Chap 16
Suốt hai canh giờ dạy học, giáo sư tựa như ngày thường, nói xong nước bọt bay tứ tung, cũng như mọi ngày giảng đi giảng lại một bài.
Tựa hồ chuyện gì cũng không phát sinh, nhưng dường như có cái gì thay đổi.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác của riêng Akako
Hồ nghi liếc mắt nhìn Aoko bên cạnh đang nở nụ cười làm cho người ta tê dại.
Hôm nay là không phải là cô nàng này trúng tà đấy chứ? Mọi ngày tới trường không phải đi học mà toàn nhắm mắt dưỡng thần*, hôm nay lại cứ như vậy ngồi hai giờ liền!
Thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái!
"Aoko!" Akako dùng cánh tay đẩy đẩy người Aoko.
Aoko hai tay chống cằm, hai mắt lóe tia mê li: "Cái gì!Có chuyện gì cậu cứ nói đi!"
Sao lại nghe lời như vậy? Tuyệt đối làm cho người ta hoài nghi!
Akako sáp người lại thật gần bên Aoko , nhỏ giọng hỏi, "Aoko! Cậu hôm nay làm sao cao hứng như thế ? Để tớ đoán nhé! Có phải lần trước mua tạp chí, trúng thưởng hạng nhất không?"
Mặc dù khả năng không lớn!
"Không... Không phải..." Aoko mân mê ngón trỏ, quơ quơ trước mặt Akako , "So sánh với giải nhất, còn trên sự hưng phấn gấp trăm lần!"
Akako không khỏi trừng lớn hai mắt, đối với lời của nàng cảm thấy vạn phần kinh ngạc.
Một tháng trước kia, các nàng từng cùng nhau mua tạp chí. Trong tạp chí có hoạt động rút thưởng, hạng nhất là 1 chuyến đi Pháp hạng sang.
Nước Pháp đó nha! Đó là nơi vô cùng lãng mạn mà bao cô gái tha thiết mơ ước!
Nhưng là bây giờ, Aoko lại như đinh chặt sắt nói với nàng, so sánh với chuyến đi Pháp quốc còn muốn hưng phấn gấp trăm lần!
Nhất định có chuyện gì kỳ quặc, hơn nữa không phải là kỳ quặc bình thường, mà là đại kì quặc.
"Aoko!" Akako lấy lòng hô tên của nàng, "Nói cho tớ biết, rốt cuộc chuyện gì mà khiến cậu hưng phấn như thế!"
Aoko giống như chỉ chiêu tài mèo, ngoắt ngoắt tay với Akako.
Đợi đến Akako nhích tới gần bên người nàng, mới thì thào vào lỗ tai của cô nàng , cố ý thần bí nói, "Đó là một —— bí mật ——!"
Toà nhà lớn của Tập đoàn Kuroba:
Shinichi cầm lấy một phần văn kiện, gõ cửa, nện bước mạnh mẽ , đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Đem văn kiện đặt ở trên bàn làm việc, thoải mái ngồi xuống.
"Đây là những thứ anh cần! Đã xong rồi! "
"Làm tốt lắm!" Kaito tùy ý liếc mắt, khóe miệng vung lên.
Shinichi nhìn vẻ mặt vui vui vẻ vẻ của cấp trên, tò mò hỏi, " Tôi chỉ không hiểu nổi, Yamamoto Aoko có lực hấp dẫn gì mà có thể làm cho Kuroba tổng giám đốc anh lao lực trắc trở như vậy?"
Kaito đứng lên, xoay người đi tới cửa sổ . Hai tay đút trong túi quần, hai tròng mắt nheo lại.
Nhìn bầu trời bao la, khuôn mặt hiện lên một tia kiêu ngạo, còn có một tia ánh mắt rạng rỡ .
" Cậu có biết cuộc sống của con báo trong rừng rậm Bắc Mỹ không?"
Shinichi sáng tỏ gật đầu, "OK! Tôi hiểu rồi! Cô ta khác với những nữ nhân bình thường xung quanh anh, nên mong muốn chinh phục của anh càng mạnh!"
Ngừng lại một lát, Shinichi thở dài nói, "Chỉ sợ anh còn chưa chinh phục được cô ta đã bị cô ta làm cho ngã ngựa!"
Lời của Shinichi, Kaito nghe nhưng chỉ cười trừ.
Trong thế giới của hắn, không có bất kỳ một vật nào mà hắn không thể chiếm được. Hơn nữa, càng không có một nữ nhân nào mà hắn không thể chinh phục.
