Âm
Chúng ta gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt. Anh gặp vấn đề tâm lý, em mắc máu trắng. Hai con người vốn tưởng chừng chẳng liên quan đến nhau nhưng lại đem lòng yêu nhau sâu đậm.
Kaiser vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Hắn mắc bệnh trầm cảm trong một thời gian dài, cái quá khứ bị cha mẹ ruột bỏ rơi, để một mình Kaiser thời điểm đó mới mười lăm tuổi ở mảnh đất mặt trời mọc với ông bà để chạy theo sự nghiệp rồi bỏ mạng ở phương trời xa xôi. Ở trên trường luôn bị bắt nạt vì không phải người Nhật chính gốc. Vết sẹo trên cơ thể hắn chính là minh chứng cho việc kỳ thị chủng tộc. Mỗi ngày đi học đều trốn lui trốn lủi đã thành lẽ thường tình. Để rồi già dần nó thành một tổn thương tâm lý lớn trong lòng hắn không thể nào xóa nhòa phải tìm tới bác sĩ để điều trị dưới sự khuyên nhủ không thôi của ông bà khi Kaiser chuẩn bị bước sang tuổi hai lăm.
Chigiri Hyoma là một cậu trai nhưng có vẻ ngoài của một cô bé đáng yêu, với mái tóc đỏ dài qua vai, đôi mắt đẹp tựa như hai viên ngọc mang màu đỏ ruby. Tiếc thay, được trời ban cho vẻ đen hút hồn nhưng sức khỏe lại yếu ớt. Từ lúc mới lọt lòng, sức khỏe của em đã không được tốt thường xuyên đau ốm nên thời gian Chigiri ở viện còn nhiều hơn trường. Nhiều hôm theo mẹ đi viện nhìn những bạn cùng trang lứa được cắp sách đi học quả là niềm ao ước của cậu trai bé nhỏ ấy. Khi Hyoma lớn lên, những tưởng sức khỏe đã ổn hơn, Chigiri phải đón nhận cú sốc. Trong một lần đi khám sức khỏe định kỳ, em được phát hiện mắc bệnh máu trắng. Chả trách dạo này Chigiri thường xuyên chảy máu cam xen lẫn đau đầu. Dành tạm gác việc học sang một bên để điều trị, thú thực em ghét bệnh viện lắm rồi.
Duyên trời định cho hai con người ấy gặp nhau. Kaiser và Chigiri chạm mặt trong bệnh viện, lúc em đang làm giấy tờ để nhập viện còn hắn đang đi lấy kết quả khám bệnh. Em ấn tượng bởi người con trai đó, còn hắn lại chẳng để ý đến người xung quanh, chỉ vội bước nhanh né tránh mọi thứ. Kaiser sợ những con người ở đây, bệnh viện chẳng phải nơi tốt đẹp gì chúng khiến hắn ngộp thở, dùng thuốc để bình tĩnh hay chìm vào giấc ngủ. Cảm giác thiếu an toàn khiến Michael bị dày vò rất nhiều, khóc là cách duy nhất để giải tỏa cảm xúc khó chịu trong lòng, có khi tự làm đau bản thân để rồi nghe những lời khiển trách của bác sĩ. Càng nói Kaiser càng làm. Hắn ghét tất cả mọi thứ, cho rằng con người ai cũng như nhau cả, chỉ vì mục đích của bản thân mà bỏ rơi hắn.
Em được sắp xếp phòng bệnh ở sát khoa tâm thần. Thú thực chả thú vị tẹo nào, ngày nào cũng như vậy. Uống thuốc điều trị, trả lời hàng tá câu hỏi của bác sĩ, mỗi đêm đều bị căn bệnh ung thư hoành hành đến mức chết đi sống lại. Nhưng Hyoma vẫn cố giữ cho mình một tình thần lạc quan, vì em chỉ mới mười tám còn bao ước mơ Hoài bão chưa thực hiện, làm sao dễ dàng bỏ cuộc được chứ.
Lần thứ hai gặp lại nhau, Chigiri ngồi ở băng ghế hít thở không khí trước khi nhận kết quả khám bệnh. Kaiser vừa được bác sĩ kiểm tra tâm lý, em có thể nghe được những tiếng gào của hắn qua cánh cửa phòng bác sĩ. Không biết bác sĩ hỏi gì khiến Michael phải gào lên như vậy nhỉ. Thấy hắn bước ra khỏi phòng, Hyoma như bị thứ gì đó thôi thúc, em chạy lại hỏi người con trai đó ổn không. Nhưng đáp lại em chỉ là sự im lặng kèm ánh mắt có chút gì đó sợ hãi. Chigiri thấy kỳ lạ về con người ở khoa tâm thần này, muốn tìm hiểu muốn biết vì sao hắn lại ở đây. Điều này dần được nhen nhóm trong lòng của người con trai mười tám tuổi ấy.
