Chết

Tình cảm đồng giới có gì sai chứ? Họ cũng là con người mưu cầu một tình yêu như bao người khác. Nhưng lại bị cấm đoán bởi cái suy nghĩ cổ hủ lệch lạc. Ở cái thế kỉ 21 này vẫn có gia đình suy nghĩ như vậy, thật đáng khinh làm sao gia đình nhà Kaiser sống theo cái lối suy nghĩ của người ở thế kỉ 18, bảo thủ đến kinh sợ.

"Bố không chấp nhận cái thứ tình cảm dơ bẩn này, con đường đường là một người có học thức giỏi giang có biết bao đứa con gái trong tầng lớp với chúng ta mê mệt con mà con lại không hề đoái hoài, chỉ để đi để ý một thằng thấp kém ở tầng lớp trung lưu, khinh bỉ làm sao mà kể cả khi có là con trai thì ít nhất cũng phải thuộc tầng lớp với chúng ta chứ, mây tầng nào chơi mây rầng đó."

"Cái gì cơ? Sao bố cổ hủ vậy? Cái suy nghĩ khác gì người ở thế kỉ mười tám không cơ chứ, tình yêu mà cũng phải phân biệt giới tính với tầng lớp à? Bọn con yêu nhau là thật, cho dù bố có làm cách nào con cũng không rời bỏ Hyoma đâu, kể cả việc từ bỏ cái gia đình không có tình yêu thương mà chỉ toàn là sự sắp đặt này."

"Con chắc chứ? Được thôi. Để ta xem con có rời bỏ cậu ta hay không."

Câu nói đầy ẩn ý của ông Kaiser như dự báo trước một điểm chẳng lành. Michael không mảy may quan tâm mà đi ra khỏi toà dinh thự lộng lẫy, lái xe đến một căn chung cư nhỏ trong thành phố. Bước vào căn phòng 4001, Michael mới có cảm giác như được trở về căn nhà thực sự của mình. Chigiri đang cặm cụi nấu ăn cho cả hai, em chẳng khác nào một người vợ đảm đang cả. Kaiser ôm chầm lấy em từ đằng sau quan sát em nấu ăn. Cảm giác này mới gọi là gia đình. Ấm áp và đầm ấm.

Tối hôm đó sau khi chào tạm biệt Kaiser, Chigiri có chạy xuống dưới đề vứt rác. Lúc em đi qua một con hẻm vắng bóng người qua lại, có mấy tên đô con làm Hyoma dè chừng những vẫn quyết định đi vào con đường đó và đó là sai lầm lớn nhất mà em phải đánh đổi bằng cả tính mạng của mình.

"Này, đi đâu đấy? Lại đây chơi với bọn tôi một chút nào."

Mấy tên đô con đó chặn hết đường đi của Hyoma, một số tên còn không ngừng sờ soạng cơ thể của Chigiri. Em hoảng lắm, gắng người thoát khỏi bọn đó nhưng sức em sao đọ nổi. Một cái khăn tẩm đầy thuốc mê được đưa ra, bọn hắn đánh ngất em, đưa đến một nơi chỉ toàn tà dục ô uế.

"K...không.., đừng động vào người tôi."

"Đau...làm ơn..dừng lại đi. Tôi cầu xin các người...."

"Hức...aa..đau, đ-đừng..."

Tiếng cầu xin, tiếng nấc vang vọng khắp căn phòng đó. Cả cơ thể không ngừng bị đám đó xâu xé, hàng đống thứ "dơ bẩn" vương khắp cả cơ thể của em, kinh tởm!

"Michael...cứu em với, em đau quá, cứu em với, lần đầu của em đáng lẽ phải dành cho anh nhưng mà..."

Trong vô thức, em cầu cứu người em yêu nhưng hắn ta làm sao có thể biết được chứ. Gần sáng, bọn đáng chết kia mới tha cho em, còn không ngừng khen ngợi bình phẩm về khả năng và cơ thể của em. Chigiri không nhẹ lọt tai, đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều, cơ thể đau như xé toạc ra. Hyoma muốn rời khỏi đây, ngay và luôn. Khi thấy mấy thằng đó lăn ra ngủ em mặc quần áo của mình vào rồi dùng hết sức lực còn lại lết thân xác ra khỏi cái toà nhà dơ bẩn kia.

Trở về căn hộ của mình, em đã lao vào nhà tắm, nôn hết những thứ mà bọn nó cho là tinh hoa xuống, em ghê tởm bọn nó, ghê tởm luôn bản thân em. Chigiri không còn trong trắng, em bây giờ chẳng khác nào một thiên thần sa ngã bị bọn kia vấy bẩn. Làn da vốn trắng trẻo nay lại đỏ ửng hết như rỉ máu. Hyoma có chà đi bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể nào giọt rửa được sự dơ bẩn trên cơ thể em.

Chigiri nhốt mình trong phòng, em khóc đến độ ngất đi. Bọn vô nhân tính đó lấy đi thứ quý giá nhất của em thì đã đành, bọn chúng còn đăng tải đoạn video bọn hắn đã làm nhục em như thế nào. Bây giờ cái video đó được chia sẻ rất nhiều , đầy rẫy trên mạng, Hyoma xem nó mà không tin nổi. Tuyệt vọng chồng chất.

"Con làm cái quái gì vậy Hyoma? Bộ gia đình chúng ta chưa đủ khổ nữa hay sao mà con còn đi làm ra cái chuyện đó, bây giờ nó đầy rẫy trên mạn kia kìa, đẹp mặt gia đình lắm nhỉ? Bố mẹ không có đứa con như con, từ nay đừng có xem bố mẹ là bố mẹ của con nữa."

