Chương 17: Mua Nô Lệ

Freya hỏi tôi sẽ mua gì ở khu vực nhà nghèo. Vì chẳng có gì phải giấu diếm cả, nên tôi đã thành thật nói với cô rằng tôi định mua một nô lệ, điều đó làm Freya nhăn mặt.

"... anh nói là nô lệ sao?"

"Em không thích nó hử."

"Nhưng anh không thấy tội cho những nô lệ sao. Tước đi tự do của họ và ép họ nghe lệnh."

Tôi vô thức bật cười sau khi nghe vậy. Mặc dù đúng là cô ấy mất trí, nhưng hãy nghĩ xem, người như cô ấy sẽ nói những lời như vậy.

"Đúng thế, nhưng thật đáng thương cho những nô lệ không được bán đi, hoặc được mua bởi những khách hàng lạ mặt đấy, em biết chứ. Anh là người tốt nên nô lệ anh mua sẽ được sống một cuộc sống hạnh phúc hơn những nô lệ khác. Anh đoán là em có thể gọi đó là nghệ thuật của sự nhân từ theo cách nào đó."

"Đúng là em đồng ý với anh như thế, nhưng tại sao phải là nô lệ? Chẳng phải một mạo hiểm giả chiến đấu sẽ tốt hơn sao?"

Tôi lắc đầu sau khi nghe điều đó, vì tuyển một mạo hiểm giả chỉ là ý tưởng bần cùng nhất mà ai đó có thể nghĩ ra.

"Không giống với Freya, người yêu anh thấm thiết và luôn vâng lời, bọn mạo hiểm giả hành động vì lợi ích bản thân. Em không biết khi nào chúng sẽ rời đi và tiền công cũng đắt hơn rất nhiều. Thêm vào đó, cái anh nhắm đến không phải là thực lực hiện tại của chúng, mà là giá trị tài năng. Thế nên, kiếm một nô lệ nghe lời và có tài năng là ý kiến tốt nhất."

Con người không hành động vì sự thỏa mãn của người khác và chỉ làm những gì có lợi cho chính họ. Dừng lại là bất khả thi.

Điều đó sẽ khả thi nếu tôi xóa đi nhân cách của họ và thôi miên họ nhưng đã làm với Freya, nhưng tôi đã tự đặt ra quy tắc là không làm những thứ vô nhân đạo với bất kỳ ai trừ những mục tiêu trả thù của mình.

Thế nên, lựa chọn duy nhất chính là kiếm một nô lệ không ích kỷ. Thêm vào đó, á nhân thường có giá trị tài năng cao hơn con người.

Có lẽ điều đó dựa vào chủng loại của họ, nhưng á nhân có giá trị tài năng trung bình ở mực 400, trong khi con người chỉ là 300. Tuy nhiên, á nhân lại có đặc điểm là cấp giới hạn khá thấp, nnê con người thường mạnh hơn khi cả hai cùng chạm đến cực hạn.

"Em hiểu rồi. Nếu điều đó giúp anh cứu rỗi thế giới, thì em sẽ giúp anh tìm một người tốt với anh."

Freya mím chặt môi và siết tay thành nắm. Gần đây, Freya rất vâng lời và điều đó không làm tôi vui chút nào. Cô ấy dùng giọng điệu và thái độ như vậy cũng khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Sẽ khá phiền phức và khó chịu nếu cô ấy cứ giữ cái thái độ vô lễ ấy, nhưng cái thái độ ấy cũng khá phức tạp. Lúc này đây, cô ấy chưa có những trải nghiệm có thể hình thành con người cô ấy, theo đúng nghĩa nhất, bạn có thể nói Freya đây là trong sáng nhất.

Phải chăng đây là gương mặt gốc của công chúa Flare? Không, chẳng thể nào như vậy được, rất có thể cô ta chỉ cố nịnh tôi thôi. Chả có sự thay đổi gì về việc tôi sẽ sử dụng cô ta cho đến khi bị hủy hoại. Thôi thì điều đó ổn rồi, tôi nên vào trong cửa hàng thôi.

Tôi vào trong một cửa hàng nổi tiếng với những ai thuộc thế giới ngầm tọa lạc tại khu vực của người nghèo.

Cửa hàng này được dựng này cho những khách hàng cao cấp, nên dù có nằm ở khu vực người nghèo đi chăng nữa, bên trong vẫn rất rộng và sạch sẽ. Ở đây cũng rất có phong cách khi có rất nhiều hộ vệ.

