Kaiser và Chigiri

Chigiri

Tôi luôn cảm nhận được nỗi buồn trong tâm trí mình, nó nhem nhóm dần từ cái hồi tôi còn học trung học cơ sở đến hiện tại. Chẳng biết tại sao nữa, tôi cảm thấy chán nản với cuộc sống xô bồ này nên dần tách mình ra khỏi mọi người, xã hội và gia đình, làm gì cũng thui thủi một mình. Thời gian đầu tôi thấy khá thoải mái vì có thể làm điều mình thích mà không màng đến người xung quanh, nhưng già dần tôi bắt đầu thấy sợ hãi, cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi mình, cứ thế tôi dần chìm sâu vào cái hố không đáy do chính mình tạo ra.

Chigiri

Lên đại học tôi có quen được một anh người yêu ổn áp, anh ấy tuyệt vời lắm. Luôn quan tâm hỏi han tôi mỗi ngày, chúng tôi thường xuyên cùng nhau lượn lờ trên những con phố, cùng nhau ăn những món bình dân, nhưng tôi chẳng tài nào vui nổi. Bề ngoài tôi vẫn cười nói như bình thương nhưng đêm xuống một mình lại ngồi gặm nhấm nỗi buồn cùng những suy nghĩ lan man vô định, tôi nhớ về quá khứ. Nhớ cái ngày bố mẹ lôi nhau ra tòa, một đứa trẻ mới học lớp năm như tôi thời ấy còn quá non nớt để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phiên toà kết thúc, tôi chuyển về sống với mẹ ở một căn chung cư trong trung tâm thành phố. Mẹ nói rằng bố đã ngoại tình với người khác bỏ rơi hai mẹ con tôi nên tôi ghét bố lắm, hận ông ta thì đúng hơn.

Chigiri

Người yêu tôi đẹp lắm, em ấy có nét đẹp phi giới tính, điều tôi ấn tượng bởi em có lẽ là mái tóc màu đỏ rượu dài quá vai làm em nổi bật giữa đám đông. Tôi cứ nghĩ em là một người năng nổ hướng ngoại cơ, tiếp xúc một vài lần tôi mới thấy người yêu mình rất kiệm lời, thậm chí tôi thấy em ấy còn tự tách mình ra khỏi tập thể. Chính vì lẽ đó, trong lòng tôi dâng lên sự Hiếu kỳ tò mò về chàng trai tóc đỏ ấy. Khi đã tán đổ em tôi thấy Chigiri cười nhiều hơn, nụ cười của em làm xiêu lòng tôi nhưng chẳng hiểu sao tôi luôn cảm nhận được nỗi buồn hiện hữu qua đôi mắt em nhưng Chigiri luôn xua tay và nói mình ổn.

Chigiri

Tôi thấy chán ghét bản thân mình quá, tôi dạo này hay bị giáo sư khiển trách vì dự án tôi triển khai không nhận được quá nhiều tiếng vang hay độ hoàn thiện của nó, Kaiser dạo này cũng bận chuẩn bị cho đồ án tốt nghiệp của anh ấy nên chúng tôi ít gặp nhau hẳn nhưng Kaiser vẫn nhắn tin cho tôi bình thường chỉ là tôi thấy quá chán nản để trả lời hay đọc tin nhắn. Mỗi ngày đến giảng đường đại học tôi luôn thấy nặng nề, trì trệ .Mọi người trong giảng đường luôn tạo cảm giác áp lực cho tôi hoặc do tôi thấy thế? Tôi thấy cô đơn và lạc lõng lắm. Muốn khóc thật ấy.

Chigiri

Tôi khóc đến sưng cả mặt, tôi dần thấy khó chịu và cáu bẳn với mọi thứ, với mẹ tôi và cả với anh Kaiser. Nỗi buồn ấy như một con chó mực to lớn lấn át tâm trí tôi. Tôi cảm giác như chẳng ai cần mình, ai cũng thờ ơ với tất cả những gì tôi nói và điều đó khiến tôi phát điên. Mỗi ngày đi học tôi đều khóc thật nhiều nhưng chẳng ai mảy may quan tâm. Người yêu tôi học trái ca nên tôi lạc lõng hơn hẳn. Những buổi đi chơi như mọi lần bây giờ khiến tôi thấy nhàm chán và muốn về nhà tránh tiếp xúc với loài người càng nhiều càng tốt.

Kaiser

Chigiri dạo này lạ lắm, em ấy luôn trong tình trạng cáu kỉnh với tôi, cho dù tôi biết mình không làm gì sai trái nhưng vẫn luôn đau đáu trong lòng rằng tôi là người khiến em như vậy. Nhiều lần tôi muốn chúng tôi cùng nhau nói chuyện nhưng Chigiri luôn lảng tránh nó và kêu em mệt vô hình đẩy chúng tôi ra xa hơn một chút. Một ngày tôi đi học vào ca sáng ở giảng đường, tôi bất ngờ khi thấy người yêu mình ngồi ở một góc khóc thút thít, mắt em đỏ hoe, sưng húp vì khóc quá nhiều. Tôi chẳng quan tâm đến việc mình sắp muộn học mà chạy vào ôm lấy Chigiri. Cơ thể em run lên rồi ôm chặt lấy tôi, khóc càng to hơn.

