Ngoại Truyện


"Mình mặc như này được không..." Isagi tự hỏi, đứng trước gương với tâm trạng rối ren. Sáng nay, trong lúc dọn dẹp phòng chứa đồ, cậu tình cờ phát hiện một cái thùng cũ của chú Kaiser. Khi mở ra, cậu bất ngờ nhận ra đó là quần áo thi đấu của Bastard München—một phần ký ức về những ngày tháng huy hoàng trước khi chú giải nghệ vì chấn thương và chuyển sang nghề bác sĩ.

Hiện tại, Isagi đang khoác trên mình chiếc áo số 10 dài qua mông, tạo nên vẻ ngoài vừa năng động vừa quyến rũ. Phía dưới, cậu chỉ mặc một chiếc box nhỏ, và đôi chân dài, trắng nõn của cậu được điểm xuyết bởi đôi tất ren màu đen dài đến đầu gối, mang lại nét gợi cảm đầy cuốn hút.

Cậu ngắm mình trong gương, cảm giác vừa hào hứng vừa bối rối. "Liệu chú Kaiser có thích không nhỉ?" Câu hỏi ấy khiến cậu không khỏi bồn chồn, nhưng sự tự tin cũng bắt đầu trỗi dậy trong lòng.

Isagi hít một hơi sâu, tự nhủ rằng đây chính là cách cậu muốn thể hiện tình cảm dành cho chú. "Đây sẽ là một bất ngờ cho sinh nhật chú," cậu nghĩ, nụ cười dần nở trên môi.

Khi đang mải mê với những dòng suy nghĩ, Isagi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của chú Kaiser. Nhưng ngoài giọng nói ấm áp ấy, cậu còn nghe thấy một giọng nam khác khiến lòng cậu khựng lại.

"Ồ, không ngờ một người như cậu lại thích trang trí nhà cửa vào ngày Noel đấy," người đồng nghiệp lên tiếng, ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy căn nhà ngập tràn những vật trang trí lấp lánh.

"Được rồi, có gì thì nói nhanh đi. Rồi cút," Kaiser đáp lạnh lùng, giọng điệu không hề nhượng bộ.

"Bác sĩ Kaiser thật lạnh lùng mà, không biết có ai trị được anh không?" người đồng nghiệp tiếp tục, với vẻ mặt ngán ngẩm.

Kaiser không buồn quan tâm đến lời nói của người kia. Anh tiến thẳng vào phòng ngủ để thay quần áo. Khi tiếng bước chân của anh đến gần, Isagi bỗng cảm thấy hoảng sợ. Cậu vội vàng tìm một chỗ trốn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

"Kaiser, ngày mùng một trực thay tôi đi," người đồng nghiệp bắt đầu năn nỉ.

Bác sĩ Kaiser vẫn không để tâm đến người kia, mà đi thẳng đến tủ quần áo để lấy đồ thay. Vừa mở tủ ra, ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi hình ảnh của Isagi, người đang mặc chiếc áo thi đấu bóng đá cũ của anh. Chiếc áo rộng thùng thình cộng với đôi chân dài trắng nõn, được điểm xuyết bởi chiếc tất đen dài đến đầu gối, tạo nên vẻ quyến rũ bất ngờ.

Kaiser khựng lại trong giây lát, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng chốc ngừng lại. Ánh mắt anh tối sầm lại, khiến Isagi không thể không mỉm cười.

"Kaiser, sao vậy?" Người đồng nghiệp thò đầu vào phòng hỏi, nhận thấy sự im lặng kỳ lạ của anh.

"Không có gì, chỉ là một con mèo nghịch ngợm chui vào tủ quần áo thôi," Kaiser nói, giọng anh trầm thấp, giữ cánh cửa để ngăn người kia nhìn thấy Isagi bên trong. Một tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của cậu, như thể muốn truyền tải tất cả những cảm xúc thầm kín.

"Mèo sao? Cậu có nuôi mèo à?" Người đồng nghiệp tỏ ra bất ngờ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Ừ, một bé mèo rất đặc biệt," Kaiser trả lời, ánh mắt vẫn đắm chìm vào Isagi, như muốn bảo vệ khoảnh khắc riêng tư giữa họ. Câu trả lời ngắn gọn của anh vừa đủ để đánh lạc hướng sự chú ý, trong khi lòng anh dâng trào sự khao khát dành cho Isagi.

Isagi cảm nhận được sự nóng bỏng từ ánh mắt của chú người yêu, khiến cậu thích thú và hồi hộp. Trong khoảnh khắc ấy, cậu không thể kiềm chế được bản thân, vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm nhẹ lên ngón tay Kaiser, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn anh.