Mặc dù chúng đang canh giữ những mặt hàng khá đắt đỏ, nhưng rất có thể chúng được thuê để canh chừng nô lệ chạy mất là chính. Trong cửa hàng, chúng huẩn luyện á nhân bị bắt cóc và bán họ như nô lệ, nên tất nhiên sẽ có một số cố chạy trốn. Vì lẽ đó mà chúng cần hộ vệ có khả năng chiến đấu tốt.

"Chào mừng, quý khách thân mến, hôm nay ngài đến tìm mặt hàng nào ạ?"

Một nhân viên lớn tuổi gọi tôi. Mặc dù ông ta nở một nụ cười, nhưng ông ta lại nghi ngờ tôi đến chỉ để xem hàng thôi vậy.

"Tôi đến để xuống tầng hầm."

Ở tầng một, những thứ bị trộm cắp, thuốc phiện trái phép, pháp cụ được làm từ công thức cấm và vân vân được xếp trên kệ, còn ở tầng hầm, mặt hàng sẽ là nô lệ. Mục tiêu của tôi là mua một nô lệ dưới tầng hầm.

"Thành thật xin lỗi, nhưng quý khách thân mến... ngài có mang theo bao nhiêu ạ?"

Trong khi giữ im lặng, tôi mang ra một bọc nhỏ chứa đồng vàng bên trong. Bên trong túi là phần lớn tài sản của tôi, 32 đồng vàng và có lẻ tẻ vài đồng đồng. Ngay từ đầu, tôi có 4 đồng vàng cho lộ phí và chúng đã gộp lại cùng với 28 đồng vàng vừa nhận được.

"Xin thứ lỗi. Xin hãy đi lối này."

Giá của một nô lệ vào khoảng 20 đến 30 đồng vàng và nếu đã được định lực, sẽ mắc hơn một chút. Với số tiền hiện có, thì chẳng có gì đáng quan ngại cả.

Tồn tại của nô lệ rất tiện lợi, giá thì đắt khoảng 2 năm thu nhập của người lao động. Vì lẽ đó, những tên đi săn nô lệ sẽ nghĩ á nhân là con mồi khá béo bở.

Thế thì, sẽ tốt nếu có những nô lệ tốt, nhưng...

Chúng tôi đã xuống tầng hầm. Cả hai bên tường đều được dựng lên như một chiếc lồng và có rất nhiều á nhân, đa dạng chủng tộc bị xích lại. Có vài ánh mắt chứa đầy sự oán thù và có vài người thì hoảng loạn trong sự sợ hãi, nhiều thể loại biểu cảm khác nhau.

Mùi trầm hương có vẻ đang được đốt để khử mùi cho những á nhân.

Để giữ gìn giá trị của hàng hóa trong tiệm, chúng khá quan tâm về vệ sinh. Tuy vậy, vì nỗi sợ mà nhiều người đã không tự chủ được và tiểu ra, hoặc là bị căng thẳng mà nôn mửa vì không thích nghi kịp với môi trường. Ở nơi này, chẳng lạ gì khi có những thứ như thế xảy ra thường xuyên.

Thế nên khách hàng trở nên khó chịu với họ, rồi chúng lại tăng độ nồng của mùi trầm... Nhưng tất nhiên, cái mùi đó chỉ làm cho sự nhạy cảm của á nhân càng căng thẳng thêm.

"Quý khách thân mến có kiến thức về ma thuật chứ? Nếu ngài biết, thì chúng tôi sẽ ưu tiên những á nhân đã lộ 'tên thật' cho ngài."

"Tôi có thể dùng ma thuật, nhưng tôi muốn xem qua toàn bộ á nhân. Không nhất thiết phải chọn những người đã qua sàn lọc cả."

Tôi lắc đầu. Tên thật. Thứ đó là điều gì đó mà toàn thể sinh linh sống xa con người có và là cái tên khắc vào linh hồn họ.

Ma thuật nô lệ dùng cái tên thật ấy, là thứ mà con người phát triển. Nếu bạn dùng tên thật đó, thì bạn sẽ có thể thao túng một á nhân theo ý mình. Đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân chủ yếu trả lời cho lý do vì sao con người có thể thắng được á nhân trong chiến tranh.

Á nhân không bao giờ nói ra cái 'tên thật' của mình, nhưng vì những nô lệ dễ dàng được bán với cao, nên những tên bắt cóc á nhân dùng mọi cách tra tấn để bắt họ khai tên thật ra.