Thế là đều đặn mỗi ngày, trừ những lúc Chigiri điều trị bệnh ra, em đều dành thời gian qua khoa tâm thần, đứng trước phòng bệnh Kaiser, nhìn hắn bên trong một cách lén lút. Chẳng hiểu sao Hyoma phải lén lút như vậy nữa, có lẽ vì lỡ say mê hắn mất rồi. Kaiser dường như cũng nhận ra em qua những sợi tóc đỏ sót lại ở trước cửa phòng mỗi khi hắn bước ra khỏi. Nhưng Michael vẫn chưa muốn mở lòng với một ai đó, tổn thương quá lớn chưa thể bước qua.
Tuy là vậy nhưng những sự kiên trì của em đã được đền đáp. Trong một lần đang đứng nhìn hắn, Kaiser đã chủ động mở cửa phòng làm Chigiri giật mình vội cuống cuồng xin lỗi vì lén lút nhìn hắn. Nhưng Michael chỉ xua tay rồi đề nghị được đi dạo với em. Tất nhiên Hyoma đồng ý ngay. Cả hai cùng nhau đi bộ quanh khuôn viên bệnh viện rộng lớn. Kaiser từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ có mình Chigiri liên mồm nói, ấy vậy mà hắn chẳng thấy phiền chút nào mà chú tâm lắng nghe từng câu chuyện Hyoma kể. Hai con người đó cùng nhau ngắm hoàng hôn rồi tạm biệt trước cửa phòng bệnh, ai về phòng người nấy. Vị bác sĩ hay điều trị cho Kaiser khá bất ngờ, lần đầu tiên ông thấy tên đó chủ động đi dạo với ai đó. Điều này khá tốt vì nó có thể khiến tâm trạng Kaiser tốt hơn. Còn Hyoma cứ cười mãi không thôi, mặc kệ máu mũi chảy nhiều vì hôm nay em trốn bác sĩ để đi dạo với hắn.
Những ngày sau đó, họ luôn rủ nhau đi dạo, dù chẳng ai nói gì nhiều nhưng đi bên cạnh nhau như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi. Michael dần nhận ra được tấm chân tình của người con tóc đỏ đó. Lần đầu tiên hắn mở lòng giãy bày hết những suy nghĩ của bản thân với em. Chigiri không kìm được nổi cảm xúc khi nghe câu chuyện của người em đem lòng yêu thương bấy lâu. Hyoma đã ôm chặt Kaiser vào trong lòng, an ủi hắn mọi chuyện dần sẽ ổn thôi. Hyoma vẫn luôn ở bên cạnh Michael nên có chuyện gì cứ kể cho em, tuy không phải một người giỏi đưa ra lời khuyên nhưng có thể lắng nghe Kaiser mỗi khi hắn buồn. Sống ở trên đời gần hai mươi lăm năm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm, nó lạ lẫm quá. Hóa ra được người khác quan tâm ấm áp đến vậy sao? Đó là câu hỏi mà Kaiser tự đặt ra cho bản thân hắn. Chigiri thấy Michael im lặng như vậy cũng không nói gì.
Từ đó, họ luôn ở bệnh nhau, vì vậy mà tình trạng bệnh của Kaiser chuyển biến theo chiều hướng tích cực rất nhiều. Không còn những đêm ngồi khóc, không còn những đêm tự làm đau bản thân. Bác sĩ cũng phải đưa ra lời nhận xét về tình trạng bệnh của Michael. Thực sự rất tốt, Chigiri mỗi ngày nghe hắn chia sẻ về bệnh tình dần chuyển biến tốt của bản thân làm em vui lắm. Người em yêu đang dần tốt lên rồi, khác hẳn ngày đầu em gặp. Từ một con người ở hố sâu của sự tuyệt vọng lại được Chigiri kéo lên tiếp thêm động lực sống. Chẳng mấy chốc hắn sẽ được xuất viện. Kaiser cũng không quên khích lệ Hyoma phải mau mau chữa trị bệnh rồi cả hai cùng nhau đi chơi, làm những điều mà các cặp đôi cùng làm với nhau. Em chỉ cười mỉm mà hứa với hắn sẽ mạnh khỏe.
Nhưng may mắn có lẽ không mỉm cười với em rồi...
Theo lời bác sĩ, bệnh tình của em đang ngày một chuyển biến xấu, do Hyoma thường xuyên trốn không điều trị bệnh mà lại qua phòng bệnh của Kaiser. Đối mặt với sự chất vất đó, Chigiri chỉ biết cười trừ. Em cũng không quên dặn bác sĩ không được nói chuyện này với Kaiser.
Hôm đó trời nắng đẹp. Kaiser trong tâm trạng vui vẻ đã xin phép bác sĩ cho hắn ra khỏi bệnh viện để đi mua đồ, được sự đồng ý. Michael vội đi đến hàng hoa đối diện với bệnh viện, mua một bó hoa oải hương thơm ngào ngạt, khỏi cần phải nói, chủ nhân bó hoa chỉ có thể là Chigiri Hyoma chứ không phải ai khác. Hôm nay là ngày Michael xuất viện nên hắn vui lắm. Cuộc sống như địa ngục đã chấm dứt khi có em, em như tia nắng cứu rỗi cuộc đời đây tăm tối này. Nếu không có Chigiri, ai mà biết được Michael lúc này sẽ như thế nào.