Em nghe được những lời khiển trách của mẹ, em sụp đổ rồi. Chigiri không hiểu nổi, thứ em cần bây giờ là những lời hỏi han, động viên an ủi em chứ không phải là những lời trách móc. Gia đình không ăn ủi được, em vẫn hy vọng vào người yêu em. Chắc chắn hắn sẽ hỏi hay làm cho ra lẽ, nhưng Chigiri đã lầm.

"Chát"

"Em kinh tởm đến mức đấy hả Chigiri, anh không ngờ em là con người như vậy đó. Anh làm gì sai để bây giờ bị em đối xử như vậy hả Hyoma? Video tràn Lan trên mạng kia kìa, em còn muốn giải thích gì nữa? Chúng ta chia tay đi, anh không thể chấp nhận người như em."

Hyoma đưa tay lên một bên má mới bị Kaiser tát, cái tát này như chấm dứt hy vọng cuối cùng của em. Chigiri cười khổ rồi gật đầu.

"Ừ, tôi là loại người vậy đó. Chia tay thì chia tay, anh cút khỏi nhà tôi đi, Kaiser."

Kaiser không hiểu nổi mà rời đi bỏ lại con người với trái tim và thể xác vụn vỡ. Em ngồi gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm lấy cơ thể của bản thân mà bật khóc. Kaiser cũng trách em lẳng lơ, tát em, không cho em cơ hội để giải thích. Chigiri bây giờ không biết nên làm gì nữa. Hàng nghìn bình luận ác ý về em, họ cho rằng em bị vậy là đáng. Hyoma đau lắm, đau đến nghẹt thở. Cả thế giới quay lưng lại, không một ai bênh vực.

Em ở trong nhà một tuần, không giao tiếp với bất cứ ai. Ngôi nhà bây giờ lạnh lẽo y như chủ của nó vậy. Em không ngủ được, mỗi lần chợp mắt cái ký ức đó cứ ám ảnh lấy em, bám lấy không buông tha. Em cần một cái ôm để chữa lành chứ không phải là những lời chửi báng, phỉ nhổ của người đời, nó khó đến vậy sao. Chigiri gọi cho Kaiser nhưng hắn không bắt máy, em quyết định để lại lời nhắn cho người em yêu.

"..."
Tròn một tuần kể từ lúc chuyện đó xảy ra. Hyoma mới bước ra khỏi nhà nhưng chỉ ra vào ban đêm. Trời đang đổ tuyết dày nhưng em chỉ mặc một bộ đồ mỏng. Cái thứ tuyết này bây giờ làm sao lạnh bằng lòng người được chứ. Lúc xe cộ đang đi chuyển với vận tốc cao. Đôi mắt ruby kia hiện lên một tia giải thoát. Hyoma chạy nhanh ra giữa đường, xe tải không kịp giảm phanh đã tông trúng em, thân xác bị lê một đoạn đường, màu tươi chảy ra thấm đẫm cả mảng tuyết trăng. Tuyết rơi ngày càng dày, Chigiri chả mong ai tiếc thương cho em, càng không mong ai quan tâm em. Hyoma là nỗi ô nhục kia mà, em chết đi thì tốt hơn.

Ngày hôm sau, thông tin em chết đã loan khắp nơi. Bố mẹ trách bản thân họ, nghe giả tạo làm sao, tại sao lúc em chưa chết thì phỉ báng, chửi rủa, đến lúc em chết lại ỉ ôi khóc lóc. Kaiser hay tin em không còn, hai hốc mắt không nói không rằng tự chảy nước mắt. Hắn mở điện thoại ra, có một đoạn tin nhắn thoại được gửi đến cho Kaiser vào tối hôm em ra đi. Tạm gác mọi việc sang mà mở nó ra nghe.

"Gửi anh, trước hết em xin lỗi vì bản thân đã phản bội anh, em cũng tự thấy mình thật tệ, em thành thật xin lỗi. Em cũng không cầu mong hay hy vọng anh sẽ tha thứ cho một người dơ bẩn như em nhưng em mong anh có thể nhận lời xin lỗi này. Hức...anh à, em thực sự rất mong một cái ôm ấm áp , an ủi từ anh, em cần anh lắm. Một tuần qua em sống như địa ngục. Không phải em lẳng lơ đâu, em...bị cưỡng hiếp, đám người đó làm nhục em, em chỉ mong anh đừng nghĩ em là loại người đó mà tội em. Em yêu anh, cảm ơn và xin lỗi hoàng đế của em."

Cưỡng hiếp sao? Em ấy bị cưỡng hiếp? Suy ngẫm một hồi dường như cũng hiểu được ai đã gây ra chuyện này, hắn chạy vào phòng bố hắn mà tra hỏi.

"Ừ, ta làm đó? Sao nào, thằng kia đâu xứng để con quan tâm đến thế, nó chết rồi thì càng tốt."

Kaiser máu dồn hết lên não, không tin vào tai mình. Hắn quay lại về phòng ôm đầu bản thân. Hoá ra hắn trách nhầm em, gia đình hắn đã gây ra cái chết cho em, và nhất là hắn. Nếu như lúc đó Kaiser chịu nghe em giải thích thì có lẽ, em sẽ không tuyệt vọng đến mức phải tìm đến cái chết như này, đáng lẽ em sẽ không chết nếu như có hắn ở bên nhưng bây giờ "nếu như..." để làm gì nữa, tất cả đã quá muộn rồi.

Em đã thanh thản hơn chưa, Chigiri? Ở nơi đó em sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. Thế giới này tàn nhẫn với em quá rồi.

-Lugus-

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top