Chigiri
Đêm cái ngày hôm ấy tôi nhớ về  ký ức kinh hoàng mà bản thân muốn chôn vùi mãi mãi qua một bài hát tôi lướt trên TikTok. Lúc ấy tôi mới mười hai tuổi, đang trên đường đi học về vào buổi tối như bình thường thì từ đâu trong một con ngõ nhỏ có một tên biến thái lôi tôi vào trong đường cụt, điều sau đó chắc mọi người cũng biết nó là gì rồi. Tôi kinh hãi và sợ sệt mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tôi là con trai cơ mà cớ gì vẫn gặp phải mấy chuyện như thế, nên sáng nay đi học tôi sợ sệt và khóc rất nhiều. Anh Kaiser xin nghỉ học cho tôi và anh. Người yêu đưa tôi đi đến công viên ngồi dưới cây an ủi giúp tôi phần nào bình tĩnh hơn được một chút.

Kaiser

Tôi gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra khiến Chigiri bật khóc như thế nhưng em nửa chữ cũng không nói cứ ngồi khóc thút thít rồi ôm lấy tôi như thể sợ tôi đi mất ấy. Lần đầu tôi thấy người yêu mình như vậy, nhưng càng ngày tôi càng thấy em khóc nhiều hơn, mỗi lần chúng tôi đi chơi với nhau mắt em luôn trong tình trạng sưng húp điều đó khiến tôi xót lắm mà hỏi hay tìm hiểu cũng chẳng có thông tin gì có ích vì em chẳng có bạn, có mỗi tôi.

Chigiri

Không ngủ được, tôi bị mất ngủ, cứ đặt lưng nằm xuống giường là lại gặp ác mộng. Quá khứ xâm chiếm tôi từ những trận cãi vã của bố mẹ ăn cơm trong nước mắt hay bị tên biến tháo cưỡng bức mà chẳng thể làm gì, mẹ tôi cũng chẳng biết gì về việc này. Tôi muốn có người tâm sự, lắng nghe tôi về chuyện ấy nhưng...tôi làm gì có bạn chứ? Kể chuyện này với người yêu tôi lại sợ anh ghê tởm mà rời xa, ám ảnh về việc bị bỏ rơi đã ăn sâu trong tiềm thức, chỉ biết vùi mặt vào lòng bàn tay mà oà khóc như một đứa trẻ không được cho kẹo. Mỗi lần tôi đi tắm đều thấy cơ thể mình thật kinh tởm, vết sẹo do tên kia gây nên vẫn còn đó điều đó khiến tôi buồn nôn chết đi được.

Chigiri

Hôm nay tôi nhốt mình ở nhà không đi học, mẹ cũng chẳng quan tâm đến việc này cho lắm vì bà còn lo cơm áo gạo tiền. Nhìn mọi người đang không ngừng cố gắng nỗ lực còn tôi cứ khóc rồi bị quá khứ ám ảnh chẳng khác nào kẻ thảm hại. Dần dần tôi suy nghĩ tiêu cực hơn và mẹ tôi đã chú ý đến điều đó, bà đã khuyên tôi tích cực hơn và đưa tôi đi khám tâm lý mặc cho sự phản đối kịch liệt của tôi nhưng nghĩ đến Kaiser lại mủi lòng mà đi. Kết quả là gì tôi đã đoán được, bác sĩ kê cho đơn thuốc tốn tiền triệu nhưng tôi chỉ uống tuần đầu còn lại lén vứt vì nó khiến tôi ăn và ngủ nhiều hơn chứ chẳng giải quyết được bệnh.

Kaiser

Chigiri bị trầm cảm nặng, tôi nghe được thông tin này trong một lần qua nhà em chơi, mẹ Chigiri đã nói và nhờ tôi khuyên em nó tích cực hơn. Nhưng theo tôi thì việc khuyên một người trầm cảm tích cực hơn là việc khó nhằn hơn cả mò kim đáy bể, việc tôi có thể làm là trấn an em và bảo Chigiri qua ở với tôi cho em yên tâm vì tôi sống theo chủ nghĩa tự lập không nhờ bố mẹ.

Kaiser

Tôi phải kê dao hay những đồ sắc nhọn lên trên cao để tránh việc Chigiri làm tổn thương bản thân em ấy, mỗi lần em lên cơn tôi bỏ hết việc để chạy về trấn an em, Chigiri mặc sức đẩy tôi ra nhưng tôi đã thủ thỉ vào tai người yêu rằng mọi chuyện ổn rồi để em xuôi đi. Nói thật tôi vẫn luôn thắc mắc nguồn cơn bệnh của Chigiri từ đâu ra, em chưa bao giờ nói về quá khứ của em cho tôi nhưng tôi tôn trọng quyết định của người yêu.

Chigiri

Người yêu đã giúp tôi tạm dừng việc học đại học một năm để điều trị tâm lý cho ổn hơn rồi mới đi học. Tôi vừa vui vừa bất an vì anh chỉ mới ra trường mà bây giờ phải nuôi cả tôi. Một lần lên cơn tôi chẳng nhớ đã tập vỡ hết cốc trong nhà và dùng mảnh sành cứa vào tay mình, giờ nghĩ lại thật hổ thẹn và xấu hổ biết bao. Tôi sợ Kaiser sẽ bỏ rơi tôi mà đi tìm một người khác, chẳng ai muốn yêu một kẻ tâm thần mà đúng không? Thật phiền phức tôi nên chết đi thì hơn sống làm gì chỉ tổ khổ mẹ và người yêu.

                               
Mai up tiếp phần hai nha 🤩, tính hôm nay up hết nhưng vì bận đi chơi trung thu rồi cho mọi người đoán cái kết nha=)))

                          
            
   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top