"Mẹ...mẹ..con đau quá. Con..mệt quá mẹ ơi, khụ khụ...cứu con với.!!"
"Hyoma...Hyoma...gắng lên con. Mẹ biết con sẽ vượt qua được mà."
Chigiri thực sự rất đau, em mệt lắm. Vẻ ngoài vui vẻ được em đội lên là vậy để khích lệ Kaiser chứ Hyoma chẳng ổn tý nào. Cơ thể dường như sắp chẳng thể gắng gượng. Ngay lúc bàn tay em buông thả xuống, bà Chigiri vội đi gọi bác sĩ. Rất nhiều vị bác sĩ có chuyên môn đã gia sức cấp cứu cho em. Chigiri vẫn cố phối hợp để có thể giành giật sự sống. Mọi máy móc đều được khởi động, người con trai nhỏ nhắn đang trong thời thế ngàn cân treo sợi tóc.
Kaiser bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh trước mắt, nhìn em đang được bác sĩ cấp cứu mà lòng nhói đau. Lúc này Michael mới nhận ra, Chigiri đang ngày một chết mòn đi vì em bỏ bê việc chữa bệnh vì hắn nhiều đến nhường nào. Ánh mắt hiện rõ sự lo lắng, hắn sợ Hyoma không vượt qua được mất. Và điều Kaiser lo sợ đã xảy ra, em đã không qua khỏi dù bác sĩ đã dốc sức cứu chữa cho em. Michael dường như mất hết hình tĩnh, hắn nắm lấy áo bác sĩ mà chất vấn. Ngay lúc còn chút hơi thở yếu ớt, Hyoma đã nắm lấy vạt áo của Kaiser. Ánh mắt đẫm lệ nhìn hắn. Michael vội buông bác sĩ ra rồi nắm lấy bàn tay đầy ống chuyển đó. Miệng còn không ngừng kêu lên.
"Đừng....Đừng mà!! Hyoma phải gắng lên chứ...chúng ta còn nhiều điều chưa thể làm cùng nhau kia mà...?"
Chigiri chỉ lắc đầu, không thể thốt lên lời nhưng Michael có thể hiểu được những gì Chigiri muốn nói : em yêu anh, cảm ơn anh. Sau câu nói đó, Hyoma nhắm nghiền đôi mắt lại. Em đã rời đi, bỏ mặc hắn ở lại thế gian. Kaiser ôm lấy Chigiri, hai hàng nước mắt cứ thể chảy ra. Bà Chigiri đứng chứng kiến tất cả, bà đã chuẩn bị tâm lý rồi. Bà biết việc con trai mình sẽ ra đi, nhưng thứ khiến bà rơi nước mắt đó là hình ảnh của cậu con trào gào khóc đến khản cả cổ khi chứng kiến cảnh con trai bà ra đi. Cậu đó hình như rất yêu Chigiri nhà bà. Bó hoa oải hương vừa mua chưa kịp tặng bây giờ phải đặt lên phần mộ lạnh lẽo của em. Chigiri Hyoma rời khỏi thế gian ở độ tuổi mười tám- độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Trong tang lễ của Hyoma, Kaiser đã quỳ gối trước ban thờ em rất lâu lâu, hốc mắt đỏ hoe, gượng mặt lộ rõ vẻ tiều tụy. Khi đưa Chigiri xuống phần đất lạnh lẽo, hắn đau không diễn tả nổi. Bó hoa oải hương được chôn cùng em. Mọi người trong đám tang không thể giấu khỏi niềm đau xót. Nhất là hắn, còn gì tệ hơn chứ.
Kết thúc tang lễ, bà Chigiri đã gặp riêng Kaiser. Mẹ em đã đưa cho hắn một hộp đồ nhỏ. Bên trong chính là một cái khăn len được Hyoma tự tay đan nó. Chigiri lúc còn sống em đã đan cái khăn này vì sợ rằng bản thân sẽ không quan khỏi. Em không muốn người em yêu bị ốm vào mùa đông. Hắn vội cảm ơn bà rồi nhanh chóng rời đi với cái khăn len trên tay và một trái tim lần nữa bị tổn thương.
Kaiser bị bỏ rơi một lần, và lần này hắn lại bị bỏ rơi một lần nữa. Nỗi đau vừa mới được chữa lành nay lại bị xé toạc ra.
Nửa năm sau khi Hyoma chết đi, bệnh tình Kaiser trở nên tồi tệ, ngày đêm chỉ có hình bóng của em. Hắn cảm giác mình sống chẳng còn lý do gì nữa. Đứng trên đỉnh của bệnh viện nhìn xuống dưới, từng cơn gió lạnh cuồn cuộn, tay Michael nắm chặt lấy cái khăn em đan cho hắn không chút do dự gieo mình xuống dưới, kết thúc cuộc đời để có thể đến bên người hắn yêu.
19-3-2023
22:19
-Lugus-
Văn được có 8, t đang buồn nên ae đọc tạm cái fic này nhé=)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top