Tên nhân viên và tôi chậm rãi bước đi trong khi nhìn ngắm những á nhân.

"Chúng thế nào ạ, quý khách thân mến? Ngài đã tìm thấy đứa trẻ mà ngài thích chưa? Đề cử của hôm nay là một chàng trai trẻ từ tộc bạch hổ, một cậu bé từ tộc sa khuyển và một người phụ nữ đến từ tộc nguyệt miêu. Tộc bạch hổ tự hào về sức mạnh và tộc sa khuyển có sức mạnh thể chất, nên chúng sẽ không chết dù ngày có vắt kiệt sức chúng. Tộc nguyệt miêu thì hầu như thích hợp với việc phục vụ ngài vào ban đêm."

Trong khi không thèm ngó ngàng gì đến lời giải thích của tên nhân viên, tôi dùng [Lục Nhãn] để kiểm tra giá trị tài năng của các á nhân.

Chúng tôi đã đi một vòng xung quanh căn phòng và với điều này, tôi đã nhìn thấy hết thảy những nô lệ của cửa hàng.

"Thực sự chẳng có ai vừa mắt tôi cả."

Trong số đám á nhân nam, có một tên mang thiên hướng về tiền quân và giá trị về sau cũng chỉ đạt được một nửa giá trị trung bình.

Tuy nhiên, dùng đến kĩ năng của anh hùng, 'tăng cấp giới hạn của người khác bằng cách cho họ dịch cơ thể' thì cực kỳ khó khi dùng với đàn ông.

Không cần thiết phải dùng tinh dịch, nhưng xác suất thành công sẽ thấp đến thậm tệ. Tinh dịch có sự tập trung cao độ có gần như 100% xác suất thành công tăng cấp giới hạn của ai đó, nhưng máu hay thứ gì khác chỉ có xác xuất 1% mà thôi.

Có thể cho đàn ông tinh dịch, nhưng toi không tinh nguyện làm thế. Tôi có thể sẽ căn nhắc lại nếu giá trị tài năng của họ vượt trội, nhưng...

"Thật không may. Có vẻ như không có á nhân nào lọt vào mắt xanh của ngài. Tiện thể thì, phải chăng lần này ngài đang tìm một nộ lệ tình dục? Hay là nô lệ lao động thông thường? Hay có thể nào là một nộ lệ chiến đấu?"

"Một nô lệ chiến đấu."

Ngay khi tôi nói ra, tên nô lệ đàn ông mà tôi đã để mắt đến trước đó, người khổng lồ từ tộc bạch hổ, bắt đầu tự chứng minh chính mình.

Thật không may, tôi không cần hắn. Tôi đoán mình sẽ đến tiệm khác và tìm. Mà khoan, không, nó lạ đây.

"Ông đang làm gì với những á nhân mặc bệnh trong cửa hàng?"

Căn bệnh đã lan truyền nhiều đến mức này trong thành phố, chẳng thể nào mà toàn bộ á nhân trong cửa hàng đều an toàn được. Những ai đổ bệnh ắt hẳn đã bị nhốt ở một phòng khác để không lây bệnh.

"Vì sẽ không tốt nếu có rủi ro xảy đến với khách hàng của chúng tôi hay những mặt hàng khác, nên chúng tôi đã để những [Hàng hỏng] ở một nơi khác."

"Có thể cho tôi xem họ được không?"

Vì tôi có thể chữa bệnh, nên tôi không có vấn đề gì với [Hàng hỏng] cả.

"... tôi nghĩ nó sẽ tốt hơn nếu ngài đừng làm thế, vì nó thực sự chẳng dễ chịu gì đâu ạ."

Từ cái cách mà tên này nói chuyện, tôi căn bản có thể thấy được tình trạng của những á nhân bị cô lập. Có vẻ như họ sẽ được đối xử một cách tàn nhẫn.

"Làm ơn, tôi muốn thấy nhiều á nhân nhất có thể, kể cả khi họ chỉ có một vài người đi nữa."

Bằng cách nào đó, tôi thuyết phục tên nhân viên mang vẻ lưỡng lự kia và sau đó bước vào trong phòng cách ly.

Thời điểm tôi bước vào phòng, mặt tôi say sẩm. Quả thật là khủng khiếp. Để bắt đầu, mọi thứ bị vứt tứ tung và mùi thì là nồng.

Có một vài á nhân đã trải qua triệu chứng cuối của căn bệnh lạ. Bị tra tấn bởi cơn đau chạy khắp cơ thể, họ rên rỉ trong đau đớn.