Kaiser khẽ rùng mình, cảm giác như một dòng điện chạy qua cơ thể. Nụ cười của Isagi, đầy quyến rũ và tinh nghịch, khiến trái tim anh đập nhanh hơn. "Em thật sự muốn trêu chọc tôi, phải không?" anh thì thầm, giọng nói trầm ấm và đầy cám dỗ.

"Đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại để 'yêu' em ngay thôi," Kaiser nói, ánh mắt sâu lắng và tràn đầy khao khát. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Isagi—người mà anh trìu mến gọi là "bé mèo tinh nghịch"—trước khi rời đi.

Isagi mỉm cười, cảm nhận trái tim mình ấm áp từ nụ hôn vừa rồi. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy những cảm xúc mãnh liệt dâng trào, vừa ngọt ngào vừa đầy hào hứng.

"Cậu về được rồi đấy. Còn nữa, tôi sẽ không trực thay cậu mùng một. Cút nhanh đi," Kaiser nói với giọng lạnh lùng.

"Không cần đuổi, tớ tự về," người đồng nghiệp đáp, rồi quay lưng rời đi.

Sau khi tiễn người đồng nghiệp, Kaiser quay lại phòng.

"Yoichi, ra đây nào," anh gọi, ngồi xuống giường với giọng trầm ấm.

Isagi bước từ trong tủ quần áo ra, tiến lại gần và ngồi lên đùi chú người yêu.

"Chú Kaiser."

"Hửm... Nói xem em tìm thấy chiếc áo này ở đâu." Vừa nói, bàn tay của anh đã lén chui vào áo Isagi, xoa nhẹ hai hạt đậu bé trước ngực. Môi anh để lại những dấu đỏ mờ mờ trên cổ cậu.

"Ưm... Chú Kaiser... nhột..."

"Bé ngoan, nói chú nghe. Em lấy chiếc áo này ở đâu?" Bàn tay anh chuyển sang bóp nhẹ, khiến Isagi cảm thấy vừa đau vừa sướng, sự kích thích làm cậu không khỏi rùng mình.

Isagi cảm thấy hơi thở mình trở nên gấp gáp, tim đập mạnh hơn trước sự tiếp xúc của Kaiser. "Em chỉ... chỉ tìm thấy nó trong tủ quần áo," cậu lắp bắp, cố gắng không để lộ ra nơi cậu tìm thấy chiếc áo này.

Kaiser mỉm cười, ánh mắt anh đầy ý nghĩa. "Thật sao? Chú không nghĩ em chỉ tình cờ tìm thấy nó đâu." Bàn tay anh vẫn tiếp tục mơn trớn, khiến cơ thể Isagi run rẩy trong sự kích thích.

"Chú... đừng làm em phân tâm..." Isagi thì thầm, nhưng cảm giác nóng bỏng từ sự chạm vào của Kaiser khiến cậu khó mà cưỡng lại.

"Đừng lo, bé ngoan. Chú chỉ muốn em cảm nhận được tất cả những gì mà chiếc áo này mang lại," Kaiser nói, ngữ điệu trầm ấm, đầy dụ dỗ.

Isagi cảm thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. "Em... em thích cảm giác này," cậu thừa nhận, ánh mắt dần rực lửa.

"Vậy thì hãy để chú dạy em cách tận hưởng nó," Kaiser nói, khẽ kéo Isagi gần hơn, môi anh chạm nhẹ vào cổ cậu, để lại những dấu ấn ấm áp.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai như hòa vào nhau, cảm xúc dâng trào một cách mãnh liệt, đầy cuồng nhiệt và say đắm.

Isagi cảm thấy như mọi thứ xung quanh chỉ còn lại hơi thở nóng bỏng của Kaiser, và trong khoảnh khắc ấy, cậu biết rằng đêm nay sẽ mở ra những khám phá mới, một đêm sắc xuân tràn đầy say đắm.

Khi Isagi thức dậy, đã gần trưa hôm sau. Không khí lạnh lẽo của cuối tháng 12 bao trùm căn phòng, và bên ngoài, tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng, phủ lên mọi thứ một lớp trắng tinh khôi.

Cậu quay sang bên cạnh, nơi Kaiser từng nằm, nhưng giờ đây đã vắng bóng, không còn hơi ấm quen thuộc. Isagi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và nhận ra mùi thơm của thức ăn đang xộc vào mũi. Chắc chắn là chú Kaiser đã dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn cho cả hai.