Aoko, chắc chắn không là ngoại lệ.
Kaito liếc mắt bầu trời ấm áp ngoài cửa sổ , đột nhiên xoay người, trưng lên khuôn mặt tươi cười, "Đi!"
"Đi đâu?"Kaito không hiểu cũng theo đứng dậy, nhìn nụ cười tự phụ trên mặt hắn , cũng là vạn phần khẳng định hỏi, "Anh không phải là bây giờ sẽ phải đi cô nhi viện sao?"
Kaito rút tay khỏi túi quần , khoanh phía trước ngực, "Kudo đại thư ký, từ khi nào cậu trở thành con giun trong bụng tôi vậy !"
"Kuroba tổng giám đốc, một canh giờ nữa còn có một cuộc họp quan trọng." Shinichi hảo tâm nhắc nhở.
Kaito nhíu nhíu mày, không sao cả, nói, "Đơn giản thôi, hủy —— bỏ ——"
Nói xong, hắn xoay người hướng cửa lớn đi tới. Bỗng nhiên hỏi, "Sao thế? Cậu cũng không muốn đi xem náo nhiệt à?"
Shinichi vô lực nháy nháy mắt, nhún vai, "Hả? Có chứ! Tôi rất muốn tham gia náo nhiệt !"
Nếu để cho nhà Kuroba biết được, chắc chắn sẽ giận đến hộc máu! Mấy hạng mục lớn đáng giá hàng triệu trong cuộc họp, hắn lại còn nói hủy bỏ liền hủy bỏ!
Càng làm cho người ta cười sặc sụa chính là, chỉ vì một nữ nhân!
Ai! Quên đi quên đi, có trò hay để xem, cũng đáng !
Trên con đường, có 1 tấm biển ghi tên ——"cô nhi viện nhân ái Beika".
Ba chiếc xe có rèm che hiện ra thẳng tắp, dừng lại trên đường nhựa rộng rãi .
Đặc biệt là chiếc xe xa hoa ở giữa ,sườn xe dài màu đen, lộ vẻ phi phàm.
Hai bên là cây cối cao vút , ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của lá cây , ánh nắng như những tinh linh chiếu xạ loang lổ. Những tia nắng lấp lánh làm sườn xe lóe sáng.
Con dốc cuối, một chuỗi căn phòng lớn từ từ thoáng hiện ở trước mắt.
Đây là một tòa năm tầng lầu phòng cao ốc, nhìn qua là biết có lịch sử lâu đời. Cửa sắt có vòng bảo hộ thật to, cũng đã rỉ sắt.
Trên vách tường bò đầy dây thường xuân, cả khu nhà so với mấy cây số phồn hoa ngoài kia có vẻ chẳng hợp nhau.
Nơi này thật giống như một cung điện thanh tịnh , làm cho người ta có thể quên đi mọi phiền não.
Ba cỗ xe có rèm che chia ra ở cô nhi viện dừng lại trước khoảng đất trống của cô nhi viện, hai gã áo đen hộ vệ lập tức xuống xe, chạy đến bên chiếc xe hơi ở giữa, cúi đầu cung kính đem cửa xe mở ra.
Kaito cùng Shinichi một tả một hữu bước ra khỏi xe, mặc tây trang màu đen hiệu Armani không giống nhau nhung cùng giống cái vóc người cao ngất .
Shinichi mặt trẻ con dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ càng thêm thông thấu, ánh mắt hướng Kaito.
Kaito, cùng lúc đó ngẩng đầu lên, cả người tản ra sức quyến rũ nam tính . Hắn giống như là một vật sáng, vô luận đi đến nơi nào, cũng làm cho không người nào có thể không chú ý đến hắn.
Aoko, không lúc nào cô mới lại xuất hiện ở trước mặt ta, sẽ như thế nào đây?
Kaito ở trong lòng tưởng tượng thấy nét mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy vạn phần mong đợi.
Hắn đã không nhịn được, rất muốn được nhìn nàng...
Một nữ tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy có người tới, thần sắc kích động, vội vàng xoay người, đem chuyện này đi bẩm báo với viện trưởng.
Với cách ăn mặc của mấy người này, nhất là diện mạo, thậm chí còn có cả vệ̣ sĩ mặc đồ đen, kể cả xe của họ nữa, tất cả đều cho thấy rằng họ rất có quyền lực a!