Không chỉ có thế. Cũng có rất nhiều á nhân có những vết thương ngoài da không phải từ căn bệnh. Mặc dù chỉ là giả định của tôi, rất có thể có những á nhân nổi loạn hoặc những ai không nói ra tên thật cho đến phút cuối.

"Tôi xin lỗi quý khách thân mến. Có một căn phòng đỡ hơn ở xa nơi này, vậy nên hãy tìm kiếm ở đó nhé."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Ông ta nói nó khá tốt và ở xa. Phòng đó rất có thể có những á nhân được cho là vẫn còn khả năng phục hồi, hoặc có thể có lại giá trị sau khi chữa trị.

Tôi tự hỏi con người có thể hung ác đến mức nào. Trong khi nhìn những á nhân chịu đựng đau đớn và tuyệt vọng, tôi nghĩ những thứ như vậy.

Căn phòng mà tôi được dẫn đến đúng như mong đợi, khá hơn cái phòng vừa rồi. Ngoài ra, cũng có một bộ nhu yếu phẩm tối thiểu phục vụ cho việc chữa bệnh và vết thương. Nhưng trong phòng này, vẫn không có á nhân nào vừa mắt tôi cả.

Sau khi nói với tên nhân viên là chẳng có nô lệ mà tôi muốn, chúng tôi quay về phòng của những nô lệ bị vứt bỏ.

Có khoảng 10 người trong phòng và họ ở trong tình trạng khủng hoảng. Tuy vậy, chẳng có một á nhân nào đáng được gọi là gây ấn tượng cả.

Người cuối cùng, ngay khi tôi nghĩ thế thì đôi mắt của tôi bị một cô gái thu hút. Cô gái đó chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Đó là một đứa trẻ từ tộc băng lang. Cô ấy là một cô gái có tóc, da, tai sói và đuôi dều là màu trắng.

Cô ấy trẻ hơn tôi khoảng 1, 2 tuổi. Mặc dù cô ấy đã gầy và yếu, cô ấy vẫn rất xinh đẹp.

Điều đáng ngạc nhiên là, triệu chứng từ căn bệnh lạ của cô ấy khá nghiêm trọng, nhưng cô ấy vẫn chịu đựng cơn đau khiến những người khác phát khóc và la hét trong khi nhìn về hướng chúng tôi.

Tôi vô thức tiến đến gần cô ấy.

"Quý khách thân mến, cô ta là một phế phẩm. Chúng tôi đã định lực cho cô ta để bán với giá cao vì cô ta khá là mạnh, nhưng cấp giới hạn của cô ta đã đạt đến cực hạn. Cô ta là người đầu tiên chúng tôi gặp mà chỉ có giới hạn là 7."

Mặc dù định lực cụ không thể tìm ra cấp giới hạn của họ, nhưng nếu một người đã đạt cực hạn, sẽ có một✯ ngay kế bên cấp của họ nên họ có thể nói được nếu họ đã chạm đến cực hạn hay chưa. Một giới hạn ở cấp 7 là thấp đến bất thường, kể cả trong tiêu chuẩn của á nhân. Tuy nhiên, điều đó sẽ không làm cô ấy mất điểm với tôi, đặc biệt khi đó là một mĩ nhân.

"Ngay từ đầu, cô ta đã có thái độ điên cuồng nghiêm trọng. Cô ta không phun ra tên thật dù chúng tôi đã làm mọi cách, cô ta không thể chiến đấu và thậm chí không thể bán một nô lệ như thế này vì cô ta không chịu nghe lời ngài, nên khi chúng tôi cố tẩy não cô ta và khiến cô ta chỉ nhớ đến một người, thì cô ta đã hủy cả hạ bộ của một người huấn luyện thú chỉ với một đá."

Tôi trở nên lơ đãng và sau đó bật cười. Cô ấy là một đứa trẻ có ý chí mạnh mẽ. Có một sợi xích quấn quanh cổ cô.

Thứ đó là thứ ràng buộc về mặt vật lý được thiết kế để dùng lên á nhân và có tác dụng phân tán sự hội tụ của ma lực, còn cả tác dụng khiến họ mệt mỏi, nhờ đó mà họ không thể di chuyển ổn định. Thêm vào đó, sẽ có thứ gì đó phiền phức tạo ra cơn đau chạy dọc cơ thể họ và tăng nó lên mỗi khi họ làm hại con người.