Cảm giác đau nhức lan tỏa khắp cơ thể, nhưng lạ thay, cậu không cảm thấy dính nhớp. Nhớ lại những khoảnh khắc đêm qua, Isagi mỉm cười khi nhận ra rằng chú người yêu đã chu đáo tắm rửa cho cả hai và thay cho cậu một bộ quần áo ấm áp.

Mặc dù cơ thể còn mệt mỏi, nhưng lòng cậu lại tràn ngập những kỷ niệm ngọt ngào. Cảm giác ấm áp từ bộ quần áo khiến cậu cảm thấy như đang được bao bọc trong sự chăm sóc và yêu thương của chú Kaiser.

Khi Isagi bước ra khỏi phòng ngủ, cậu nhìn thấy Kaiser đang loay hoay trong bếp, chuẩn bị bữa sáng—à không, là bữa trưa. Đã lâu lắm rồi cậu mới thấy cảnh tượng ấm áp này, vì vào những ngày cuối năm bận rộn, khi bệnh viện và câu lạc bộ luôn trong guồng quay hối hả khiến cả hai không thể gặp mặt, chỉ có thể trò chuyện qua video.

"Yoichi, dậy rồi à? Vào đây ăn cơm đi," Kaiser gọi với giọng ấm áp, khiến lòng cậu ấm áp theo.

Isagi mỉm cười, cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng cậu. Cảnh tượng giản dị ấy khiến cậu quên đi những mệt mỏi của những ngày qua, và cậu nhanh chóng bước vào bếp, mong chờ được thưởng thức món ăn do người yêu chuẩn bị.

Sau khi ăn xong, Kaiser và Isagi cùng nhau đi siêu thị.

"Bé ơi, em chọn xong chưa?" Kaiser hỏi, trong khi đẩy xe chở đồ ăn đến gần nơi Isagi đang đứng lựa chọn.

Isagi mải mê chọn những thực phẩm phù hợp với chế độ ăn kiêng của mình. Là một cầu thủ, cậu có những yêu cầu nghiêm ngặt về dinh dưỡng, nên không phải lúc nào Kaiser—người yêu kiêm bác sĩ của cậu—cũng đồng ý cho cậu ăn vặt. Nhưng hôm nay có vẻ là một ngoại lệ.

"Gần xong rồi đây!" Isagi đáp, ánh mắt lấp lánh khi nhìn thấy một vài món đồ ăn vặt mà cậu thích. Cảm giác vui vẻ đọng lại trong từng khoảnh khắc giản dị bên cạnh người yêu, khiến cậu quên đi những quy tắc khắt khe thường ngày.

Sau khi thưởng thức bữa tối, Isagi thường có thói quen ngồi trong vòng tay Kaiser để xem hoặc phân tích các trận bóng. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cậu mặc bộ quần áo ngủ của bác sĩ, dù hơi rộng nhưng vẫn rất thoải mái và ấm áp. Isagi thích cảm giác cơ thể mình luôn phảng phất mùi hương của người yêu.

Cậu chui vào lòng Kaiser, người đang chăm chú học bài .Hiện tại, chú người yêu cậu đang bận rộn với những tài liệu cho kỳ thi lấy bằng tiến sĩ vào năm tới. Nên dạo này, chú Kaiser trở nên rất bận rộn, nhưng sự chăm sóc và tình yêu của chú vẫn luôn khiến Isagi cảm thấy ấm áp.

"Chú ơi, hôm nay có trận nào hay không?" Isagi hỏi, ánh mắt tràn đầy háo hức.

Kaiser ngẩng đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên. "Có đấy, bé. Nhưng trước tiên, để chú hoàn thành xong phần này đã."

Isagi gật đầu, cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên cạnh người yêu. Cậu tựa đầu vào vai Kaiser, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể chú. Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của những trang sách và tiếng tuyết rơi bên ngoài. Cảm giác an yên lan tỏa, khiến cậu quên đi mọi lo lắng, chỉ mong muốn giữ mãi khoảnh khắc này.

Isagi nhắm mắt lại, để mặc cho những âm thanh nhẹ nhàng xung quanh ru ngủ cậu, và trong khoảnh khắc ấy, cậu biết rằng chỉ cần có chú Kaiser bên cạnh, mọi khó khăn đều trở nên dễ chịu hơn—đó chính là hạnh phúc nhất trong cuộc sống của cậu.

———————————————————————

Để các cậu đợi lâu rồi. Cảm ơn các cậu đã đọc tác phẩm của tớ nhaaaaaa~~~💙💙💙

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top