Nàng sống ở cô nhi viện nhiều năm như vậy , cũng chưa từng gặp trường hợp thế này bao giờ!
Viện trưởng của cô nhi viện có vóc dáng tiều tụy là một tín đồ theo Cơ Đốc giáo, bà mặc quần áo hai màu đen trắng kiểu nữ tu sĩ.
Khuôn mặt ôn hoà, có sắc hồng nhạt khỏe mạnh.
Hai tay gắt gao nắm cây thánh giá trước ngực , mang theo hai nữ tu sĩ nữa, xuất hiện ở trước mặt Tần Tấn Dương Kaito.
"Xin chào, tôi là Từ viện trưởng của cô nhi viện. Xin hỏi các vị có chuyện gì sao?"
Shinichi đưa tay duỗi ra, tên vệ sĩ bên cạnh vội vàng đem hợp đồng dâng hai tay trình lên.
Anh cầm hợp đồng, đi đến trước mặt nữ viện trưởng .
Đem hợp đồng đưa cho bà, đồng thời liếc mắt nhìn Kaito, thấy hắn không có biểu hiện khác thường.
Ánh mắt lại trở về nhìn nữ tu sĩ viện trưởng, nét mặt biểu lộ một nét cười nhạt.
"Bà là Từ viện trưởng? Xin chào! Đã quấy rầy rồi! Trước tiên tôi xin giới thiệu, vị này là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Kuroba, tôi là thư kí của anh ấy – Kudo Shinichi. Giờ thì mời bà xem một chút hợp đồng này!"
Từ viện trưởng trên mặt thoáng hiện vẻ khó hiểu, bà đưa tay tiếp nhận bản hợp đồng kia.
Cúi đầu, cầm bản hợp đồng nhanh chóng đọc liếc qua một lượt.
Giật mình ngẩng đầu, tầm mắt dao động qua lại trên hai người kia.
"Cái này...... Đây là...... Các vị....."
Quá mức sửng sốt, Từ viện trưởng trong lúc nhất thời có điểm khó tiếp nhận!
Cái hợp đồng này, cư nhiên là giấy tờ thu mua sở hữu đất cô nhi viện Nhân Ái.
Shinichi tiếp tục hướng Từ viện trưởng mà tươi cười, ý muốn an ủi bà:
"Từ viện trưởng, bà không cần quá lo lắng! Như vậy đi, chúng ta đi vào bàn lại, thế nào?"
"Ngại quá! Xin theo tôi tới đây!" – Từ viện trưởng lập tức khôi phục thần sắc, nhanh nhảu nói.
Trong một gian phòng nhỏ ở cô nhi viện, ở chính giữa là bàn làm việc, còn có mấy cái ghế dựa đem ra để tiếp khách.
Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu xuống những tia nắng lấp lánh.Từ viện trưởng cười nhẹ xin lỗi, ý mời hai người ngồi xuống.
Trong lòng muốn làm rõ chuyện này thật nhanh:
"Như vậy, hai vị hôm nay tới đây, muốn biến cô nhi viện này thành ra cái dạng gì?"
Shinichi quay đầu về phía Kaito, chờ đợi hắn lên tiếng chỉ thị.
Ánh mắt Kaito đảo qua trước mặt Từ viện trưởng, dừng lại ở vách tường sau lưng bà.
Vách tường có chút ố vàng, phía trên treo vài khung ảnh chụp. Từ loại ảnh đen trắng, đến những bức ảnh có màu sắc rực rỡ.
Giống như là trí nhớ luân hồi, bắt đầu chiếu phim, đem lịch sử của cô nhi viện nhất nhất hiện ra.
Bỗng nhiên, tầm mắt hắn dừng ở bức ảnh lộ ra ở phía trên.
Ảnh chụp Aoko, nàng mặc một cái váy dài màu trắng, bị một đám trẻ nhỏ quây chung quanh.
Nàng cười đến sáng lạn, ánh mắt cười híp lại, vẻ mặt hồn nhiên.
Giống như một thiên sứ xoáy vào đáy mắt Kaito, lập tức làm tâm hắn rung động.
Mãi một lúc lâu sau, Kaito mới trầm giọng nói:
"Từ viện trưởng, về chuyện đất đai ở cô nhi viện, tôi còn đang phân vân có nên hay không mua lại lúc này. Hôm nay coi như là tôi tới thị sát!"
Nhớ bình chọn cho Chiri nha không là Chiri không viết nữa đâu !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top