Để cô ấy có thể vững vàng trước cơn đau từ căn bệnh và vẫn phản kháng thậm chí sau khi trải qua những điều đó, đó chắc chắn không phải thứ mà ai đó có cảm xúc bình thường có thể làm được. Linh hồn của cô ấy rất mạnh mẽ và dù khó xử lý, nhưng vẫn sẽ hữu ích một khi tôi đã kiếm soát được.

Trên hết, thứ thu hút sự chú ý của tôi nhất chính là đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên nhân viên và tôi. Đôi mắt xanh biếc ấy cứ như hai viên ngọc quý tuyệt đẹp vậy, bên trong nó chất chứa sự oán hận sâu nặng, sự hận thù ấy còn đen tối hơn cả vực sâu của địa ngục nữa. Cô ấy ghét cay ghét đắng thứ gì đó, thứ làm cô không thể kiềm chế được bản thân mình khỏi việc ghét nó.

Ngay khi tên nhân viên và tôi đến gần cô ấy, cô ấy nhún người lên và duỗi tay ra. Chiếc vòng cổ được xích lại, nên hầu như cô ấy không thể với tới chúng tôi. Cô ấy hẳn đã phải kiềm chế sự thôi thúc muốn tấn công cho bằng được. Cô ấy có sự can đảm và một bộ não thông minh. Tôi càng lúc càng thấy hài lòng với cô ấy.

"[Câm lặng]!"

Tên nhân viên quát lớn, nó làm cho vòng cổ của nô lệ không thương tiếc mà siết chặt lại, cô gái băng lang ấy ngã quỵ xuống. Trong khi thở hồng hộc, tên nhân viên đá vào cô gái băng lăng hết lần này đến lần khác.

"Mày! Mày! Mặc dù tụi tao đã trả giá cao để mua mày vì mày là tộc băng lang! Cấp giới hạn thì như rác! Mày còn không nghe lời ai! Mày sắp chết vì dịch bệnh! Bọn tao đã có tổn thất cực lớn vì cái chết của mày! Những đứa như mày nên chết đi!"

Chẳng có lấy chút sợ hãi hay đau đớn gì trong đôi mắt ấy, chỉ có sự thù hờn. Hơn cả những cú đá của tên kia, cơn đau từ căn bệnh lạ còn mạnh hơn, nhưng điều đó quá rõ ràng.

Tôi chuyển sức mạnh vào [Lục Nhãn].

———-

Chủng tộc: Băng Lang

Tên: Setsuna

Chức nghiệp: Lang chiến sĩ

Cấp: 7

Chỉ số:

MP: 27/27

Công: 20

Thủ: 15

Công Phép: 20

Kháng Phép: 15

Tốc: 21

Cấp Giới Hạn: 7

Giá Trị Tài Năng:

MP: 76

Công: 105

Thủ: 71

Công Phép: 106

Kháng Phép: 71

Tốc: 108

Tổng: 537

Năng lực:

Tinh Linh Thuật (Băng) Lv2

Kỹ thuật cận chiến Lang nhân Lv2

Kỹ năng:

Môn đề của Băng Tinh Linh Lv2: Sự bảo hộ thần thánh của băng tinh linh. Tăng khả năng tự hồi MP, tăng độ chính xác và sức mạnh tinh linh thuật (băng).

Huyết thống Băng Lang Vương Lv2: Tăng khả năng vật lý. Tăng sức mạnh của kỹ thuật cận chiến lang nhân. Có thể khiến một đứa trẻ được phủ trong hào quang của băng.

———

Mặc dù tuổi tác chỉ khoảng 12-13, vì á nhân trở thành người trưởng thành sớm, cô ấy đã thức tỉnh chức nghiệp của mình.

Tuy vậy... cô ấy rất mạnh. Một người thiên về kĩ năng mẫn công trên cả hai chiến tuyến. Tổng giá trị tài năng của cô ấy vượt qua ngưỡng trung bình. Mặc dù ngưỡng trung bình của á nhân là khoảng 400, một giá trị vượt quá 500 quả là tuyệt diệu. Ngoài ra, chức nghiệp đặc biệt của cô ấy, lang chiến sĩ, cũng không tệ tí nào.

Cấp giới hạn là 7 thì đúng là thấp đến thậm tệ có thể được bù đắp bởi tôi.

"Tôi sẽ biết ơn nếu ông dừng tổn thương đứa trẻ này. Đứa trẻ này bây giờ sẽ là của tôi."

