở Berlin, ở đâu bạn cũng sẽ thấy hình ảnh của các chú gấu. Banner ở nhà hàng, Hình dán trên bốt điện thoại, các quầy bán hàng lưu niệm cũng sẽ bán những chú gấu xinh xinh, và ngay cả hàng khuyến mãi trong trung tâm mua sắm cũng là những chú gấu bông. Dài dòng như vậy chính là để giải thích cho mọi người biết một loạt những món đồ mà bọn trẻ đang tha lôi ở đây toàn gấu cũng không có gì ngạc nhiên ^^ Người thích nhất có lẽ là Thiên Tỉ khi ở đâu cũng tràn ngập gấu bông cho bé chọn. Còn Vương Nguyên thì phát khổ khi ôm đống gấu tặng kèm với quần áo Dương ca mua... Tuy nhiên thì Dương ca galang cũng gọi người đến đem tất cả đống đồ mua buổi sáng về mỗi nhà để bọn trẻ được rảnh tay đi chơi tiếp.
Đến Berlin chắc chắn phải đi qua bức tường Berlin lịch sử. Nơi vốn dùng để chia cắt Berlin làm 2 miền trong thời kì Chiến tranh Lạnh. Lúc đó, 2 bên bức tường thành chỉ toàn là xác người, khói đạn và đổ nát, người vượt tường bị bắn chết nhiều vô kể. Nhưng Berlin thống nhất, bức tường trở thành một chứng tích lịch sử cho một giai đoạn đầy tang thương đó. Thiên Tỉ đi bên cạnh Vương Nguyên, lặng lẽ ngắm những bức tranh tường. Dù có thể cậu bé 16 tuổi quá nhỏ để hiểu hết những ý nghĩa trong đó những phần nào thấy được một quá khứ đáng sợ, để lại nhiều mất mát cho con người. Tuấn Khải vẫn lặng lẽ đi đằng sau, quan sát từng biểu hiện trên nét mặt Thiên Tỉ, bất giác cầm máy ảnh lên chụp tách một cái rồi khẽ mỉm cười. Cậu bé này lúc nãy còn đáng yêu cười đùa với Vương Nguyên, tại sao lúc sau lại có thể băng lãnh suy tư bên cạnh một bức tường hệt như một ông già vậy?
"Uỵch"
- Ai da...
- Sao vậy, cậu không nhìn đường à? - Tuấn Khải tiến lại gần, đưa tay kéo Thiên Tỉ đứng dậy
- Em ...dẫm vào dây giày... Thực xin lỗi a~
- Cậu làm gì mà xin lỗi, quần áo bẩn hết rồi - lấy tay phủi phủi bụi trên áo - Cột dây giày đi, tôi chờ...
- Ân...
Mọi người đều đã đứng ở bên kia đường chờ xe buýt đến, Nhất Lân bỗng phát hiện thiếu mất 2 người - Tuấn Khải và Thiên Tỉ
- Không lỡ xe buýt chứ? - Đúng lúc đó Tuấn Khải bước đến
- Xin lỗi a~ Em bị tuột dây giày, lại còn bị ngã nữa. Để mọi người chờ rồi...
- ...
Xung quanh một sự im lặng quái dị bao trùm, Thiên Tỉ cảm thấy có gì không đúng, bất giác nhìn xuống thấy Tuấn Khải đang nắm tay mình, đỏ mặt rút tay ra. (Thiên ơi, chúng nó nắm tay nhau kìa) Tuấn Khải cũng cảm thấy tay mình đang nắm thứ gì đó mềm mềm, chợt nhớ lúc này khi sang đường, xe cộ hơi đông, vô tình nắm tay em ấy mà kéo đi...
Bây giờ mới có thể mò lên đây up chap mới T^T Có ai xem TF GO tuần này không? Ta chính là bị bấn Thiên Nguyên rồi! đáng yêu quá ạ, đóng kịch cũng tình tứ quá mà :3 Bấn bấn bấn suốt từ đêm qua đến giờ... Tình hình chắc sẽ viết thêm một fic Thiên Nguyên hay Nguyên Thiên (tại con trai hôm trước thay ava men luôn ý :3)
À, com đi nào, ta muốn nghe các nàng góp ý để ta sửa, chứ điểm văn của ta toàn thấp nhất lớp đó T^T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top