Tôi đặt tay lên vai của tên nhân viên đang đổ lỗi trong khi hắn đá cô gái băng lang cố chấp và dừng hắn lại.

"Ngài có ổn không thế? Không thể nào khiến đứa nhỏ này nghe lời ngài. Ngoài ra, con nhóc này đã bị nhiệm một căn bệnh."

"Chẳng có vấn đề gì miễn là tôi trả tiền đúng không?"

"Ừm thì, chúng tôi thì ổn với điều đó, nhưng chúng tôi sẽ không nhận hàng trả lại."

"Tôi sẽ không làm những thứ như trả cô ấy lại đâu. Nếu ông muốn, tôi có thể viết một bản cam kết?"

Những thứ như hoàn trả đúa trẻ này tuyệt đối là không được rồi, vì cô ấy cũng như tôi. Cô ấy có một sự hận thù sẽ tiếp tục lớn lên suốt đời.

Cho đến bây giờ, cô gái này không nói ra 'tên thật' của mình dù có chịu bao lần tra tấn, nhưng rất có thể cô ấy sẽ tiết lộ 'tên thật' của mình nếu tôi gợi ý sẽ giúp cô ấy trả thù. Cô ấy chắc chắn sẽ không thể thắng được sự cám dỗ của sự trả thù. Vì lẽ đó mà tôi...

Tôi tiến gần đến cô gái băng lang và lẳng lặng thì thào bên tai cô gái để tên nhân viên không thể nghe thấy.

"Anh sẽ mua em và nếu em theo anh, anh có thể giúp em trả thù. Chẳng phải em ghét chúng lắm sao. Vì thế mà em nên im lặng và theo anh."

Cô gái nhìn vào mặt tôi và trong một khoảng khắc nho nhỏ, chỉ một lúc thôi, cô ấy mỉm cười.

Cho đến giờ, cô gái này chịu đựng vượt quá sức mình vì nỗi đau và sốt cao từ căn bệnh lạ, cả chiếc vòng cổ nô lệ đang siết chặt trên cổ cô. Với sự trì hoãn căng thẳng tinh thần mà ý thức cô đã ngui lại và thiếp đi.

Sau đó, chúng tôi trả tiền và rời khỏi tiệm. Lúc đầu, cô ấy là một nô lệ cực kỳ đắt. Vì nguồn gốc của cô là một băng lang rất mạnh và hiếm, cô ấy lại còn là một mĩ nhân và còn trinh trắng, cô ấy đã được định lực, thế nên mọi thứ cộng lại là rất nhiều.

Nếu là một nô lệ với những thứ kèm theo như thế, họ rất có thể sẽ có giá khoảng 50 đồng vàng, nhưng vì cô ấy là [Hàng hỏng] và phiền phức để chăm sóc cô ấy, nên chúng bán cho tôi chỉ 20 đồng vàng, nó còn rẻ hơn giá thị trường nữa.

Miễn là tên thật của cô ấy không bị tiết lộ, tên nhân viên kia cố ý nhấn mạnh với tôi là ít nhất hãy giữ vòng cổ để hạn chế cô, nhưng tôi không cần những thứ đó. Bởi vì xiềng xích của chính cô ấy tốt hơn thế nhiều, xiềng xích của sự phục thù.

Tôi quay về quán trọ trong khi mang theo một cô băng lang trong tư thế bế công chúa. Ừ thì, tôi có thể sẽ đi mua sắm một chút. Mặc dù cô ấy cũng là món hàng như một chiếc khiên thịt với khả năng tốt. Thời điểm cô ấy giết người cô ghét chỉ vì mong muốn, tôi tự hỏi biểu cảm lúc đó trên mặt cô ấy sẽ là gì. Tôi muốn nhìn thấy cảnh đó.

Cô ấy sẽ trở thành mảnh ghép quan trọng của tôi. Sau khi tôi chữa trị và hồi phục sức mạnh thể chất của cô ấy, tôi sẽ hỏi về tên thật trong khi đề một bản giao ước với một con quỷ khi dùng sự thù hận như một mồi dẫn.

Người tốt bụng như tôi định giúp cô ấy một tay trong cuộc trả thù của cô ấy. Sức mạnh của sự hận thù không thể đoán được, có vẻ như nó sẽ khá là đáng tận hưởng. Giờ thì, điều mà tôi sẽ tự hỏi. Tôi mong đợi nó rất nhiều đến nổi không thể chịu được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top